TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đoạt Thế Tranh Thiên
Chương 162: 162: Quảng Trường Nhộn Nhịp



Tỉ lệ người bên ngoài vào rất yên tâm thư thả giao thương cơm áo củi gạo, đều có thời hạn ra vào kẻ đến kẻ đi, ít phiền nhiễu khá hiếm khi bị khiêu chiến, đa phần chọn thương gánh trong Tinh Lâm chờ gặp Yêu Thú luyện tăng gân cốt, phần còn lại trong thành như Hàn Phi chờ được ai đó khiêu chiến có thể nói là phải xếp hàng, dẫu sao hắn cũng mới đến chưa bao lâu.
Trong lòng hắn lo đối phương đổi ý, nén đi phấn khích, cố bày ra bộ dạng tiểu tử chưa trải sự đời, ngửa mặt cười, điệu ngữ nghênh ngang:
- Ha ha, ta xem lão có mất trí không, cùng lắm lão như bọn hắn Luyện Khí Cảnh tầng năm, ta có thủ pháp tổ truyền ném vật cường hãn còn sợ lão sao!
Lời Y vừa ra, ai nấy đang vây xem đều nhảy dựng, bối rối tựa trách mình như nào đứng hướng này cỗ vũ cho tên ngốc kia chứ, lời ra tiếng vào tiếp tục rộn rạo:
- Ách..

tiểu tử này nơi nào đến vậy...!Hắn có thật là võ giả không vậy? Vận khí tích tụ cô đặc hình bảo điểm gót lăng không, hình thế này còn không nhận diện được phần nào tu vi đối phương?
Người khác lại nói:
- Lão giả Viễn Tòng làm trong quân doanh khảo võ kỹ đã lâu, Y nổi bậc không gì bằng thực chiến, đồng cấp chưa thấy có người thắng qua..
Hàn Phi càng thêm mát lòng, sắc mặt vờ hoảng sợ tỏ ý do dự trước bàn tán của đám đông, không quên lặng người tựa toan tính tìm đường bỏ trốn.

Lão giả Viễn Tòng găm mắt nhìn Y miên man không rời, bắt gặp thái độ lo lắng khẩn trương kia, khiến lão càng thêm phấn khởi.
Lão ưỡn ngực, thả lỏng cơ mặt sảng khoái phe phẩy hai vạt ống tay áo, từng bước lớn hướng tới miệng hô:
- Được, ta đến Chiến Đài trước, các ngươi ở lại hộ tống tiểu tử kia theo sau!

Được một đoạn chừng trăm thước, không biết Viễn Tòng nghĩ gì, khựng lại, vận khí bay đi, tốc độ không tính là nhanh còn có phần rề rà tựa khoe mẽ, dẫn đến chú ý của nhiều người tập trung theo gót.

Tới nơi lão liên lạc gọi đến Võ Binh khảo chiến soạn khế ước đối chứng cho đôi bên, lão thầm nghĩ Hàn Phi có chút thủ đoạn không đáng kể lại không tin Y có đủ trăm vạn khối Linh Thạch thượng phẩm để bồi phí.
Nghe đến Viễn Tòng tiếp chiến, đồng bạn của Y xum xe không ít kẻ bỡ ngỡ khi biết đối phương chỉ là tiểu hài vắt mũi chưa sạch của nhà nào đó quên trông nom, mỗi người nghe qua xem là việc trọng quá gấp nhiệm vụ riêng thì đành, nhàn rỗi đều chạy đến góp mặt.
Võ Binh chứng khảo đa phần là học trò của lão, đều đồng dạng bưng bưng mắng rủa kẻ xắp ứng chiến, bọn hắn đều đỏ mắt thay Viễn Tòng, sau cùng truyền tai lẫn nhau lũ lượt kéo đến tận trăm người.
Hai chiều tin tức lan rộng, chốc chốc tới tai Lưu Bình, lọc ra lược vào cào xẻ phụ tạp lời đồn thành đoạn cốt lõi:
"Có ai đó bênh vực người trong thương đoàn của hắn liền bị ép lên chiến đài nạp mạng".
Khiến hắn lung lay tâm tư dấy lên một tia khổ cảnh đồng lòng dàn xếp thủ hạ chạy trọt hậu chiêu trợ mạng cho kẻ kia, cùng lúc rải ra thám tin giám sát chặt sự tình.
Đám tráng sĩ cấp dưới của Viễn Tòng theo sau Hàn Phi là tuân theo lệnh đưa hắn đi song hẵn còn nơm nớp ngán ngẫm nên giữ khoảng cách đủ cho cảnh giác theo bản năng tránh né.
Đường qua Chiến Đài lòng vòng theo qua phố nhỏ thì khá dài song hai nơi là khu vực trung tâm có lối đặc biệt thẳng tấp không mấy xa, Hàn Phi sải chân thong thả khó giấu nổi phấn khích song đôi khi hắn lại nâng chỉ thủ ve vuốt chóp mũi như thể có côn trùng nhỏ đùa nghịch lờn vờn va chạm gây cảm giác ngứa khó chịu mấy lần xém chút hắc xì hơi thật mạnh, hoặc giả có ai đó đang mắng mình rất đã miệng tác động chăng, hắn thoáng vụt qua tia suy ngẫm vậy lại không để ý tác động đến háo hức hiện tại.
Thản nhiên bước lên Chiến Đài.

