Tâm Meoo 555
Tô Trường Nhạc nhìn thấy vành tai phiếm hồng và dung mạo hơi mang vẻ ngượng ngùng của Thẩm Tinh Lan, nàng hoàn toàn không thể tin hắn lại có thể trợn mắt nói dối như thế.
Nếu như không phải nàng giả ngốc, thì chắc có lẽ đã bị hắn lừa gạt!
Nàng vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tinh Lan rất giống nhị ca, đều là những người thẳng thắn không biết nói chuyện, nhưng câu lừa dối vừa rồi thật sự quá cao siêu mà, nàng lại nghi ngờ Thẩm Tinh Lan không hề đơn thuần, không hề ngốc như những gì mà nàng tưởng tượng.
Tô Trường Nhạc nhìn Thẩm Tinh Lan với ánh mắt phức tạp. “Nhưng từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân mẫu thân tắm cùng nhau cả mà.”
Thẩm Tinh Lan lại trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Đến sau khi có con, vì để dạy dỗ con lớn lên, số lần tắm chung giữa phu thê cũng sẽ giảm dần đi, đợi đến khi nàng trưởng thành, trong kí ức của nàng đương nhiên chưa từng thấy cảnh này nữa.”
Tô Trường Nhạc: “……”
Thẩm Tinh Lan còn nói rõ ràng đâu ra đấy như thế nữa!
Nàng muốn rút những câu vừa mới khen Thẩm Tinh Lan đáng yêu lúc nãy lại.
Tô Trường Nhạc im lặng nhìn hắn trong chốc lát, rồi khẽ nhếch khóe miệng.
Được đấy, Thẩm Tinh Lan, cái đồ không biết xấu hổ! Chàng có kế Trương Lương, thì ta có thang qua tường!
Nàng chậm rãi cụp mắt xuống, khuôn mặt dần dần đỏ lên, đôi mắt như ngọc lưu ly dần dần hiện lên một tầng hơi nước.
Chỗ tắm gội cách chính điện không xa, cũng chỉ cách có một khoảng, bên ngoài trời đông giá rét, khi hắn vừa mới ôm Tô Trường Nhạc ra ngoài, tuy rằng hắn đã khoác áo choàng gấm hoa cho nàng, nhưng vẫn thấy khá rét buốt, khuôn mặt trắng nõn của nàng hiện giờ đã bị đông lạnh đến mức đỏ bừng lên.
“Sao vậy?” Hắn cúi đầu, khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ đang đỏ rực của nàng, thứ mà hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ chịu ấm ức của nàng.
Kiếp trước Tô Trường Nhạc đã phải chịu nhiều khổ cực, chịu nhiều ấm ức, đời này hắn không muốn nàng phải chịu bất kì một nỗi đau, hay kể cả nỗi ấm ức nào cả.
Tô Trường Nhạc ngước mắt lên nhìn, nước mắt tràn mi, nhưng không nói gì cả.
Ngũ quan nàng vốn rất tinh xảo, xinh đẹp giống như một tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt phượng câu hồn người khác, vừa hồn nhiên vừa mang nét quyến rũ.
Lúc này hai má trắng như ngọc của nàng lộ vẻ ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn giống như cánh hoa đầy đặn khẽ mím lại, dáng vẻ khiến cho người khác thương yên, ai thấy cũng sẽ xúc động, hơn nữa Thẩm Tinh Lan lại là người cả hai đời đều mê mẩn nàng.
“Rốt cuộc nàng sao vậy,”, Giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn còn hơi run lên, “Đừng dọa cô.”
Thẩm Tinh Lan gần như ôm nàng đi đến gian phòng tắm rửa.
Nơi này đúng là rộng lớn lộng lẫy giống như lời Thẩm Tinh Lan nói, bốn phía đều treo một lớp rèm lụa mỏng, bốn cây cột được điêu khắc tinh xảo tinh tế, lộng lẫy.
Khi Thẩm Tinh Lan ôm nàng bước nhanh qua bể tắm, còn mang theo một con gió, màn lụa lay động theo gió, bể tắm mịt mù hơi sương, cảnh sắc vô cùng đẹp.
