TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 47: Thưởng một cái tát, nói lời tàn nhẫn

“Đáng tiếc, đã quay xong rồi.” Dạ Cô Tinh mỉm cười, trong mắt lại lộ ra tiếc nuối.

Không yên tâm, đến xem thử tiến độ quay?

Việc này còn không phải là việc mà tầng lớp lãnh đạo của Hương Giang nên làm sao? Xem ra, cô ta là không thể ngồi yên được, nóng lòng muốn tuyên bố chủ quyền rồi.

“Tôi biết.” Đổng Nguyệt cười nhẹ, “Vừa rồi đã xem qua, rất tốt.” Trong mắt không hề có nửa điểm đố kỵ.

Dòng nước hoa Thược Dược, với tư cách là dòng sản phẩm chính trong chuỗi ‘Hương ‘oa’ của Tập đoàn Hương Giang trong những năm gần đây, trước có Mẫu Đơn, Hoa Hồng xung phong trải đường, giờ lại có vốn đầu tư bổ sung của tầng lớp lãnh đạo Hương Giang, đoạn thời gian trước công tác tuyên truyền rầm rộ, nói là mọi người đều mong đợi cũng không phải là nói quá.

Rất lâu trước đây Đổng Nguyệt đã muốn có được vị trí người đại diện này rồi.

Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói tiếng cảm ơn, sau đó ngồi lại vị trí ban đầu, chải lại mái tóc dài.

Hàm ý tiễn khách rất rõ ràng.

“Cô Dạ, hình như cô không quá chào đón tôi?” Vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ, không có kẽ hở, dường như cô ta chỉ là hỏi câu “Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ?”

Dạ Cô Tinh nhướn mày, nếu đối phương đã chọc thủng tầng giấy che cửa này, vậy thì cô cũng không cần thiết phải vòng vo nữa.

Cong môi cười nhẹ, “Chị Đổng nói đùa rồi, chị là tiền bối, tôi tôn trọng còn không kịp, làm sao lại có thể không chào đón được?” Muốn dùng mấy lời này để gài cô, cũng phải xem xem Đổng Nguyệt có bản lĩnh này không đã.

“Không dám nhận là tiền bối, nơi như giới giải trí này, đến đến đi đi, người mới thay cho người cũ.”

“Chị Đổng là trường thanh thụ trong giới điện ảnh, không cần phải lo lắng.” (trường thanh thụ: cây luôn xanh tươi, ý nói luôn nổi tiếng)

“Không được vậy đâu, không được tươi mềm như cô gái 19 20 tuổi, nếu không Tương Ly cũng sẽ không bỏ tôi để chọn cô rồi, không phải sao?” Nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, lời nói ra lại khá có ý tứ hàm xúc, thoạt nghe có chút chối tai, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại mang theo một chút thất vọng, không biết là cô ta đang vui hay đang giận.

Dạ Cô Tinh ung dung thản nhiên, trả lời, “Tuổi tác chỉ là một mặt, nhưng thực lực càng quan trọng hơn.”

Ý trong lời nói là, Đổng Nguyệt cô không có khí chất như vậy, cho dù có trẻ lại mười tuổi, Mạch Tương Ly cũng chưa chắc đã chọn cô làm người đại diện.

Ý cười hơi cứng lại, rất nhanh thì đã trở lại bình thường, “Không ngờ, cô Dạ tuổi còn trẻ, mà lại hiểu chuyện như vậy, thật là khó có được.”

“Người có năng lực, bốn chữ này rất khó hiểu sao?” Dạ Cô Tinh hỏi lại, tràn đầy ý cười.

Ngực Đổng Nguyệt rõ ràng có chút nhất nhô, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, “Cô Dạ, quả là một con người thần kỳ.”

Dạ Cô Tinh cười cười, không nói gì.

Đổng Nguyệt cũng im lặng một lúc.

Nhẹ nhàng bỏ chiếc lược gỗ trong tay xuống, Dạ Cô Tinh đứng dậy, cầm lấy một cái túi, không nhẹ không nặng nói vọng ra bên ngoài một tiếng-

“Tiểu Á, cong chưa?”

