TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bốn Lần Gả
Chương 39

Lời này của Tần Bồng là thật lòng, nguyên thân là thích Vệ Dương thật lòng. Vệ Dương giống như một bó đuốc trong sinh mệnh của nguyên thân, cháy hừng hực trong sinh mệnh của một nữ tử cha không thương nương không yêu.

Tần Bồng nhớ lại quá khứ của nguyên thân, trầm giọng cười nói: “Trước kia khi ta ở trong cung, sống không tốt lắm, hoàng hậu kiêng kị mẫu thân của ta không thích ta, mẫu thân đời này cũng chỉ quan tâm bản thân, những năm kia ta ở trong lãnh cung…”

Nói đến đây, Tần Bồng lại hơi ngừng lại, khoát tay một cái nói: “Được rồi, đều là chuyện đã qua, không có chuyện gì tốt để nói.”

Lúc này Tần Thư Hoài tửu kình đi lên, nhất thời cái gì hắn cũng quên hết, mơ mơ màng màng nghe thấy lời này của Tần Bồng, hoảng hốt giống như trở lại thời thiếu niên.

Khi đó Triệu Bồng thích kể khổ với hắn, trước khi thành thân nàng đã hay như vậy,  khi đó trong lòng của hắn mặc dù thương tiếc, nhưng lại vẫn muốn làm ra vẻ thận trọng, làm bộ đứng đắn, bèn im lặng nghe nàng nói, không nói một lời. Tiếp theo ai ăn hiếp nàng, hắn sẽ âm thầm cho người khác đi ngáng chân, chỉ là người ức hiếp là hoàng hậu, thật sự không có biện pháp nào, cũng chỉ có thể mua chút món điểm tâm ngọt cho Triệu Bồng một chút an ủi.

Đã rất nhiều năm hắn không nghe thấy kiểu oán trách này, nhất thời cảm thấy dường như mình đang ở trong mơ.

Chắc chắn là ở trong mơ sao?

Hắn nghĩ.

Triệu Bồng cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, sao còn có thể nói chuyện với hắn chứ?

Chẳng qua ở trong mơ cũng tốt, ít nhất hắn có thể trông thấy nàng.

Lúc này đây hắn trưởng thành rồi, điều hắn có thể làm được càng tốt hơn, vì vậy hắn chống đỡ thân người dịch đến gần Tần Bồng.

Tần Bồng nhìn ‘Liễu Thư Ngạn’ đột nhiên dịch người sang đây, giật nảy mình, sau đó đối phương vươn tay ra, ấn nàng vào trong lồng ngực.

Đầu óc Tần Bồng ong một cái, nghe tiếng tim đập của đối phương, sau đó lại nghe thấy hắn như dỗ trẻ con, khàn khàn nói: “Bồng Bồng, không khó chịu, ta ở đây, không khó chịu.”

Thực ra Tần Bồng cũng hơi say, trong chốc lát có chút hoảng hốt, nàng dựa vào ngực ‘Liễu Thư Ngạn’, bỗng nhiên có loại cảm giác quen thuộc không tên, giống như là rất nhiều năm trước, cảm giác khi mình thời niên thiếu, dựa vào lồng ngực Tần Thư Hoài.

Khi đó Tần Thư Hoài vẫn rất gầy yếu, vẫn chỉ là một tiểu thiếu niên, nhưng bộ ngực của hắn thật ấm áp, nhịp tim rất trầm ổn, dựa vào người kia thì cảm thấy dù là trời đất sụp đổ cũng không sợ hãi.

Tần Bồng cảm thấy, quả nhiên mình vẫn là một người rất hiền lành. Lúc nhớ tới người ta, vẫn nghĩ tốt cho người ta đầu tiên.

Trong đầu nàng suy nghĩ ngổn ngang, bị ‘Liễu Thư Ngạn’ ôm như thế cũng không cảm thấy không ổn, nhưng mà sau khi “‘Liễu Thư Ngạn’ nói một câu như vậy liền đặt đầu hõm cổ của nàng, một câu cũng không nói.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều của đối phương, Tần Bồng bị ôm cả người đều căng cứng, mới có chút không nhạy bén phản ứng kịp —— đây sợ không phải là ngủ thiếp đi chứ?!

