*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 10:
Editor: Tâm Meoo 555
Trên đường trở về Minh Nguyệt Hiên, Tô Trường Nhạc vẫn luôn nhìn trộm Thẩm Tinh Lan.
Hôm nay Thẩm Tinh Lan mặc một bộ trường bào bằng gấm vóc màu đen, bên hông có chiếc đai ngọc có hoa văn thác vân long văn, nạm vàng quấn quanh eo, hoàn toàn phác họa đường cong xinh đẹp của bờ vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài thẳng tắp, tóc đen bó cuốn quanh mũ, dung mạo vô song.
Giờ phút này nhìn lại, ngược lại nhìn không ra nửa phần cao quý lạnh lùng.
Cặp kia diễm lệ phong lưu, đôi mắt đào hoa khiến toàn bộ kinh thành kinh sợ, vẫn luôn ngỗ ngược không tập trung như mọi khi, cánh môi mím chặt, khi liếc nhìn người khác từ trên cao, khiến cho người khác có một cảm giác khó mà thân cận.
Vẫn là vị Thái Tử điện hạ được Hoàng Hậu cưng chiều đến lớn, hình thành thói kiêu căng tự phụ, mục vô hạ trần*.
Chẳng lẽ trong cái chớp mắt vừa rồi, chỉ là ảo giác do nàng quá quen thuộc với Thẩm Tinh Lan của kiếp trước?
Trên đường đi Tô Trường Nhạc vẫn luôn nhìn trộm, nàng cho rằng chính mình đã cực kì cẩn thận, lại không biết tất cả mọi động tác của nàng đã sớm lọt vào trong đáy mắt của Thẩm Tinh Lan.
Thiếu niện bị nhìn trộm cả một đoạn đường, gần như không thể kiềm chế được độ cong của khóe miệng.
Ngắm nhìn một hồi, Tô Trường Nhạc phát hiện lỗ tai của Thẩm Tinh Lan lại đỏ lên.
"......" Nàng bỗng nhiên lại cảm thấy Thẩm Tinh Lan không hề sống lại.
Nàng còn nhớ rõ kiếp trước khi hai người triền miên, hắn có bao nhiêu đáng sợ hung ác, hoàn toàn không biết thẹn thùng là gì.
Tô Trường Nhạc không tiếng động mà cười lên, thôi bỏ đi, Thẩm Tinh Lan của hiện tại đáng yêu, tuy có hơi ngốc, có hơi lỗ mãng nhưng cũng khá tốt, chỉ là không biết sau khi nàng không còn trên đời nữa, khối băng Thẩm Tinh Lan ít nói ít cười kia đến cuối cùng sẽ như thế nào.
Có lẽ, sẽ sống không tốt đi......
Nghĩ đến điều này, ánh mắt của nàng bỗng dưng tối lại, một cảm xúc không tên dần xuất hiện.
Hai người không nói câu nào, cùng sóng vai, nàng đang muốn đi vào Minh Nguyệt Hiên trước, Thẩm Tinh Lan bỗng dưng gọi nàng lại.
"Sao thế?" Nàng sửng sốt, trong nháy mắt nàng ngước mắt lên, mắt nàng cong cong, nở nụ cười, giây phút nhìn thiếu niên, trong mắt giống như có chứa ánh sao, tựa như những sa sút mới vừa nãy chưa từng tồn tại vậy.
Tiểu cô nương da trắng như tuyết, nhuyễn ngọc kiều hương*, tuy rằng vóc dáng nhỏ xinh, dáng người lại yểu điệu, eo nhỏ như cây liễu, thướt tha duyên dáng, hơn nữa, ánh mắt linh động nũng nịu của mỹ nhân vừa chuyển động, thì có thể câu hết hồn phách của người khác lại.
Nhuyễn ngọc kiều hương*: miêu tả thiếu nữ trắng trẻo, mềm mại toát lên khí chất thanh xuân ấm áp.
Nhưng hết lần này đến lần khác dáng vẻ của nàng vẫn luôn hồn nhiên ngây thơ như vậy, thuần khiết lại vừa dễ thương khiến lòng người rung động, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người khác đắm chìm trong đó.
Nhớ tới mới vừa rồi, hai mắt của nàng chứa đầy những giọt nước mắt ấm ức, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, Thẩm Tinh Lan gần như phải dùng hết tất cả lý trí và sức lực, khó khăn lắm mới có thể nhịn được xúc động muốn xông lên phía trước mà ôm lấy nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực của hắn.
