Trans: Diêu Nhiên
“Cô đối với cậu ấy mà nói là sự tồn tại vô cùng đặc biệt. Cô phải suy nghĩ thật kỹ nên duy trì dạng quan hệ gì với cậu ấy.”
Sau khi trở về từ bệnh viện, trong tâm trí Tịch Tuế vẫn chỉ luôn quanh quẩn những lời nói sâu xa của bác sĩ Tề.
Mọi người đều nói cô rất đặc biệt đối với Quý Vân Tu, kể cả tự cô cũng biết rất rõ.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng phải đối xử tốt với anh, nhưng kết quả là…
“Ào ào ——”
Mở vòi nước và rửa tay một lần nữa.
Ngay cả mình cũng không ý thức được đã rửa đi rửa lại
Ngay cả cô cũng không nhận ra rằng mình đã thực hiện quy trình rửa tay này lặp lại đến lần thứ năm rồi.
Câu nói đó giống như một hạt giống đặc thù chôn trong lòng cô, không biết sau này sẽ nở ra loài hoa gì.
Nhưng ngay trong lúc này, ắt hẳn cành lá đang đâm chồi nảy lộc phá đất mà ra.
Máy giặt vang lên mấy tiếng ‘tích tích’ nhắc nhở đã giặt xong, Tịch Tuế tắt vòi nước đi, hai tay chống lên thành bồn rửa, ngẩng đầu nhìn vào gương rồi lại cúi đầu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Cô lấy quần áo bên trong ra, khi mang đi phơi nắng thì phát hiện kích thước giữa nam và nữ thật sự có sự chênh lệch rất lớn.
Mặc dù Quý Vân Tu trông gầy là thế, nhưng quần áo lại rất rộng.
Dùng móc áo mắc vào hai bên tay áo rồi nâng một tay lên ướm thử trước người, phần vạt áo gần như sắp che cả hết đầu gối của cô. Thảo nào trên TV luôn chiếu cảnh phụ nữ xem áo của đàn ông như váy ngắn mà mặc.
“Không đúng… Sao mình lại suy nghĩ đến mấy thứ lung tung như vậy chứ!”
Tịch Tuế lắc lắc đầu, vội vàng phơi cho xong quần áo ở ngoài ban công.
Dép lê đi trong nhà lúc trước đã bị Quý Vân Tu mang đi, còn đôi giày thể thao dính đầy bùn đất thì vẫn được đặt trên kệ để giày ở ngoài cửa.
Một đôi giày dính đầy bùn còn bị ngâm nước, theo thói quen của cô thì sẽ trực tiếp đem đi vứt, nhưng khi cô cầm trên tay lại không thể giải thích được mà bước lại vào nhà, đặt đôi giày trên sàn nhà vệ sinh, trước tiên xối qua nước một lần rồi lại bỏ vào bồn rửa để cọ sạch sẽ.
Có rất ít thứ cần phải rửa sạch nhưng với ‘trình độ’ này của cô vậy mà lại tốn gần một tiếng đồng hồ.
Cô lau khô tay, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, một tin nhắn Wechat hiện lên ở giữa màn trang. Hệ thống tự động nhận diện khuôn mặt để mở khóa, vừa chạm nhẹ mở phần mềm ra liền thấy đoạn nội dung kia:【Mình sắp về nước rồi.】
Tên được lưu là “Nhứ Nhứ”.
Họ tên Nhứ Nhứ là Diệp Liễu Nhứ, cái tên nghe có vẻ yếu đuối tựa cành liễu ven hồ đong đưa trước gió và nhu hoà như mưa bụi kéo dài ở Giang Nam.
Nhưng mà, trên thực tế thì…
“Mười giờ rưỡi trưa mai đáp máy bay, rảnh không? Buổi tối ra ngoài làm một ly?”
Tính tình của Diệp Liễu Nhứ cùng họ tên của cô ấy là hai cực đối lập, bản thân cô ấy vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ*!