Trung niên mặc phục binh dùng ngoại vi tầm mắt miệt thị đảo qua hai phần bộ dáng Hàn Phi rồi thu lại tựa gã không muốn nhìn nhiều một kẻ chẳng đứng vững nổi sau mấy nhịp thở chín phần thảm bại, thiết gì phải để tâm.


Gã thuần thục thao tác xác nhận thủ tục cho đôi bên cam kết, vừa xong nhanh nhẹn lui lại hùa theo thúc đẩy tiến trình.
Viễn Tòng nhích gót dẫn dắt chú ý toàn trường, ưỡn ngực đan hai bàn tay ẩn phía sau, làm ra dáng điệu cao thượng không nhàn rỗi cho sự tình vặt vãnh, bản thân miễn cưỡng bị ép phải giáo huấn tiểu bối mà thôi.
Lão dõng dạc đôi lời nhân nghĩa biện bạch cho bản thân xong tự dưng cơn tức ùa dậy muốn nhanh xông chiến, gọn gẽ một lời giới thiệu:
- Lão danh gọi Viễn Tòng, Viễn gia tộc lão, chức vị quan khảo tân binh, khiêu chiến ngươi.
Lời lão vừa ra, đám người vây xem truyền tai nhau mỗi lúc nượp nã, thoáng vài lọn gió mát thoang thoảng lả lướt, số lượng nhốn nháo bàn tán đã tăng gần gấp mười, nhộn nhịp mấy vạn bóng ảnh khua động, lấp ló mấy trăm người Địa Long bang rải chân các điểm bày ra cơ may gia tăng củi gạo cho mọi người bằng việc đặt cược may rủi song lớn giọng hô hào kêu gọi tựa các dịp như này kẻ tranh thủ sôi nổi là linh trí sáng suốt.
Vài kẻ thường nhật tới lui Chiến Đài ngờ ngợ bóng dáng thiếu niên đối chiến với Viễn Tòng có chút quen mắt, khiến một bọn nhất thời mắt gắn chóp mũi, vội chớp loạn vòng mắt bộ dạng nghiền ngẫm lục lọi kí ức vì tựa hình ảnh kia chỉ nhan nhản đâu đó.
Hàn Phi trên Chiến Đài khí độ tươi tắn, bình thản ngó ngang nhìn dọc, cất lời tò mò:.

ngôn tình sủng
- Ta muốn hỏi, nếu đánh không lại, bỏ chạy được không?
Hàng ghế chiến khảo tổng cộng hai mươi lăm người, chỉ một chấp hành nhiệm vụ mấy người nọ xem đây là chuyện trong nhà cùng đến tham dự bàn luận chi tiết, lúc này rần rần nhìn nhau tựa lời nọ chưa từng nghe qua.

Đến chiến, biết thua cần chuẩn bị sẵn bồi phí, đâu ra hơi dư chạy lòng vòng, liệu chạy có thoát được chăng.

