Phòng ở hay là xe cô này nọ đối với sinh mạng trước mắt đều trở lên không đáng một đồng.Tĩnh Xu lắc đầu, hy vọng quỹ đạo lịch sử thay đổi, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này một đời không hề có mạt thế, nhưng làm chuẩn bị thì cô vẫn phải làm.Cho nên Tĩnh Xu càng không thể cùng đôi cha mẹ bánh bao của mình ngả bài.
Mạt thế hết thảy không thể nói, bằng không với tính cách của bọn họ vạn nhất lại nói cho bạn bè thân thích, bị người ta coi thành trở thành cái muỗng ( người ngốc ) là việc nhỏ, nếu mà thực sự có mạt thế không chừng còn bị người ta mắng chết, nói gia đình cô sao không nói sớm mấy năm trước.Làm tốt kế hoạch, Tĩnh Xu liền lấy một lý do nói với Chu Chính Khí “ Để cho tôi bình tĩnh một tháng, nếu tôi vẫn thích nổi tiếng phát hoả thì tôi sẽ lại tìm anh nhé? Rốt cuộc một trăm vạn cũng không phải là một con số nhỏ”.Đến lúc này Wechat bị Chu Chính Khí oanh tạc mới được nghỉ ngơi, hắn cũng không dám gây áp lực quá lớn cho Tĩnh Xu.Tĩnh Xu thay quần áo, mang theo một chiếc túi lớn.
Ở trong nhà cô lục soát ra được tiền riêng của Tĩnh cha là ba ngàn sáu trăm đồng, cô còn để lại cho ông 100 đồng, cùng với một chút tiền lẻ trong Wechat cộng lại cô có 6059 đồng, như vậy cô có sáu nghìn đồng mang ra cửa.
Trong nhà là do mẹ Tĩnh quản tiền, cha Tĩnh là loại người thành thật, cả đời đều cống hiến cho ba người mà ông yêu nhất chính là : Mẹ ông, vợ ông và con gái của ông.Đi đến phòng công chứng, Tĩnh Xu dùng điện thoại sửa lại bản hợp đồng điện tử bên công ty giải trí.
Tiền đặt cọc từ 30 chuyển thành 80 vạn, Tổng tiền 100 vạn đổi thành 150 vạn, tên của công ty cô cũng thay đổi luôn.
Sau đó cô liền ký tên, ấn dấu vân tay, buổi tối về nhà liền muốn thương lượng đòi tiền cùng cha mẹ.Việc thứ nhất hiện tại cô muốn làm chính là đến chợ bán sỉ hạt giống nông sản lớn nhất của Ô Thành.Cái gọi là có lương thực không hoảng hốt, chính là điều mà cô muốn có thể trong tân thế sống sót thật tốt.Thị trường bán sỉ lớn nhất này có đặc điểm chính là không bán ít, mỗi một giao dịch là một kiện hàng hoá, điều này thực phù hợp với nhu cầu hiện tại của Tĩnh Xu.Cô đi mất hai mươi phút thì tới nơi, nhìn mọi người đang ồn ào, trên đất đầy lá cải, rau củ, xe vận tại lớn đang không ngừng ra vào kéo theo hàng hoá bán sỉ mà cô không khỏi cảm thán trong lòng.
Ai có thể dự đoán được chỉ nửa năm nữa thôi, chỉ cần một búp cải trắng đều có thể bán với giá một nghìn đồng.Thị trường bán sỉ rất lớn, chia làm nhiều khu, rau dưa, trái cây, quả khô, thực phẩm phụ, đồ đông lạnh, thuỷ sản, hải sản, mỗi một khu vực đều rất lớn.Tĩnh Xu đi đến khu bán rau dưa, Đặt ở giữa hai quầy hàng là những xe tải lớn chứa từng kiện rau dưa mới mẻ.
Hình như đã bán hơn phân nửa, những chỗ bán xong liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.Hai bên chính là các cửa hàng các loại hạt giống nông nghiệp và gia vị.
Tĩnh Xu liên tiếp vào ra mấy cửa hàng, mua hạt giống của tất cả các loại rau dưa, trái cây, bông, dược liệu, mía, lúa nước, tiểu mạch, các loại đậu, ..
mỗi chủng loại hạt giống cô đều mua một ít, mặc kệ về sau có thể dùng tới hay không, trong lòng cô còn có ý tưởng chính là ít nhất vì đất nước giữ lại giống cây.
Nếu có một ngày có ánh mặt trời trở lại, có thể trồng trọt thì những thứ này được giữ lại cũng tốt hơn là bị tiêu diệt sạch.Các chủ cửa hàng đều nhìn Tĩnh Xu như nhìn một đứa ngốc, vì ví như riêng ngô thôi đã có liền 100 loại ngô khác nhau, chứ nói gì đến đủ tất cả các loại rau dưa, trái cây.“Là thế này, tôi ở bên bảo vệ môi trường sinh thái của quốc gia muốn kiểm tra đo lường chỉ số của các loại hạt giống, đây là thẻ công tác của tôi.
Chúng tôi cần một lượng hạt giống mẫu lớn, nếu còn có các hạt giống của các mặt khác cũng mong bán một chút cho tôi.”.