TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy
Chương 35: Hai chương gộp một

Lần này đi chợ bởi vì có xe ô-tô chở, cho nên về đến nhà vẫn kịp làm bữa trưa.

Rõ ràng từ đường cái về đến nơi cộng lại cũng chỉ đi bộ có một tiếng thôi, nhưng chân Triệu Chanh vẫn nổi lên vài vết phồng rộp. Vào đến nhà, đầu tiên cô ngồi xuống một cái ghế, sau đó cởi giày ra nhìn bàn chân của mình.

Lâm Kiến Thành khiêng bao đồ về nhà một chuyến trước rồi lại quay lại đón mẹ con Triệu Chanh. Anh cho Lâm Nhị Thuận cưỡi trên cổ mình, tay thì xách nốt cái chậu to mà cô đang cầm.

Đặt Lâm Nhị Thuận xuống đất, còn cái chậu to để trên tảng đá lớn bên cạnh nhà bếp. Lâm Kiến Thành vào trong nhà, liếc thấy trên bàn chân trước có chút thịt hồng hồng mềm mại của Triệu Chanh phồng rộp hai cái bọt nước trắng, thì lập tức nhíu mày.

“Chuyện gì vậy? Giày không vừa chân sao?”

Anh đi tới muốn đưa tay ra nắm lấy để có thể nhìn kỹ hơn, nhưng Triệu Chanh vội vàng rụt chân lại, còn phản ứng rất lớn đẩy anh một cái: “Làm cái gì vậy! Đừng có động tạy động chân! Không sao, là do da tôi quá mỏng dễ bị trầy thôi.”

Nói đến đây thì không nhịn được thở dài. Từ lúc xuyên qua tới giờ, không có bàn tay vàng coi như thôi đi, nhưng đến làn da cũng biến thành như vậy, Triệu Chanh thật sự càng nghĩ càng giận.

Rốt cuộc đại thần xuyên không cho cô loại biến hóa này để làm gì vậy? Chẳng lẽ để đi chụp hình quảng cáo cho mỹ phẩm dưỡng da? Nhìn cô như vậy nào ai dám mời chứ.

Lâm Kiến Thành không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô một hồi. Sau đó xoay người đi lấy cây kim vừa mới mua buổi sáng ra, đưa cho Triệu Chanh.

Đối với làn da mềm mại đặc biệt của cô, Lâm Kiến Thành thầm nghĩ không biết trong hai mươi năm qua vợ anh đã chịu bao nhiêu khổ ở nhà mẹ đẻ rồi. Ngoảnh lại trong đầu bỗng nhiên nảy ra một câu hỏi “Không biết sờ vào sẽ có cảm giác như thế nào?”

Có điều vợ mới vẫn còn rất bài xích anh, dù Lâm Kiến Thành có tâm muốn thử một lần, nhưng cũng không thể làm điều đó ngay bây giờ được.

Anh khiêng hai cái túi vải bố vừa to vừa dày trở về, người trong thôn đương nhiên đã nhìn thấy, họ đều tự hiểu nhà của Lâm Kiến Thành đi chợ đã mua không ít đồ về.

Nhưng hiện tại bọn họ không có tâm trạng đi buôn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như nhà người ta kiếm được bao nhiêu tiền hay chi tiêu bao nhiêu, bởi vì bọn họ còn có chuyện lớn hơn để nói rồi!

Ngay cả người già và trẻ nhỏ trong thôn cũng không nhịn được mà tham gia cùng, còn có người cố ý chạy nửa giờ ra sườn núi chỗ đường cái để xem chiếc xe Đông Phong nghe nói là của Lâm Kiến Thành mua.

“Trời ơi chiếc xe đó rất lớn nha. Tất cả nhà cùng ngồi cũng vừa nữa!”

“Thực sự rất nhanh, vừa cười một tiếng đã có thể về đến nhà rồi!”

“Trong xe vô cùng mát mẻ, mặt trời chiếu vào cũng không thấy nóng. Ngồi xe đúng là cực kì thoải mái!”

Mấy người Du Đại Nương và bà Trương coi như là những người đầu tiên trong thôn được ngồi xe tải lớn của Lâm Kiến Thành, nên thời điểm còn đang bưng bát ăn cơm đã có người tới gõ cửa hỏi thăm, hoặc là năm ba người tụm lại đứng trên đường cái buông giọng nói về cảm nhận khi được ngồi xe ô-tô.

Có người hỏi ngồi trên xe có phải cái mông cũng bị rung lắc không? Bà Trương với bộ xương già yếu là người có quyền lên tiếng nhất ở đây, lúc này làm ra vẻ mặt nghiêm túc thể hiện biểu tình ‘Bà thật đúng là không có kiến thức’: “Rung thì rung, nhưng vẫn rất thoải mái. Trước đó chẳng phải tôi hay bị đau ở thắt lưng sao, bây giờ tôi cảm giác lưng mình đã dễ chịu hơn nhiều rồi!”

Chà chà còn có chuyện này nữa sao!

Triệu Chanh đang ở trong sân rửa sạch cái chậu to, cách hai mảnh ruộng nước cũng nghe thấy lời này. Nhất thời nhịn không được bật cười khúc khích.

Lâm Kiến Thành vừa bước ra hiển nhiên cũng nghe được, có điều anh cảm thấy mấy lời này rất bình thường. Nhưng khi thấy Triệu Chanh cười tươi như hoa, Lâm Kiến Thành rất thưởng thức, nghĩ lại câu nói đó quả thực khá thú vị đấy chứ.

“Ôi, bọn họ đều nói muốn đi xem xe của anh đó. Liệu có đứa trẻ con nào nghịch ngợm trèo lên hoặc là chọc thủng lốp xe không?”

Triệu Chanh quay đầu thấy Lâm Kiến Thành đang cười, thì chỉ nghĩ đơn giản chắc anh cũng bị mấy người trong thôn chọc buồn cười.

