- Họ Trịnh chết tiệt! Họ Trịnh sẽ bị trời đánh chết! Tại sao ngươi không chết đi cho ta!
Một Trịnh Quân Nam đã khiến Hy Mẫn quận chúa nàng từ một tiểu ma vương trở thành một con chồn không thể làm được gì. Ngay cả nữ nhân bên cạnh y, một ả trông như yếu đuối vô hại lại là một thân võ nghệ siêu phàm. Nàng không tin mình sẽ thua, nàng là Hy Mẫn quận chúa, là bảo bối của Hồ Quí Ly, làm sao lại để thua hai kẻ không ra gì kia chứ? Nàng phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách. Không gϊếŧ được người, đốt cả nhà của Trịnh Quân Nam kia, Hồ Hy Mẫn ta sẽ gọi ngươi là ông!
Hy Mẫn gọi gia nô vào căn dặn một lúc. Nhìn gia nô đi ra, nàng nhếch khóe môi mỉm cười đắc ý.
Trong hoa viên, An Thụy công chúa Trần Nguyệt Hoa, Vương Ngọc Yên cùng Thiện Nhã ngồi cùng. Nguyệt Hoa thì đánh đàn, Ngọc Yên vẽ tranh, Thiện Nhã thêu hoa, cả ba người lại rất hòa đồng vui vẻ. Ngọc Yên nhìn Thiện Nhã vừa thêu hoa, vừa mỉm cười, nàng hỏi:
- Nhã muội rất thích thêu hoa hay sao?
Thiện Nhã lắc đầu:
- Là Quân Nam thích. Chàng ấy thường luyện công, đổ rất nhiều mồ hôi. Cho nên muội mới thêu khăn cho chàng mang bên mình lúc nào cũng có thể dùng.
Vương Ngọc Yên lặng thinh, nhớ lại mấy ngày trước nàng cùng y ở trên ngựa, lúc nàng khóc, y cũng đưa khăn tay cho nàng. Hóa ra là khăn của Thiện Nhã thêu. Nghĩ lại đêm hôm qua cùng y mặn nồng như vậy, nàng cảm thấy rất ấm áp, lại thầm nghĩ nếu bản thân cũng thêu khăn cho y, y cũng sẽ dùng khăn của nàng, luôn mang nó theo bên mình hay không?
Hai nữ nhân được yêu thương thỏa mãn mỉm cười trong suy nghĩ. Chỉ có Nguyệt Hoa là trầm mặc. Quân Nam cho đến cùng cũng chỉ xem nàng như một kẻ ngang qua. Có chăng đi nữa, y sẽ nghĩ nàng như một tiểu muội. Yêu thương sao? Y sẽ không bao giờ nghĩ đến. Nếu như vậy, nàng có thể làm được gì cho y?
Nghĩ đến lại đau lòng, Nguyệt Hoa liền đứng dậy, muốn trở về phòng:
- Hai muội ở lại đây chơi. Ta cảm thấy trong người không khỏe. Ta muốn về phòng nghỉ ngơi.
Luận về tuổi tác, Ngọc Yên lớn hơn Nguyệt Hoa một tuổi. Nhưng do nàng vừa là công chúa, vừa là chính thất vị thế là đại phu nhân của Quân Nam, tất nhiên sẽ xưng tỉ với hai nàng còn lại. Thiện Nhã nhỏ tuổi hơn, lại thấy vị công chúa này trạc tuổi của mình, nhưng ôn hòa hiền thục, ngày thường lại rất cô đơn cho nên nàng cũng thương cảm, thỉnh thoảng cũng cùng đến trò chuyện chơi. Từ sau khi đã thấu suốt chuyện với Quân Nam, nàng và Ngọc Yên hai nữ nhân này tự giao kết với nhau sẽ hòa thuận cùng nhau chăm sóc, yêu thương phu quân của mình. Dần dần cả hai thân thiết lúc nào không hay.
Đang lúc Nguyệt Hoa đứng lên, cho nha hoàn thu dọn cổ cầm, liền nghe có rất nhiều tiếng chó sủa. Các nàng kinh ngạc vội nhìn ra. Chỉ thấy một đàn hơn mười con chó đều trừng mắt, chảy dãi, hung hăng nhe răng nhảy sổ muốn xông đến chỗ các nàng. Nguyệt Hoa kinh sợ, liền nhìn quanh, nhận ra phía sau đàn chó kia có người cột dây dẫn chúng. Vừa lúc đó, Hồ Hy Mẫn tiến vào, nghênh ngang không nhìn đến Trần Nguyệt Hoa và Vương Ngọc Yên, chỉ tay về phía Thiện Nhã bảo:
- Tiện tỳ kia, hôm nay còn không trị được ngươi sao!