Hàng mi của hắn khẽ buông xuống, lại hơi mở mắt: "Rốt cuộc thì Thẩm Quý Thanh đã làm gì ngươi."
Không dám nhìn nữa.
Tô Trường Nhạc tóm được một chút kiềm chế hơi lướt qua hiện lên trong mắt hắn, do dự một lát, quyết định lại thử Thẩm Tinh Lan một lần nữa.
Nàng chậm rãi cúi đầu, bất an mà bẻ ngón tay.
Thẩm Tinh Lan thấy nàng một lúc lâu vẫn không nói gì, hắn lại quay đầu lại, mặt mày hung ác: "Rốt cuộc thì hắn ta đã làm gì ngươi!"
Thấy nàng mang dáng vẻ muốn nói lại thôi, hắn ngay lập tức siết chặt ngón tay, nếu như Thẩm Quý Thanh thật sự dám động đến một sợi tóc của nàng, thì hắn sẽ ngay lập tức quay đầu lại đánh cho Thẩm Quý Thanh một trận nữa.
"Hắn không làm gì cả." Tô Trường Nhạc hôm nay chải kiểu tóc thùy quải kế*, khi cúi đầu, lộ ra hơn nửa phần cổ tuyết trắng.
thùy quải kế* : hình ảnh
Da thịt của thiếu nữ mềm mại như bơ, mềm đến mức có thể véo ra nước, đôi mắt Thẩm Tinh Lan tối lại, một lần nữa quay đầu một cách khó khăn.
"Ta không thích hắn, muốn né tránh, hắn lại chạy tới bắt được ta, ta nhớ đến những lời nương nói với ta, rằng sớm muộn gì thì ta cũng sẽ thành thân với hắn, cho rằng hắn tới bắt ta đi thành thân, ta đột nhiên vô cùng sợ hãi, ta không muốn gả cho hắn......"
Làm như nhớ đến nỗi ấm ức nói không thành lời kia, đôi mắt nàng lại đỏ lên.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tinh Lan, cả đôi mắt đều đỏ hết lên: "Thái Tử ca ca, ngươi không phải đã nói rằng chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn hay sao, vì sao ta không phải định hôn với ngươi, mà lại định hôn với hắn? Ta không thích hắn một chút nào cả, ta cảm thấy ngươi còn tốt hơn nhiều so với hắn."
Hạnh phúc tới quá mức đột ngột, nhanh tới mức Thẩm Tinh Lan trở tay không kịp.
Hắn hơi ngây người, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, cảm giác trong lòng hắn không ngừng toát ra những quả bong bóng ngọt ngào.
Nàng lại tình nguyện định hôn với hắn, cũng không muốn với Thẩm Quý Thanh? Còn nói hắn tốt gấp nhiều lần Thẩm Quý Thanh nữa?
Đây là...... Thích hắn?
Nàng thích hắn? Nàng thích hắn?
Nàng thích hắn.
Hắn chưa bao giờ mơ qua giấc mộng như vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Hắn cho rằng trong nửa năm qua, chính mình đã chuẩn bị đầy đủ, khi đối mặt với nàng đều có thể không hề kích động, nhưng hắn hiển nhiên đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Cho dù chỉ là nàng không hề suy nghĩ, buột miệng thốt ra một lời nói, vẫn có thể dễ dàng trêu chọc lòng hắn như cũ, làm hắn khó có thể kiềm chế.
Cánh tay đang đặt ở hai bên sườn, bởi vì quá mức đè nén, càng siết chặt lại.
Nhưng mà nói cho cùng thì Thẩm Tinh Lan cũng đã làm Hoàng đế được gần chục năm, mặc dù trong lòng có sóng gió mãnh liệt như thế nào đi nữa, cũng chỉ trong giây lát đã chỉnh lại được cảm xúc.
Hắn quay đầu lại, lại muốn trêu chọc tiểu cô nương như mọi khi, có ý xấu muốn mở miệng đùa giỡn nàng một câu: "Hóa ra ngươi muốn thành thân với cô đến như vậy?"
Nhưng một lần nữa đập vào mắt hắn lại là đôi mắt đầy sự tin cậy của nàng.
Trái tim Thẩm Tinh Lan run lên dữ dội, ý nghĩ điên cuồng muốn ôm chặt người trước mặt vào lòng, không khống chế được mà nảy lên trong đầu, suýt chút nữa là có thể nhấn chìm hắn.