*Nguyên văn là ‘vừa A vừa sa’ (又A 又飒): có nghĩa là một cô gái xinh đẹp nhưng tính tình đàn ông, mạnh mẽ, manly. ‘A’ miêu tả một người vừa xinh đẹp xuất sắc lại rạng rỡ, tóm lại là được người người ưa thích. ‘Sa’ chủ yếu được dùng để miêu tả những cô gái đẹp trai, đặc biệt là những cô gái mát mẻ với mái tóc ngắn gọn gàng ngăn nắp (tóc tomboy) và oai hùng, hiên ngang, thoải mái, v.v…
Giọng nói của Diệp Liễu Nhứ tương đối trung tính, thời điểm sau khi tốt nghiệp cấp ba rồi lên đại học vẫn còn giữ lại kiểu tóc tomboy. Ở đại học, nuôi tóc dài một năm còn chưa kịp cột lên được thì lại chạy đến tiệm cắt tóc đòi thợ cắt tóc cắt ngắn cho cô ấy.
Hai người là bạn học cùng lớp đại học, lúc đó phát hiện đến từ cùng một khu vực nên từ khi khai giảng đều đi cùng nhau, còn đổi phòng ký túc xá cho nhau để trở thành bạn cùng phòng.
Lúc đầu đã hẹn cùng nhau đi theo giảng viên học tập, kết quả Tịch Tuế được nửa đường thì bị gọi về xong cũng chẳng quay lại nữa.
Về sau… sợ rằng cũng cũng chẳng thể quay về được nữa.
Bạn tốt mời gọi, Tịch Tuế đương nhiên đồng ý hai tay: “Gửi địa chỉ cho mình, mai gặp.”
Ban ngày Tịch Tuế phải đi làm, gần đây vừa tiếp nhận hạng mục, thân là người phụ trách cũng không thể dùng thời gian làm việc đi xử lý việc riêng được nên cô cũng không đi đón Diệp Liễu Nhứ.
May mà cá tính của cả hai đều biết thấu hiểu, không quan tâm chút nghi thức xã giao này.
Buổi chiều, Diệp Liễu Nhứ gửi địa chỉ của một quán bar đến kèm vài chữ:【Tám giờ tối tại quán bar Tinh Duyệt, không gặp không về.】
Quán bar Tinh Duyệt.
Hai người hẹn thời gian xong cũng vừa khéo đến nơi cùng lúc.
Diệp Liễu Nhứ diện áo phông đen trắng phối cùng với quần short denim khoe ra đôi đùi xinh đẹp thon dài thẳng tắp đầy cá tính.
“Chị em tốt, đi thôi!”
Ngoại trừ thích chụp ảnh ra, Diệp Liễu Nhứ còn có một sở thích độc đáo khác chính là đi bar.
Theo cô ấy nói, thì cô ấy thích kiểu bầu không khí sôi động đó.
Những loại cocktail thông thường uống sẽ không bị say, nhưng đối với người lăn lộn quanh năm ở quán bar như Diệp Liễu Nhứ mà nói thì không tốt cho sức khoẻ một chút nào.
Cô ấy cố ý yêu cầu bartender pha hai ly có nồng độ cồn hơi cao.
Tịch Tuế có thể uống rượu, nhưng sau khi uống rượu cũng rất dễ bị say.
Vì bên cạnh cô là người bạn đáng tin cậy nên cô sẽ hạ thấp tâm lý phòng bị xuống.
Cô đã nói với Diệp Liễu Nhứ rất nhiều về những sự việc xảy ra gần đây, Diệp Liễu Nhứ đã không ngần ngại hỗ trợ cô tìm kiếm bằng chứng về tên cặn bã Quý Hoài Tây rồi ném đến trước mặt cha mẹ cô.
Nhưng lại có một người hoàn toàn khác càng làm Tịch Tuế hoang mang hơn.
