Tiếng quát của thiếu niên kia rất lớn, ngữ điệu biểu thị tâm tình bi phẫn của hắn. Bộ dáng thân mình chưa cường tráng, nhưng cũng đã tháo vát, thiếu niên rút kiếm, chỉ vào Ngọc Khuynh Dương cao hơn hắn một cái đầu, hai mắt như hổ lang tràn đầy sát khí.
“Đồ bại hoại, ngươi nói!”
Trong mắt Ngọc Khuynh Dương có chút sợ hãi, hắn lùi về sau hai bước, nhưng vẫn như cũ tao nhã tươi cười nói: “Dật Phàm, buông thanh kiếm xuống, bản cung cũng sắp trở thành tỷ phu ngươi, ngươi sao lại có địch ý lớn như vậy với bản cung?”
“Hừ, ngươi giả vờ ít thôi!” Trương Dật Phàm nắm chặt kiếm, “Trương Dật Phàm ta là võ phu, ít giả mù sa mưa trước mặt ta. Lời nói của ngươi cùng Cẩm Lam tỷ tỷ ta đều nghe rất rõ, đồ bại hoại, ngươi trả Cẩm Sắt tỷ tỷ lại cho ta!”
“Đừng!” Mắt thấy mũi kiếm hướng về mình, Ngọc Khuynh Dương cuống quýt quát to.
“Mau hộ giá!” Mấy thị vệ đông cung lập tức xông lên, có hai người một trái một phải bảo vệ Ngọc Khuynh Dương, có ba người khác đỡ thanh kiếm của Trương Dật Phàm, đem Trương Dật Phàm bức lui ra sau ba thước.
“Cút!” Trương Dật Phàm quát bọn thị vệ, trong tay vung vài nhát kiếm.
Bọn thị vệ nhanh chóng ứng phó, ba người vây quanh Trương Dật Phàm, chĩa kiếm về phía hắn.
“Dật Phàm…” Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy tình huống như vậy, có chút khẩn trương, trong lòng còn có nghi vấn.
Ngọc Khuynh Dương cùng Cẩm Lam tỷ tỷ nói gì đó, là do Dật Phàm nghe xong liền phẫn nộ?
Trong lời nói Dật Phàm nhắc đến Cẩm Sắt, hay là, hắn đã biết Trương Cẩm Sắt là do Ngọc Khuynh Dương hãm hại?
Tiêu Sắt Sắt hô hấp căng thẳng, đứng dậy muốn tiến lên.
Sơn Tông lập tức giữ nàng lại, “Vương phi, người định làm gì?”
Tiêu Sắt Sắt gấp rút nói nhỏ: “Ta sợ Dật Phàm sẽ bị diệt khẩu.”
“Có phải không?” Sơn Tông mắt sáng như đuốc, lạnh lùng đảo qua mặt Ngọc Khuynh Dương.
“Dường như có thể.”
Sự tình phát triển giống như lời nói của Sơn Tông, Ngọc Khuynh Dương đáy mắt ôn nhu sáng ngời như hàng nghìn bông hoa. Hắn tao nhã cười nói: “Dật Phàm, nếu ngươi nghe thấy được, thì hẳn là đã biết?”
“Thế nào, ngươi còn muốn nói dối hay sao?” Trương Dật Phàm trừng mắt nhìn Ngọc Khuynh Dương, “Đồ khốn nạn, trả Cẩm Sắt tỷ tỷ cho ta!”
Thanh kiếm chém tới, bọn thị vệ chạy nhanh ngăn lại, kiếm cùng kiếm leng keng chống lại nhau.
Ngọc Khuynh Dương nói: “Dật Phàm, ngươi là đệ đệ Cẩm Lam, cũng sắp trở thành người nhà với bản cung. Bản cung thật sự không muốn làm tổn thương ngươi.”
“Ngụy quân tử!” Trương Dật Phàm nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Khuynh Dương có chút sợ hãi nhìn ở cổng ra vào, không phát hiện có người ở đó, mới cúi đầu nói: “Thực xin lỗi Dật Phàm, ngươi không nên nghe thấy lời nói của bản cung cùng Cẩm Lam. Nếu như ngươi đã nghe thấy, vậy bản cung cũng không giữ lại mạng sống của ngươi.”
“Ngươi muốn giết người diệt khẩu?” Trương Dật Phàm hai mắt tức giận mà đỏ lên.