“Chị Cô Tinh, em xong rồi! Em đi lấy xe, chị từ từ đi, gặp ở bãi đỗ xe số 2.” Chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng.

Bước chân dừng lại, Dạ Cô Tinh đứng ở trước mặt Đổng Nguyệt, “Nếu chị Đổng không có chuyện gì khác để nói, tôi xin phép đi trước một bước, có gì thất lễ, mong tiền bối thông cảm.”

Đổng Nguyệt nhìn cô, không nói gì, độ ấm ở đáy mắt lại vơi đi, đột ngột trở nên ác liệt.

Dạ Cô Tinh làm như không thấy, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cô không muốn chơi với vị ảnh hậu Oscar này.

Nhấc chân muốn đi khỏi.

“Cô thật sự không biết, hôm nay tại sao tôi lại đến đây à?” Giọng nói khoan thai, mang theo khí lạnh, mờ mịt đến lạnh lùng.

Dạ Cô Tinh quay người nhìn lại, ý cười không đổi, một đôi mắt đen trong veo vừa lúc đối diện với đôi mắt có chút tức giận của Đổng Nguyệt, ai cao ai thấp, trên dưới lập tức hiện ra.

“Không biết.” Nói một cách hời hợt, mang theo bình tĩnh, đơn giản nắm giữ quyền chủ đạo.

“Bà An quang minh chính đại, dám yêu dám hận, ngàn vạn lần đừng có quan hệ thân thiết với kẻ thứ ba, để tránh hủy hoại thanh danh của mình.”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh xuống, lùi về sau ba bước, trong mắt Đổng Nguyệt lộ ra sự nghi ngờ.

“Nếu đã như vậy, tôi và chị Đổng, vẫn đừng nên đứng quá gần nhau, tránh bị chị làm tổn hại tới thanh danh của tôi, thật sự cảm ơn chị đã chí công vô tư, tiết lộ khuyết điểm của mình.”

“Cô!” Đổng Nguyệt mặt đỏ bừng.

Dạ Cô Tinh cười nhạt, bình tĩnh, khí chất cao quý hoàn toàn phô bày ra.

“Nói đến việc này, tôi cũng không sợ nói rõ ràng. Tôi không biết giữa cô và Diệp Nhĩ là loại quan hệ gì, nhưng, tôi khuyên cô một câu, cái loại phụ nữ đó cô tốt nhất không nên dây vào, tránh tự khiến bản thân chuốc lấy một thân mùi tanh!

“Loại phụ nữ đó?” Dạ Cô Tinh lẩm bẩm, ánh mắt loé lên ánh sáng lạnh, “Loại phụ nữ nào?”

“Loại kỹ nữ hèn hạ, tiểu tam mặt dày.” Ánh mắt Đổng Nguyệt loé qua một tia oán hận.

Mạch Tương Ly là của cô ta! Bao nhiêu năm nay, chính là cô ta ở bên cạnh giúp đỡ anh ấy, an ủi anh ấy, mắt thấy người đàn ông này đã dần dần mở rộng lòng mình, Diệp Nhĩ lại xuất hiện vào đúng lúc này, cướp đi tất cả quan tâm và yêu thương của anh ấy.

Trả giá và chờ đợi bao nhiêu năm nay, bảo cô ta làm sao cam lòng?!

“Ha ha…” Dạ Cô Tinh cười lạnh, đột nhiên, ánh mắt trở nên hung ác, trở tay vung ra một cái tát vang dội.

Đổng Nguyệt bị tát đến ngốc luôn, lảo đảo ngã xuống bàn trang điểm, các loại bình binh lọ lọ lăn xuống đất.

“Cô… Cô lại dám ra tay đánh tôi?! Cô là cái thá gì?!” Cuồng loạn, thẹn quá hóa giận.