Lâm Kiến Thành mang quần áo mới đặt xuống bên chân Triệu Chanh, lắc đầu tỏ ý không sao đâu: “Họ không dám tự tiện chạm tay vào vậy đâu… Ngày mai tôi phải đi một chuyến về Thành phố Phù Dung.”

Người trong thôn bắt gặp vật gì hiếm lạ, đặc biệt lại biết giá cả của nó, chắc chắn sẽ không tùy ý nghịch lung tung. Đại đa số mọi người đều không dám tự tiện động vào, chỉ sợ không cẩn thận làm hỏng lúc đó bản thân lại phải bồi thường tiền.

Cách đây vài năm đã xuất hiện trào lưu ra bên ngoài làm công, lúc đó thanh niên trẻ tuổi ở mấy thôn bên cạnh có gan lớn thì đều đã đi hết rồi, nhưng thôn Tiên Nữ vẫn chưa có ai. Nếu không năm ngoái quả phụ Ngô muốn cho con trai mình đi làm công bên ngoài cũng không đến mức phải chạy một chuyến xa như vậy, về tận nhà mẹ đẻ mình để tìm người hỏi thăm.

Nhưng mà kể từ thời điểm Tết âm lịch con trai của quả phụ Ngô mặc quần ống loe, tóc chải ngược hất lên nở mày nở mặt, phong phong quang quang trở về một chuyến, khi đó những thanh niên trong thôn gần như mới bắt đầu đi theo.

Nói là gần như, chủ yếu là bởi vì nhân khẩu trong thôn ban đầu vốn đã ít rồi.

Mượn Lâm Kiến Thành để nói, trong thôn người tầm tuổi anh không nhiều, chỉ khoảng bảy tám người là cùng. Sau khi trưởng thành vài người đã gả đi nơi khác, vậy nên chỉ còn lại năm người. Năm người này về cơ bản không ở lại thôn chăn nuôi trồng trọt thì cũng làm việc ở lò gạch gần đó, hoặc làm công ngắn hạn ở lâm trường.v.v.

Mặc dù bây giờ đã là năm 1991, nhưng thôn Tiên Nữ vẫn là dáng vẻ sơ khai. Xét đến cùng diện tích đất canh tác nơi đây còn quá nhỏ, đất đai thì cũng không quá phì nhiêu. Một năm chỉ trông chờ vào việc trồng ruộng, sau khi nộp thuế nông nghiệp người một nhà không chết đói thì đã là may lắm rồi. Muốn ăn no, sung túc cũng là một điều xa xỉ.

Triệu Chanh không chắc chắn những thôn khác có phải cũng có tình trạng như vậy hay không, nhưng ở núi Áo Tử Sơn – nhà mẹ đẻ của nguyên chủ lại càng hoang vu, hẻo lánh hơn. Thường thường chỉ có một hộ gia đình trên một ngọn núi lớn, nước ăn phải đi hơn hai giờ xuống núi để cõng về.

Tại sao lại cõng? Chính là do đường núi vừa hẹp lại dốc, căn bản không thể gánh được!

Vậy nên thông thường người hơi lớn tuổi một chút khi phải đối mặt với những điều mới lạ không tự chủ sẽ cảm thấy bản thân yếu thế hơn, tiếp đó tay chân bị gò bó lộ ra dáng vẻ sợ sệt.

Tựa như khi đối diện với cô, Bành Đại Hoa có thể cầm chổi đuổi đánh, hoặc là nói chuyện hiền lành cùng Trương Thục Phân nhưng khi đối mặt với nhóm người Đặng Hồng Tinh, thật là một chút hành động phản kháng cũng không nhìn thấy. Chỉ biết ở đó cầu xin đối phương thương xót, mong người ta bỏ qua.

Triệu Chanh không khỏi thở dài, không nghĩ nhiều về những vấn đề này nữa, nhanh tay cọ sạch cái chậu rồi đổ bỏ nước bẩn đi. Ngồi xuống lần nữa cô đổ hết quần áo mới vào trong cái chậu to đó, đang chuẩn bị múc nước vào để giặt. Kết quả đảo mắt phát hiện Lâm Kiến Thành vẫn đứng yên ở bên cạnh, Triệu Chanh không thể không nghiêng đầu ngước mắt nhìn anh: “Sao anh vẫn còn đứng đó? Chẳng phải nói muốn tu sửa chuồng lợn và nhà bếp vào chiều nay sao?”

Lẽ nào muốn trộm lười? Nhớ tới giày trên chân và quần áo đều là người ta mua cho mình, Triệu Chanh do dự nếu như anh ta chưa muốn làm ngay bây giờ, vậy thì tạm thời cho anh ngủ trưa trước?

Cô ngửa cổ, vì ngược sáng nên chỉ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn ngập trong ánh nắng của Lâm Kiến Thành thôi, căn bản không nhìn rõ nét mặt. Hiển nhiên cũng không phát hiện ra rặng mây hồng khả nghi đột ngột xuất hiện trên khuôn mặt hơi ngăm ngăm của anh.

Lâm Kiến Thành trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng xoay bàn tay kia ra phía trước cho Triệu Chanh nhìn thấy cái túi ni-lông đen anh vẫn giấu ở đằng sau nãy giờ.

Lâm Kiến Thành vẫn không nói gì, chỉ đưa cái túi đen qua cho cô.

Anh vốn định để buổi tối rồi mới lấy ra cho Triệu Chanh, nhưng thấy cô nói rằng quần áo vừa mua về không biết bao nhiêu người đã sờ qua, và thử rồi. Vì thế phải giặt sạch phơi khô thì mới có thể yên tâm mặc được.

Lâm Kiến Thành nghĩ đồ cá nhân như vậy, hẳn càng cần giặt kỹ phơi lên cho nên mới tránh hai đứa con trai lén đưa cho Triệu Chanh.

Cô không hiểu ra làm sao, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy mở ra xem. Bên trong vậy mà lại là hai bộ đồ lót màu hồng và màu đỏ, hơn nữa còn là loại áo ngực có đệm xốp mềm như bọt biển.

Đi kèm còn có qυầи ɭóŧ màu hồng và màu đỏ cùng loại với áo ngực.

