Một đám người nói chêm chọc, đùa giỡn nhau, ấy thế mà trong bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ.
Các đệ tử của Lăng gia cũng đã tiếp cận kết thúc, cả gia tộc trăm người, tính sơ lược đệ tử có linh căn chỉ khoảng chừng mười mấy người mà thôi.
Thần sắc gia chủ Lăng Xích Vân không vui không buồn.
Dù sao có át chủ bài Lăng Quang ở đó, hắn cũng không tính thua nếu so với các gia tộc còn lại.
Vừa lúc giờ Ngọ tiến đến, mặt trời treo chính giữa đỉnh đầu, ánh nắng cay độc chiếu xuống khiến người khó chịu.
Can Mạch cùng tứ đại gia tộc thương lượng tốt, mọi người tạm thời ăn uống nghỉ ngơi một chút, giờ Thân lại tiếp tục trắc linh căn.
Nghe vậy, thành chủ Trình Thiêm cực kỳ thiện giải nhân ý, mỉm cười đầy mặt hỏi đám người Tịch Thần:
"Các vị tiểu hữu cũng ở lại phủ thành chủ để dùng cơm đi! Các ngươi đừng vội từ chối, các ngươi là công thần của Hoang Vực giới, chẳng lẽ ta không thể mời các vị một bữa cơm hay sao?"
Mắt thấy biểu tình của Doãn Nguyệt và Tịch Thần có chút do dự, Trình Thiêm ngay tức khắc thêm vào một câu khuyên nhủ.
Bên cạnh, Can Mạch đang cùng đồng đội thu dọn đồ vật, nghe thế thì bớt thời giờ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng đề nghị:
"Tịch cô nương, Yến cô nương, Doãn cô nương,...!mọi người đều ở lại đi.
Tranh thủ đoạn thời gian nghỉ ngơi này, chúng ta bàn bạc, sắp xếp lại các hạng công việc trước khi đáp truyền tống trận.
Các ngươi không quản việc lặt vặt, nhưng một số yếu điểm trong trận, các ngươi cần thiết phải biết được để tránh xảy ra sai lầm."
Kỳ thực Can Mạch có thể giấu diếm hết thảy, nhưng hắn lại lựa chọn thẳng thắn thành khẩn.
Bởi vì hắn không muốn xảy ra hiểu lầm, không nghĩ đắc tội nhân vật thần bí như Tịch Thần.
Đám người Tịch Thần, Doãn Nguyệt, Yến Thanh nhìn lẫn nhau, sau đó gật đầu đồng ý đề nghị của Trình Thiêm và Can Mạch.
Bất quá, dư quang thoáng nhìn một bóng dáng đơn độc quẹo vào hoa viên phía bên trái, Tịch Thần nói với đám người Doãn Nguyệt một câu, sau đó cất bước đi theo hướng đó.
"Các ngươi cùng Can Mạch vào bên trong trước đi, ta đi một chút sẽ về!"
Yến Thanh có nghĩ hỏi nàng định đi đâu, nhưng tốc độ của Tịch Thần quá nhanh, đợi Yến Thanh kịp loát xong suy nghĩ thì thân ảnh kia đã biến mất sau lối rẽ.
Yến Thanh không cam lòng mà thu hồi tầm mắt, cùng mấy người Doãn Nguyệt, Dạ Hành đi theo Can Mạch, Vân Tiêu, Dịch Dao tiến vào đại sảnh.
Lúc này Yến Thanh mới phát hiện, kỳ thực thành chủ Trình Thiên không phải cố ý thiên vị các nàng.
Mà hai phần ba khách nhân trắc linh căn trong hôm nay đều lựa chọn ở lại phủ thành chủ dùng cơm.
Đại sảnh hiển nhiên bị sửa sang lại, bố cục bài trí hoàn toàn khác so với một tháng trước, một nửa bên phải tiếp đãi tứ đại gia tộc, một nửa bên trái tiếp đãi liên minh lính đánh thuê.
Không ngoại lệ, thức ăn và vật trang trí của cả hai bên đều có quy cách rất cao.
Trình Thiêm vuốt ve chòm râu dưới cằm, thân hình thoăn thoắt qua lại giữa dòng người, gặp người liền cười rạng rỡ y hệt như một tôn phật di lặc.
Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lóe tinh quang của hắn lại biểu thị người này không đơn giản như những gì mà hắn hiển hiện ra bên ngoài cho người khác thấy.
Trình Thiêm có tâm tư thế nào không người hiểu biết, nhưng hắn khẳng định sẽ không gây chuyện ngay trong thời kỳ đặc thù như thế này.
…
Bên kia, Tịch Thần dựa vào tinh thần lực tỏa định bóng dáng phía trước, nàng nâng bước đuổi theo, đợi cho thiếu nữ bước vào một tòa sân vắng, cảm nhận được xung quanh không người, Tịch Thần mới ra tiếng kêu gọi:
"Trình cô nương! Xin dừng bước!"
Trình Ý Lan nghe âm thanh thì bất chợt quay đầu lại, thấy một thiếu nữ mặc váy tím đứng phía sau cách nàng khoảng năm sáu mét.
Thiếu nữ rất lạ mặt, nhưng Trình Ý Lan từng thấy nàng ngồi ở hàng ghế bên cạnh thủ lĩnh Can Mạch.
Nhưng không biết nàng tìm chính mình với mục đích ra sao.
Nghĩ vậy, Trình Ý Lan âm thầm cảnh giác, vẻ mặt lại gãi đúng chỗ ngứa hiện lên một tia kinh ngạc, ngữ điệu mềm nhẹ hỏi:
"Ngươi tìm ta à? Có chuyện gì sao?"