Bên cạnh bể tắm có đặt một chiếc giường mỹ nhân, Thẩm Tinh Lan ôm Tô Trường Nhạc đến bên giường, lúc này mới dừng lại, bàn tay to vội vàng nâng mặt nàng lên.
Hắn nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc: “Niếp Niếp, nói chuyện.”
Tô Trường Nhạc thấy sắc mặt hắn trắng bệch lại, nàng bỗng nhiên có cảm giác chột dạ.
Nàng không nghĩ rằng Thẩm Tinh Lan sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Nàng cũng không phải chưa khóc bao giờ, đêm hôm qua nàng đã khóc mấy lần nhưng cũng không thấy hắn lo lắng sốt ruột như vậy.
Nhớ tới cảnh tưởng nàng ôm chặt lấy tay hắn, khóc lóc làm nũng, giọng nói mềm mại gọi hắn là phu quân trong đêm hôm qua, khuôn mặt Tô Trường Nhạc càng đỏ hơn, hàm răng cũng khẽ cắn vào khóe môi.
“Đừng cắn.” Thẩm Tinh Lan lo lắng nàng sẽ bị thương, hắn nâng cằm nàng lên một cách nhẹ nhàng, lòng bàn tay khẽ lướt qua cánh môi mềm mại.
Tô Trường Nhạc tỉnh táo lại, nói nhỏ với vẻ ấm ức: “Ta muốn tự mình tắm rửa, nếu như tắm cùng với Thái tử ca ca, ta sẽ ngại ngùng!”
Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời nói của nàng, trái tim đang căng thẳng cũng dần dần buông xuống.
Hắn cảm thấy sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nàng hù dọa chết mà.
Thẩm Tinh Lan rủ mắt, nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, vừa buồn cười vừa thấy không biết phải làm sao: “Sao lại thẹn thùng?”
Tô Trường Nhạc chớp mắt, phồng má lên, ngượng ngùng cúi đầu, giọng nói càng nhỏ đi: “Thì là xấu hổ đó.”
Nàng như đang làm nũng, càng mang vẻ quyến rũ hơn.
Thẩm Tinh Lan nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng của nàng, khóe miệng lại khẽ cong lên, từ sau khi hai người thành hôn xong, trong lòng hắn luôn tràn đầy cảm giác hạnh phúc không thể miêu tả nổi.
Mà hiện tại, hắn cảm giác như chính mình đang được ngâm trong một chiếc bình đầy mật, chỉ cần có nàng, ngay cả hơi thở cũng trở nên ngọt ngào.
Sao nàng có thể đáng yêu như thế được!
Ngón tay thon dài của Thẩm Tinh Lan khẽ cử động, nhìn thấy Tô Trường Nhạc đơn thuần đáng yêu như vậy, đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Cuối cùng Thẩm Tinh Lan chỉ ôm người vào trong lòng ngực, sờ lên đầu nhỏ của nàng, cong mắt cười nói: “Vậy đợi đến khi Niếp Niếp không thẹn thùng nữa, rồi chúng ta lại tắm chung.”
Hắn nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng đầy ý cười, cuối cùng chỉ cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, sau đó xoay người rời đi.
Tô Trường Nhạc ngơ ngác nhìn bóng dáng to lớn rời đi, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, ngọt giống như vị ngọt của mật ong, ngọt đến tận đầu quả tim.
Nàng có cảm giác không thể tin được, mới vừa rồi thiếu niên kia còn hao hết tâm tư lừa gạt nàng, cuối cùng nàng chỉ nói vài câu đơn giản, lại khiến hắn dễ dàng thay đổi tâm ý.
Nàng khẽ ấn vào lồng ngực mình một cách mờ mịt, hai người không hề làm gì cả, nhưng tim nàng vẫn đập nhanh như muốn nổ tung lên.
Tô Trường Nhạc ngồi ở trên giường mỹ nhân, gập hai đầu gối lại, nàng hơi cúi đầu, rồi lấy tay che lên mặt mình, hai gò má của nàng vẫn đang nóng hôi hổi.
