Kiểm tra ổn thỏa bên trong thoát cảnh trở ra, uống vào Linh Dược hồi sức phục lực.
Vừa mở cửa đã thấy Liễu Dung đứng đợi sẵn.
Trên người Liễu Dung nhem nhuốc bụi bẩn, vội vã chào đến:
- Nhờ Phúc công tử, bọn ta mua được ba trăm bình từ chỗ Lưu Gia.
Đại Lão Liễu Gia sai ta đến mời ngươi ghé qua dùng tiệc, nhằm gặp gỡ cảm ơn.
Hàn Phi cười đáp:
- Chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc, phiền ngươi báo lại ta đang bận quá chưa đến thăm được.
Gương mặt Liễu Dung thoáng qua chút hụt hẫng, thái độ chuyển thành kính trọng, thấp đầu khẩn khiết:
- Ta được ban thưởng vì mua về nhiều Thần Dược nhưng Đại Trưởng Lão Tộc ta cũng nói rõ, lần này không mời được ngươi đến ta sẽ bị đuổi khỏi Gia Tộc.
Mong công tử thương tình giúp ta thêm lần nữa.
Nhướng mày chép miệng, Hàn Phi đáp:
- Cao tầng Tộc lão của ngươi hành xử thưởng phạt thật lạ.
Cùng lúc ngoài đường lớn vọng vào tiếng tranh cãi của hạ nhân như đang ra sức ngăn cản người lạ:
- Các vị xin chớ lỗ mãng, nơi đây là Kim Khách Tư Nhân!
Một nhóm năm người đạp ngã hai tên hạ nhân té qua một bên, xồng xộc bước vào, lớn giọng quát:
- Tiểu tử Liễu Dung mau lộ mặt, bọn ta không đợi ngươi thêm, mau giao hết Thần Dược ra.
Hàn Phi nhìn đến, thản nhiên nhẹ giọng:
- Liễu Dung khách của ngươi?
Liễu Dung lắc đầu biện bạch:
- Ta không quen bọn hắn!
Xong một câu, xoay người dõng dạc:
- Các ngươi là ai, thật to gan.
Dám xông vào tận đây làm loạn, không xem Vương Pháp ra gì.
Năm tên nọ ngửa mặt cười “ha ha”, một tên to con hắng giọng:
- Khu vực trăm dặm quanh đây, Gia Chủ của bọn ta chính là Vương Pháp.
Hàn Phi nhìn ra thái độ khép nép của người mình, trầm giọng hỏi:
- Không cần phải giấu, ngươi biết bọn hắn à?
Liễu Dung ngượng ngùng trình bày:
- Bẩm, đám người này là gia binh của một nhà Hắc Nguyệt gần đây.
Nơi này nằm giữa lãnh địa của Gia Tộc bọn hắn lẫn Thanh Mộc Thế Gia.
- Nhưng công tử yên tâm, chỗ này Võ Phủ Điện quản.
Hàn Phi nhẹ gật đầu, đoán định tình huống, ngữ khí lơ đễnh:
- Bọn hắn đến tìm ngươi, ngươi dắt đi nơi khác mà giải quyết.
Ta không ưa náo nhiệt.
Liễu Dung gật đầu hướng đám người nói:
- Mời các vị theo ta ra ngoài, nơi này không thích hợp.
Một gã vung tay phản bác, lạnh giọng:
- Có gì mà không thích hợp, ngươi cứ giao hết Thần Dược vừa mua được ở Phụ Thành ra, bọn ta nhận lấy xong sẽ rời khỏi.
Gương mặt Liễu Dung xám ngoét, bối rối:
- Ta không mua được, không đủ thời gian đợi chờ nên đã về lại.
Các vị về đi, hôm khác ta đến bái phỏng Gia Chủ của các ngươi.
Gã nọ khinh miệt mắng:
- Còn dám dối trá! Bọn ta có mật báo ngươi vào cửa trước ra cửa sau.
Chưa nói bằng vào ngươi lấy tư cách gì bái phỏng gia chủ bọn ta.
Mau nôn ra hết, chúng ta không có thời gian nói nhảm với ngươi!
Hàn Phi dựa cột xem tuồng, trong lòng thầm thán:
“Lưu Bình chỉ dùng một ít Linh Dược đặc biệt dễ dàng gày dựng quan hệ với các nơi, vẫn tránh được trường hợp thế lực lớn cường hoành chèn ép cướp đoạt.
Tính ra hắn cũng có điểm hơn người, về sau ta phải cân nhắc bồi dưỡng kĩ lưỡng.”
Liễu Dung í ới quanh co không nhận một hồi, đám người nọ nói không xong động tay bẹo nựng, kẻ tát người đạp hất Y té ngã lăn lộn mấy vòng.
Tính về tu vi, Liễu Dung dư sức phản kháng thậm chí chiếm thượng phong nhưng hắn lại chọn cách buông xuôi mặc cho mấy gã kia chà đạp, không có nửa ý chống cự.
Hiển nhiên nỗi sợ nằm ở kẻ phía sau.
Hàn Phi mủi lòng đang tính ra tay trợ giúp một ít, cùng lúc bên ngoài lại có tiếng vọng vào, ngữ điệu ung dung bá đạo:
- Đánh đủ chưa? Nơi này cho các ngươi tự tiện làm loạn sao! Còn không mau cút hết cho ta.