Nàng tránh từ trong ngực ‘Liễu Thư Ngạn’ ra, đối phương không có vật chống, sau khi một cái “ầm” đập tới, Tần Bồng nhanh chóng kéo hắn lại, lúc này bắt đầu cảm thấy có chút nhức đầu, nàng đề cuống họng kêu thị vệ phía ngoài để bọn họ mang Liễu Thư Ngạn về.

Gặp mặt uống rượu say rồi ngủ với nữ nhân, Tần Bồng cảm thấy, Liễu Thư Ngạn này sợ rằng không phải mất trí.

Có điều chính Tần Bồng cũng không tốt hơn chỗ nào, nàng cảm giác mình có chút choáng váng, nhanh chóng bảo người dìu nàng lên xe ngựa, sau đó về Vệ phủ.

Sau khi nàng trở về Vệ phủ, cơn say hoàn toàn ập đến, xoay người vào phòng rồi ngủ mất. Vệ Diễn nghe nói nàng say rượu trở về, nhíu nhíu mày: “Tẩu ấy đã đi chỗ nào?”

“Nghe nói là cùng Liễu thái phó đi ăn canh thịt dê.”

Thị vệ cung kính đáp lời. Vệ Diễn nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu, ngược lại cũng không nhiều lời.

Chờ đến buổi sáng ngày thứ hai, Tần Bồng tỉnh rượu, nàng vừa mở mắt, đã cảm thấy không tốt. Vừa quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Bạch Chỉ đoan chính ngồi ở bên cạnh, nét mặt không dễ nhìn lắm. Tần Bồng lập tức nói: “Ta nói với ngươi, Liễu Thư Ngạn rắp tâm không tốt!”

Bạch Chỉ gật gật đầu, mở miệng: “Bịa, tiếp tục bịa.”

“Không phải.” Tần Bồng vội vàng giải thích: “Là như vậy, hôm qua hắn hẹn ta đi ăn canh thịt dê tiện thể uống rượu, sau đó nói với ta rượu nhạt giống như nước trái cây, ngươi nói hắn có phải muốn lôi kéo ta nói hay không?”

Nghe lời này, sắc mặt Bạch Chỉ dễ nhìn hơn một chút: “Vậy ngươi bị lôi kéo nói sao?”

“Không, ta giả vờ say, kỳ thật vô cùng cơ trí.”

Bạch Chỉ cười lạnh thành tiếng: “Ta thấy chưa chắc. Hắn nói cái gì với ngươi?”

“À, hắn chỉ là muốn nghe ngóng một chút trong triều người nào là người của chúng ta.”

‘Liễu Thư Ngạn’ nghe ngóng cái gì, Tần Bồng đương nhiên là sẽ không để cho Bạch Chỉ biết đến, bởi vì thứ ‘Liễu Thư Ngạn’ hỏi thăm là thứ Bạch Chỉ không thể biết.

Chờ tới lúc tỉnh ngủ, Tần Bồng đã minh mẫn phát hiện, hôm qua tất nhiên là ‘Liễu Thư Ngạn’ đang thử thăm dò nàng, nội dung thăm dò liên quan tới vấn đề thân phận này của Tần Bồng là thật hay giả. Cũng may nàng kịp thời kịp phản ứng, nói vô cùng hoàn hảo, ‘Liễu Thư Ngạn’ sợ là cũng không nghĩ ra cái gì.

Thế nhưng vì sao ‘Liễu Thư Ngạn’ đột nhiên điều tra nàng?

Điều này khiến Tần Bồng rất khó hiểu.

Tần Bồng vừa suy tư, vừa rửa mặt mặc quần áo. Sau khi mặc quần áo tử tế —— nàng đi đến phòng ăn, Vệ Diễn và Vệ lão thái quân đều đang đợi nàng.