Trong khoảng thời gian hắn mới sống lại, hắn đã tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi gặp Tô Trường Nhạc không biết bao nhiêu lần.
Từng nghĩ tới hai người vẫn sẽ cãi nhau không ngừng giống như kiếp trước, cũng nghĩ tới nàng sẽ đối xử với hắn lạnh nhạt như băng sương, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ năm lần bảy lượt gọi hắn là Thái Tử ca ca, bày ra ý tốt với hắn, còn không chút đề phòng với hắn.
Thậm chí nàng còn nói, nàng cảm thấy hắn còn tốt hơn Thẩm Quý Thanh gấp nhiều lần.
Thẩm Tinh Lan rõ ràng cảm nhận được trái tim hắn sắp sụp đổ, gần như sắp không thể khống chế nổi, muốn mặc kệ hết tất cả mọi thứ mà tiến đến ôm tiểu cô nương trước mặt vào trong ngực.
Trái tim rõ ràng đang đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng hắn lại làm như không có việc gì mà nâng tay lên, lau đi nước mặt bên khóe mắt nàng, chỉ cố gắng khống chế mà nói một câu: "Ngươi sẽ không thành thân với hắn."
Tô Trường Nhạc thấy mặt mày hắn vẫn ngỗ ngược như cũ, từ đầu đến cuối vẫn luôn kiêu căng, ngoại trừ hai vành tai đỏ ửng ra, vẫn là thiếu niên chưa từng trải qua những năm tháng thử thách, trong lòng lại có hơi thất vọng.
Xem ra là nàng quá mức mẫn cảm rồi.
Tuy rằng lần thử hắn đã thất bại, nhưng đã diễn thì phải tiếp tục diễn, đôi mắt nàng sáng lên, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm hắn: "Thật thế à?"
"Thái Tử ca ca có biện pháp gì sao?" Tiểu cô nương nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của hắn, chẳng qua chỉ nói một câu đơn giản, nhưng khi tiến vào trong tai Thẩm Tinh Lan, lại mềm mại ngọt ngào.
Đôi mắt nàng cũng đẹp giống như người vậy, ngập nước, khi cười rộ lên thì vừa ngọt vừa mềm, nụ cười ngọt ngào bên môi, giống như rải một lớp mật đường, ngọt ngào thấm vào lòng người, khiến người khác không dừng được suy nghĩ muốn cúi đầu tùy ý thưởng thức.
Hô hấp của Thẩm Tinh Lan hơi chậm lại, ngay tại lúc hắn đang muốn tiến lại gần nàng một bước, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm của nữ nhân: "Thần phụ gặp qua Thái Tử điện hạ."
Tô mẫu mới vừa thắp hương bái Phật ở Từ Ân Tự, muốn cầu bùa bình an cho nữ nhi, không nghĩ tới vừa mới bước vào Minh Nguyệt hiên, đã nhìn thấy nữ nhi và Thái Tử đứng thân mật với nhau, không chút suy nghĩ đã đứng ra lên tiếng ngăn hai người tiếp tục nói chuyện.
Tô mẫu đã biết được chuyện Tuyên Đế cố ý cho nữ nhi lấy thân phận trắc phi mà gả vào phủ Tấn Vương, tuy rằng trong lòng vừa tức giận vừa đau lòng, nghe thấy việc Thái Tử có biện pháp ngăn cản cũng cảm thấy rất vui mừng, nhưng dù gì thì Thái Tử cũng là nam nhân xa lạ, hiện giờ nữ nhi lại chỉ mang tâm trí lúc bảy tuổi, hai người lại thân mật như thế, cho dù trong phủ Thừa tướng không có người ngoài, thì làm vậy cũng không ổn chút nào.
Thẩm Tinh Lan không chút để ý mà gật đầu, đứng về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hắn và Tô Trường Nhạc.
Lông mày của Tô mẫu vẫn đang nhíu chặt, giờ phút này mới hơi thả lỏng, nhưng vừa nghe thấy Tô Trường Nhạc nói Thái Tử muốn đưa nàng đi cưỡi ngựa, lông mày trong nháy mắt lại nhăn hết lên.
Hiện giờ Tô mẫu cuối cùng cũng đã nhìn ra, sau khi Thái Tử điện hạ đánh giặc trở về, thái độ đối xửa với nữ nhi cũng không hề giống với trước kia.