Triệu Chanh im lặng nhìn chằm chằm nội y hai giây, cầm áσ ɭóŧ ướm thử trước ngực mình so sánh, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn qua: “Làm sao anh biết được size áo ngực của tôi? Có phải từng lén nhìn trộm tôi không? A a a lưu manh, biếи ŧɦái, đồ dê già!!!”

Mặc dù vẫn là giọng nói giòn ngọt ấy, nhưng Lâm Kiến Thành vẫn bị dọa sợ, tim đập lỡ hai nhịp khi cô cất cao giọng, thét chói tai.

Triệu Chanh rất tức giận, nghĩ đến người đàn ông trước mặt mình ở thời điểm cô không để ý đã lén lút nhìn từng tấc từng tấc dáng hình bộ ngực của mình, da đầu Triệu Chanh căng ra như muốn nổ tung. Tiện tay vớ được thứ gì thì quăng món đó, cô lấy nước chuẩn bị sẵn bên cạnh để giặt quần áo tạt thẳng vào người Lâm Kiến Thành.

Lúc đầu vốn thấy rất ngượng ngùng, nhưng bị Triệu Chanh vừa hắt nước vừa mắng là lưu manh, dê già, đủ lời mắng chửi dồn dập ập tới, nhất thời tay chân luống cuống anh không biết phải làm sao cho nên chỉ có thể liên tục lùi về phía sau.

Triệu Chanh thấy anh còn dám chạy, thì càng tức giận vội vàng đuổi theo muốn đánh anh.

Lâm Kiến Thành không ngờ vợ mới của mình thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lúc đánh người lại có thể khiến cho người ta chống đỡ không nổi như vậy. Mười ngón tay quào loạn, chân cũng không ngơi nghỉ cứ nhằm vào chân của anh mà đá. May động tác của anh nhanh nhẹn, chứ nếu không anh bạn nhỏ đã bị thương không ít lần rồi.

Lâm Kiến Thành nhận ra mình càng trốn Triệu Chanh phản ứng càng dữ dội, vậy nên cuối cùng chỉ có thể gắng gượng đứng yên đó cho Triệu Chanh xả hết cơn giận lên người mình. Chờ tới khi cô đánh mắng mệt rồi, đứng chống eo thở hổn hển anh mới bắt lấy cơ hội này nhanh chóng giải thích: “Tôi, tôi thật sự là không có nhìn trộm! Là do buổi sáng khi cô giặt quần áo đã vô tình nhìn thấy nội y của cô, phát hiện chúng sắp hỏng rồi. Vì thế thời điểm mua quần áo sáng nay, ở tiệm đó vừa vặn có bán, nên tôi đã nhờ bà chủ ước lượng chọn giúp hai bộ. Tôi cũng không biết cô mặc có vừa hay không nữa!”

“Thật sao?”

Triệu Chanh nheo mắt, nghi ngờ nhìn anh, thái độ thể hiện sự hoài nghi rõ ràng.

Lâm Kiến Thành bị cô náo loạn đến không còn cách nào khác. Nói thật, là một người đàn ông chỉ mua cho vợ hai bộ quần áσ ɭóŧ thôi thế mà đổi lại là một tràng mắng chửi nào lưu manh, dê già cộng thêm bị đuổi đánh nữa, nói không tức giận là tuyệt đối không thể.

Nhưng bây giờ anh còn chưa nổi giận đâu, người này lại còn hùng hồn nghi ngờ, không tin lời giải thích của anh. Lâm Kiến Thành thật không biết phải nói cái gì nữa.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng tìm về trạng thái quen thuộc của bản thân. Khuôn mặt ngăm ngăm nghiêm túc nhìn vào Triệu Chanh đáp, “Thật!”

Triệu Chanh nhăn mũi “Hừ” một tiếng, xoay người rời đi, “Tôi tạm tin anh lần này, nếu như còn có lần sau thì anh cứ chờ đó!”

Lời này không phải cô nói chơi, tuy thể chất hiện nay làm động tác của cô bị giới hạn hơn trước, nhưng nên đánh ở đâu để có thể khống chế, dễ dàng khiến đối phương không còn sức thì Triệu Chanh lại rất rõ ràng.

Vừa rồi là do cô nóng máu đến ngu người, cho nên mới xài chiêu đánh đấm, la lối. Dù là ai đột nhiên nhận được quần áσ ɭóŧ từ một người đàn ông lạ mới biết được một ngày một đêm thì trong nháy mắt cũng sẽ bùng nổ thôi.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới có một người đàn ông tại thời điểm mình không chú ý đã nhìn trộm bộ ngực của mình, thậm chí còn ước tính lớn nhỏ là Triệu Chanh lại thấy sởn gai ốc.

Giờ nghĩ kĩ cô càng thấy tồi tệ hơn, cả người đều không thoải mái. Chờ khi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh cái chậu to lần nữa, Triệu Chanh không nhịn được lại quay đầu liếc mắt trừng Lâm Kiến Thành.

Lâm Kiến Thành thấy rằng đáng lí bây giờ anh mới là người nên nổi giận, tốt nhất nên dạy dỗ cho người phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách này một trận, để cho cô biết cho dù là anh thật sự nhìn trộm thì…

Ban đầu Lâm Kiến Thành nhìn là vì tức giận nhưng dần dần ánh mắt đã có chút thay đổi. Theo từng động tác ấn, chà xát của Triệu Chanh, nơi mềm mại trước ngực cũng phập phồng, run rẩy theo từng chuyển động.

Cô mặc kệ anh, cúi đầu bỏ nội y vào trong chậu nước tập trung vò sạch.

Tuy rằng đồ là do Lâm Kiến Thành mua, nhưng Triệu Chanh vẫn chưa quyết được là có nên mặc hay không.

Nếu mặc, thì cảm thấy rất kỳ quái. Dù sao cho tới bây giờ cô cũng chưa từng mặc qua đồ lót do người khác đưa.

Còn không mặc, chẳng phải Lâm Kiến Thành sẽ biết là cô không mặc gì bên trong sao?

