Nghe thấy Tịch Thần hỏi như vậy, Vân Tiêu lập tức đáp lại:
"Nói đến nguyên nhân sâu xa giữa hai môn phái này thì còn phải ngược dòng đến mấy vạn năm trước. Tục truyền Thích Sơn Đạo Tổ trước khi phi thăng lên Tiên giới thì đã thu hai người thiếu niên làm đồ đệ. Nghe nói hai người này thiên phú cực cao, nhưng tính cách lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Đại đồ đệ Thích Dung có tính cách ôn hòa, dung mạo tuấn dật, khí chất nho nhã xuất trần, hắn kế thừa bảy phần bản lĩnh từ Thích Sơn Đạo Tổ, các loại thuật pháp được tu luyện đến xuất thần nhập hóa, trên đời ít có đối thủ.
Mà nhị đồ đệ Thích Huyền lại có tính cách quái gở hay thay đổi, lúc thì ấm áp như trời quang trăng sáng, lúc lại lạnh lẽo như yêu nghiệt tà ma. Hắn không chuyên tu thuật pháp như Thích Dung, mà lựa chọn cái gì cũng học một ít. Kiếm thuật, pháp thuật, đan đạo, phù đạo, trận đạo,…
Người khác thường nói câu: quý ở tinh mà không quý ở đa dạng.
Bởi vậy, sau khi Thích Sơn Đạo Tổ phi thăng, Đại đồ đệ Thích Dung có tu vi cao siêu, thấu hiểu thuật pháp, giao hữu rộng rãi cho nên thuận lý thành chương kế thừa đệ nhất đại phái Hạo Nhiên Tông.
Mà Thích Huyền lại từ lúc ấy trở nên vắng vẻ vô danh, rất nhiều năm đều không ai nghe được tin tức của hắn. Cho đến sau lại rất nhiều người mới biết được, thì ra trong khoảng thời gian đó hắn lang bạt ở bên ngoài, gặp gỡ người thương rồi kết thành đạo lữ, hai người cộng đồng xây dựng lên Ngự Diễn Tông.
Thời gian đầu, Hạo Nhiên Tông và Ngự Diễn Tông bởi vì quan hệ gần nên có nhiều hợp tác, đệ tử hai bên dĩ hòa vi quý, trợ giúp nâng đỡ cho nhau. Nhưng đến sau đó, Thích Dung và Thích Huyền lần lượt phi thăng, để lại môn phái cho đời sau trông giữ thì quan niệm giữa hai bên bắt đầu xảy ra xung đột.
Hạo Nhiên Tông còn tốt một chút, tông chủ nhiều đời đa số được các trưởng lão nâng đỡ, hơn nữa tu tập thuật pháp chính tông. Nhưng Ngự Diễn Tông lại không phải vậy, đạo pháp bởi vì phân hóa thành nhiều nhánh nhỏ nên có rất nhiều phe phái, ai cũng muốn giành lợi ích cho mình nên đấu tranh cực kỳ khốc liệt. Cũng bởi vì đệ tử lẫn nhau tương tàn, cho nên Ngự Diễn Tông mới từ nhất lưu môn phái sa ngã thành tam lưu. Đến nay căn cơ phiêu linh, nhân tài điêu tàn.
Trong khi đó, Hạo Nhiên Tông nhiều năm sừng sững không ngã, thanh danh như mặt trời ban trưa."
Vân Tiêu nói xong, ánh mắt phức tạp nhìn Tịch Thần, giọng điệu có chút do dự nói:
“Nếu nói về việc đệ tử sát hại lẫn nhau, giết người đoạt bảo, theo ý của ta thì Ngự Diễn Tông có hiềm nghi lớn nhất. Tịch cô nương ngươi thấy thế nào?”