Ngọc Khuynh Dương hạ lệnh: “Giết hắn, tốc chiến tốc thắng.”
“Vâng.” Bọn thị thị vệ quát khẽ, cùng nhau tấn công.
Tiêu Sắt Sắt tâm tình nhảy lên, Ngọc Khuynh Dương đê tiện vô tình nàng biết được, trơ mắt nhìn Trương Dật Phàm chống chọi cùng năm tên thị vệ đông cung, chỉ sợ sẽ không thắng được, Tiêu Sắt Sắt vội nói: “Sơn Tông, bảo vệ Trương Dật Phàm!”
Sơn Tông nói: “Chuyện này phức tạp sợ không tốt.”
“Cầu xin ngươi cứu Dật Phàm!”
“Cái này…”
Tiêu Sắt Sắt ánh mắt trầm xuống, đơn giản không chờ đợi Sơn Tông, nói nhanh, “Đi gọi Trương thái phó cùng Vương gia”, tiếp theo liền nhặt một tảng đá từ bụi cây lao ra.
“Người đâu nhanh tới a! Có người khi dễ tiểu hài tử! Mau tới a!”
Tiêu Sắt Sắt lên tiếng kêu to, nện tảng đá lên người thị vệ đông cung, làm tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
“Các ngươi khi dễ tiểu hài tử, người đâu mau tới. có đại nhân khi dễ tiểu hài tử, đại nhân này là người xấu!”
Tiêu Sắt Sắt lại cúi người, nhặt tảng đá lên, ném về phía Ngọc Khuynh Dương.
Trong lòng oán hận tràn ngập đối với Ngọc Khuynh Dương, Tiêu Sắt Sắt xuống tay rất nặng, tảng đá nện trên mắt trái Ngọc Khuynh Dương, hắn kêu ai một tiếng, ngã ngồi trên mắt đất, bụm mắt trái.
“A? Thái tử điện hạ!” Hai gã thị vệ chạy nhanh trở lại, nâng Ngọc Khuynh Dương ngồi dậy.
Hắn còn đang bụm mắt trái, mơ hồ thấy được hốc mắt dưới bàn tay bị đánh bầm tím.
“Cẩn vương phi, ngươi….”
Tiêu Sắt Sắt kinh hô: “A? Ngươi là ai, ta đã thấy ngươi!” Kinh ngạc chỉ vào Ngọc Khuynh Dương, “Đúng rồi, ngươi là Thái tử, là đứa con của Thiên Anh đế!”
“Làm càn!” Một gã thị vệ quát, dương kiếm chỉ vào Tiêu Sắt Sắt.
“Làm càn? Làm càn cái gì?” Tiêu Sắt Sắt nháy mắt mấy cái, lại nhìn mũi kiếm đang chĩa về phía mình, đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai thật lớn, “Không được, các ngươi không được! Thái tử Thái tử, ta được phụ thân ngươi tứ hôn cùng Cẩn vương, ngươi mau hạ lệnh cho bọn hắn hạ kiếm xuống đi!”
“Ngươi…” Ngọc Khuynh Dương trong lòng nhất thời tức giận, Cẩn vương phi này sao muộn không đến sớm không đến, lại cố tình xuất hiện vào lúc này!
“Ô ô ô, các ngươi rất xấu! Người đâu mau tới, mau tới đây!”
Tiêu Sắt Sắt kêu, tìm một góc tốt và vị trí trung lập, tiến lên ở giữa hai thị vệ, đụng người trái phải, chắn trước người Trương Dật Phàm.
“Người đâu nhanh tới a! Có người muốn giết Cẩn vương phi!”
Hai tên thị vệ vừa nghe thấy, liền xông lên bịt miệng Tiêu Sắt Sắt. Trương Dật Phàm nâng kiếm bức bọn họ lui xuống, lớn tiếng quát: “Các ngươi giúp tên khốn này, nghĩ rằng muốn giết hai người chúng ta hay sao?”
“Diệt khẩu là cái gì?” Tiêu Sắt Sắt sợ hãi hỏi, một bên che chở cho Trương Dật Phàm, một bên hỏi Ngọc Khuynh Dương, “Thái tử điện hạ, những người này nhìn rất đáng sợ, ngươi để bọn hắn tránh ra được không? Ô ô ô, bọn họ muốn giết Cẩn vương phi! Ngươi đâu màu tới a, mau cứu ta!”