Triệu Chanh tự mình rối rắm, nhưng động tác vò quần áo không hề ngơi nghỉ.

Quần áo mới cho nên cũng không cần chà nhiều, chỉ cần bỏ vào chậu vò mấy lượt là được. Đồ mặc trên người Triệu Chanh không phải là loại cực kì rộng, dù sao với tình hình như hiện nay không ai may quần áo rộng hơn khổ người để làm gì. Như vậy quá lãng phí vải.

Gập gối ngồi trên cái ghế nhỏ, bụng vừa vặn dán vào trên đùi vậy nên chỉ có bộ ngực căng tràn bị kẹt chỗ đầu gối là lộ bên ngoài.

Bản thân Triệu Chanh không nhận thấy tư thế này có gì không ổn, chung quy bình thường cô đều ngồi giặt như vậy. Vắt xong một bộ quần áo, Triệu Chanh giơ tay lên lau mồ hôi do ban nãy đuổi theo ai đó mà chảy ra. Nâng mắt lên phát hiện Lâm Kiến Thành còn đứng ở đó.

Trời đất, muốn đấu với cô tiếp sao?

Triệu Chanh không chịu thua, thậm chí còn nhìn chằm chằm lại anh với ánh mắt đầy khiêu khích, “Còn nhìn cái gì vậy?”

Nhìn gì mà nhìn, câu hỏi này ở Trung Quốc tuyệt đối là ngòi nổ tốt nhất để dẫn đến một vụ ẩu đả □□. Nhưng lúc này Lâm Kiến Thành mới vừa nhìn vào chỗ không nên nhìn, bắt gặp cái nhìn hung dữ của Triệu Chanh ngược lại càng chột dạ hơn.

“Khụ, không có gì. Bây giờ tôi đi, đi đến nhà anh cả xin ít rơm về đây!”

Dứt lời, Lâm Kiến Thành chạy thẳng ra khỏi sân như bị lửa thiêu mông.

Triệu Chanh thấy bóng lưng vội vã rời đi của Lâm Kiến Thành, cảm giác không đúng lắm. Song cẩn thận suy nghĩ, lẽ nào phần không thích hợp này đơn thuần là do Lâm Kiến Thành là một người đàn ông, nhưng bị cô đánh cũng không hé răng ra nửa chữ sao?

Cô vẫn luôn cho rằng mình không phải một phần tử hiếu chiến, nhưng hiện tại không thể không tự hoài nghi bản thân ba giây.

Lâm Kiến Thành ra ngoài chuyến này, mãi hơn một tiếng sau mới quay lại. Triệu Chanh đã sắp xếp xong xuôi tất cả những thứ mà hôm nay mua về. Đến hai tấm chăn mỏng trải giường cô cũng giặt sạch, lúc này đang phơi trên cây sào ngoài sân, bị gió thổi bay bay, trông thì có vẻ đã khô một nửa rồi.

Điều khiến Triệu Chanh ngoài ý muốn là còn có cả Lâm Đại Hà và Lâm Kiến Quốc đi cùng Lâm Kiến Thành.

Hai người Lâm Kiến Thành và Lâm Kiến Quốc đều ôm một bó rơm trong ngực. Anh chồng Lâm Kiến Quốc bước vào sân thấy Triệu Chanh đang đứng ở cửa thì không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần, khi chạm phải ánh mắt của Triệu Chanh thì mỉm cười gật đầu với cô.

Lâm Đại Hà vác theo một đụn gỗ gác bếp, đứng đó ho khan hai tiếng chờ Triệu Chanh lên tiếng chào hỏi ông.

Lâm Kiến Thành đi tuốt ở đằng trước, không thấy được dáng vẻ ấy của cha anh. Cũng không biết xuất phát từ chột dạ hay gì, nhưng bình thường nửa ngày không thả nổi một quả rắm mà lần này anh lại chủ động nói với Triệu Chanh trước: “Vừa nãy tôi dẫn ba và anh cả ra xem xe. Bây giờ lót cỏ lên đó trước, cô gọi Đại Thuận xem xem trong chuồng heo, phòng bếp có gì cần dọn thì thu gọn vào. Miễn cho chốc nữa bẩn lại phải đi rửa lại.”

Đây coi như là giải thích cho việc tại sao lúc này mới quay về.

Nói là dẫn chứ không phải mang, vậy xem ra là cha chồng và anh cả tự muốn đi xem rồi.

Triệu Chanh đáp “Ừ” một tiếng, trong nháy mắt cười lên khách khí bắt chuyện với Lâm Đại Hà và Lâm Kiến Quốc, “Anh cả, ba, hai người lại đây giúp nhà con sao? Giờ Kiến Thành còn phải bận rộn một phen, nên mọi người ngồi xuống uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút!”

Lâm Đại Hà không nhanh không chậm “Ừ”, thái độ có thể nói là rất lãnh đạm.

Triệu Chanh cũng chả buồn để ý, dù sao điều nên làm cô đều đã làm cả rồi. Nếu ai đó muốn gây chuyện, cô còn có thể đúng lý hợp tình oán giận lại.

Lâm Kiến Thành ôm rơm ngồi xổm xuống sân, đang tính cởi bó rơm ra thì xoay đầu nhìn Triệu Chanh một cái. Hậu tri hậu giác phát hiện vợ mới của anh hình như chưa bao giờ gọi thẳng tên của anh, chỉ khi nói chuyện với người khác cô mới gọi ‘Kiến Thành’ bằng giọng điệu ngọt ngào, thân mật như vậy thôi.

Lâm Kiến Thành làm việc miệt mài, không nói Triệu Chanh phải chào hỏi với anh cả và ba, hay mời họ ăn bánh, uống miếng nước… gì cả.

Lâm Đại Hà và Lâm Kiến Quốc cũng đã quen rồi, ai cần làm gì thì làm đó.