Ở trong bể tắm không có ai nhìn thấy, tiểu cô nương mím môi, cố gắng nén nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng cười nhẹ thành tiếng.
Tiếng cười của nàng mềm mại du dương, dịu dàng dễ nghe, còn mang đến cả sự ngọt ngào mà người khác không biết.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Tinh Lan ngoan như vậy, nên lát nữa nàng vẫn sẽ nói cho hắn biết chuyện nàng sẽ học nữ công vì hắn!
Hắn nhất định sẽ rất vui.
Tô Trường Nhạc vùi mặt vào giữa hai tay, lại cong môi nở nụ cười một lần nữa, nụ cười của nàng ngọt giống như quả mật đào.
Dáng vẻ cười ngây ngô dễ thương, tiếng cười kia giống như chuông bạc, quả thực có thể hòa tan lòng của người khác.
Đáng tiếc Thái tử điện hạ đã rời đi, không nhìn thấy cảnh này.
※
Trước khi đi ngủ, Tô Trường Nhạc nói cho Thẩm Tinh Lan biết nàng muốn học nữ công.
Quả nhiên giống như lời mà Tứ Hỉ nói, khi nghe thấy nàng nói muốn học nữ công, thêu túi tiền cho hắn, hai mắt hắn bỗng dưng sáng ngời, ý cười trên mặt cũng không thể giấu được.
Hắn còn ôm nàng, giống như không thể tin được, hỏi lại nàng lần nữa,: “Là thật sao? Nàng muốn học nữ công vì cô sao? Nhưng học nữ công rất khó.”
Trong lòng Thẩm Tinh Lan có một cảm xúc không nói nên lời.
Kiếp trước khi hắn nghe thấy Tô Trường Nhạc muốn học nữ công vì Thẩm Quý Thanh, thậm chí hắn còn chạy đến trước mặt nàng với vẻ mặt phẫn nộ, hỏi nàng vì sao lại muốn giống như những quý nữ kinh thành kia, muốn học những thứ nữ công nữ hồng này.
Lúc ấy hắn cũng không biết, là do hắn ghẹn tỵ với Thẩm Quý Thanh, chỉ cảm thấy tiểu cô nương thích leo cây, thích khoa tay múa chân so võ với hắn, có khi còn chống tay lên eo cãi nhau, nhưng cũng có lúc cười tủm tỉm nhìn hắn, đã thay đổi rồi.
Nàng phản bội chính mình, nàng học lễ nghi quy củ, nữ công nữ hồng, gia nhập vào hàng ngũ những quý nữ kinh thành nhàm chán kia.
Khuôn mặt nàng cũng sẽ không vui tươi giống như lúc nàng mới đến kinh thành nữa, nàng sẽ không bao giờ leo cây, không bao giờ sẽ chủ động tìm hắn cùng chơi đùa nữa, thậm chí nàng còn thấy hắn không vừa mắt, khi nhìn thấy hắn phạm sai lầm, nàng cũng sẽ không bao giờ nói thẳng trước mặt hắn.
Dù cho có vui vẻ thì nàng cũng sẽ không cười to lên nữa, mà giống như những khuê nữ kinh thành, chỉ biết che miệng cười khẽ, vĩnh viễn không để lộ răng.
Nhưng hắn vẫn không ngừng đến tìm nàng, không ngừng châm chọc mỉa mai nàng, lúc nàng bị chọc tức thì mới quay trởi về thành tiểu cô nương mà hắn quen biết kia.
Hắn phát hiện hóa ra chỉ cần hắn không ngừng bắt nạt, chọc nàng tức giận, thì nàng sẽ khôi phục vẻ mặt đầy sức sống kia, dường như hắn đã nghiện việc bắt nạt nàng, mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn sẽ nói những lời không tốt với nàng.
Hắn cho rằng làm như vậy là có thể thu hút sự chú ý của nàng, lại không biết rằng, làm như vậy càng khiến cho nàng chán ghét hắn thêm mà thôi.
Bất kể những cô nương bình thường nào, đều sẽ không thích người lúc nào cũng vô duyên vô cớ ức hiếp người khác.