Tần Bồng đi lên phía trước. Sau khi hành lễ ngồi xuống, ba người lớn mang theo năm đứa bé vây quanh một bàn, rồi bắt đầu yên tĩnh ăn cơm. Ăn chưa được mấy miếng, Tần Bồng đã nghe thấy Vệ Diễn ở đối diện nói: “Nghe nói hôm qua tẩu tẩu và Liễu thái phó đi ăn cơm, còn uống chút rượu, được người dìu trở về, không biết say rượu qua đi, tẩu tẩu cảm thấy đã tốt hơn?”

Nghe xong lời này, trái tim Tần Bồng lập tức căng thẳng. Nàng cẩn thận từng li từng tí giương mắt nhìn thoáng qua Vệ Diễn đang dùng cơm ở đối diện. Trên mặt Vệ Diễn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, cười tủm tỉm, cảm giác tràn đầy quan tâm.

Tần Bồng khó nhọc nói: “Hôm qua ta không biết kia là rượu nhạt, uống nhiều hai chén…”

“Cái này có cái gì chứ!” Vệ lão thái quân đột nhiên mở miệng: “Nữ nhân Vệ gia chúng ta, ai không uống nhiều mấy chén? Con là đi ra ngoài uống rượu với Liễu thái phó? Chính là vị Liễu Thư Ngạn văn chương viết cực tốt?”

Tần Bồng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Vệ lão thái quân, nhất thời nghẹn lời. Vệ lão thái quân tiếp tục nói: “Ta nghe nói bây giờ hắn còn chưa cưới vợ, diện mạo cũng rất tuấn tú, chỉ là hoa đào nhiều một chút, nhưng cũng là một lương phối. A Diễn…” Vệ lão thái quân quay đầu đi, nghe ngóng nói: “Con và Liễu Thư Ngạn quen biết nhau đúng không? Hắn là người như thế nào?”

“Tính tình trung nhân(1).”

(1) Chỉ người giàu cảm xúc, cảm xúc bộc lộ ra ngoài, hành động theo suy nghĩ, ý thích, không che đậy, không giả dối.

“Tính tình trung nhân tốt quá!” Vệ lão thái quân vỗ tay, kéo tay Tần Bồng, hào hứng nói: “Con tiếp tục cố gắng, nếu như tiểu tử này không tệ, con cứ nhiệt tình lên, Vệ gia chúng ta nhất định ủng hộ con.”

“Mẫu thân…”

Tần Bồng cũng không biết lời nói của Vệ lão thái quân là thật hay giả, chẳng qua là cảm thấy những lời này nói ra đích thực quá mức lúng túng.

Dường như Vệ lão thái quân biết tấm lòng của Tần Bồng, nói với nàng: “Con đừng lo lắng, những chuyện này sau này chúng ta lại nói. Tức phụ của lão đại à.” Trong mắt Vệ lão thái quân tất cả đều là thương xót: “Là Vệ gia chúng ta có lỗi với con.”

“Không có.” Tần Bồng bỗng nhiên ngẩng đầu, cho dù nàng không phải nguyên thân thế nhưng lại cũng cảm động thay nguyên thân, nàng chân thành nói: “Là Vệ gia cho Tần Bồng sinh mạng mới, Vệ gia không có lỗi gì với Tần Bồng, mẫu thân không nên nói như vậy.”

Vệ lão thái quân cười cười, cũng không nhiều lời, thúc giục năm tiểu bối nói: “Không nói nữa, dùng bữa dùng bữa.”

Tần Bồng ăn một bữa cơm này hết sức thấp thỏm. Thật ra nàng vốn định từ từ sẽ đến với Liễu Thư Ngạn, lại không nghĩ rằng vậy mà hôm qua Liễu Thư Ngạn có tâm tư toan tính gài bẫy nàng, nàng tửu lượng tốt, vốn muốn tương kế tựu kế, kết quả độ mạnh của rượu nhạt này lại hơn rượu nàng uống ở Bắc Yến nhiều.