Lâm Đại Hà rất có thành kiến đối với đứa con dâu mới vừa gả tới hai ngày đã chạy tới nhà khóc lóc om sòm, chửi bới to tiếng. Chuyến này đến thứ nhất là vì ông muốn xem chiếc xe mà con trai nhỏ đã mua, thứ hai là bởi Triệu Chanh đã giúp cho con dâu cả. Thế nên Lâm Đại Hà lại đây lần này xem như là nể mặt chúng rồi. Coi như trả lại ân tình lần trước thiếu.

Nếu Triệu Chanh biết suy nghĩ miễn cưỡng báo đáp ân nghĩa trong đầu Lâm Đại Hà lúc này, e rằng mắt cũng muốn trợn trắng có thể lật lên trời luôn.

Cho mặt mũi gì mà cho, còn không bằng trực tiếp đem rổ rau dại đến đây.

Ngược lại, Lâm Kiến Quốc chỉ nhìn Triệu Chanh nhiều hơn hai lần sau đó thì vùi đầu cùng Lâm Kiến Thành trải rơm rồi buộc cố định. Nhưng trong lòng thầm nghĩ trách không được chú em lại nhìn trúng cô em dâu Triệu Chanh này. Hóa ra là do lớn lên có dáng dấp xinh đẹp.

Đáng tiếc tính cách quá chua ngoa, người bình thường chẳng ai chịu đựng nổi.

Lâm Kiến Quốc nghĩ đến đây, âm thầm đánh mắt liếc vết xước trên cổ cậu em. Trong thôn không phải không có đàn ông bị vợ mình cào, Lâm Kiến Quốc nhìn thoáng qua cũng biết dấu tích này làm sao mà có rồi.

Chậc chậc, thằng em mới vừa về nhà chưa đầy hai ngày, em dâu cũng chỉ mới gả tới nhà họ Lâm được ngót một tháng, vậy mà lại có thể cào chồng mình thành như thế. Sau này ngày còn dài tháng còn rộng, không biết sẽ làm mưa làm gió, giẫm lên đầu ba cha con nhà em trai thế nào nữa đây?

Động tác trên tay Lâm Kiến Thành hơi chậm lại, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đứng lên. Mặt không biến sắc quan sát quần áo trên cây phơi đồ, xác định không có nội y của vợ, lúc này anh mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Một tay Triệu Chanh cầm bát, một tay ôm bình nước sôi đã nguội đi ra ngoài để ba cha con khát nước thì có thể tự mình rót, vậy nên vừa khéo chớp thấy ánh mắt kì lạ của Lâm Kiến Thành nhìn cô. Không hiểu ra làm sao, cô cúi đầu quan sát bản thân một phen.

Khẳng định không phải vấn đề ở mình, Triệu Chanh ngước mắt nhân tiện trừng anh một cái. Nói trước một tiếng với Lâm Đại Hà rồi đặt bình nước xuống xoay người quay vào nhà.

Lâm Đại Thuận bưng chậu, bát đũa ở trong phòng bếp xếp hết vào trong nhà. Xong xuôi thì lập tức chạy ra ngoài sân ngồi xổm chơi bên cạnh ba nó và bác cả.

“Bác ơi, Đào Đào và Hoa Hoa đâu ạ?”

“Bọn chúng đi cùng với bà nội đưa bác gái cháu về nhà mẹ đẻ rồi. Tối nay mới trở về.”

Lâm Đại Thuận nói “Vâng”, thực ra nó chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi. Tuy là bốn anh em họ nhưng chẳng chơi cùng nhau bao giờ.

* * *

Ban nãy sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Chanh đã để Lâm Đại Thuận dắt em trai đi ngủ như mọi khi, kết quả là Lâm Đại Thuận cũng tự lăn ra ngủ luôn.

Không có ai gọi hai anh em chúng dậy, nên Lâm Đại Thuận ngủ thẳng một mạch đến bốn giờ hơn mới tỉnh. Đầu óc vẫn còn mơ hồ, cứ ngơ ngơ ngác ngồi đó nhìn ba nó trải rơm.

Triệu Chanh thấy thời gian không còn sớm nữa, đi vào nhà ngồi trên giường lò lay lay Lâm Nhị Thuận. Nó lăn như nhào bột hai vòng, mới xem như đánh thức được thằng nhỏ.

Lăn qua lăn lại vài vòng nhưng Lâm Nhị Thuận vẫn chưa chịu mở mắt ra, chỉ cười khanh khách vì nó tưởng rằng Chanh Chanh đang chơi cùng với nó. Lật người một cái, thằng bé trở mình dùng cả tay và chân ôm lấy cánh tay của Triệu Chanh.

“Chanh Chanh, chơi!”

Lâm Nhị Thuận còn muốn nghịch tiếp. Nhưng mà cô không làm theo ý của nó, nâng đầu của thằng bé lên để nó có thể nhìn trực diện vào cô, “Cháu phải nói là, Chanh Chanh chơi với cháu.”

Hiện nay, trẻ con ở nông thôn thường biết nói tương đối muộn. Truy nguyên ra thì đều là do người lớn trong nhà cả ngày tất bật ở ruộng nương, trừ nhà nào có nhiều anh trai hay chị gái còn sẵn sàng dẫn em ra ngoài chơi cùng mình. Bởi vì nhiều trẻ em, cho nên đứa nhỏ cũng có thể học được nhiều thứ hơn.

Lâm Nhị Thuận vẫn luôn đi cùng Lâm Đại Thuận, mà mỗi ngày Lâm Đại Thuận đều phải bận tâm suy nghĩ tìm đồ ăn, không để cho em trai mình đói bụng thế nên hai anh em rất ít khi nói chuyện cùng với nhau.

Vì vậy đến tuổi này rồi Lâm Nhị Thuận nói vẫn chưa sõi, các chữ cứ díu cả vào với nhau.

Triệu Chanh đã để nó đảo lưỡi một lần để cô có thể quan sát gốc và mặt phía dưới lưỡi, may mà không thấy có dây màng nào khả nghi cản trở ở đó, thế nên không cần thiết đến bệnh viện động dao kéo. Chỉ cần có người chỉ dạy thật tốt thì từ từ Lâm Nhị Thuận cũng có thể học được và nói chuyện như thường.