Nhưng hắn không còn cách nào cả, lúc đó hắn quá ngu ngốc, chỉ có thể dùng biện pháp thô lỗ nhất để thu hút sự chú ý của nàng.
Hắn sợ nàng không muốn nói chuyện với hắn, hay không thèm cho hắn một ánh mắt, hắn sợ cuối cùng bọn họ sẽ trở thành người xa lạ, sợ nàng sẽ lạnh lùng không bao giờ để ý hắn nữa.
Lúc ấy hắn còn cảm thấy bị Tô Trường Nhạc mắng cũng khá tốt, nhìn dáng vẻ tươi tỉnh sau khi mắng chửi người khác của nàng, trong lòng hắn còn vô cùng vui vẻ rạo rực, quả thực là vô cùng ấu trĩ .
Thẩm Tinh Lan nhìn hai mắt nàng cười cong lên, ánh mắt hắn cũng dần dần trở nên phức tạp.
Nhớ tới kiếp trước hắn từng mắng nàng như thế nào, nhưng hiện giờ nghe thấy nào sẽ học những thứ này vì hắn, trong lòng hắn lại nảy lên một niềm vui sướng, thậm chí hắn còn cảm thấy, những thứ nữ công nữ hồng vô vị này, cũng không quá đáng ghét như vậy.
Còn nghĩ đến cảnh, nàng sẽ ngồi trên giường mỹ nhân ở gian phòng, cúi đầu rũ mắt, yên lặng thêu túi tiền cho hắn, cảnh tượng ấy nhất định sẽ đẹp như một bức họa.
Chỉ mới nghĩ đến như vậy, trong lòng hắn đã vô cùng ngọt ngào, thậm chí đã bắt đầu chờ mong nàng sẽ thêu một đôi chim uyên ương cho hắn.
Thẩm Tinh Lan nhếch môi, ở dưới đáy lòng lại thầm khinh bỉ vẻ hai mặt của bản thân hắn.
Tô Trường Nhạc thấy Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên im lặng, nàng nghiêng đầu lại, hỏi hắn với vẻ mặt hoang mang: “Thái tử ca ca, chàng sao vậy, sao lại không nói lời nào?”
Thẩm Tinh Lan lấy lại tinh thần, ôm nàng lên xoay mấy vòng, xoay đến mức nàng chóng mặt sắp ngất đi, lúc này hắn mới cúi đầu chạm lên môi nàng, tiếng cười trầm thấp xen lẫn cả vẻ suиɠ sướиɠ: “cô rất vui.”
Tô Trường Nhạc khẽ thả lỏng người ra, còn “à” một tiếng thật dài, rồi nén cười, nhếch môi nói: “Hóa ra Thái tử ca ca vui vẻ đến phát ngốc rồi!”
Thẩm Tinh Lan nghe thấy nàng chế nhạo hắn, bên tai ửng đỏ, nhưng lại thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Tô Trường Nhạc thấy hắn thẳng thắn như thế, cuối cùng cũng không nhịn được, nàng tiến vào trong ngực hắn rồi cười to thành tiếng.
Thẩm Tinh Lan rũ mắt, hắn quả thực vô cùng thích dáng vẻ tươi cười như vậy của nàng, đôi mắt hắn cũng khẽ cong lên.
“Đúng vậy, cô rất vui, cô phải khen thưởng cho nàng!” Nói xong, lại cúi đầu khẽ chạm vào môi nàng.
Tô Trường Nhạc mím môi, cười khẽ vài tiếng, đuôi mắt lại nghiêng nhìn hắn: “Khen thưởng gì?”
Nàng hơi bĩu môi, nụ cười ngọt như mật, mắt phượng khẽ híp lại, dáng vẻ ngây thơ ngọt ngào và vẻ quyến rũ mê hoặc hoàn toàn hòa quyện vào nhau.
Nàng ngoan ngoãn rúc vào trong ngực hắn, không đề phòng gì cả.
Đôi mắt sáng xinh đẹp, rực rỡ.
