TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)
Chương 719: Chứng hoang tưởng bị hại

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Hà Tuấn Thành nuốt nước bọt.

Việc này... sao có thể?

Diệp Mộ Phàm chính là Felix?

Tuyệt đối không có khả năng! Nhất định đã nghĩ sai chỗ nào rồi!

Lúc này, quản lý Trịnh cũng vội vàng chạy đến: "Trời ơi! Phó chủ tịch đại nhân của tôi ơi, cuối cùng tìm được anh rồi, tôi vừa tới cửa nhưng không thấy anh, tôi đã chuẩn bị quần áo cho anh rồi, anh mau thay đi!"

Dường như phát hiện bầu không khí không đúng cho lắm, quản lý Trịnh mờ mịt hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì rồi sao? À, đúng rồi, Hà tổng giám, không phải anh muốn tìm phó chủ tịch của chúng tôi ư, chính là vị này!"

Nói xong thì nhìn về phía Diệp Mộ Phàm: "Felix, đây là Hà tổng giám đến từ giải trí Tụ Tinh, người trên sàn catwalk là Trầm Mộng Kỳ tiểu thư của giải trí Tụ Tinh, muốn cùng anh nói chuyện hợp tác tại tuần lễ thời trang Lorraine."


Diệp Mộ Phàm thản nhiên lấy cọng cỏ trên ống tay áo xuống: "Ồ, phải không?"

Vào lúc này, Hà Tuấn Thành và Trầm Mộng Kỳ chỉ muốn chui xuống một cái lỗ cho xong.

Quản lý Trịnh đã đích thân nói, bọn họ muốn không tin cũng không được!

Vừa rồi quản lý Trịnh nói Felix gặp tai nạn trên đường, cho nên Diệp Mộ Phàm mới xuất hiện dưới bộ dạng này...

Cho nên, nhà tạo mẫu chạm tay là bỏng Felix mà bọn họ hao tâm tổn sức muốn mời lại chính là tên phế vật Diệp Mộ Phàm!

Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là sao?

Diệp Mộ Phàm vẫn luôn bị Hoàng Thiên phong sát, sao có thể dùng thời gian ngắn như thế để lăn lộn tới vị trí này?

Trầm Mộng Kỳ đứng trên sàn diễn hung tợn trừng Hà Tuấn Thành một cái.

Diệp Mộ Phàm chính là Felix, chuyện quan trọng như vậy mà gã cũng không biết!

Hà Tuấn Thành thật sự khổ mà không nói nên lời, sao gã có thể liên tưởng Diệp Mộ Phàm và Felix là mộtngười chứ?


Nhưng, việc không xong còn ở phía sau...

Chủ tịch hiệp hội Thời Thượng - Mục Văn Thanh nghiêm trang bước qua: "Mộ Phàm, cậu vừa nói Hà Tuấn Thành ăn trộm tác phẩm của cậu, chuyện này là sao?"

Diệp Mộ Phàm nhìn ông: "Không có chuyện gì lớn đâu thầy, chỉ là cách đây không lâu, em làm mất một cuốn bản thảo, không ngờ lại được Hà tổng giám nhặt."

Vừa nghe đến đây, mồ hôi lạnh trên trán Hà Tuấn Thành chảy ròng ròng: "Đây... Đây là hiểu lầm... hiểu lầm thôi..."

Nếu chuyện này được chứng thực, vậy thanh danh của gã coi như xong rồi.

Hà Tuấn Thành sốt ruột, quyết tâm không nhận, lập tức phản bác: "Bản thảo gì cơ! Không thể nào, đó là thiết kế của tôi! Chủ tịch, ngài nhất định phải tin tôi!"

Nghĩ Diệp Mộ Phàm không có chứng cứ gì, Hà Tuấn Thành dần dần có tự tin: "Diệp thiếu, cậu nói đó là thiết kế của cậu, vậy thì mời cậu lấy ra chứng cứ! Cậu mất bản thảo khi nào? Mất ở đâu?"


Thế nào? Lấy ra đi!

Diệp Mộ Phàm cười nhẹ: "Ha, chứng cứ? Tôi ấy à, trí nhớ không tốt, đúng là không nhớ mấy chuyện vặt vãnh này... Ý của Hà tổng giám là tôi đổ oan cho anh, ghen tị thiên phú của anh nên mới bôi nhọ anh? Muốn chiếm đoạt tác phẩm của anh?"

Hà Tuấn Thành cứng đờ người, mà mọi người xung quanh lại rối rít bàn tán về gã.

"Nói đùa à, người ta đạt giải thưởng Bách Hoa, là phó chủ tịch của hiệp hội Thời Thường, ghen tị với anh ta?"

"Có phải Hà Tuấn Thành bị chứng hoang tưởng bị hại không?"

Hà Tuấn Thành khó thở, bắt đầu có chút không lựa lời: "Diệp Mộ Phàm, cậu ngậm máu phun người! Đó là tác phẩm của tôi! Do tôi thiết kế! Nếu cậu bôi nhọ tôi mà không có chứng cứ, tôi sẽ nói cậu ăn cắp tác phẩm của tôi!"

Đọc truyện chữ Full