* Đây là bệnh dính thắng lưỡi ở trẻ con, bạn nào quan tâm thì có thể lên mạng search tìm hiểu thêm nha.

Cô lặp lại dạy Lâm Nhị Thuận bắt chước theo mấy lần, chờ khi nó nói được tương đối chính xác thì Triệu Chanh sẽ cùng nó đùa nghịch một lát trên giường.

Bên ngoài vang lên âm thanh rung lắc, Triệu Chanh bế Lâm Nhị Thuận ra ngoài vừa hay nhìn thấy Lâm Kiến Thành đã leo lên trên nóc phòng bếp. Bây giờ đang giẫm trên một thanh rầm, gỡ bỏ những mảnh gỗ mục, rơm rạ hỏng trên mái nhà. Còn Lâm Kiến Quốc ở bên dưới ném những đụn gỗ và rơm lót mới lên cho anh.

Hai người một ném một đón, động tác phối hợp liền mạch, dứt khoát.

Chỗ này đang làm nên cọng rơm cứ rơi xuống rất bụi, Triệu Chanh quyết định ôm Lâm Nhị Thuận và gọi Lâm Đại Thuận theo, ba người cùng nhau ra xem ruộng rau phát triển thế nào rồi.

Ban đầu cô nghĩ bản thân sẽ rời đi sớm thôi, nên chỉ trồng mỗi rau cải thìa vì nó lớn nhanh, lại dễ mọc.

Không ngờ rằng cứ lần lữa hai ngày, rồi lại thêm một tuần, cứ vậy đến giờ đã chậm trễ một tháng rồi. Rau cải thìa trong ruộng cũng lớn, đã có thể hái về ăn được rồi.

Triệu Chanh tính nhổ một bó đem về, buổi tối sẽ ăn canh trứng cải thìa[1], ngoài ra thịt mua hồi sáng trưa nay về muộn quá còn chưa kịp chế biến, buổi tối có thể đem rang cay cho thêm ít nước vào, lại dùng gạo mà Lâm Kiến Thành vừa mua một bao lớn để thổi cơm.

Nghĩ đến cơm trắng càng ăn càng thấy thơm, Triệu Chanh đã muốn nhanh chóng nhóm lửa nấu cơm rồi.

Trước khi xuyên đến đây, cô không thích ăn cơm tẹo nào. Nhưng cả tháng nay đều chỉ húp choáng loãng không, thì lại khác.

“Đại Thuận, giờ cháu giúp cô một tay nhổ sạch cỏ trong ruộng rau. Nhị Thuận, cháu tự ngồi đây chơi, không cho phép nhét linh tinh vào miệng ăn!”

Vừa nói, cô vừa móc từ trong túi ra hai gói bánh quy, chia cho hai anh em mỗi người một túi.

Đây là mới nãy trước khi ra ngoài Triệu Chanh vụиɠ ŧяộʍ cầm đi. Hiện tại Lâm Nhị Thuận vẫn còn nhỏ cho nên nhìn thấy thứ gì đều muốn bỏ vào miệng nhai thử xem có ăn được không. Mặc dù đã dặn dò kĩ nhưng Triệu Chanh vẫn thấy không yên tâm, chỉ có thể để cho nó có thứ để ăn thì cô mới an lòng.

* * *

Thay rơm trên mái rất nhanh, cô chỉ ra ngoài chưa đến một tiếng mà lúc quay về Lâm Đại Hà và Lâm Kiến Quốc đã rời đi rồi, chỉ còn mỗi Lâm Kiến Thành đang quét dọn chỗ rơm cũ.

Cùng nhau dọn dẹp ôm cất vào trong vách ngăn chứa củi ở chuồng heo, sau này có thể dùng để nhóm lửa được.

Triệu Chanh thấy trên đầu, trên người Lâm Kiến Thành đều có vụn rơm rạ, sợ anh vào trong nhà làm bẩn giường thế nên dứt khoát đi nhóm lửa nấu một nồi nước nóng trước. Để cho Lâm Kiến Thành dẫn hai thằng nhỏ mình toàn bùn đất do mới chơi ngoài đồng rau về cùng nhau tắm.

Nước nóng thừa thì Triệu Chanh đổ ra hai cái thùng ở bên cạnh. Mắt thấy đã hơn sáu giờ, bây giờ nấu cơm không coi là quá sớm. Triệu Chanh vo gạo thổi cơm, chờ lát nữa Lâm Kiến Thành tắm xong có thể giúp cô trông bếp lò. Hôm nay vừa mới mua dầu gội đầu, lúc đó cô sẽ ra sân gội thử.

Nay tóc của Triệu Chanh đã dài hơn xương bướm một chút, có dầu gội thì càng thuận tiện, dễ dàng hơn nhiều.

Gột sạch xà phòng, dùng khăn mặt lau đến khi gần khô thì quấn lại. Cơm Lâm Kiến Thành nấu cũng bắt đầu ráo nước, Triệu Chanh đi vào thêm nước vào nồi để hấp lại cơm nguội.

Cả nhà không có cái nồi hấp nào dùng được, do nắp vung chỗ van thoát khí bị vỡ tan tành thành 7, 8 mảnh; muốn đun gì đều phải lấy cái nồi sắt to ra dùng.

Nhưng Triệu Chanh cũng không đề xuất mua mới, bởi cô cũng chẳng ở đây lâu nữa. Mua về lại phí, vì chưa chắc đã có người sử dụng.

Tuy Lâm Kiến Thành chi tiền rất hào phóng, nhưng dù sao đó cũng chẳng phải của cô. Triệu Chanh không đến mức thích lãng phí tiền của của người khác.

“Ngày mai, khi nào thì anh đi? Đại khái đi trong bao lâu?”

Vừa bưng thức ăn đặt lên bàn, cô vừa hỏi Lâm Kiến Thành. Lâm Đại Thuận nghe thấy ba lại sắp đi, cũng chớp chớp mắt nhìn vào anh.