Hơi thở Thẩm Tinh Lan hơi nghẹn lại, trái tim đập nhanh không ngừng, hắn cúi đầu, ghé sát vào nàng, nói nhỏ gì đó ở bên tai nàng.
Ý cười bên môi Tô Trường Nhạc khẽ cứng lại, khuôn mặt tinh xảo lại dần dần đỏ lên, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Ôi, nàng không muốn thêu túi tiền cho Thẩm Tinh Lan nữa đâu! Gì mà khen thưởng chứ, Thẩm Tinh Lan, chàng thật sự không biết xấu hổ mà!
Tiếp theo nàng đã bị hắn ôm lấy.
Tô Trường Nhạc hoảng sợ kêu lên một tiếng, nàng nhếch môi hờn dỗi: “Thái tử ca ca! Ngày mai còn phải về lại mặt nữa!”
“Được, cô sẽ có chừng mực.”
Giọng nói trầm thấp của hắn còn mang theo cả ý cười.
Màn trướng ấm áp.
Ngay cả ánh trăng cũng dần dần nổi lên ý đào hoa, đẹp không sao tả xiết.
※
Hôm sau.
Trời vẫn chưa sáng, Thẩm Tinh Lan đã tỉnh dậy.
Khi hắn xốc chăn gấm lên, kiều thê ở trong ngực hắn còn nhíu mày lẩm bẩm vài tiếng, sau đó xoay người, quấn hết chăn vào cùng một chỗ.
Cơ thể cường tráng của Thẩm Tinh Lan bị lộ ra trong không khí hơi lạnh của buổi sáng, hắn nhìn Tô Trường Nhạc vẫn còn đang ngủ say, rồi nở nụ cười chứa đầy sự cưng chiều, sau đó xuống giường mặc y phục.
Hắn cũng không gọi Tần công công vào hầu hạ, cũng không để Tứ Hỉ tiến vào đánh thức Tô Trường Nhạc, chỉ dặn dò Tứ Hỉ đặt bộ y phục mà Tô Trường Nhạc sẽ mặc trong hôm nay lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
Sau khi Thẩm Tinh Lan rửa mặt thay y phục ở một gian phòng khác xong, hắn mới quay trở về tẩm phòng.
Tô Trường Nhạc vẫn ngủ rất say sưa, đêm qua hai người cũng không lăn lộn quá lâu, nhưng liên tục hai ngày đều như vậy đã khiến nàng thấy mệt mỏi.
Hắn thấy trời vẫn còn chưa sáng, cúi đầu khẽ chạm vào khuôn mặt say ngủ của nàng, sau đó rời đi, nhốt mình ở trong thư phòng.
Đợi đến khi trời dần sáng, Tần công công tới gõ cửa, hắn mới rời khỏi thư phòng, quay trở lại gian phòng kia.
“Niếp Niếp, nên dậy rồi.” Hắn lên giường, ôm kiều thê vẫn đang còn ngủ vào trong ngực.
Tô Trường Nhạc nức nở vài tiếng, bĩu môi không biết nói gì đó.
Thẩm Tinh Lan thấy dáng vẻ ngủ nướng không chịu dậy của hắn, không nhịn được cười, hắn ghé sát vào tai nàng giọng nói khàn khàn vang lên∶ “Nếu như không dậy, thì cô sẽ hôn nàng đấy.”
Giọng nói của hắn rất nhỏ nhẹ nhưng lại ẩn chứa cả sự sự nguy hiểm không thể cứu vãn.
Tô Trường Nhạc bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt phượng nhìn hắn với vẻ vô tội, giọng nói mềm mại còn xen lẫn cả vẻ làm nũng: “Dậy rồi, ta dậy rồi mà!”
Thẩm Tinh Lan cúi đầu cười, hắn cầm lấy y phục ở bên cạnh, chuẩn bị giúp nàng mặc vào.
Tô Trường Nhạc thấy trong tay hắn đang cầm chiếc yếm màu hồng nhạt, khuôn mặt lúc nãy vẫn còn buồn ngủ, lúc này đã tỉnh táo lại.
Vành tai nàng đỏ lên rồi nhìn hắn: “Thái tử ca ca muốn làm gì vậy!”