Ngọc Khuynh Dương mắt trái đau đến mức không mở ra được, giờ phút này hắn đâu thể duy trì bộ dáng ngọc thụ lâm phong, sốt ruột hỏi người bên trái: “Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đem giết cả hai người?”
Gã thị vệ nói: “Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, nếu không giết, hậu quả như thế nào cũng không tưởng tượng được.”
Một thị vệ khác lại nói: “Hiện tại đã bứt dây động rừng, vẫn là nhanh chóng thu tay lại, điện hạ chỉ cần không chấp nhận chuyện này là được, tương lai còn có cơ hội khác.”
Ngọc Khuynh Dương tâm tình lo lắng, không biết nghe theo lời đề nghị của tên thị vệ nào, rất xa giống như nghe được tiếng bước chân, Ngọc Khuynh Dương nắm chặt y phục, tình thế khó xử.
“Thái tử điện hạ!”
“Điện hạ nhanh chóng quyết định!”
Hai tên thị vệ hô.
Trương Dật Phàm tức giận cười lạnh: “Cái gì mà đông cung thái tử, Cẩm sắt tỷ tỷ lúc trước tại sao mắt mù lại đi coi trọng ngươi như thế! Lời nói của người đọc sách thì thế nào? Hừ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa bẩn thỉu!”
Đúng, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa bẩn thỉu. Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt sáng lạnh thấu xương, chính mình hối hận cùng oán hận Ngọc Khuynh Dương, trong lòng đã muốn điên cuồng.
Tiêu Sắt Sắt nhanh nhóng nhặt lên tảng đá thứ ba, ném tới phía Ngọc Khuynh Dương.
“A!”
Ngọc Khuynh Dương mắt phải bị đánh, hai tay đều bụm mắt đã bị bầm tím.
“Tiêu, Sắt, Sắt!”
Ngọc Khuynh Dương thẹn quá hóa giận, giờ khác này như mất hết lý trí, đẩy hai tên thị vệ hai bên, giơ tay lên đánh nàng.
Tiêu Sắt Sắt một tay đè tay Trương Dật Phàm nắm chuôi kiếm, giương mắt nhìn bàn tay chuẩn bị hạ xuống.
Dường như ngày tại thời khắc đó, có một người tung chưởng chụp ở ngực Ngọc Khuynh Dương.
Ngọc Khuynh Dương còn chưa phản ứng lại với chuyện đang xảy ra, liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, phun ra một ngụm máu.
Hắn phun ra huyết, đồng thời thân mình văng mạnh ra ngoài, thật mạnh ngã xuống đất, dư quang nhìn thấy thân ảnh khói bụi xuất hiện bên cạnh Tiêu Sắt Sắt, mà Tiêu Sắt Sắt chạy tới lòng ngực của người nọ.
“Vương gia, Thái tử điện hạ đánh ta!”
Tiêu Sắt Sắt ôm lấy Ngọc Vong Ngôn, sợ hãi khóc không ra tiếng: “Thái tử còn để cho thị vệ khi dễ tiểu hài tử, bọn họ còn nghị luận muốn giết chết hai bọn ta.”
Ngọc Khuynh Dương trái tim hơi hoảng, lại bị một chưởng kia của Ngọc Vong Ngôn đánh cho bị nội thương ôm lấy ngực, hai thị vệ lại nâng hắn đứng lên, thực gian nan mới nói lại một câu: “Cẩn vương, ngươi thế nhưng lại hạ độc thủ với bản cung….”
“Vậy tại sao Thái tử điện hạ lại hạ độc thủ với Sắt Sắt?” Ngọc Vong Ngôn tầm mắt lạnh như băng, khoét trên gương mặt Ngọc Khuynh Dương, làm cho Ngọc Khuynh Dương không thể chống đỡ.
“Cẩn vương, ngươi làm bản cung bị thương, không sợ phụ hoàng sẽ truy cứu?”
“Chẳng lẽ nếu bổn vương đến chậm một chút, mặc cho ngươi làm tổn hại đến Sắt Sắt cùng công tử Trương gia?”
Trương Dật Phàm nhìn Ngọc Vong Ngôn liếc mắt một cái, biết người này đối với Cẩm Sắt tỷ tỷ mối tình thắm thiết, ngày đó lúc hạ táng Cẩm sắt tỷ tỷ, người này còn lấy ra cá chép bạch ngọc đặt trên quan tài, lập lời thề với tỷ tỷ. mà giowf phút này hắn đang gìn giữ Vương phi, lại hiển nhiên không phụ lòng đạo lý và trách nhiệm.