Liền sau đó, nàng hất mặt ra hiệu. Tên gia nô giữ chó liền thả tay. Mười con chó dữ liền xông thẳng đến chỗ của Thiện Nhã. Thiện Nhã cũng sợ, vội nhảy qua hành lang tránh đàn chó tấn công. Còn Vương Ngọc Yên và Trần Nguyệt Hoa cũng sợ hãi, liền chạy ra hai hướng khác nhau. Thiện Nhã nhìn thấy đàn chó đang đuổi theo mình liền đổi hướng sang Vương Ngọc Yên. Vương Ngọc Yên là một tiểu thư không biết võ công, sợ rằng sẽ không tránh nổi, nàng liền khinh công bay đến chỗ của Ngọc Yên, kéo tay nàng ấy cùng nhảy lên mái nhà. Hồ Hy Mẫn nhìn thấy Thiện Nhã vậy mà vẫn thoát được, tức giận hét to:
- Tiếp tục truy đuổi, phải bắt được tiện tỳ đó cho ta!
Đám gia nô ngơ ngác, người ta đã nhảy lên được mái nhà, thử hỏi đám chó đuổi theo bằng cách nào? Tuy nhiên quận chúa đã ra lệnh, bọn họ cũng không dám không có động thái nào liền bước đến dùng gậy xua xua đuổi đám đó. Đám chó đã cuồng, lại bị xua ép, liền nổi xung thiên, quay sang cắn cả tên gia nô vừa đánh, rồi sau đó chạy đi rượt đuổi đến chỗ của Nguyệt Hoa. Nha hoàn của Nguyệt Hoa liền kéo nàng chạy. Nhưng đám chó đuổi gấp quá, Nguyệt Hoa chạy không nổi, sẫy chân rơi xuống hồ sen. Nước hồ lúc này lạnh thấu xương. Nguyệt Hoa lại không biết bơi, liền chìm ngập trong nước. Thiện Nhã lúc này mới nhảy xuống, đánh đuổi được vài con chó, rồi chạy đến chỗ của Nguyệt Hoa. Nhưng bản thân nàng cũng không biết bơi, không thể nhảy xuống cứu người. Vừa đúng lúc đó, Quân Nam từ ngoài đi vào, nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, theo thói quen liền tìm bóng dáng của Thiện Nhã. Nhìn thấy Thiện Nhã với tay bên hồ nước, y liền nhảy ùm xuống nước, thật nhanh kéo Nguyệt Hoa lên bờ. Đám chó lúc này cũng bị gia nô bắt lại. Hồ Hy Mẫn nhìn thấy vị công chúa đại phu nhân bị chó của mình đuổi rơi xuống hồ cũng hoảng sợ. Dù sao người ta cũng là công chúa, nếu người ta có chuyện gì, nàng gặp rắc rối rồi.
Quân Nam đỡ Nguyệt Hoa lên bờ, khẽ ấn cho nàng ói nước ra. Nhìn nàng toàn thân lạnh đến tái ngắt, y lại dùng nội lực, truyền chân khí sang cho nàng. Thiện Nhã đứng bên cạnh nhìn y từng luồng từng luồng chân khí đưa sang cho Nguyệt Hoa, nàng cũng lo lắng, căng mắt nhìn Nguyệt Hoa. Sau khi nhận được chân khí, người Nguyệt Hoa ấm dần, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Quân Nam lại nhớ còn có một cách chưa làm, đó là hô hấp nhân tạo. Y nghĩ xong, liền cúi đầu, kề môi vào môi của Nguyệt Hoa thổi hơi. Lúc này cả Thiện Nhã, Ngọc Yên, cùng ma đầu Hy Mẫn đều đỏ mặt. Trịnh Quân Nam quả thật là một tên xấu xa. Trước bao nhiêu người lại dám kề môi hôn công chúa người ta. Ấy! Nhưng mà công chúa người ta lại là....thê tử của y á. Như vậy cũng không thể tính y là háo sắc tham dâm, mạo phạm công chúa được?