Thẩm Tinh Lan nói với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Hầu hạ nàng thay y phục.”
Tô Trường Nhạc trở người xoay vào vòng, bọc mình thành con nhộng, hai má cũng nổi lên những rặng mây đỏ e thẹn.
“Không cần chàng đâu, bảo Tứ Hỉ vào hầu hạ là được rồi.”
Thẩm Tinh Lan nghe nàng nói như vậy, sắc mặt vốn vui vẻ của hắn lại trầm xuống, nhìn nàng không nói gì, khi hắn mở lời nói chuyện, giọng nói còn mang mấy phần mất mát: “Niếp Niếp không cần cô nữa sao?”
Tô Trường Nhạc nhìn dáng vẻ thương tâm hồn bay phách lạc của hắn, nghe được câu nói với vẻ đáng thưng tội nghiệp như khi bị vứt bỏ kia, nàng lại cảm thấy dở khóc dở cười.
“Không phải, ta không có ý đó.”
Thẩm Tinh Lan lại ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng dỗ dành: “Vậy mau dậy thôi, cũng không còn sớm nữa, đừng để nhạc phụ phải đứng chờ ở ngoài cửa.”
Hiện giờ nàng đã trở thành Thái tử phi, ngày thứ ba về nhà lại mặt, phụ thân và nô bộc người hầu cả phủ phải đứng ở ngoài đợi.
Tô Trường Nhạc lại dùng giọng nói nũng nịu kêu lên một tiếng: “Thái tử ca ca!”
Nàng nhìn hắn với ánh mắt đáng thương, muốn làm nũng để hắn mềm lòng.
Giọng nói mềm mại kia, khiến cho tim của người khác cũng bị hòa tan.
Thẩm Tinh Lan lại cúi đầu chạm vào trán của nàng, thấp giọng cười: “Niếp Niếp còn làm nũng như vậy nữa, thì chúng ta không có cách nào về lại mặt đâu.”
Tô Trường Nhạc há miệng cắn hắn một miếng, dáng vẻ vừa e thẹn vừa xấu hổ, bên tai ửng đỏ.
Thẩm Tinh Lan thấy trên môi đau xót, nhưng cũng không nhăn mày lại, ngược lại ý cười trên mặt càng suиɠ sướиɠ hơn.
Hắn vừa nói vừa xốc chăn gấm lên: “Một lát nữa cô còn muốn vẽ mi cho nàng, nhưng cô chưa từng vẽ cho ai cả, nên sẽ tốn khá nhiều thời gian, Niếp Niếp ngoan, mau dậy nào.”
Tô Trường Nhạc: “……”
Giọng điệu dỗ trẻ con thì phải!
Thẩm Tinh Lan lại mặc y phục giúp nàng, còn nói rõ ràng mạch lạc; “Phu thê đều sẽ giúp nhau mặc y phục như vậy, lần này cô mặc giúp nàng, lần sau đến lượt nàng mặc giúp cô.”
Tô Trường Nhạc nghe xong khuôn mặt đỏ bừng, hoàn toàn không thể tin được, mới sáng sớm mà Thẩm Tinh Lan đã nói hươu nói vượn rồi.
Cuối cùng, nàng vẫn ngoan ngoãn để Thẩm Tinh Lan hầu hạ thay y phục.
Thẩm Tinh Lan cũng không làm bậy, hắn cụp mắt xuống, chăm chú giúp nào mặc những lớp y phục rườm rà vào, động tác thuần thục.
Tô Trường Nhạc cảm thấy hơi kỳ quái.
Chắc không phải Thẩm Tinh Lan từng làm thế này với nữ tử khác chứ?!
Hơi nóng trên mặt nàng giảm dần, nàng mở miệng nói: “Thái tử ca ca, có phải chàng từng giúp rất nhiều cô nương khác thay xiêm y hay không?”
Thẩm Tinh Lan nghe thấy giọng nói của nàng xộc mùi ghen tỵ, hắn lại nở nụ cười, cúi đầu chạm vào lỗ tai nàng rồi nói: “Không có,cô chỉ hầu hạ mình nàng.”