Một bàn bốn người, chỉ có Lâm Nhị Thuận là đang vùi đầu chăm chú uống canh.

Bị vợ mới và con trai cả nhìn đăm đăm như vậy, Lâm Kiến Thành hiếm khi cảm thấy một chút hi vọng nhen nhóm từ gia đình gửi gắm vào anh như hiện tại.

Lâm Kiến Thành hơi chần chừ, nhưng cũng không bởi vậy mà thay đổi kế hoạch của bản thân, “Buổi sáng ngày mai đi, có lẽ sẽ ở lại Thành phố Phù Dùng trong hai, ba ngày. Chờ khi liên hệ được nguồn hàng rồi, lại chạy bên ngoài chừng vài hôm nữa.”

Triệu Chanh không chút luyến tiếc khi thấy anh chuẩn bị đi, âm thầm nhẩm tính lại. Nói cách khác, chuyến này có lẽ cũng phải mất mười ngày nữa mới quay về?

Triệu Chanh gật đầu, không nói gì thêm, cúi đầu và cơm.

Lâm Kiến Thành nhìn cô, bất giác trong lòng không hiểu sao sinh ra chút khó chịu.

* * *

Buổi tối khi đi ngủ, vẫn nằm theo vị trí y như ngày hôm qua. Do buổi trưa hai anh em Lâm Đại Thuận đã ngủ nhiều, vậy nên buổi tối tinh thần vẫn rất tỉnh táo. Triệu Chanh vừa kể những câu chuyện xưa vừa giải đáp mười vạn câu hỏi vì sao của người bạn nhỏ. Mãi cho đến hơn hai giờ sau, hai anh em mới chịu yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Cô từ từ nhắm mắt vào suy nghĩ, hai ngày nay đều nghe thấy Lâm Kiến Thành nhắc tới Thành phố Phù Dung. Xem ra địa điểm làm việc của anh rất có thể chính là ở Thành phố Phù Dung, vì vậy cô chắc chắn không thể đến đó làm việc tạm hai tháng rồi mới rời đi được rồi.

Nhưng trong túi cô lại không có bao nhiêu tiền, Triệu Chanh phiền não xoay người, quay lưng lại với hai đứa nhỏ. Cái trán tựa vào bức tường đá lạnh ngắt tự hỏi liệu còn giải pháp nào tốt hơn không.

Không biết bây giờ có người thu mua phế phẩm ve chai không? Nếu không thì cô chỉ còn cách vừa đi vừa xin ăn từng nhà thôi.

Cơn buồn ngủ vừa ập tới, đột nhiên bả vai lại bị ai đó chạm vào, Triệu Chanh bị giật mình sinh ra hoảng sợ, theo bản năng giơ tay ngăn cản, lập tức mở choàng mắt ra.

Quay người lại, cô nhìn thấy không phải Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận nữa, trái lại không biết Lâm Kiến Thành đã xáp tới từ lúc nào.

Nhìn kỹ, phát hiện anh đã chuyển hai anh em Lâm Đại Thuận đang say ngủ xuống phía cuối giường lò tự lúc nào rồi!

Đầu giường kê sát tường, đuôi giường có một cái tủ gỗ sâu phía trên, hai đứa nhỏ nằm ở cuối giường thì cũng không lo lăn xuống đất được.

Trực giác mách bảo không ổn, cả người Triệu Chanh lập tức càng co sát vào đầu giường hơn, giảm thấp giọng xuống rống anh: “Anh tính làm gì đó!”

Ban nãy không thấy động tĩnh gì, cô còn tưởng rằng anh ta đã ngủ, vì dù sao tối qua anh cũng rất thành thực.

“Tôi biết cô căng thẳng, nhưng là phụ nữ đã lấy chồng, làm nhiều hai lần thì sẽ không còn thấy sợ nữa.”

Giọng nói trầm thấp thuộc về Lâm Kiến Thành lờ mờ truyền tới, Triệu Chanh ngẩn người thì đã thấy Lâm Kiến Thành lật người muốn đè tới.

Sức nặng của một người đàn ông trưởng thành lập tức đè úp trên người mình, thiếu chút nữa làm cho cô hết hơi. Còn chưa lấy lại nhịp thở, đôi tay người đàn ông từ trên mặt dần dần đã dò xét xuống vùng ngực mềm mại của cô.

Triệu Chanh vừa tức vừa sợ, vội bắt lấy móng vuốt đang làm loạn trên cặp bánh bao tròn đầy trước ngực mình của Lâm Kiến Thành. Ngón cái dùng lực bấm vào huyệt vị trên tay anh rồi vặn mạnh một cái, sức ở tay phải lớn hơn vì thế từ phía cổ của Lâm Kiến Thành vươn tới chế trụ nốt bàn tay trái của anh.

Bị đau anh rên lên một tiếng, tay trái dù không thấy quá đau nhưng toàn bộ cánh tay lại không có sức.

Chỉ trong nháy mắt, người phụ nữ ban đầu vốn ở dưới thân anh bây giờ đã chui ra ngoài như cá chạch. Xoay mình một cái đè gối lên lưng anh, gắt gao chế trụ cả người anh lại, tay trái thủ sẵn lúc nào cũng sẵn sàng hành động.

Lâm Kiến Thành thấy mờ mịt, anh chỉ định thân mật với vợ mới thôi, vì sao chớp mắt một cái mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi?

Anh từng nhìn thấy tư thế này, còn là nhìn thấy ở trên đường phố, và có thể nói đây là cách thức cảnh sát thường dùng khi truy bắt trộm cướp.

Triệu Chanh tạm thời chế ngự được Lâm Kiến Thành, nhưng không dám lơi lỏng phút nào, bởi vì cô biết sức của bản thân không thể sánh bằng Lâm Kiến Thành. Nên chỉ có thể vừa nói chuyện với anh ta để phân tán lực chú ý, vừa kiếm dây để trói người lại.

Đáng giận! Người này tối qua biểu hiện quá tốt, nên sáng nay trong lúc thu dọn giường chiếu cô đã đem dây thừng lén giấu dưới gối vứt vào trong chuồng heo rồi.