Cô uống rượu xong, một tay chống trên quầy bar có hơi buồn bã.
“Nhứ Nhứ, cậu nói xem mình có thể thích anh ấy không?”
“Tại sao lại không thể, tình cảm của cậu do cậu nắm quyền kiểm soát, chỉ có làm theo trái tim mình mới sẽ không hối hận!”
“Không phải…”
Kiếp trước, cô đã đi theo con tim mình để lựa chọn tự do và ước mơ, rời xa gia đình và bạn bè để rồi cuối cùng mất hết tất cả.
Kiếp này, cô cũng không ôm hy vọng đối với những chuyện tình cảm như thế này. Lúc đầu là vì báo ơn nhưng đến hiện tại, cô cũng không thể hiểu được tình cảm của mình dành cho Quý Vân Tu rốt cuộc là bao gồm những gì.
Là tình bạn của thanh mai trúc mã sao?
Sự cảm kích trong lúc nguy cấp?
Trở nên vui thích với việc thiên vị anh?
Hay là… tình yêu nguyện ở bên nhau đến trọn đời?
“Mình muốn gọi điện thoại cho anh ấy.”
“Cậu say rồi đấy à?”
“Mình không say!”
“Láo lếu! Người say đều bảo rằng bản thân không say!”
Diệp Liễu Nhứ cao giọng gầm lên một tiếng, thực sự hù cho Tịch Tuế sững sờ.
Nhưng cũng chỉ trong mấy giây như thế mà thôi, Tịch Tuế vỗ một cái lên trán của cô ấy rồi đẩy cô ấy ra: “Mình thật sự không say, đầu óc của mình rất tỉnh táo, mình chỉ là… không rõ rốt cuộc phải duy trì dạng quan hệ gì với anh ấy?”
“Trước đây mình cũng không biết rằng khi anh ấy đứng trước mặt mình thì sẽ mở miệng nói chuyện, còn biết cười! Lúc trước có người mắng anh ấy ngốc, không biết khóc cũng không biết cười, thực ra không phải vậy mà bởi vì anh ấy căn bản không để đám người đó ở trong lòng mà thôi!”
“Nếu như mình… ở bên anh ấy thì chính là người duy nhất trong lòng anh ấy.”
Tịch Tuế không nghe khuyên bảo, thuần thục bấm số điện thoại gọi cho Quý Vân Tu.
Chẳng mấy chốc đã có người bắt máy.
“A Tu, anh đang làm gì đó?” Khi cô hé miệng nói ra những lời này thì âm thanh ngọt ngào hơn bình thường.
Nghe thấy câu hỏi này, Quý Vân Tu còn thật sự liếc Tia Chớp đang nằm bên cạnh mình một cái rồi nghiêm túc suy nghĩ, ngọt ngào trả lời một câu: “Suy nghĩ.”
“Suy nghĩ gì vậy?”
“Trước đây em nói, muốn anh dạy em làm anh vui vẻ như thế nào.”
Trước khi cuộc điện thoại này gọi đến, anh đang ngồi trên thảm trải sàn suy nghĩ về cái tên mà Tịch Tuế để lại cho anh. Suy nghĩ vô cùng vô cùng nghiêm túc, đến bây giờ vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
Tịch Tuế biết được đáp án liền dở khóc dở cười.
“Vấn đề này cũng cần thiết phải đặc biệt suy nghĩ hay sao?”
“Cần thiết.”
“Thế khi nào thì anh mới có thể nghĩ ra kết quả?”
“Không biết nữa.”
Ca sĩ chơi nhạc trong quán bar đột nhiên đổi người, bầu không khí cũng trở nên sôi nổi hơn, âm thanh xung quanh có hơi chói tai.
Âm thanh huyên náo truyền vào tai Quý Vân Tu, anh thấp giọng nói vào điện thoại: “Thật ầm ĩ.”