Tô Trường Nhạc không tin: “Sao động tác của chàng lại thành thục như vậy.”
Thẩm Tinh Lan thuận miệng nói: “Sau khi định hôn với nàng, mỗi ngày cô đều luyện tập.”
Tô Trường Nhạc vừa nghe hắn nói như vậy, ngọn lửa phẫn nộ lại dâng lên, nàng trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi: “Thái tử ca ca tìm cung nữ để luyện tập?”
Tưởng tượng đến cảnh tiểu cung nữ đỏ mặt, e thẹn nhìn Thẩm Tinh Lan, nàng lại cảm thấy tức giận!
Sao Thẩm Tinh Lan sao lại có thể tìm người khác để luyện tập chuyện này được chứ!Thẩm Tinh Lan buồn cười nói: “Ai nói cô tìm cung nữ để luyện tập chứ.”
Tô Trường Nhạc: “Vậy thì chàng tìm ai.”
“Tần Thất.”
Tần Thất là tên của Tần công công.
Tô Trường Nhạc tưởng tượng ra hình ảnh kia, trong nháy mắt nàng lại cảm thấy nghẹt thở.
Như vậy thì thà tìm cung nữ còn hơn.
Thẩm Tinh Lan thấy nàng mang vẻ mặt hoảng sợ, hắn lại cúi đầu nở nụ cười, giơ tay chạm nhẹ lên chóp mũi nàng rồi nói: “Cô chỉ nói giỡn thôi, cô không đi tìm ai cả, chỉ đi hỏi những mama trong cung về trình tự mặc y phục thôi.”
Tô Trường Nhạc nửa tin nửa ngờ.
Thẩm Tinh Lan gọi Tứ Hỉ tiến vào, rồi nói: “Ngươi chải đầu cho Thái tử phi, cô vẽ mi giúp nàng.”
Động tác vẽ mi của Thẩm Tinh Lan cũng vô cùng thuần thục, vẽ đôi lông mày của nàng vừa mảnh vừa dài, quả thực rất đẹp, giống như hắn đã từng làm như vậy vô số lần rồi.
Tô Trường Nhạc nhìn dáng vẻ chăm chú của Thẩm Tinh Lan, ánh mắt lại dần phức tạp, kiếp trước nàng và Thẩm Tinh Lan như nước với lửa, hắn chưa từng làm những việc này với nàng.
Nàng lại hỏi tiếp: “Thái tử ca ca cũng tìm người để vẽ mi?”
Thẩm Tinh Lan há miệng thở dốc, còn chưa kịp trả lời, thì nàng đã nói tiếp∶ “Lần này chắc là tìm cung nữ khác thật rồi.”
Dáng vẻ ghen tuông này, quả thực vô cùng đáng yêu.
Thẩm Tinh Lan cố nhịn cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng, hắn lại nhếch môi cười: “Không phải,không tìm cung nữ khác, cũng không tìm tiểu thái giám, cô tự nhìn gương đồng rồi vẽ cho mình.”
Tô Trường Nhạc: “…..”
Vẻ mặt Tô Trường Nhạc phức tạp, nàng không thể tưởng tượng được cảnh Thẩm Tinh Lan tự vẽ mi cho mình.
Nàng bỗng nhiên hoảng sợ, ngước mắt nhìn về phía hắn rồi hỏi: “Vậy, vậy những y phục kia, cùng là…”
Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên không nói gì, chỉ nhìn về phía nàng.
Thực ra đối tượng mà hắn mặc y phục và vẽ mi kia, người mà hắn thường luyện tập, không phải người khác, mà là nàng.
Nghĩ đến những điều đó, trong lòng Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác đau đớn.
Hắn cụp mi xuống, không nói câu nào, chỉ giúp nàng vẽ lông mày tiếp.
Tô Trường Nhạc lại hiểu lầm hắn không nói gì như vậy là do nàng đã đoán đúng, hắn tự lấy mình để tập luyện.
Nàng bỗng nhiên không biết nên cười Thẩm Tinh Lan ngốc, hay là nói hắn đáng yêu nữa.