Nghĩ nghĩ Trương Dật Phàm oán hận nói: “Cẩm Sắt tỷ tỷ, chuyện khi đó rất không đáng giá!”
Tiêu Sắt Sắt trong lòng đau xót.
Ngọc Vong Ngôn hỏi khẽ: “Không có việc gì chứ?”
“Ta không sao.”
“Ừ.” Ngọc Vong Ngôn lại hỏi Trương Dật Phàm, “Trương công tử thế nào?”
“Đa tạ Cẩn vương, ta rất tốt.” Trương Dật Phàm chắp tay, lại trừng mắt Ngọc Khuynh Dương, “Khốn nạn! Ta sẽ không ngoan ngoãn để cho ngươi giết!”
Lúc này Trương Tiềm, Phong thị, còn có các khách nhân đến quý phủ chúc mừng đã đi đến sân vườn.
Trương Tiềm vừa nghe Trương Dật Phàm nói, nhất thời hết hồn, vội chắp tay với Ngọc Khuynh Dương, “Thái tử điện hạ bớt giận, cựu thần không biết dạy con, còn thỉnh điện hạ trách phạt.”
Phong thị cũng chỉ vào Trương Dật Phàm quát lớn: “Ngươi là con trai duy nhất Trương gia, tại sao cả ngày chỉ biết múa kiếm? Không nhìn thấy mọi người đều đến chê cười chúng ta hay sao? Còn không mau bồi tội với Thái tử điện hạ?”
“Hừ, ai cần ngươi lo! Ngươi cũng không phải là nương của ta!”
“Ngươi!”
“Dật Phàm, quỳ xuống!” Trương Tiềm quát lớn, “Quốc có quốc pháp, phạm thượng là bất kính, quỳ xuống!”
“Ta không sai, không quỳ.” Thái độ Trương Dật Phàm cường ngạnh.
“Dật Phàm, ngươi….” Trương thái phó trong lòng thu lại, thật là muốn đổ mồ hôi thay cho đứa con này.
Tiêu Sắt Sắt vội nói: “Trương thái phó, Dật Phàm đệ đệ chỉ là bị dọa cho choáng váng…. Vừa rồi thái tử điện hạ khi dễ chúng ta, còn để thị vệ giết chúng ta…”
Bọn thị vệ lúc này đã quỳ xuống đất, các tân khách cũng nhìn ra được, có người trở mặt với phe cánh Thái tử, nghĩ muốn xem Ngọc Khuynh Dương xấu mặt, cố ý hô to: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Thái tử điện hạ vì sao động thủ đánh Cẩn vương phi còn đem thị vệ vây quanh Cẩn vương phi cùng Trương công tử?”
“Bản cung…” Ngọc Khuynh Dương muốn giải thích, nhưng lòng ngực vẫn đau nhức, thở không ra hơi.
Trương Dật Phàm thu kiếm, thân thủ kéo Trương Tiềm đứng lên, tức giận lạnh nhạt nói: “Bọn họ vừa rồi quả thực muốn giết ta! Cẩn vương phi vô tình chạy vào, cũng bị Thái tử muốn giết người diệt khẩu!”
“Cái gì!”
“Không thể nào!”
“Thái tử điện hạ thế mà…”
“Mắt thấy không sai a, vừa rồi bọn thị vệ đúng là chĩa kiếm vào Trương công tử cùng Cẩn vương phi.”
Các tân khách đều ghé tai nhau nói, mỗi một câu nói ra giống như đâm thủng vẻ tao nhã bên ngoài của Ngọc Khuynh Dương.
Ngọc Khuynh Dương cố gắng nói trôi chảy: “Bản cung không có…. Các ngươi ngậm máu phun người!”
“Thế nào, dám làm không dám chịu?” Trương Dật Phàm oán hận nói: “Nếu không phải Cẩn vương phi làm nháo nơi này, nói không chừng hiện tại các ngươi là đang nhặt xác của ta!”
“Dật Phàm, ngươi không cần hồ ngôn loạn ngữ!” Trương Tiềm thật lo lắng cho lời nói của đứa con hôm nay mà mất mạng.