Giọng nói của anh gần như bị âm nhạc của quán bar lấn át, nhưng trùng hợp là Tịch Tuế lại nghe được rất rõ ràng, tiện miệng trả lời một câu: “Đúng vậy, em đang ở quán bar.”
Quý Vân Tu bỗng nhiên thốt ra một câu: “Không thể được.”
Tịch Tuế: “Anh nói gì cơ?”
Quý Vân Tu đứng bật dậy, bắt đầu sốt ruột.
Nhưng cố tình ngay lúc này, Tịch Tuế lại không thể nghe thấy tiếng của anh, cho dù có bật loa ngoài lên thì cũng bị tiếng hát che mất.
Cô dứt khoát cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn cho Quý Vân Tu: 【Quán bar ồn quá, điện thoại nghe không rõ.】
Cô vừa gửi được một giây thì đã nhận được tin nhắn của Quý Vân Tu gửi tới: 【Không được đi quán bar!】
Tuế Tuế: 【Tại sao?】
A Tu: 【Em đang ở đâu? Anh tới đón em.】
Đọc dòng tin nhắn ngắn ngủi này, Tịch Tuế cố ý dụi dụi mắt để tránh việc bản thân đọc sai tin nhắn.
Câu này là do Quý Vân Tu nói sao?
Giọng điệu không giống lắm!
Có lẽ thật sự say rồi nên cô gửi vị trí của mình cho anh.
Thật ra Tịch Tuế không trông chờ Quý Vân Tu sẽ đến tìm thật, cô định ngồi thêm lát nữa rồi về nhà.
Mà lúc này, Quý Vân Tu vô cùng vội vàng muốn đi ra ngoài.
Quản gia ngăn anh lại, nghe thấy anh bảo muốn đến quán bar thì bị doạ hết hồn.
“Cậu chủ, đã trễ thế này rồi cậu không thể ra ngoài.”
“Tìm Tuế Tuế.”
“Ý của cậu là cô Tịch đi quán bar?”
“Không được ở quán bar!”
Có lần Quý Nhan xém chút nữa xảy ra chuyện ở quán bar, lúc đó gia đình chú Ba đã chạy đến nhà họ Quý nhờ Quý Lăng Thành giúp đỡ. Chính tai Quý Vân Tu ở bên cạnh nghe thấy những câu như “Quán bar nguy hiểm”; “Phải mang con bé trở về”.
Mặc dù lúc đó anh không bày tỏ bất kỳ thái độ gì, nhưng lại ghi nhớ kỹ càng những lời nói sắc bén kia ở trong lòng.
Vì thế trước tiên anh sẽ biểu hiện sự bài xích đồng thời cũng hy vọng mau chóng tìm thấy Tịch Tuế.
Quý Lăng Thành đi công Tác, Khương Thuỵ Vân thì không ở nhà, trong nhà không ai quyết định.
Một khi Quý Vân Tu đã muốn đi thì quản gia không thể ngăn cản được.
Vào đúng lúc này, điện thoại của Tịch Tuế lại gọi đến.
Cô vừa gửi địa chỉ thì liền hối hận, chỉ lo Quý Vân Tu thật sự chạy đến nên cố tình vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho anh: “A Tu, anh đừng đến nhé, em về nhà rồi.”
“Phải đưa Tuế Tuế về nhà.” Quý Vân Tu quyết giữ ý mình.
Lúc này, Tịch Tuế hận không thể tát mình một cái cho tỉnh táo, mới vừa rồi xúc động tinh thần cái gì chứ! Lại cùng Quý Vân Tu giằng co một phen.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể liên lạc với quản gia Quý, cuối cùng đạt được thoả thuận.
Quản gia Quý mang Quý Vân Tu đến quán bar, Tịch Tuế đã đợi bọn họ ở đó.
Khi Tịch Tuế trở về chỗ thì đúng lúc nhìn thấy có người nhét tờ giấy cho Diệp Liễu Nhứ, loại mánh khoé quen thuộc này hơn phân nửa là xin phương thức liên lạc.