Sự cảnh giác của thiếu nữ diễn ra trong âm thầm, nhưng Tịch Thần vẫn nhạy bén mà nhận ra được.
Nàng không rõ thiếu nữ vì sao phải ném chuột sợ vỡ đồ như vậy, nhưng nàng không lại tiến về phía trước nữa, chỉ đứng yên tại chỗ rồi hỏi:
"Trình cô nương không cần phải khẩn trương! Ta chỉ muốn hỏi chút chuyện về Kỳ Văn Thư và Kỳ Tiểu Nhã mà thôi."
Nghe thấy hai cái tên quen thuộc, Trình Ý Lan bỗng chốc giật nảy mình, ánh mắt mang theo xem kỹ cùng đề phòng nhìn Tịch Thần:
"Thư ca ca? Tiểu Nhã? Ngươi cùng bọn họ có quan hệ gì? Vì sao phải muốn biết về chuyện của bọn họ?"
Tịch Thần cảm thấy ánh mắt của cô nương đối diện nhìn chính mình rất kỳ quái.
Đến nỗi kỳ quái ở nơi nào nàng nhất thời cũng không nghĩ ra.
Nàng không truy nguyên vấn đề này, thấy thái độ cẩn thận của Trình Ý Lan, nàng nhanh chóng giải thích một chút:
"Ta cùng huynh muội bọn họ là bằng hữu.
Trước đó ta có việc nên vội rời đi, nghe huynh muội họ nhắc đến việc chuyển nhà và đến cậy nhờ Trình cô nương.
Tình cờ hôm nay gặp được ngươi, ta mới mạo muội đến hỏi thăm, không biết huynh muội bọn họ có khỏe không?"
Mà Trình Ý Lan nghe thấy lời này, sắc mặt bỗng chốc đại biến, giọng điệu đầy hoảng loạn:
"Cái gì? Đây là chuyện từ khi nào? Thư ca ca và Tiểu Nhã đều không có tới tìm ta!"
Tịch Thần nghe vậy, thần sắc cũng hơi trầm xuống, quả nhiên dự cảm bất an trong lòng nàng không hề sai.
Chẳng lẽ, Kỳ Văn Thư và Kỳ Tiểu Nhã đã xảy ra chuyện gì?
"Năm năm trước ta đi Địa Hoang Chiến Trường rèn luyện.
Nếu hai huynh muội bọn họ dọn nhà, hẳn là cũng nằm trong khoảng thời gian đó."
Một bên suy tư, Tịch Thần vẫn bớt thời giờ trả lời thiếu nữ đối diện.
Sắc mặt Trình Ý Lan thoáng chốc tái nhợt như tờ giấy, nàng khẽ rũ đầu, lẩm bẩm lầm nhầm nói vài câu:
"Năm năm về trước… đúng rồi… là Lâm gia…"
Nàng lẩm bẩm một hồi, sực nhớ ra Tịch Thần có lẽ không biết nguyên nhân sâu xa trong đó, nàng không thể lỡ lời gây họa sát thân cho người đối diện.
Trình Ý Lan kịp thời thu hồi những lời muốn thốt ra, đầu lưỡi chuyển một vòng, nàng miễn cưỡng cười một chút, đáp lại Tịch Thần:
"Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết tin tức này! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho người điều tra, tranh thủ sớm ngày tìm được Thư ca ca và tiểu Nhã."
Nói đoạn, Trình Ý Lan đã thất tha thất thểu chạy vào nhà, ngay cả chốt cửa cũng đóng lại một cách đầy hoảng loạn.
Bị người cho ăn bế môn canh, Tịch Thần cũng không bực, nàng nghĩ quan hệ giữa Trình Ý Lan và phủ thành chủ, có lẽ tiểu cô nương biết chút nội tình gì đó, vì tị hiềm không muốn đem nàng liên lụy tiến vào.
Nhưng nàng vẫn nghe rõ rành mạch những lời lẩm nhẩm mà Trình Ý Lan vô ý thốt ra.
Lại là Lâm gia sao?
Kỳ Văn Thư và Kỳ Tiểu Nhã rốt cuộc gặp phải cái gì? Hiện tại huynh muội bọn họ đang ở nơi đâu?
Trên đường trở về đại sảnh, Tịch Thần vẫn luôn chau mày suy nghĩ chuyện này, cũng trách nàng lúc ấy không suy nghĩ chu toàn.
Hoặc là nói khi ấy nàng vừa mới trọng sinh đến thế giới này, linh hồn vẫn còn giữ khư khư cái tính cách quái gở khó gần từ kiếp trước, cho dù là ân nhân cứu mạng nàng cũng chỉ so đo rạch ròi việc báo ân mà không muốn liên lụy đến những thứ phức tạp khác.
Nói cách khác, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, sở hữu manh mối đều đứt đoạn theo thời gian, nàng muốn tra cũng chẳng biết bắt đầu từ nơi nào.
Không có Đinh Linh Hoa liên hệ, Kỳ Văn Thư có tâm trốn tránh đuổi giết, không đến cậy nhờ Trình Ý Lan cũng có khả năng.
Mờ nhạt giữa biển người, nàng đi đâu để tìm bọn họ đây?
Mang theo tâm tư rối rắm như vậy, đám người xung quanh thảo luận đến khí thế ngất trời, chỉ có Tịch Thần là buồn bã ỉu xìu, tinh thần mất tập trung.
"Tịch cô nương, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng à?" Can Mạch nhịn rồi lại nhịn, sau đó không chịu nổi hỏi ra tiếng.
Mấy người lúc này ngồi xung quanh ở một cái bàn tròn.
Nghe Can Mạch hỏi vậy, bọn họ đồng thời chuyển mắt nhìn Tịch Thần.