“Không phải anh nói anh không phải là lưu manh, dê già sao? Hiện tại anh đang muốn làm gì vậy?”

Triệu Chanh nghĩ kéo chăn tới trói người, tiếc là vào ban đêm không khí vẫn hơi lạnh, vì vậy chăn mà họ hiện đang đắp có trần một lớp bông ở bên trong vỏ chăn, chắc chắn không thể nào dùng trói người được.

“Chúng ta là hai vợ chồng, chồng làm với vợ mình những điều này không gọi là dê già, cũng không gọi là lưu manh. Em ba Triệu, mau buông tay ra đi!”

Lâm Kiến Thành cố gắng giải thích, đến mức này thì anh cũng có chút tức giận. Chuyện ban ngày coi như bỏ qua đi, vì anh không đánh phụ nữ.

Nhưng buổi tối khi muốn ngủ lại ra chiêu, anh cho rằng mình cần phải dạy bảo vợ mới một phen, đã kết hôn nhưng không hiểu săn sóc, quan tâm chồng thế nào. Ngay cả chút dịu dàng cơ bản của người phụ nữ đối với chồng cũng không có!

“Tôi và anh còn chưa kết hôn, ai với anh là vợ chồng chứ! Việc làm của anh bây giờ chính là đùa giỡn lưu manh!”

Triệu Chanh vừa nghe đã biết Lâm Kiến Thành đang nghẹn một bụng tức, càng không thể thả được, nhưng đồ trên giường đã dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ hết. Có bộ quần áo nhưng lại cách Triệu Chanh một khoảng.

Nếu như cô buông tay ra để đi lấy, vậy thì chắc chắn Lâm Kiến Thành sẽ không nằm yên đàng hoàng ở đó nữa.

Chính trong phút lơ đãng đó, Lâm Kiến Thành đột nhiên lật người, tay trái vùng ra thoát khỏi sự áp chế của Triệu Chanh. Hai tay cô không thể ngăn cản anh được nữa, xoay người còn chưa kịp nhảy xuống giường trốn, đã bị đè trên giường. Lâm Kiến Thành quấn tay, giữ chặt eo của Triệu Chanh, tay chân kìm kẹp ấn giữ cô phía dưới mình.

Hai người cứ anh bắt tay tôi thì tôi đá vào thắt lưng của anh. Lâm Kiến Thành lập tức chen chân vào giữa hai đùi của Triệu Chanh, tùy cô muốn đá thế nào cũng không thể đạp trúng anh được.

Vì vậy, hai người chuyển qua đọ sức bằng tay.

Lăn qua lộn lại vài hiệp, nhưng hai người ăn ý không lăn tới phía đuôi giường, mà chỉ đụng phải tường đá phía đầu giường mấy lần thôi.

Thể lực của Triệu Chanh không theo kịp, có điều Lâm Kiến Thành cũng bị cô đạp trúng vào nơi đó, hiện tại đang đau đến túa mồ hôi lạnh.

Hai người nằm song song trên giường thở dốc.

Lúc này Lâm Kiến Thành cũng hiểu ra, vợ mới chính là quyết tâm không muốn ngủ cùng anh.

Điều này làm cho anh vừa mờ mịt, vừa tủi thân. Mới khôi phục lại chút sức lực, Lâm Kiến Thành đã lập tức hỏi cô: “Rốt cuộc cô có ý gì? Kết hôn không được ngủ với vợ mình, vậy thì kết hôn làm gì?”

Anh không nhắc đến chuyện mình bỏ ra 100 đồng, theo bản năng anh cảm thấy nếu nói ra lời này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Triệu Chanh lầm bầm nói: “Tôi không quan tâm mục đích kết hôn của anh. Dù sao tôi tuyệt đối không lên giường với người đàn ông mà tôi không yêu. Nếu lần sau anh mà còn làm chuyện như vậy nữa, tôi chắc chắn sẽ tuyệt đường con cái của anh luôn đó!”

Cô đã hiểu sơ qua tính cách của Lâm Kiến Thành, biết dù cô nói như vậy đối phương cũng sẽ không nổi giận hay thậm chí ghi hận trong lòng.

Anh im lặng một lát, sau một lúc lâu mới nói: “Cô không thích tôi sao?”

Triệu Chanh thấy câu hỏi của anh thật vô nghĩa, “Đương nhiên, chẳng lẽ anh nghĩ bản thân xuất sắc đến độ mà người gặp người yêu. Vừa liếc mắt một cái mà tôi đã muốn ngủ với anh sao?”

Trầm tư một hồi, Lâm Kiến Thành nói “Ừ”. Thực ra nội tâm anh vẫn tràn đầy sự nghi hoặc, nhưng anh vẫn tự ý thức được.

Vợ mới của anh có tư tưởng giống với những người sống trên thành phố, chú trọng đến vấn đề tình cảm, cảm xúc của bản thân.

Có điều Lâm Kiến Thành thấy bản thân như rơi vào sương mù, nếu cả đời đều không thích nhau, vậy chẳng phải cả đời này hai người cũng không thể thành vợ chồng thực thụ hay sao?

Dù sao đi nữa, sau một trận ầm ĩ như vậy, cho dù là lửa tình hay tức giận cũng đều bị mồ hôi thấm ướt dập tắt sạch.

Lâm Kiến Thành và Triệu Chanh đều trầm lặng, ban đầu là tự vấn, suy nghĩ lâu thì cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới.

* * *

Ngày hôm sau, Lâm Đại Thuận tỉnh dậy trước. Dụi dụi mắt, thấy trong nhà vẫn yên ắng lạ thường. Đang khó hiểu, ngồi dậy nhìn xung quanh một vòng, phát hiện thế mà nó ngủ lại có thể lăn tới cuối giường được.

Nằm bên cạnh là em trai, nhìn qua bên kia, Lâm Đại Thuận rất ngạc nhiên khi thấy rằng ba đang ôm mẹ kế, nằm cùng một chỗ!

Đọc truyện chữ Full