TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 7

‘Đột nhập nhà dân cướp bóc, một nhà năm người mất mạng tại chỗ’

‘Gϊếŧ người vì tình? Báo thù? Nghệ sĩ nổi danh chết tại nhà, hung thủ lưu lại ký hiệu thần bí’

‘Phó tổng giám đốc Công ty XX chết tại nhà riêng, cảnh sát phá được án tài chính lớn.’

Cả buổi sáng Giản Tĩnh chỉ ngồi lật xem tin tức, càng xem càng khiếp sợ. Ngoại trừ tin tức chính trị quan trọng đương thời thì tin tức nhiều nhất có một phần ba là tin giải trí, một nửa chỗ còn lại là phạm tội hung án, dư lại ít ỏi một phần sáu mới là tin tức bình thường.

Thế giới này làm sao vậy? Cô vội vàng đi search thử ‘Kudo Shinichi’ và ‘Batman’, kết quả ra tới là manga anime và phim điện ảnh, không có người thật.

Vậy tại sao lại có nhiều hành vi phạm tội như vậy chứ?

Không hiểu nổi.

Dân chúng bình thường sinh hoạt tại nơi thế này đúng là rất nguy hiểm, chẳng trách Hệ Thống cảm thấy cô không được.

Đúng vậy ba ơi, cô không được.

‘Tinh tinh.’

Di động báo tin nhắn.

Giản Tĩnh cầm lên mới thấy là một số lạ gửi tin nhắn tới: ‘Nghe nói cô Giản đã xuất viện rồi, phiền cô nhanh chóng tới làm ghi chép.’

Đính kèm địa chỉ đội cảnh sát hình sự.

Lúc này Giản Tĩnh mới nhớ đến chuyện đã hứa với người ta.

Hôm nay là thứ tư, lại nghỉ hai ngày là đến cuối tuần luôn rồi, thôi thì để tuần sau lại đến trường vậy.

Giản Tĩnh nhập địa chỉ, tìm kiếm khoảng cách, đại khái hai mươi phút lái xe, dù gì cũng không có việc làm, dành phải làm công dân tốt đi thực hiện nghĩa vụ vậy.

Cô lái xe đi, khoảng mười giờ tới nơi.

Cửa cục công an rất nhiều xe, cô phí thật nhiều công sức mới tìm được chỗ đỗ xe. Nhưng hai xe hai bên đều đỗ rất tùy tiện, lưu lại khoảng cách quá nhỏ, lựa nửa ƈôи ŧɦịŧ cũng không lách vào được.

"Ai đỗ xe tệ vậy." Giản Tĩnh thở hổn hển, hận không thể cho xe đâm thẳng qua.

"Dừng dừng dừng, như thế không vào được đâu." Người đang đứng ở cửa hông hút thuốc rốt cuộc không nhìn nổi nữa, vừa nói vừa đi tới bên này: "Ui chao, cô Giản à?"

Quý Phong cắn đầu mẩu thuốc lá, cười nói: "Thì ra là cô. Cô xuống đi, tôi đỗ cho."

Giọng điệu người này rất khách khí, nét mặt thân thiện, Giản Tĩnh do dự một thoáng, cởi dây an toàn đi xuống: "Phiền anh."

"Không có việc gì, đây là xe đồng nghiệp tôi, chắc vội quá nên đỗ tùy tiện." Quý Phong lên xe, đảo tay lái, dẫm chân ga, chuẩn xác nhét xe Giản Tĩnh vào khe hẹp kia.

Nhưng mà… lúc anh mở cửa định xuống xe thì… không lách ra được.

Quý Phong xấu hổ tạm dừng vài giây, cuối cùng quyết đoán lái xe ra ngoài, trực tiếp đỗ tại một bên không có vạch đỗ xe: "Cứ đỗ tạm đây đi, lát nữa tôi gọi hai cháu trai kia ra đây dịch xe."

Anh như không có việc gì xuống xe, ngoắc tay với Giản Tĩnh: "Đi thôi, nếu vừa lúc gặp được thì vào làm ghi chép luôn."