Dạ Cô Tinh dùng chân đá cửa chính của phòng trang điểm đóng lại, ngăn cách tất cả ánh mắt dò xét bên ngoài, cười lạnh tiến đến gần, vươn tay nắm lấy cái cổ trắng nõn ấm áp của người phụ nữ này, nhưng lại nở nụ cười càng dịu dàng đến không gì sánh được, môi đỏ khẽ cong-

“Thật xin lỗi, người phụ nữ cô nói đó, là chị hai của tôi…”

Đổng Nguyệt như bị sét đánh.

“Lời khuyên cho cô này, thức thời một chút, nếu không thì, không quan tâm cô là đại minh tinh hay tiểu minh tinh, hay là ảnh hậu thị hậu gì, tôi đều có thể không tốn chút hơi sức nào giải quyết cô một cách sạch sẽ, từ nay về sau biến mất không còn dấu vết gì trong cái ngành này. Nếu cô không tin, có thể thử, xem tôi rốt cuộc có phải là đang nói đùa với cô hay không.”

Đôi môi Đổng Nguyệt ấp úng, trong mắt là kinh ngạc và sợ hãi tột độ.

Đúng vậy, trong cuộc đời gần 30 năm, cô ta chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào… hung hãn lại đáng sợ như vậy.

Dạ Cô Tinh đưa tay vào trong túi áo khoác cô ta sờ một lúc, lấy ra một cây bút ghi âm, lắc lắc, cong môi cười lạnh lùng.

Ánh mắt Đổng Nguyệt tối lại.

“Cái này, tôi sẽ giữ trước.” Khẽ than thở, “Thật không ngờ đại minh tinh quốc tế tiếng tăm lừng lẫy Đổng Nguyệt, cũng sẽ dở trò bẩn thỉu như chuyện ghi âm trộm, ở sau lưng dở thủ đoạn như vậy! Nếu bị fan biết được…”

“Đừng mà!”

“Vậy thì cô bỏ cái suy nghĩ không an phận của cô đi, ít khoe khoang ở trước mặt tôi! Tôi không phải Mạch Tương Ly, sẽ không bị cái bộ mặt giả nhân giản nghĩa của cô lừa gạt, đừng quên, chúng ta đều là diễn viên…”

Cô biết diễn, tôi cũng biết diễn!

Xách theo túi, mở cửa phòng hóa trang, Dạ Cô Tinh bước ra, thong dong bình tĩnh, ở dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, tiến vào thang máy.

Đổng Nguyệt nối gót từ bên trong đi ra, ý cười như cũ, chỉ là tóc có hơi rối, mặt khó hiểu mà đỏ lên một chút.

“Chị Đổng, chị không sao chứ?” Một trợ lý nhỏ thấy dáng vẻ này, tiến lên hỏi thăm.

Đổng Nguyệt khoát khoát tay, “Không sao…” Giọng nói lại hơi khàn đi, “Làm phiền, lấy hộ tôi cốc nước.”



“Chị Cô Tinh, chị sao vậy?” Trương Á nhìn qua kính chiếu hậu, thấp thỏm nói.

“Đến Tập đoàn Hương Giang.”

“Vâng.” Trương Á đánh tay lái, lập tức quay đầu sang hướng khác.

“Xin hỏi cô tìm ai?” Cô gái ở quầy lễ tân bày ra một nụ cười tiêu chuẩn và chuyên nghiệp.

“Mạch Tương Ly.”

Nụ cười cứng lại, ánh mắt hơi ngưng, “Xin hỏi, cô có hẹn trước không?”

Dạ Cô Tinh tháo kính râm xuống, “Chuyện gấp liên quan tới công việc.”

Cô gái ở quầy lễ tân bỗng mở to mắt, “Áo, Áo Tím?!” Giọng nói đột nhiên nâng cao, lại hậu tri hậu giác che lại miệng.

“Tôi tìm Mạch Tương Ly, cảm ơn.”

“A? Ồ… Xin cô chờ một chút, tôi lập tức kết nối với Mạch tổng…”

Thần tượng đang ở ngay trước mắt, là ngôi sao! Là siêu sao!

“Mạch tổng mời cô đi thẳng lên tầng 7.”

