TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần
Chương 32: 32: Bắt Gian



Sao cô lại không biết chứ? Lúc trước cô muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng cũng nhờ mấy thứ đồ chơi này mà ăn hành không ít.

Sau khi tháo gỡ toàn bộ, Thương Trăn đứng ở trước cửa nhắm mắt lại lắng nghe.

Nhờ tập luyện khí công hàng năm, cô tĩnh tâm đến mức có thể nghe được tất cả âm thanh trong phạm vi 50 mét.

Sau khi im lặng nghe ngóng một lúc, cô cúi đầu mở khóa, động tác rất nhẹ, đến cả bậc thầy nghiệp vụ thuần thục như Lâm Văn Phong cũng muốn túm cô lại thẩm vấn!
Sau khi hai người vào trong, động tác vô cùng nhẹ nhàng bước lên lầu hai, một người luyện khí công từ nhỏ, một người từng luyện võ thuật đánh nhau, cả hai đều là tay trinh sát cừ khôi!
Vốn dĩ Lâm Văn Phong vẫn còn nghi hoặc, nhưng mà khi anh nghe được chút âm thanh khó tả, anh liền dừng chân lại.

Quá quen thuộc, đây giọng của dì anh!
Dì lại vụng trộm……!
Lâm Văn Phong vô thức nhìn sang thái độ của Thương Trăn, lại thấy bộ dáng của Thương Trăn giống như đã sớm biết chuyện này rồi, sau đó, trong mắt kinh ngạc khó tin, anh vung tay lên, dùng sức ném viên đá nhỏ xuống dưới lầu!
Chỉ nghe “Choang” một tiếng giòn vang, chiếc bình hoa màu lam cao bằng nửa thân người dưới lầu vỡ vụn cùng theo tiếng vỡ đó.

“Ai?” Trong phòng truyền ra giọng nói hốt hoảng của Lâm Tuyết Hàm, Lâm Văn Phong hết cách, chỉ có thể kéo Thương Trăn chạy trốn vào trong góc tối!
Rất nhanh, Lâm Tuyết Hàm cùng một người đàn ông đi ra, bọn chúng thấy bình hoa vỡ vụn dưới lầu nên đã xuống dưới lầu xem, mà lúc này, Thương Trăn bất chợt động thủ! Cô to gan lớn mật kéo Lâm Văn Phong vào trong phòng ngủ, nhanh chóng chui xuống dưới gầm giường.


Lâm Văn Phong ngây người!
Thương Trăn sao lại biết phía dưới chiếc khăn trải giường này là một khoảng trống chứ?! Không đúng! Cái này không quan trọng, quan trọng là vì sao bọn họ lại chạy vào đây?!
Không đợi Lâm Văn Phong kịp làm gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Lâm Tuyết Hàm nịnh nọt nói, “Yên tâm đi, nhất định là mèo hoang, biệt thự này của chị khắp nơi đều cho lắp thiết bị báo nguy, người thường không vào được!”
Thanh âm của Lê Kính Dân truyền đến, “Tôi cảm thấy vẫn chưa ổn, hay là chúng ta quay về đi……”
“Đừng mà……” Lâm Tuyết Hàm đúng là đang ở độ tuổi như sói như hổ, gặp được Lê Kính Dân nhan sắc không tồi, sao có thể chịu buông tha chứ?
Bà ta lôi kéo Lê Kính Dân ngã xuống trên giường, mà dưới giường, Lâm Văn Phong mặt đỏ bừng bừng! Không biết là vì xấu hổ hay vì tức giận.

Thương Trăn bận ghi âm nên không buồn để ý đến Lâm Văn Phong có biểu hiện gì, chỉ nghe hai người quấn lấy nhau, Lâm Tuyết Hàm đột nhiên sảng khoái kêu lên một tiếng, “Giỏi quá! Cậu so với Bách Tề nhà chị mạnh hơn nhiều!”
Lê Kính Dân cười, “Nếu như ông ta biết mục đích chị đến tìm tôi, e là sẽ bị chọc giận đến chảy máu não đấy!”
Lâm Tuyết Hàm một bên hưởng thụ, một bên hừ lạnh nói.

“Chỉ cần cậu có thể hiếp được con tiện nhân Thương Trăn kia! Mới không uổng phí công chị dùng nhiều tiền để mời cậu tới, còn chuyện khác, cậu cũng đừng quan tâm……”
Thanh âm ái muội Lê Kính Dân truyền đến.

“Được! Chị vừa bỏ tiền vừa hiến dâng xác thịt…… Tôi nhất định sẽ giúp chị hoàn thành việc này! Chờ đến lúc quay được video tôi cùng Thương Trăn lên giường, nhớ rõ làm mờ mặt tôi đi!”
“Yên tâm đi…… Đồ yêu quái, dùng lực một chút……” Lâm Tuyết Hàm thở gấp nói.


Lâm Văn Phong nghe xong, tức giận đến mức muốn bò từ gầm giường lên đánh chết tên đàn ông này! Hắn ta lại dám nghĩ động đến Thương Trăn?
Nhưng anh còn chưa kịp hành động, Thương Trăn giống như biết trước nên duỗi tay nắm chặt lấy tay anh, sau đó sau đó dùng tay kia gửi tin nhắn.

Lâm Văn Phong sửng sốt, chỉ cảm thấy được bàn tay mềm mại của cô nắm chặt, lửa giận trong cơ thể anh đột nhiên biến thành xao động nào đó…… Trên mặt anh càng nóng như lửa, không rõ rốt cuộc mình bị làm sao nữa, chiếc giường đong đưa làm tim anh cũng lắc lư theo, trôi dạt đến nơi nào.