Trong nhóm tân khách còn có hai vị hoàng tử Ngọc Khuynh Huyền cùng Ngọc Khuynh vân.
Ngọc Khuynh Huyền khóe mắt tà mị giơ lên, quái gở nói: “Nơi này là phủ Thái phó, tam đệ ngươi lại tức giận, cũng không nên tại quý phủ giết con trai của mệnh quan triều đình a, nói sao đi nữa thì hắn cũng là cậu em vợ của ngươi.”
Ngọc Khuynh Vân lành lạnh nói: “Cẩn vương phi là nữ tử, Thái tử tam ca, ngươi sao lại đánh nàng?”
“Là nàng dùng tảng đá đánh bản cung trước!” Ngọc Khuynh Dương đè nén khí tức, ho khan nửa ngày nói: “Ngươi nhìn bản cung mà xem, đã bị nàng đánh thành bộ dạng gì!”
Lời này không nói thì thôi, vừa mới nói ra ngay cả phe cánh Thái tử cũng thất vọng.
Đường đường là Thái tử Đại Nghiêu, lại bị một nữ nhân ngu dại đánh cho thành như thế, hắn trốn đi không được sao? Biết rõ đối phương ngu dại, còn muốn động thủ, nam đánh nữ, người bình thường đánh một người ngu ngốc, đúng là làm trò cười!
Nghe tất cả mọi người cười nhạo mình, Ngọc Khuynh Dương như ngồi trên đống lửa, những năm gần đây hắn cố gắng duy trì bộ dáng tao nhã cùng cao quý, hiện tại như một bình hoa tàn, rốt cuộc không hồi phục như cũ được.
Hắn chưa bao giờ mất mặt trước nhiều công tử quý tộc như vậy!
Nóng giận vội vàng quay mặt, Ngọc Khuynh Dương liếc mắt một cái nhìn Tiêu Sắt Sắt hoảng sợ ngu dại cùng ánh mắt lạnh như băng mang hận ý của Ngọc Vong Ngôn, hắn bị ánh mắt của Ngọc Vong Ngôn dọa sợ, tiếp theo rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì.
“Cẩn vương phi, thì ra là ngươi cố ý! Ngươi gặp Cẩn vương lại đây, liền khích tướng để bản cung ra tay, làm cho thể diện của bản cung mất đi trước mặt nhiều người!”
Mọi người lại thổn thức, thái tử điện hạ còn chê mình chưa đủ xấu mặt hay sao? Đem tất cả lỗi lầm đổ lên một người ngu ngốc.
Ngọc Khuynh Dương cả giận nói: “Cản vương phi, ngươi dám can đảm ám toán Thái tử đương triều, phải bị tội gì!”
“Phải bị tội gì?” Tiêu Sắt Sắt âm thanh đột nhiên lạnh lùng, khoảnh khắc con ngươi như băng tuyết hiện ra, tang thương giao hòa oán hận, cứ như vậy leng keng bức thiết.
“Là Thái tử điện hại xui khiến thị vệ giết Dật Phàm đệ đệ, lại bị tội gì! Ta muốn nói cho bệ hạ, để bệ hạ tới phân xử!”
Ngọc Khuynh Dương trái tim đập mạnh, khoảnh khắc này có chút hoảng hốt, đúng là cảm giác nghi ngờ. Như thế nào mà một cái chớp mắt kia hắn thấy được, là Tiêu Sắt Sắt hoàn toàn tỉnh táo?
Cố gắng quan sát một lát, lại không nhìn ra được manh mối, Ngọc Khuynh Dương hoàn hồn, nghĩ đến sự tình Tiêu Sắt Sắt muốn nói cho Thiên Anh đế, sắc mặt lập tức trắng.,
“Cẩn vương phi, ngươi thế nhưng lại muốn nháo đến chỗ phụ hoàng?”
Tiêu Sắt Sắt âm thanh lạnh lùng: “Thiên Anh đế so với ngươi rất lớn, đương nhiên phải nhờ hắn phân xử! Ngươi dám không đi?”
Ngọc Khuynh Dương ức khí: “Ngươi thật sự muốn?”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Ngươi chính là xấu lắm, ai xấu là con chó nhỏ!”
“Ngươi…” Ngọc Khuynh Dương nói không nên lời, thấy mọi người chỉ trích hắn càng nhiều, Ngọc Khuynh Dương càng khổ sở cực kỳ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi
Chương 40
Chương 40