Giản Tĩnh hơi khựng bước, bảo trì khoảng cách nhất định rồi mới theo sau anh. Không biết sao, cô luôn cảm thấy thái độ Quý Phong quá mức thân thiện, không hợp với khí chất bên ngoài của anh.

Nhưng người không làm chuyện đuối lý thì không sợ quỷ gõ cửa. Cô đề phòng thì vẫn đề phòng, nhưng lại không sợ hãi.

Quý Phong dẫn cô vào một gian thẩm vấn yên tĩnh, rót cho cô cốc nước, lại gọi thêm một nữ cảnh sát vào rồi mới nói: "Hôm nay tìm cô đến chủ yếu là xác minh chuyện trong phòng cấp cứu tối hôm trước. Hi vọng cô trả lời chi tiết, đừng giấu diếm hoặc bịa đặt, nếu không se phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật đấy."

Giản Tĩnh gật đầu: "Được."

Quý Phong: "Hôm trước, cũng chính là tối ngày mùng 10 tháng 6, cô tới phòng cấp cứu lúc nào?"

Giản Tĩnh: "Khoảng tám giờ tối đến chín giờ, tôi không chú ý thời gian cụ thể."

Quý Phong: "Cô nằm viện vì trúng độc cacbon monoxit, vì sao lại chạy đến phòng cấp cứu?"

Giản Tĩnh: "Siêu thị không có nước sôi, bà chủ đề nghị tôi đến phòng cấp cứu lấy nước."

Quý Phong: "Nhưng thời gian vụ án xảy ra là khoảng chín rưỡi tối, sao cô ở lại lâu như vậy?"

Giản Tĩnh không ngờ Quý Phong sẽ chú ý tới điểm này, cảm thấy có phần bất ngờ. Cô vốn cho rằng anh chỉ trực tiếp hỏi nguyên nhân hậu quả phát sinh thôi chứ.

Giản Tĩnh vô thức lảng tránh vấn đề này: "Một chút việc tư."

Quý Phong vẫn rất thân thiện, tựa như bạn bè nói chuyện phiếm vậy: "Có tiện nói ra không?"

"Anh cảnh sát rất hứng thú với việc này à?" Cô hỏi lại, đã lộ rõ vẻ cảnh giác.

Mà phản ứng như vậy càng khiến Quý Phong thêm phần nghi ngờ. Nhưng anh không lộ mảy may, ngược lại nói: "Đây là quá trình xác minh tất yếu, không phải thăm dò vấn đề riêng tư của cô. Xin cô trả lời chi tiết."

Giọng của anh không quá mức gây sự, chỉ là ánh mắt kiên quyết đuổi theo không bỏ sinh ra sức ép.

Giản Tĩnh im lặng một lát, ý thức được sai lầm của mình, lập tức bổ cứu: "Tôi chỉ… quan sát người trong phòng cấp cứu."

Bằng kinh nghiệm và trực giác, Quý Phong xác định cô nói thật, tò mò hỏi tiếp: "Để làm gì?"

"Lấy tài liệu." Nói thật đương nhiên là vì một lời nói dối mấu chốt, Giản Tĩnh bình tĩnh cười nói: "Nhân vật chính trong sách mới của tôi là bác sĩ, tiếp theo có lẽ sẽ viết một ít khung cảnh phòng cấp cứu, lại đúng lúc đang ở bệnh viện nên cố ý quan sát, không phải ham mê đặc thù gì."

Câu cuối cùng là giải thích cho việc lúc trước lảng tránh.

Nhưng trước mặt cảnh sát, vẽ rắn thêm chính là sơ hở lớn. Quý Phong cảm thấy không đúng, nhưng theo logic thì cũng không có gì không thích hợp cả. Chỉ có thể tạm thời bỏ qua, tiếp tục hỏi: "Sao cô lại chú ý tới hung phạm?"