Tô Trường Nhạc rủ mắt, nàng nói với vẻ hơi thẹn thùng: “Thật ra Thái tử ca ca không học mấy thứ này cũng không sao.”
Hàng mi dài của nàng cụp xuống, giống như con bướm khẽ vẫy cánh, khuôn mặt chưa phấn son hơi đỏ lên, giống như hoa hải đường nở rộ, rực rỡ lóa mắt.
Nàng đang ngồi ở trước mắt hắn, ban đêm còn rúc vào trong ngực hắn.
Thẩm Tinh Lan nhắm mắt, bỗng nhiên bỏ cây bút vẽ trong tay xuống, ngón tay giữ lấy cằm nàng, môi mỏng hạ xuống.
Tô Trường Nhạc vẫn ngơ ngẩn mở to mắt, tim đập nhanh không thôi.
Tứ Hỉ ở phía sau cũng không dám lộn xộn.
Nàng cũng không rõ vì sao Thẩm Tinh Lan lại làm vậy, rõ ràng vẫn đang vẽ mi mà!
Khuôn mặt Tứ Hỉ đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Nàng ta cũng bị hành động bất ngờ của Thái tử dọa cho một trận..
Mãi một lúc lâu sau, Thẩm Tinh Lan mới buông Tô Trường Nhạc ra.
Thẩm Tinh Lan thấy dáng vẻ bị dọa sợ của nàng, hắn cũng mang vẻ mặt áy náy, lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve môi nàng, ánh mắt sâu xa, cảm xúc trong đôi mắt cũng khẽ di chuyển: “Niếp Niếp khi trang điểm xong quả thực rất xinh đẹp, cô nghĩ đến sau khi nàng tô son xong, khi đến phủ Thừa tướng cũng không thể hôn nàng, nhất thời không kiềm lòng được…”
Tứ Hỉ nghe thấy những lời Thái tử nói với cô nương nhà mình, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta không nên đứng ở chỗ này, mà phải đợi ở bên ngoài mới đúng, nhưng hiện tại nàng ta cũng không dám lộn xộn.
Tô Trường Nhạc cũng không ngờ Thẩm Tinh Lan lại nói thẳng ra như thế, còn nói những lời này trước mặt người khác, khuôn mặt nàng lại ửng đỏ, đôi mắt phượng nghiêng sang một bên không nhìn hắn nữa.
Nàng cảm thấy quá xấu hổ rồi!
Còn cảm thấy ở trước mặt Tứ Hỉ, nàng đã hoàn toàn mất hết hình tượng rồi!
※
Thái tử phi về nhà lại mặt, mới sáng sớm trước phủ Thừa tướng đã có không ít người tụ tập đến, Tô phụ, Tô mẫu và người hầu trong phủ cũng đứng đợi bên ngoài.
Trong lòng Tô mẫu vẫn còn lo lắng, hiện tại nữ nhi chỉ như đứa trẻ bảy tuổi, trong cung không giống như bên ngoài, ngộ nhỡ gây ra đại họa gì, e rằng cả Thái tử cũng không bảo vệ nổi nàng.
Tô Trạch lại rất ung dung, khi nhìn thấy xe ngựa của Thái tử đến gần, khuôn mặt anh tuấn cũng lộ ra ý cười.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Thẩm Tinh Lan bước xuống trước, sau đó hắn chờ ở bên xe, một tay nắm lấy tay Tô Trường Nhạc, một tay ôm lấy eo của nàng, đỡ nàng xuống dưới một cách cẩn thận.
Tô Ngọc nhìn thấy Thái tử tự mình đỡ muội muội xuống xe ngựa, mà không phải để Tứ Hỉ hầu hạ, đuôi lông mày cũng giãn ra, cũng cảm thấy khá bất ngờ.
Hết chương 29.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Trường Nhạc: Thẩm Tinh Lan là đồ không biết xấu hổ!
Thẩm Tinh Lan: cô không biết xấu hổ, cô chỉ cần Niếp Niếp
Tô Trường Nhạc: Những lời này chàng học được từ đâu!