Kèm theo lời nói ngoài cửa xuất hiện mười bóng người, nhưng chỉ có ba người bước vào trong.
Dẫn đầu là thanh thiếu niên tuổi tầm mười bảy chưa được mười tám, thân vận áo bào xanh non, gương mặt bình thường, bước đi tản khí lực Luyện Khí Cảnh tầng sáu.
Bên cạnh Y là hai tráng niên lực lưỡng, tu vi Luyện Khí Cảnh cửu tầng.
Năm gã đang bắt nạt Liễu Dung nhìn thấy ba người kia trong một chớp mắt gương mặt ai nấy đen ngòm, một gã run giọng:
- Thanh Mộc Điền Quân đừng cậy thế hiếp người, nơi này bọn ta đến trước.
Một gã tráng niên Luyện Khí Cảnh cửu tầng tựa nghe lời tên kia không lọt tai, vận khí tung cước đạp hắn văng năm mét thân đập vào vách tường hộc ra mấy ngụm máu lớn, mặt trắng ngắt.
Một cước sảng khoái không câu nệ, gã tráng niên mắng mỉa:
- Hỗn xược, đích danh của thiếu gia cũng dám gọi ra.
Chán sống!
Bốn gã còn lại da mặt co nhúm, run rẩy đến dìu tên bị thương nhanh chân rời khỏi.
Liễu Dung ăn một trận đòn tựa không xi xiểng, bình thản đứng dậy phủi bụi trên thân, bán quỳ ôm quyền hướng thanh niên áo xanh:
- Đa ta Thanh Mộc công tử ra tay cứu giúp.
Thanh niên nọ phất tay, cũng không nhìn qua, nhạt lời:
- Tiện thấy chướng mắt, không cần để ý.
Lại niềm nở hướng Hàn Phi:
- Hàn học đệ, không nghĩ ngươi ở chỗ này.
Nếu điều kiện sinh hoạt không đủ tốt thì dọn đến chỗ ta, ta ở gần đây.
Liễu Dung ngơ ngác.
Hàn Phi nhàn nhạt hỏi:
- Ta với ngươi có quen biết ư?
Người nọ cười cười, nhã nhặn:
- Hàn học đệ xin đừng cảnh giác, ta giới thiệu trước ta tên Thanh Mộc Điền Quân Học Viên Nội Viện.
Sự tình Tân Sinh Ngoại Viện trong ngày khiêu chiến nhị Bảng ai mà không biết chứ!
Liễu Dung cúi đầu nhớ lại, chợt sững người muốn chết lặng:
“Lúc ta mới trở lại có nghe phông phanh trong Thành vừa xuất hiện thiếu niên bá khí xuất thân Tân Sinh Ngoại Viện, xông phá nhị Bảng lấy một địch nhiều đánh ra danh khí.
Nhất thời bận rộn chưa kịp dò hỏi.
Thanh Mộc Điền Quân nói như vậy, lẽ nào..”
Nghĩ đến, e dè hỏi qua Hàn Phi:
- Công tử thiếu niên mới nổi kia, lẽ nào là ngươi sao?
Hàn Phi biểu đạt ánh mắt không phủ nhận, lại nhạt nhẽo với Thanh Mộc Điền Quân:
- Tạ học huynh, ta ở nơi này cảm thấy rất thoải mái.
- Hiện tại ta đang vội ra ngoài làm ít việc, học huynh thong thả nhé!
Dứt lời hướng bên ngoài đi ra.
Một gã tráng niên vung tay chặn lại, dữ tợn quát:
- Tiểu tử đừng ỷ có chút thiên phú mà phách lối, ngươi dám cư xử với thiếu gia như vậy sao!
Gương mặt lạnh lẽo, Hàn Phi chậm rãi nói:
- Ngươi như này là ý gì? Muốn cọ xát hẹn ngày khác gặp trên Địa Bảng!
Gã tráng niên cười khinh khỉnh, lớn giọng:
- Tiểu tử thật ngạo mạn đừng tưởng thắng được vài tên yếu thì không xem ai ra gì! Ngươi thật muốn đấu với ta, chăm chỉ tu luyện thêm mười năm nữa đi.
Hàn Phi khiêu khích giễu cợt:
- Ồ, chỉ là một tên Luyện Khí Cảnh cửu tầng nho nhỏ khẩu khí cũng lớn thật!
Mấy người có mặt kinh ngạc, gã tráng niên run run thu tay, trong lòng dâng lên sóng gió:
“Hắn bằng cách nào nhìn ra được cảnh giới của ta? Có chăng tin đồn tiểu tử kia dùng bí bảo ẩn giấu tu vi là thật.”
Liễu Dung bàng hoàng:
“Hộ vệ của Thanh Mộc Điền Quân đều là Luyện Khí Cảnh cửu tầng? Vì sao Hàn công tử nhìn ra được tu vi của người cấp cao hơn cũng không phải việc ta nên quản, có điều nếu Y đích thị là Tân Sinh đang nổi ầm ầm kia, ta đem tin tức về báo với Trưởng Lão lão cũng không làm khó ta được.”
Thanh Mộc Điền Quân tựa vừa thăm dò xong, cảm nhận tình huống căng thẳng cả giận quát tên thuộc hạ:
- Không được thất lễ với Hàn học đệ, anh tài không dễ xuất, mỗi người đều là vinh quang của Học Viện, tay các ngươi không thể khinh nhờn như vậy.
Gã tráng niên ngoan ngoãn lui lại..