Viễn Tòng nhếch môi cười hiểm, mắng mỉa:
- Miễn ngươi còn mạng!
Ngay đó lần lượt chiến khảo răm rắp gật gù tán đồng.
Hàn Phi bỏ xuống bộ dáng thiếu niên cừu non ẻo lả tản mác hung tính bàn bạc, mấy người đứng gần sững mặt kinh ngạc, xen theo lời Hàn Phi giới thiệu "Tại hạ Hàn Phi đến từ Lưu gia".

Từng nhóm bên dưới xì xầm hô hoán:
- Là tên mới đây phế Phàn Cú, một quyền đẩy lui Quy lão gia chủ, đồng thời đả thương chiến khảo Cừu Nông.
Nhóm khác tựa bồi tiếp:
- Đúng đúng là hắn rồi, song lần trước cùng đi với còn một tên đại hắc Đao điên cuồng một tên khác dùng Kim Đao trảm Quy Chiến.
Kẻ nào đó chen ngang:
- Hả, ngươi nói chính là cùng một tên Hàn tiểu tử đến từ Lưu gia kia, bảo sao ta nhìn Y quen mắt.
- Bất quá đối thủ lần này của Y không phải một vài Quy lão đầu đủ đem so ngang.
- Phải đó xắp có hội hay xem rồi.
Từng kẻ lại từng kẻ rộn rạo không dứt, nối nhau ầm ĩ miệng bàn, tay đặt cược, càng lúc râm rang lan rộng khắp ngõ ngách phụ thành, đôi gã còn ấn tượng trận trước đem làm lưu luyến tựa háo hức xem thêm lập thành nhóm nhỏ người ôm trống kẻ gõ chiêng rêu rao.
Vừa lúc Lưu Bình đang lóng ngóng ngoài cửa, nhận định tám phần tình hình không tốt Y xắp đặt Lã Vọng cùng Phàn lão gia chủ ở lại tiếp khách, hắn lặng lẽ điều động hai ngàn thân tín tức tốc đến, nếu xác thực ứng chiến là Hàn Phi, Y không thể chậm trễ.
Trên Lầu Các gần đó Hoành Cát Lân đang khoe khoang ở tại nơi này từng thực chiến qua rất là thống khoái, lão giả bạch bào càng mong muốn gặp gỡ kẻ suốt ngày ngồi tựa lưng thư thả trong lời ca tụng của tiểu tôn mình.

Cùng lúc dư luận về Chiến Đài cũng đã lảo rảo trong câu truyện của mấy tên tiểu nhị ở đây, Hoành Cát Lân tâm thái đang phiêu bạt hưởng thụ, tầm mắt đánh lên góc hiên cảm khái bỗng râm rang bên tai "Hàn Phi..

Chiến Đài..

đối chiến.."
Tỉnh hẳn người, đồng tử đánh đu lược lạo vài hồi chú tâm nghe rõ nội dung tình huống chưa thiết sáu phần đã khẩn trương hướng lão giả chào vội:
- Nội Tổ Phụ, tiểu Cô..

hai ngươi nơi này nghỉ ngơi ta đi một chút sẽ sớm trở lại.
Chưa chờ người có mặt đồng ý, Hoành Cát Lân tựa gấp gáp vuốt vội giới chỉ phóng xuất Bí Bảo phi hành, điểm gót vụt qua cửa sổ bay đi.
Lão giả lớ ngớ tiểu Tôn nhà mình vì gì hôm nay thiếu lễ giáo đến vậy, lão sống một bó tuổi ngửi qua không khí liền nghe ra trong mấy dặm tên nào nướng bánh kẻ nào luộc khoai, tỏ tường điểm tác động, phất tay gọi tiểu nhị tra rõ nguồn cơn, cũng không thiết rườm rà, lọc bỏ phụ tiết đoán định sự tình, ánh mắt mờ mịt chuyển thành sáng quắc ngập ngủa vui thích, khí độ phấn khởi nói với cô nương bên cạnh:
- Lân nhi đến tìm đồng bạn sinh tử, hắn đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng đến xem một chút biết đâu chừng người kia cũng ở đó.
Cô nương nọ cung kính gật đầu tựa ra hiệu theo ý.

Chớp mắt hai người dùng thủ pháp di chuyển đặc biệt vụt mất, khiến mấy tên tiểu nhị kinh sợ như vừa gặp ma, đơn giản vì bọn hắn ít gặp qua cường giả cấp bậc như lão nhân kia..


Đọc truyện chữ Full