Hiện tại Diệp Liễu Nhứ vẫn để tóc ngắn, nhưng đã đặc biệt tạo kiểu chia 3/7, bên phần kia thì uốn xoăn. Khí chất độc đáo, vô cùng mỹ cảm*.
*Khả năng thưởng thức cái đẹp, có cảm giác xinh đẹp
Đứng ở bên trong đám người chắc chắn chói mắt.
Một giây trước Tịch Tuế còn đang cảm thán thì một giây sau liền bị người ta cản lại: “Cô gái, có hứng thú uống một ly không?”
“Không cần! Cho qua!” Vẻ mặt của Tịch Tuế đột ngột trở nên lạnh nhạt, không để lại một chút cơ hội nào cho người khác.
Thấy Tịch Tuế quay lại, Diệp Liễu Nhứ chỉ chỉ quầy bar: “Mình vừa mới bảo bartender pha một ly, thuận tiện gọi cho cậu một ly rượu trái cây có nồng độ cồn thấp, cậu thử xem.”
Cô ấy vừa nói xong lại xoay người trò chuyện cùng anh đẹp trai vừa bắt chuyện lúc nãy.
Tịch Tuế nhìn nhìn hai ly rượu, một ly được pha thành ba tầng màu, một ly hồng nhạt.
Cô tiện tay uống hết ly màu hồng nhạt kia.
Diệp Liễu Nhứ quay đầu lấy rượu, liếc mắt nhìn chăm chú: “Rượu của mình đâu? Ly rượu lớn như vậy mình để ở đây đâu rồi?”
Tầm mắt nhắm vào ly rượu sắp cạn trong tay Tịch Tuế…
“Tuế Tuế, đó không phải là rượu trái cây!”
“Hả? Mình cầm nhầm rồi.” Tịch Tuế muộn màng nhận ra thì đã muộn, vì đã uống sạch rồi còn đâu.
Diệp Liễu Nhứ chỉ có thể kêu lại lần nữa.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Tịch Tuế vẫn luôn nhìn vào điện thoại, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của Quý Vân Tu.
Cô bật dậy khỏi ghế, đầu óc hơi choáng váng.
“Nhứ Nhứ, chúng ta phải đi rồi.”
Lúc nãy đã nói rằng sẽ rời đi khi có người đến.
Diệp Liễu Nhứ vẫn chưa chơi đủ, xua tay từ chối.
Đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, Diệp Liễu Nhứ quay đầu nhìn chằm chằm Tịch Tuế một hồi lâu: “Cậu sẽ không thật sự uống say đấy chứ?”
Nghĩ đến ly rượu mới nãy uống nhầm kia, Diệp Liễu Nhứ có hơi lo lắng: “Thôi vậy, mình tiễn cậu ra ngoài trước.”
Tịch Tuế vẫn luôn im lặng suốt đoạn đường bước ra khỏi quán bar. Đến khi cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia thì đột nhiên phấn khích vẫy tay.
Khoảnh khắc đó, khi Quý Vân Tu bước ra từ trong xe thì Tịch Tuế liền trực tiếp chạy về phía anh.
“A Tu!”
Quý Vân Tu nắm lấy tay cô, chỉ đích danh phê bình: “Tuế Tuế, em uống rượu.”
Tịch Tuế ‘a’ một tiếng rồi cười hỏi: “Anh ngửi thấy mùi này sao?”
“Ừ.” Anh cũng không ngốc, mùi rượu rõ ràng như vậy.
“Thế anh lại ngửi thử xem, em uống rượu gì nè?” Lúc cô nói chuyện lại không hề giống say rượu.
Quý Vân Tu tưởng thật nên cúi đầu ngửi thử.
Tịch Tuế đột nhiên lấy đà nhào đến, áp anh vào thành xe.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng
Chương 22
Chương 22