Trước kia hắn luôn bắt nạt Tô Trường Nhạc, đùa giỡn đến mức nàng thở hổn hển, hiện tại chẳng những không bắt nạt, lại còn nhiều lần muốn mang nàng đi ra ngoài chơi, hơi một tí là lại muốn ra khỏi phủ Thừa tướng.
Mặt ngoài tựa như là muốn đến tìm lão nhị, nhưng trên thực tế lại muốn đi gặp khuê nữ.
Thái Tử đã cư xử rõ ràng như thế, Tô mẫu làm sao cũng không rõ vì sao Thái Tử bỗng nhiên lại thay đổi tính cách.
Tô mẫu ngay lập tức cảm thấy đau đầu không thôi, trong lòng luôn miệng kêu khổ, đương nhiên sẽ không có khả năng đồng ý cho Thái Tử mang nữ nhi đi cưỡi ngựa.
Tô mẫu cười cười, uyển chuyển cự tuyệt: "Ngày mai đã là Khánh Công Yến, hôm nay thần phụ còn có nhiều việc muốn dặn dò Trường Nhạc, chỉ sợ là Trường Nhạc không thể ra ngoài cùng với điện hạ."
Tô Trường Nhạc vốn dĩ đã không thật sự muốn đi cưỡi ngựa, cưỡi ngựa chỉ là cái cớ vì nàng không muốn Thẩm Tinh Lan kích động mà thôi, đương nhiên nàng sẽ không ngăn cản mẫu thân.
Cuối cùng thì chuyện này không thể giải quyết được gì, Thẩm Tinh Lan không còn lý do mà ở lại.
Sau khi đi vào Minh Nguyệt Hiên, Tô mẫu thấy nàng làm bẩn xiêm y, đầu tiên là bảo nha hoàn dẫn nàng đi thay quần áo, tiếp theo tìm trái tìm phải, không nhanh không chậm mà cất chiếc bùa bình an mới vừa cầu ở Từ Ân Tự vào chiếc túi tiền mà Tô Trường Nhạc vẫn mang theo bên người.
Tô Trường Nhạc thấy sắc mặt của mẫu thân cứng lại, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, biết được mẫu thân nàng có chuyện muốn nói.
Tô mẫu lại không lập tức mở miệng, trước tiên rót cho chính mình một chén trà nóng, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi, hương trà trong nháy mắt tràn ngập khắp bầu không khí.
Tô mẫu chậm rãi nhấp một ngụm, buông chén trà xuống, lúc này mới nhìn thẳng vào nữ nhi: "Tuy rằng Nhạc Nhi chỉ nhớ rõ mọi việc lúc bảy tuổi, nhưng rốt cuộc thì con cũng sắp đến lễ cài trâm rồi, còn đã định hôn với Tứ hoàng tử, sau này không thể tiếp tục thân mật với Thái Tử điện hạ như vậy, đặc biệt là ở bên ngoài, nhìn thấy Thái Tử cũng không thể tùy ý gọi hắn là Thái Tử ca ca, đã biết chưa?"
Lời này của Tô mẫu cũng không hẳn không có lý, chỉ là Tô Trường Nhạc cũng không phải chỉ có kí ức năm bảy tuổi, hiện giờ cũng không thể giống như khi còn nhỏ, cùng nhau chơi đùa không chút phòng bị với Thái Tử.
Tô Trường Nhạc đã rất lâu rồi chưa bị mẫu thân răn dạy.
Khi mẫu thân dạy dỗ người khác, giọng điệu cũng không nghiêm khắc, thậm chí còn có thể nói là dịu dàng, nhưng mặt mày biểu cảm lại cực kỳ nghiêm túc, tựa như khi vẫn còn nhỏ, tận tình khuyên bảo dạy dỗ nàng.
Tô mẫu vốn dĩ có xuất thân không cao, cũng không phải là thiên kim nổi danh của nhà làm quan, vốn dĩ Tô mẫu là nha hoàn của Ôn gia, sau này gả cho Tô Trạch, lúc ấy Tô Trạch vẫn là võ tướng, tuổi còn trẻ đã phải đi theo hắn đến biên quan chịu khổ.
Tô Trạch chưa từng xem thường Tô mẫu, cho dù hiện giờ phụ thân quyền cao hơn người, cũng chưa từng nạp thiếp thất, trong kinh thành không biết có bao nhiêu người hâm mộ Tô mẫu.