Tịch Thần đem y phục kéo trở về, rũ mắt thở dài:
“Ta không có ký ức, xem ra chỉ có thể đi một bước tính một bước. Bất quá vẫn cảm ơn các ngươi nói cho ta biết nhiều như vậy. Hạo Nhiên Tông và Ngự Diễn Tông ta nhất định sẽ lưu ý, đem hiềm nghi thu đến hẹp lại, đã giúp ta tránh được rất nhiều đường vòng.”
Tịch Thần ở đời trước không chịu tiến vào môn phái, nguyên nhân thứ nhất là nàng ám ảnh quá khứ, không thích bị trói buộc tự do bởi vô số điều lệ nghiêm khắc. Mà nguyên nhân thứ hai đâu, cũng bởi vì nàng phiền chán sự tranh đấu, lục đục, giành giật tài nguyên ở bên trong môn phái. Nàng lười trang điểm chính mình, lười kết giao bằng hữu, thu hẹp bản thân ở bên trong vòng tròn an toàn, cho đến khi chết…
Bất quá, vì khế ước Tịnh Đế Liên, đời trước nàng chết như thế nào, nàng xác thật đã hoàn toàn quên đi, không có một chút ấn tượng.
Phần ký ức bị quên đi có lẽ chỉ là mấy năm hoặc mấy chục năm, so với số tuổi của nàng thì chỉ là mưa bụi, cho nên nàng vẫn biết chính mình tên gì, là ai và đến từ đâu.
Nguyên chủ mới là thực sự thảm, sống trên đời mười mấy năm, sở hữu ký ức đều bị Tịnh Đế Liên thanh tẩy sạch sẽ, không lưu lại một chút mảnh nhỏ nào.
Bằng sự hiểu biết của nàng về môn phái, dùng một câu để bao quát thì nó là ‘nước quá trong ắt không có cá’. Trên đời này quanh minh và hắc ám luân phiên xoay vần, ai có thể biết được dưới lớp bông tuyết trắng nõn vô ngần kia sẽ chứa đựng cái gì, hoặc hang động nhìn bên ngoài thì thấy tối tăm u ám, nhưng khi đi vào trong lại là một cảnh tượng khác thì sao?
Hạo Nhiên Tông và Ngự Diễn Tông, ai là thiện, ai là ác?
Hiện tại Tịch Thần không dám phán đoán, nhưng trong lòng nàng ít nhất đã có mục tiêu, chẳng hề mơ hồ như trước kia.
Làm rõ suy nghĩ của mình, Tịch Thần lại nghe Vân Tiêu nói:
“Ta có một số bằng hữu ở Hạo Nhiên Tông, nếu Tịch cô nương không ngại thì ta có thể nhờ bọn họ thu thập một phần danh sách những đệ tử đã từng tiến vào bí cảnh Ngạc Sơn ở năm năm về trước. Đến lúc ấy, ngươi có thể chọn lọc ra người phù hợp, tiếp theo tiến thêm một bước mà điều tra. Về Ngự Diễn Tông bên kia, ta ít tiếp xúc, không có con đường, xác thực chẳng giúp gì được cho ngươi.”
Can Mạch nghe vậy, cũng nói vun vào một câu:
“Ta không có bằng hữu trong môn phái, nhưng ta có toàn bộ Liên Minh Lính Đánh Thuê, bọn họ những người này trải qua cuộc sống vết đao li3m huyết, nhận thức muôn hình muôn vẻ người, càng có thể tìm hiểu đến nhiều góc khuất mà người khác không biết. Tịch cô nương có khó khăn gì, cứ việc tìm đến ta!”
Tịch Thần ngẩng đầu lên, cặp mỹ đồng giả chuẩn xác nhìn thẳng Vân Tiêu và Can Mạch, biểu tình trịnh trọng, ôm quyền nói:
“Ngươi có thể liên hệ đến Hạo Nhiên Tông là đã giúp ta một đại ân rồi. Tịch Thần ta tại đây đa tạ hai vị giúp đỡ, ân tình này ta khắc trong tâm khảm, tương lai nếu có cơ hội, ta tất nhiên sẽ vượt lửa quá sông, không ngại gian khổ hoàn lại.”
