Ngô Hành biểu thị im lặng đối với hành vi kĩ càng này của cô: “Tên nhóc cậu cho người khác một đường sống đi, đã thu dọn sạch sẽ đến như vậy rồi, còn quét dọn cái gì nữa hả? Cậu mà còn quét dọn nữa, tôi ngay cả chỗ đặt chân cũng không có mất, ban đêm đoán chừng phải ngủ ngoài cửa."
"Đúng vậy đó, vì cho con đường sống, cậu hãy tranh thủ thời gian đi tắm rửa cùng chúng tôi đi." Lưu Văn Viễn cũng tới đẩy cô về trước đi ra ngoài.
Hai người bọn họ túm chặt vai cô, đi ra ngoài cửa, Tần Man lại không thể trực tiếp đẩy ra, mang theo vài phần giãy giụa bị bọn hắn đẩy về phía trước.
Về phần Trần Quần, càng tri kỷ thay cô cầm quần áo huấn luyện, dự định cùng đi như vậy.
Mắt thấy mình thật sự bị bọn họ ép đi tắm rửa, Tần Man bất đắc dĩ, lập tức nhanh nhẹn luồn qua từ dưới nách của bọn họ, lui trở về một bước.
Động tác của cô quá lưu loát, đến mức khiến hai người kia có chút không kịp trở tay, còn duy trì tư thế cũ.
"Không cần đâu, lát nữa tôi còn phải đi sân huấn luyện chạy vài vòng." Tần Man nói với hai người duy trì tư thế buồn cười kia, nói.
Ngô Hành sửng sốt một chút, mang theo vài phần kinh ngạc: “Cậu còn muốn chạy ư?"
Tần Man ừ một tiếng: “Huấn luyện viên bảo tôi để ý hơn vào việc huấn luyện."
Lý do của cô vô cùng đầy đủ, đầy đủ đến nỗi khiến ba người bọn họ không khỏi có chút thay đổi cách nhìn.
"Tên nhóc này xin nghỉ bệnh một lần mà giống như biến thành người khác vậy, thu dọn nội vụ tốt như vậy thì thôi đi, thế mà thật sự dự định huấn luyện thật tốt, không tệ không tệ."
"Đã như này, chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu cố gắng nữa."
Hai người Ngô Hành và Lưu Văn Viễn cũng không muốn kéo chân sau người ta, sau khi nói xong câu này, liền mang theo Trần Quần rời khỏi ký túc xá đi tắm rửa.
Chờ ba người bọn họ vừa đi, lúc này Tần Man mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng tạm thời giải quyết xong ba người này.
Cô ngồi bên giường, nhìn quanh một vòng căn phòng vắng vẻ mà chỉnh tề, mãi đến khi ánh mắt di chuyển đến chiếc chăn ngăn nắp.
Thật ra sau khi rời khỏi quân đội cô liền không thu dọn nội vụ nữa.
Cũng có thể nói sai khi thành lập Quỷ Khu, cô liền hoàn toàn vứt bỏ những phương thức và phương pháp làm việc của cuộc sống quân nhân.
Bởi vì chán ghét nơi này, cho nên không muốn có bất kỳ dính dáng gì với nơi này nữa.
Nhưng kết quả, không ngờ mình bởi vì không cách nào tán thành với cách làm của Khổng Nghĩa, lại trong lúc nhất thời lấy lại tác phong quân đội.
Đã năm năm trôi qua, cô cho rằng mình đã sớm quên đi, nhưng ngay cả chính cô cũng ngoài ý muốn chính là, trong nháy mắt cô bắt đầu sửa sang lại, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác lạ lẫm và hốt hoảng nào, đó là một loại ký ức và thói quen đã khắc sâu vào trong đầu.
Thói quen đáng chết!
Tần Man bỗng nhiên đập xuống ván giường, sau đó mặt lạnh đứng dậy đi xuống dưới.
Cô không thể, cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này ôn lại quãng thời gian ngày xưa với đám tân binh thối này nữa.
Cô còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Cô muốn trở về, về giết Trang Dã, trở về giành lại Quỷ Khu!
Người mua thần bí sau đơn hàng đó có ý đồ khống chế Quỷ Khu, tuyệt đối không phải một chuyện đơn giản!
Chỉ có tên ngu ngốc Trang Dã kia, mới có thể bị tiền tài nhất thời làm mờ mắt, làm ra loại chuyện ngu xuẩn này!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều
Chương 23: Chia Rõ Giới Hạn (1)
Chương 23: Chia Rõ Giới Hạn (1)