Dạ Cô Tinh nhanh chóng tiến vào thang máy, đi lên, bỏ lại cô gái lễ tân ngơ ngác, sau khi phản ứng lại, lấy ra điện thoại di động-

“Các đồng chí! Đoán xem tôi vừa gặp ai?!”

Rất nhanh có người trong nhóm trả lời-

“Gặp quỷ?”

“Chị Đổng lại đến tìm Mạch tổng à?”

“Chẳng lẽ là chủ tịch và vợ đến kiểm tra công việc?”

“Sai sai sai! Đều sai hết! Là Áo Tím Dạ Cô Tinh đó! Hú hú hú! Tôi cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy nữ thần rồi! Thì ra, ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trên phim nữa!”

“Ở đâu? Ở đâu thế? Đi rồi sao?”

“Tôi cũng muốn nhìn!”

“Quăng ảnh ra đây…”

“Hu hu! Tôi quên xin cô ấy chụp ảnh và ký tên rồi…[ khóc chết]”

“…”

Dạ Cô Tinh đi thang máy lên tầng 7, đi thẳng vào phòng làm việc của Mạch Tương Ly, thư ký sớm đã bị khí thế hùng hùng hổ của người đến làm chết đứng, sững sờ tại chỗ.

Giơ tay, đẩy cửa tiến vào.

Mạch Tương Ly từ văn kiện ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người, sững sờ một lát, rất nhanh đã bình thường trở lại, lông mày nhíu lại-

“Xảy ra chuyện gì gấp…”

Chưa đợi anh ta nói hết, Dạ Cô Tinh đã ném cái bút ghi âm bút lên người anh ta, nheo mắt quan sát, cười lạnh lùng, “Anh tự nghe đi.”



Thả cái bút ghi âm lại trên bàn trà, lông mày Mạch Tương Ly đã xoắn thành một nút chết, nâng mắt, nhìn về hướng Dạ Cô Tinh, “Cô muốn nói cái gì.”

Dạ Cô Tinh đứng dậy từ sofa, khí thế mạnh mẽ, không thua bất kỳ một người đàn ông nào.

Nhìn người bằng nửa con mắt, “Tôi không quan tâm anh và Đổng Nguyệt rốt cuộc là có quan hệ gì, cũng không muốn biết giữa các người đến cùng là như thế nào. Nếu như, anh không có cách nào xử lý tốt những thứ lung tung rối loạn này, thì đừng đi tìm Diệp Nhĩ, tôi không quan tâm anh là ai, có phải là anh Ly mà chị ấy luôn luôn nhớ mong hay không, chỉ cần là người làm tổn thương đến chị ấy, tôi đều sẽ không thủ hạ lưu tình!”

“Tôi đã nói xong rồi, anh tốt nhất nên nói chuyện rõ ràng với Đổng Nguyệt, cứ nhập nhà nhập nhằng là ý gì, có chút trách nhiệm của đàn ông đi, OK? Ha ha… Mười năm không gặp, anh cho rằng, Diệp Nhĩ vẫn là Diệp Nhĩ ở viện mồ côi năm đó không phải anh thì không được sao? Anh, đừng có xem tình yêu của chị ấy như thứ rẻ mạt!”

Cả người Mạch Tương Ly cứng lại, có một loại chột dạ khi bị người ta nhìn thấu.

“Yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.”

Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái thật sâu, giờ phút này, cô mới thật sự cảm thấy, Mạch Tương Ly không xứng với một người ưu tú như Diệp Nhĩ.

Hậu quả của việc do dự thiếu quyết đoán, chính là bị người ta lừa gạt!

Mà Diệp Nhĩ là một người không đâm vào tường sẽ không quay đầu, để cô ấy chịu chút khổ cũng tốt…

Có lẽ, cô ấy chỉ cần thời gian, để phân biệt, xác nhận, sau đó làm ra quyết định.

Vẫn là chị hai thông minh lanh lợi đó…

Dạ Cô Tinh hoàn toàn nhẹ nhõm trong lòng.