Hai người Can Mạch và Vân Tiêu đồng thời xua tay, cười xòa nói:
“Tịch cô nương, ngươi đừng nghiêm túc như vậy. Ngươi cũng giúp chúng ta một đại ân, chúng ta xem như huề nhau đi ha!”
Nói giỡn, bọn họ chỉ mới nói nói mà thôi, chưa có bắt tay vào làm, chưa thấy được kết quả. Nhưng Tịch Thần lại trực tiếp đem Cam Lộ Tịnh Nghiệp, đem cơ duyên nhét vào tay bọn họ.
Bọn họ nào có mặt mũi mà nhận chính mình là đại ân nhân của nàng cơ chứ?
Tịch Thần nghe vậy cũng không chống đẩy, mọi người đều là người trưởng thành rồi, nhận thức được mình đang nói gì và làm gì.
Bọn họ nói không cần nàng báo ân, nàng chẳng lẽ còn phải nài nỉ không thành.
Nói chung, nhân phẩm của hai người cũng không tệ, đáng giá kết giao, thực sự không cần thiết phải chống tới đẩy đi.
Những việc thiết yếu cần chú ý khi bước vào trận pháp hay đến đại lục Thần Châu đều đã được nói xong, lúc này Can Mạch mới có rảnh hỏi đám người Yến Thanh và Doãn Nguyệt:
“Theo ta biết được thì Hoang Vực Giới đã mất đi truyền thừa quá lâu, hiện tại thứ mà chư vị tu luyện đều không được quy chuẩn thành đạo thống. Nhưng hệ thống tu luyện ờ đại lục Thần Châu lại cực kỳ hoàn thiện, chư vị có tính toán gì hay không? Là gia nhập vào môn phái, hoặc đầu nhập vào gia tộc, hay sẽ làm tán tu tự do?”
Yến Thanh bắt chéo chân ngồi tựa lưng vào ghế dựa, rũ mắt xem mấy căn ngón tay của mình, ngữ điệu bâng quơ nói:
“Các ngươi cũng biết tính tình của ta tản mạn, không thích trói buộc. Cho nên ta sẽ không gia nhập môn phái hay gia tộc nào cả. Ta thích đi khắp nơi, chứng kiến muôn hình muôn vẻ các cảnh tượng trên đời.”
Đương nhiên, đi khắp nơi xem cảnh chỉ là lấy cớ, mục đích của nàng là tìm hiểu thông tin về Vu tộc, nàng nhất định phải tìm được tung tích của bà bà.
Hơn nữa, cách thức mà nàng tu luyện khác hẳn người thường, nếu vào môn phái thì chắc chắn sẽ bị phán thành tà ma yêu đạo, do đó đưa tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Đợi cho Yến Thanh nói xong, Doãn Nguyệt tiếp lời hỏi:
“Can thủ lĩnh! Ta muốn hỏi một chút, sở hữu môn phái của đại lục Thần Châu tuyển nhận đệ tử dựa trên yếu tố gì? Chúng ta phải đến chỗ nào mới có thể tham dự? Và ưu, khuyết điểm khi chúng ta gia nhập môn phái gồm những mặt nào?”
Can Mạch lại đặt tay lên khối dư đồ ở trên bàn, ngón trỏ vừa di chuyển vừa nói:
"Nếu có thể thì chư vị hẳn nên ưu tiên tuyển chọn gia nhập một trong bảy đại môn phái đi, bởi vì chỉ có những nơi này mới có truyền thừa hoàn chỉnh, có lão sư tốt nhất, và có tài nguyên nhiều nhất. Thường thì nửa năm một lần, bảy đại môn phái sẽ cho người đi xuống Phàm Nhân Giới, đi các đại thành trì, đi các thôn xóm tuyển nhận đệ tử. Chỉ cần các ngươi có linh căn thì sẽ được mang về môn phái, sau đó các đệ tử bắt buộc đi qua Vấn Tâm Kiều để kiểm tra tâm tính. Ai mà tâm địa gian giảo, hoặc không hoàn thành thí luyện thì sẽ bị loại trừ. Sau đó tùy theo thiên phú của các đệ tử mà gia nhập các phong. Có người thiên phú kém, phải từ đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn mà làm lên, cạnh tranh về tài nguyên rất khốc liệt.