Lúc này, điện thoại di động ở đầu giường của Lê Kính Dân vang lên, Lê Kính Dân vốn không định xem nó, nhưng liếc mắt một cái, phát hiện là tin nhắn của Thương Trăn gửi tới, hắn ta vội vàng dừng lại.

Lâm Tuyết Hàm bất mãn nói, “Lại là ả tình nhân kia tìm cậu ư? Cậu không thể chuyên tâm một chút sao?”
Lê Kính Dân nhìn tin nhắn, mỉm cười đắc thắng, “Tôi vừa nói không có ai có thể tránh được sức hấp dẫn của tôi, thấy không, con gái cả của chị tìm tôi!”
Lâm Tuyết Hàm vừa nghe thấy thế, vội vàng cướp lấy chiếc điện thoại đọc, “Ây yo! Không ngờ tiện nhân đó lại lẳng lơ như vậy đấy, lại hẹn gặp mặt cậu ở trong khách sạn!”
Lê Kính Dân vội vàng mặc quần áo, “Cô ta nói, nếu nửa giờ nữa tôi không đến cô ta sẽ đi luôn, lần sau chúng ta lại tiếp tục!”
Nhưng thực tế hắn ta nghĩ là, có đại mỹ nhân mời gọi, ai còn muốn chơi một bà cô già nữa?
Lâm Tuyết Hàm tuy không cam lòng, nhưng mà nghĩ đến kế hoạch của mình, cũng bắt đầu mặc quần áo.

“Được! Chúng ta cùng đi, tôi muốn xem con nha đầu chết tiệt kia muốn làm gì!”
Thẳng đến lúc v bọn họ rời khỏi đây, Thương Trăn mới từ dưới giường lăn ra ngoài.


Nàng lắc lắc trong tay di động, đối với chuyến thu hoạch này rất là vừa lòng.

Lâm Văn Phong có chút phức tạp nhìn Thương Trăn, anh hỏi, “Em đã sớm biết dì lên kế hoạch hại em sao? Đoạn ghi âm này, em muốn giao cho chú sao?”
Thương Trăn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, tà khí cười.

“Anh có bị ngốc hay không? Anh có biết tòa biệt thự này trị giá bao nhiêu tiền không? Anh có biết vì sao Lâm Tuyết Hàm dám không kiêng nể gì mà đối phó tôi không? Bà ta căn bản không chỉ sống dựa vào ba tôi, đưa thứ này cho ông ấy chỉ khiến ông gặp tai họa mà thôi.


Lâm Văn Phong lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra dì của hắn thâm tàng bất lộ đến như vậy!
Mấy năm nay, người nhà họ Lâm đều bị bà ta lừa!
Lâm Văn Phong đang sốc, nhưng khi nghĩ đến điều gì đó, anh đột nhiên hỏi kỳ quái.

“Vì sao em lại nói cho anh biết? Em không sợ anh sẽ nói lại cho bà ta ư?”
Thương Trăn nhìn anh, cười lạnh nói, “Anh xem như là người tương đối có lương tâm của nhà họ Lâm rồi, làm chủ nhân tương lai của nhà họ Lâm, để anh thấy rõ gương mặt thật của bà ta, còn hơn là say nãy anh vẫn bị bà ta lừa mà đứng về phe bà ta.

” Đối phó tôi.

Cho nên cô muốn từng chút từng chút cắt đứt nanh vuốt của đôi mẹ con độc ác, bắt đầu từ gốc rễ.


Lâm Văn Phong vẫn không rõ, “Dì…… Người đứng sau lưng dì ta là ai? Dường như cô rất kiêng kị hắn , vì sao người đó lại muốn giúp dì?”
Lâm Tuyết Hàm cùng lắm cũng chỉ là con gái riêng của nhà họ Lâm, thật sự anh không nghĩ đến lại có một đại nhân vật nào sẽ giúp dì ta, còn mưu toan cái gì.

Thương Trăn híp híp mắt, “Khi nào nên biết anh sẽ biết, ngoài ra, gia chủ hiện tại của nhà họ Lâm, ông nội của anh cũng biết về chuyện của Lâm Tuyết Hàm, cho nên, tôi khuyên anh, anh biết bà ta là con người như thế nào là được rồi, đừng có hành động thiếu suy nghĩ mang đến cho tôi phiền phức không cần thiết, đổi lại, tôi lại nói cho anh một bí mật.


Thương Trăn nói, hai mắt đối mặt nhìn thẳng, đại não vốn đang rối tung của Lâm Văn Phong bất chợt chết cứng, toàn bộ nhận thức đều là đôi mắt sáng như một dải hội tụ của Thương Trăn kia, anh thậm chí còn quên hít thở.

Thương Trăn thấy Lâm Văn Phong không nói lời nào, coi như anh đáp ứng rồi! Nàng tiến lại gần, thấp giọng nói ở bên tai Lâm Văn Phong.

“Ở phía nam hải cảng Long Kỳ, đêm mai…… Sẽ có một đợt hàng tới! Tin tưởng tôi, trọng lượng của đợt hàng hóa kia cũng đủ để anh thăng chức mấy cấp!”
Mùi hương thơm mát trên người cô làm cho Lâm Văn Phong không khỏi hít sâu một hơi, sau đó toàn thân lạnh lẽo, trái tim kích động kịch liệt!
Hắn gần như là chật vật mà lui nhanh về phía sau mới thoát khỏi sức hấp dẫn vô hình của cô!
Thương Trăn khó hiểu nhìn hắn, Lâm Văn Phong vội vàng di chuyển tầm mắt.

“Sao em lại biết chuyện này?”
Kỳ thật bây giờ trong lòng anh đang rối bời, căn bản không biết mình đang nói cái gì.

.


Đọc truyện chữ Full