Điều này, Tô Trường Nhạc sống lại một đời vẫn luôn không rõ, vì sao phụ thân vẫn luôn yêu thương mẫu thân như vậy, ba năm sau đó đột nhiên coi trọng một ca kỹ, cứng rắn nạp nàng ta làm thiếp, cuối cùng dẫn đến họa sát thân.
Kiếp trước nếu như phụ thân không cưỡng ép nạp ca kỹ kia làm thiếp, làm Hoàng thượng tức giận, Tuyên Đế cũng sẽ không hề suy nghĩ mà đã đến trừng phạt Tô gia.
Lúc này đây, nàng phải tìm ra ca kỹ kia trước phụ thân một bước mới được.
Tô Trường Nhạc buông nhẹ mi mắt, nhanh chóng tiến vào trong ngực Tô mẫu làm nũng: "Nữ nhi đã biết, nữ nhi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe mẫu thân nói."
Lời nói mềm mại, dáng vẻ lại còn ngoan ngoãn.
Tô mẫu cười đến đôi mắt cong cong, dịu dàng mà xoa mái tóc nàng: "Được, Nhạc Nhi là ngoan nhất."
※
Sau khi Thẩm Quý Thanh rời đi, đầu tiên thì Tô Thiên Dương đến xử phạt nhóm thị vệ dám lơ là chểnh mảng kia một, tiếp theo lại bố trí nhiều gấp đôi số thị vệ trong hậu viện, đặc biệt là ở bên ngoài Minh Nguyệt Hiên của Tô Trường Nhạc, gần như cách vài bước lại có một thị vệ, có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt.
Tuy là như thế, đêm đó song cửa sổ phòng Tô Trường Nhạc vẫn bị gõ vang.
Trong bóng đêm, Tô Trường Nhạc chậm rãi mở mắt ra, nàng nghe tiếng đá đập ở bên song cửa sổ, tiếng động không nhanh không chậm, như là nghĩ đến điều gì đó, trong lòng nàng thầm mắng câu quỷ ấu trĩ, sau đó lại lăn đi ngủ tiếp.
Hôm nay nàng đã bị Thẩm Quý Thanh chạm vào tay và cằm, quả thực ghê tởm muốn chết, lúc tắm gội suýt chút nữa đã xoa hai nơi này đến trầy da, hiện tại hoàn toàn không có tâm tư mà nghĩ đến Thẩm Tinh Lan.
Thẩm Quý Thanh ở một nơi khác, lần thứ hai hắn lọt vào bên trong cơn ác mộng không ngừng lặp đi lặp lại tra tấn tinh thần hắn đêm qua.
Ác mộng đêm nay cũng không quá giống hôm qua, có nhiều hơn vài đoạn, trong mộng hắn đã hủy hôn sự với Tô Trường Nhạc, từ sau yến tiệc thì nàng vẫn luôn ngây ngây dại dại.
Cái ngày bị từ hôn ấy, tuyết rơi trắng xóa, Tô Trường Nhạc nhảy xuống giếng tự vẫn.
Rõ ràng chỉ là ác mộng, nhưng ở cái chớp mắt nàng nhảy xuống giếng kia, Thẩm Quý Thanh lại cảm thấy máu cả người hắn đều lạnh ngắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Trường Nhạc: Nhận thua sao?
Thẩm Tinh Lan: Cô có thể sao?
Tô Trường Nhạc: Thái Tử ca ca ~
Thẩm Tinh Lan: Awsl ( ta đã chết)
Hiện tại đã biết vì sao trước đây ta rất ít khi miêu tả tâm lí của nam chủ chưa TvT hắn chính là cái tên muộn tao* ( che mặt )
Chương sau chính là Khánh Công Yến, rất nhanh sẽ giải trừ hôn ước.
Muộn tao*: từ mượn nước ngoài, bắt nguồn từ từ Man show trong tiếng Anh, xuất hiện đầu tiên ở Hồng Kông và Macao, rồi dần dần trở nên phổ biến trong giới trẻ Trung Quốc, dùng để chỉ một người bên ngoài thì im lặng nhưng nội tâm lại điên cuồng, những người này không dễ bộc lộ cảm xúc cá nhân của mình, nhưng trong những trường hợp nhất định, họ sẽ có những cư xử bất ngờ -_- ☺))