Có người thiên phú tuyệt hảo, tắc sẽ được các trưởng lão, chân nhân, chân quân hoặc phong phủ thu làm đệ tử dưới tòa, từ đó không cần phải lo lắng về tài nguyên tu luyện.
Đó là cách thức tuyển nhận khi môn phái chủ động đi tìm người. Mặt khác còn có rất nhiều phương thức, hoặc được tiền bối trao tín vật tiến cử, cái này thường dành cho hậu đại của các đại gia tộc, hoặc chư vị phải đến mỗi thành trì tự túc đăng ký báo danh. Sau đó thành chủ sẽ chọn ngày dựng lên một đại hội luận võ, cho phép người từ khắp nơi thể hiện tài năng. Mười người thắng trận chung kết ở mỗi thành trì sẽ đạt được thư đề cử, chư vị cầm thư đó đến môn phái nào, bọn họ ắt sẽ sắp xếp cho chư vị.
Sẵn đây thì ta cũng nói luôn về địa vị và đạo thống chính thức của từng môn phái. Hạo Nhiên Tông ta đã nói ở phía trên, là lão đại đứng đầu, chuyên tu về pháp thuật.
Đứng thứ hai là Tử Tiêu Kiếm Tông, môn phái này chuyên tấn công về kiếm thuật và võ đạo, nghe nói trong đó toàn là kẻ điên cuồng tu luyện.
Đứng thứ ba là Ngũ Nhạc Phái, y như cái tên của nó, môn phái này tinh thông về ngũ hành trận đạo và các loại âm luật, chiêu thức của bọn họ đa số thuộc về quần công, thích hợp đại khai sát giới.
Đứng thứ tư là Ngọc Môn Quan, môn phái này am hiểu bói toán, bặc thiên cơ, biện cát hung. Đắc tội bọn họ, các ngươi có đôi khi chết như thế nào cũng không biết, bởi vì bọn họ sẽ dùng huyền thuật để đoạn sinh lộ của ngươi.
Đứng thứ năm là Vân Thùy Các, môn phái này đa số chỉ thu nữ đệ tử, chuyên tu các loại vũ khí mềm dẻo như nhuyễn kiếm, chỉ bạc, dải lụa. Nhưng chiêu thức của bọn họ linh hoạt hay thay đổi, biến ảo bất thường, khó lòng phòng bị.
Đứng thứ sáu là Trục Ảnh Lâu, đây là môn phái chuyên tu về thân pháp và thần thức. Tuy rằng thứ tự không cao, nhưng đệ tử bên trong đó đều được người khác gọi là “sát thủ đến vô ảnh đi vô hình”. Bởi vì thân pháp của bọn họ quỷ mị dễ chạy trốn, thần thức cao hơn người cùng tu vi, cho nên thường âm hiểm sử trá, bí ẩn hạ gục đối thủ.
Đứng thứ bảy là Thiên Dương Tông, trái ngược với Vân Thùy Các chỉ tuyển nữ đệ tử, thì Thiên Dương Tông cũng chỉ tuyển nam đệ tử. Môn phái này chủ tu võ đạo, rèn thể, tôn chỉ của bọn họ là đem thân thể rèn luyện thành tường đồng vách sắt, kim cương bất hoại. Điều kiện tu luyện gian nan lại khắc khổ, cho nên chỉ thích hợp nam tử tu luyện."