Hy Mẫn còn đang nhíu mày, Quân Nam đã bế Nguyệt Hoa hướng vào gian viện của nàng, vừa đi vừa phân phó cho gia nô và nha hoàn:
- Đi mời đại phu đến! Còn ngươi mau chuẩn bị nước nóng, lau người cho nàng!
Lúc đi ngang qua chỗ Hy Mẫn đứng, Quân Nam ném một ánh mắt giận dữ về nàng, khiến ma đầu này lần đầu tiên biết run sợ.
Trong phòng Nguyệt Hoa, Quân Nam đặt nàng lên giường, liền định đưa tay cởi bỏ y phục của nàng. Nhưng khi tay vừa chạm đến, sực nhớ lại điều gì, liền quay sang nha hoàn, bảo:
- Ngươi vào giúp công chúa thay y phục, dùng nước nóng lau người cho nàng, mau lên!
Nha hoàn đáp ứng một tiếng rồi liền đi nhanh vào. Quân Nam bước ra ngoài, đứng chờ. Một lúc sau, nha hoàn đi ra, bẩm với y:
- Lão gia! Công chúa mời ngài vào trong!
Quân Nam gật nhẹ rồi đi vào. Ngồi bên giường nhìn nàng, khẽ hỏi:
- Công chúa không có sao chứ? Có bị đau ở đâu không?
Nguyệt Hoa nhìn y thật lâu, nhìn đến mức y ngại ngùng phải cúi đầu.
- Bị thương ở đây!
Nguyệt Hoa vừa nói, vừa dùng tay chỉ vào ngực trái của mình. Quân Nam cũng nôn nóng muốn biết vết thương của nàng ở đâu, có nghiêm trọng không, liền đưa tay muốn tìm đến vết thương của nàng:
- Ở đâu? Bị đau thế nào...
Dường như có gì đó sai sai. Y rút tay lại. Nguyệt Hoa không để cho y rút tay, liền nắm lấy tay y, kéo đến ngực trái của mình đặt xuống:
- Là tâm của ta bị tổn thương. Quân Nam, chàng có biết sự lạnh nhạt của chàng đã làm tổn thương ta hay không?
Quân Nam rút tay xuống, ngượng nghịu không nhìn thẳng nàng, ấp úng:
- Công chúa à, ta...
- Gọi ta là Nguyệt Hoa! Quân Nam, nếu có thể không phải chịu sự lạnh lùng của chàng, ta sẵn sàng không từng là công chúa! - Nguyệt Hoa nói.
Quân Nam cắn răng. Lại một nữ nhân cuồng tình! Y thở dài trong lòng. Nhưng mà nàng vẫn là công chúa. Thân phận của ta tốt nhất là....nàng không biết thì hơn. Y mím môi, nhìn nàng:
- Công....Nguyệt Hoa, nàng nên biết, ta không có tốt. Chúng ta cứ như vậy, sau này, nàng còn có thể gả cho người khác.
Nước mắt Nguyệt Hoa rơi xuống, nàng nắm chặt vải áo của mình, ủy khuất mếu máo:
- Chàng muốn ta gả cho người khác đến như vậy sao? Chàng ngay cả một chút tình cảm cũng không muốn dành cho ta?
Quân Nam sượng cứng người. Nói làm sao bây giờ. Là nàng cầu xin y giả vờ cưới nàng để nàng không phải gả cho Hồ Hán Thương. Y cũng đồng ý. Nhưng cả hai rõ ràng là phu thê trên danh nghĩa. Bây giờ nàng trách y không dành tình cảm cho nàng. Cũng khó đỡ thật!
Nguyệt Hoa chợt nằm yên, nhắm mắt. Không biết là ngủ hay mê man, chỉ là khá lâu sau mới nghe nàng khẽ nói:
- Phu quân, chàng có thể ôm ta, được không?
Quân Nam nhìn lại, thấy khuôn mặt của nàng lại tái nhợt, toàn thân run run, chắc hẳn là đang rất lạnh. Y không nghĩ nhiều, ngồi lên giường, ôm nàng vào lòng, dùng nội công lần nữa truyền vào người nàng. Đến khi Quân Nam thấy mệt mỏi, đổ hết mồ hôi mới mở mắt ra, đã thấy Nguyệt Hoa nằm trong vòng tay y, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn y
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)
Chương 37
Chương 37