Sự việc nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng không nhịn được có chút bận tâm thái độ của Vệ gia. Sau khi ăn sáng xong, Vệ Diễn đưa năm tiểu hài tử đi nhập học, Tần Bồng đi theo phía sau hắn, chờ sau khi đưa tất cả hài tử đến chỗ phu tử, Vệ Diễn cùng nàng dạo bước trong hành lang, hàm chứa ý cười nói: “Tẩu tử có lời gì muốn nói thẳng với đệ sao?”

Tần Bồng mấp máy môi, rốt cuộc nói: “Ta muốn biết thái độ của tiểu thúc.”

“Thái độ gì?”

“Tiểu thúc ủng hộ A Minh, rốt cuộc là vì cái gì?”

Lời của Tần Bồng khiến Vệ Diễn dừng bước. Vệ Diễn quay đầu, nhìn Tần Bồng, giống như cười mà không phải cười: “Tẩu nói xem?”

“Tần Thư Hoài xuất thân là quân hệ phương Bắc, đệ chính là quân hệ phương Nam, đệ nói như vậy, tẩu tử đã hiểu?”

Nói rõ ràng như vậy, Tần Bồng dĩ nhiên là hiểu.

Vệ Diễn là người cực kỳ tỉnh táo, cũng cực kỳ có ý thức trách nhiệm, chính bởi vì có ý thức trách nhiệm, trên phương diện tuyển chọn ngôi vua, hắn vĩnh viễn không có khả năng chỉ bởi vì một người là Tần Bồng sẽ kéo theo nhiều thủ hạ của mình lựa chọn một địa vị như vậy.

Hắn ủng hộ Tần Minh không chỉ bởi vì Tần Minh là đệ đệ của tẩu tử hắn mà còn bởi vì trong quan hệ giữa hắn và Tần Thư Hoài bản thân hắn là đối địch.

Cộng thêm bây giờ Tần Thư Hoài đăng cơ danh bất chính ngôn bất thuận, có rất nhiều đại thần ngăn cản, một khi Tần Thư Hoài có ý đồ cưỡng ép đăng cơ, Tề Quốc nhất định đại loạn.

Dưới đủ loại suy tính, Vệ Diễn mới lựa chọn Tần Minh.

“Cho nên, ta có phải tẩu tử của đệ hay không, điều này cũng không quan trọng, đúng không?”

Tần Bồng tỉnh táo lại. Vệ Diễn cười cười: “Đây là đương nhiên, ngài không cần phải lo lắng, tẩu có phải tẩu tử của đệ hay không, có phải là Tần Bồng hay không với chuyện đệ ủng hộ bệ hạ không hề có một chút liên quan.”

Nghe nói như thế, Tần Bồng chậm rãi nở nụ cười.

“Vệ Diễn.” Trong mắt nàng mang theo vẻ cay đắng: “Ta đã là một người không nơi nương tựa gần mười năm.”

Tần Bồng thủ tiết mười năm, mà Triệu Bồng cũng ôm cừu hận phiêu bạt sáu năm.

“Ta muốn có một cuộc sống mới.”

Nàng giương mắt, chăm chú nhìn Vệ Diễn.

Đây là cơ thể của Tần Bồng, trước khi nàng làm rất nhiều chuyện, nàng nghĩ, ít nhất nàng phải cho người xung quanh Tần Bồng một cái công đạo.

Vệ Diễn cười cười.

“Vậy ngài cứ đi đi.”

Vệ Diễn thở dài lên tiếng: “Tẩu tử, tẩu cột mình và đại ca cùng một chỗ với nhau, chôn cùng nhau mười năm rồi.”

Tần Bồng không nói chuyện, có một khoảnh khắc, nàng đột nhiên vô cùng muốn nói cho mọi người biết.

Tần Bồng người này đây thật ra an táng với Vệ Dương không chỉ có mười năm mà còn là cả một đời.

Đọc truyện chữ Full