"Anh ta rất kỳ quái." Đến giai đoạn có thể nói thật, Giản Tĩnh vô thức thoải mái hơn nhiều: "Thoạt nhìn đau bụng muốn chết, nhưng biểu hiện quá mức dùng sức, tôi cảm thấy như đang diễn kịch nên mới để ý đến. Mà cũng khéo, vừa lúc thấy được ánh dao anh ta ôm phản quang."

Quý Phong quan sát cô thật kỹ: "Chỉ vì vậy nên cô đã xông lên đụng người ta à? Xin lỗi, không phải tôi nghi ngờ hành vi của cô, chỉ là tò mò thôi. Người thường sẽ không chỉ vì chút nghi ngờ này là dám ra tay, năng lực quyết đoán của cô khiến tôi kinh ngạc."

Giản Tĩnh hơi hơi thẳng lưng lên, nhìn chăm chú vào Quý Phong bên kia bàn. Hôm nay, trước khi đến cô cho ràng làm ghi chép chỉ là một lần trình tự bắt buộc, đến hiệp trợ cảnh sát mà thôi. Sao có thể đoán được phải chịu tra hỏi như vậy.

Người đàn ông trước mặt thật đáng sợ, cô bại lộ nhiều điểm khác thường đến vậy sao?

Trong lúc nhất thời, căn phòng thẩm vấn yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng nữ cảnh sát đang đánh ghi chép.

"Mặc dù có 90% khả năng là tôi đoán sai, ngộ thương lầm người. Nhưng có 10% khả năng tôi sẽ cứu một mạng người." Thật lâu sau, Giản Tĩnh mới đáp: "Tôi cảm thấy đáng giá thử một lần, cho dù sai rồi chẳng qua là xin lỗi, bồi thường tiền đối phương thôi, không đến mức ngồi tù chứ?"

Quý Phong bình tĩnh nhìn cô, chợt nở nụ cười: "Tốt, tôi đã hiểu."

Anh không truy vấn nữa, dựa theo lệ thường xác minh một lần quá trình ngăn chặn hung phạm, cuối cùng dường như vô tình nhắc đến một bí ẩn khác: "Thứ cô dùng để chế phục phạm nhân là gì?"

"Bình xịt phòng lang." Giản Tĩnh cẩn thận trả lời.

"Bình xịt phòng lang có hiệu quả gây tê à?" Quý Phong dùng giọng điệu vui đùa nói: "Còn dùng tốt hơn của cảnh sát đấy."

Giản Tĩnh nói: "Bạn cho."

Quý Phong lại nhìn chằm chằm cô vài giây, gật đầu: "Cô xác định mọi nội dung đã nói đều là thật chứ?"

"Xác định."

Quý Phong ý bảo nữ cảnh sát in ghi chép ra cho Giản Tĩnh xem: "Cô xem một lần, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì ký tên xuống bên dưới."

Giản Tĩnh nhanh chóng đọc lướt qua, ký tên của mình lên.

"Xong rồi đúng không?" Cô không muốn ở đây lâu.

"Xong rồi. Cảm ơn cô Giản đã đi một chuyến." Quý Phong khách khí vươn tay.

Giản Tĩnh do dự, miễn cưỡng bắt tay anh. Cùng với đó, sức quan sát tự động login, chú ý tới lòng bàn tay Quý Phong tràn đầy kén mỏng, đặc biệt là hổ khẩu, sức nắm rất mạnh, tuy chỉ là bắt tay lễ phép nhưng bị anh nắm lại không rút ra được.

"À đúng rồi, còn một chuyện nữa." Quý Phong chợt nói.

Giản Tĩnh vội rút tay về, nghi ngờ nhìn anh.

Quý Phong cười như một con hồ ly đa mưu túc trí: "Là việc tư, tôi có một cô em gái. Em ấy là độc giả trung thành của cô Giản, nhờ tôi xin chữ ký của cô. Không biết có tiện hay không."

Yêu cầu hợp tình hợp lý, từ chối thì quái quá. Giản Tĩnh gật đầu:

"Được chứ."