Ra khỏi tòa cao ốc trụ sở chính của Tập đoàn Hương Giang, Dạ Cô Tinh ngồi lên xe, bảo Trương Á đưa cô đến bar Lam Mị.

Chỉ mất 20 phút.

“Được rồi, em về trước đi, mấy ngày này em phải chạy qua chạy lại vất vả rồi, đi xin Huy Nguyệt nghỉ phép vài ngày, nghỉ ngơi cho tốt.”

Trương Á nghe tới kỳ nghỉ, mắt đều sáng xanh rồi, toét miệng cười, giòn tan đáp – “Cảm ơn chị Cô Tinh!”

Đi qua đại sảnh, đi thẳng lên tầng 3, cửa thang máy mở ra, Lạc Xuyên đã đợi sẵn ở ngoài cửa.

“Tỉnh chưa?”

“Hôm qua đã tỉnh rồi.”

“Tình huống thế nào?”

“Miệng vết thương bị nhiễm trùng, lại bị tiêm vào tĩnh mạch một số lượng lớn chất gây ảo giác, tình huống không quá lạc quan.”

Tối hôm đó, Cố Doãn Bái bị thương, bị Lạc Xuyên cho người ném vào bệnh viện, vốn tưởng là vết thương nhỏ, băng bó một chút là khỏi thôi, không ngờ người này ngủ một giấc chính là 5 ngày liền, thiếu chút nữa ném luôn cái mạng nhỏ.

Việc đầu tiên khi tỉnh lại, không phải là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của mình, mà là đòi gặp Dạ Cô Tinh.

Vậy nên Lạc Xuyên mới báo cáo với Dạ Cô Tinh.

Bước chân của hai người dừng lại.

Lạc Xuyên đặt tay trên nắm đấm cửa, thấp giọng nói, “Đang ở bên trong.”

Dạ Cô Tinh ừ nhẹ một tiếng, đẩy cửa đi vào, Lạc Xuyên thuận tiện đóng cửa lại, bản thân thì canh gác ở bên ngoài, tư thế mạnh mẽ kiên cường, thẳng đứng như bút.

“Có chuyện gì?”

Cố Doãn Bái từ từ quay người, sắc mặt trắng bệch không hề giảm đi, ngủ mê man 5 ngày, cả người rõ ràng có hơi gầy đi, đứng ở nơi đó giống như là cây trúc lung lay trong gió lạnh, thằng tắp, lại hết sức yếu ớt, gió thổi đã cong.

“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Anh ta nói.

Dạ Cô Tinh đi đến sofa ngồi xuống, đây là một phòng khách cỡ nhỏ, không tính là rộng rãi, nhưng sáng sủa.

Rót một ly nước ấm, đẩy đến trước mặt Cố Doãn Bái, “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Hồi lâu, mới nghe anh ta ừ một tiếng.

Cố Doãn Bái vươn tay nhận lấy cốc nước, khớp xương bàn tay rộng lớn rõ ràng, mu bàn tay lại có vết bầm tím mờ mờ, là dấu vết của kim tiêm truyền dịch để lại.

Chỉ thấy mí mắt anh ta rủ xuống, chậm rãi nói, “Tôi nên hận cô…”

Dạ Cô Tinh cười lên, “Có nhân ắt có quả, trên đời này, không có gì là tất nhiên, kể cả thù hận.”

“Cô và… anh ta, muốn đối phó với nhà họ Giang, nhưng tại sao lại kéo nhà họ Cố xuống nước?!”

Mặt anh ta có chút trắng, có chút xanh, lại ở lúc hét xong câu này trở thành đỏ.

Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế sofa, vững như núi, liếc mắt nhìn anh ta, đột nhiên, đặt cốc nước xuống, “Nếu anh là đến hỏi tội, vậy tôi xin không phụng bồi.” Nói xong, làm động tác muốn đứng dậy.

Mặt Cố Doãn Bái lộ ra sự hoảng loạn, “Đợi đã…”

Dạ Cô Tinh nâng mắt nhìn anh ta.

“Tôi cầu xin cô, có thể buông tha cho anh trai tôi không…”

Đọc truyện chữ Full