"Xin đợi một lát." Quý Phong đi ra ngoài nửa phút, lúc về đã cầm theo một quyển ‘Bác sĩ ác quỷ’ vừa xuất bản:

“Nhờ cô.”

Giản Tĩnh mở trang bìa: "Viết tên ai?"

Quý Phong đằng hắng giọng: "Quý Vân Vân, cứ viết… à, chăm chỉ học tập, cố gắng thi đỗ Thanh Bắc, không cần mơ tưởng sau này mở sở trinh thám cái gì."

Giản Tĩnh nhướng mày, ánh mắt chất vấn.

"Viết chăm chỉ học tập đi." Quý Phong thoái nhượng.

Lúc này Giản Tĩnh mới đặt bút.

Quý Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì sinh ra nghi ngờ với Giản Tĩnh nên anh đã hi sinh thời gian nghỉ trưa sau một đêm thức trắng để làm ghi chép. Nhưng mà, cô em mình thương nhất nằng nặc đòi người ta ký tên, trừ bỏ làm theo còn có thể thế nào bây giờ?

Thân là cảnh sát, thua thiệt nhất chính là người thân của mình.

"Được rồi." Giản Tĩnh khép trang sách lại, chợt nói: "Tôi có một vấn đề, không biết có tiện hỏi hay không?"

Quý Phong liếc sách trong tay cô: "Vấn đề gì?"

"Người kia muốn làm gì? Vì sao muốn làm như vậy?" Giản Tĩnh chần chừ hồi lâu, rốt cuộc vẫn không kiềm được hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng.

Quý Phong rất sảng khoái, sự kiện ác tính như vậy đương nhiên sẽ thông báo ra bên ngoài, nói trước cũng không sao: "Phạm nhân là bệnh nhân của bác sĩ Trần, trước đây anh ta đến khám bệnh, bệnh viện yêu cầu làm kiểm tra, anh ta lại cảm thấy chi phí kiểm tra đắt đỏ, không chịu làm. Nửa năm sau cơ thể xuất hiện vấn đề, anh ta đi một bệnh viện khác làm kiểm tra, phát hiện là ung thư giai đoạn cuối."

Giản Tĩnh khẽ thốt lên một tiếng.

"Anh ta cảm thấy nếu lúc trước bác sĩ Trần nói có khả năng mắc ung thư thì anh ta đã đi kiểm tra rồi, cũng cho rằng bệnh viện thu phí quá đắt, cố tình không cho anh ta đường sống, sau đó sinh ra ý định trả thù xã hội."

Quý Phong còn chưa nói, theo lời phạm nhân, lúc ấy anh ta quyết ý gϊếŧ một người lời một người, thầm nghĩ kéo thêm vài người chết theo mình.

Lý do cũng chỉ là vì bất bình.

"Đời này tôi cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, vì sao chỉ có tôi gặp chuyện không hay? Tôi không sống tốt, sao bọn họ có thể an ổn sống tốt chứ? Phải chết thì mọi người cùng chết, tôi không cần gì hết, dù sao cũng phải chết, gϊếŧ được người nào hời người ấy." Từ đầu đến cuối, phạm nhân đều chưa từng hối hận.

Tâm thái gϊếŧ người không phân biệt như vậy là đáng sợ nhất.

Nếu không phải Giản Tĩnh đoạt trước một bước, hậu quả thật sự không chịu nổi.

Cũng chính vì thế, có vài điểm đáng ngờ trên người Giản Tĩnh, Quý Phong cũng không định miệt mài theo đuổi thêm.

"Cô Giản, cô cứu mạng rất nhiều người." Anh chân thành thật lòng nói: "Nếu còn có lần sau, hy vọng cô cũng có thể dũng cảm như lần này."

Giản Tĩnh: “...” Lần sau?

Có thể khiến một cảnh sát nói ra lời như vậy, tỉ suất phạm tội của thế giới này rốt cuộc đáng sợ đến đâu vậy?

Đọc truyện chữ Full