“Câu hỏi này khó trả lời đến như vậy sao?” Cô ấy cười khổ, nhưng ánh mắt nhìn người đàn ông rất bình tĩnh, giống như chỉ là thuận miệng hỏi qua chứ không mấy quan tâm.
Mạch Tương Ly bất lực thở dài, duỗi tay ôm cô ấy vào lòng.
“Không khó. Chỉ là…” Giọng nói ngắt quãng, “Trước khi trả lời, anh phải học bơi cái đã.”
Nói xong, anh ta nở nụ cười.
Nhưng Diệp Nhĩ thì lại khó có thể cười nổi. Bởi vì anh ta nói ra câu nói dối hài hước ấy, chẳng qua là để trốn tránh mà thôi.
Trong lòng xẹt qua tia ảm đạm, cô ấy chỉ cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề hơn, nhưng chẳng có ai thấu hiểu cho sự chịu đựng cùng những cố gắng của cô ấy cả. Tựa như mọi vướng mắc mà cô ấy quan tâm, ở trong mắt người khác, chẳng qua chỉ là cô ấy tự lo nghĩ không đâu, không có chút ý nghĩa nào
Mạch Tương Ly nhìn về phía xa, trong mắt hiện lên vẻ u sầu.
Mặc dù người phụ nữ anh ta yêu đang nằm trong lòng mình, nhưng đáng buồn là anh ta lại không thể hiểu được cô ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Đối với chuyện của Đổng Nguyệt, anh ta trước giờ chưa từng che giấu Diệp Nhĩ điều gì.
Ngoại trừ một tháng chính thức làm người yêu đó, thì sau khi chia tay, hai người bọn họ chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trong các sự kiện thôi. Sau buổi họp báo đó, quan hệ giữa anh ta và Đổng Nguyệt đã được làm sáng tỏ —– bọn họ chỉ là bạn bè thôi!
Mạch Tương Ly tự hỏi, trong chuyện tình cảm này, anh ta đã dành cho Diệp Nhĩ sự tôn trọng hết mức, thậm chí không tiếc làm tổn thương người phụ nữ khác…
Lập trường của anh ta vẫn luôn vững vàng, anh ta muốn Diệp Nhĩ, muốn cùng cô ấy sống đến đầu bạc răng long. Mặc dù, cô ấy đã từng có người đàn ông khác.
Cho nên, Mạch Tương Ly không hiểu, anh ta đã làm đến bước này, đã nhượng bộ đến đây rồi. Tại sao Diệp Nhĩ vẫn còn muốn ép anh ta nữa?
Cứ liên tục nhắc tới Đổng Nguyệt, hàm ý giữa các câu từ luôn mang vẻ dò xét, hoặc cũng có thể cô ấy từ đầu đến cuối chưa hề tin tưởng bản thân, hoặc cô ấy đã có tình yêu khác rồi…
Mạch Tương Ly thừa nhận, lúc anh ta biết Diệp Nhĩ đã từng làm chuyện đó với người đàn ông khác. Khi biết đó không phải là lần đầu tiên của cô ấy. Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là thất vọng, sau đó mới là phẫn nộ, và cuối cùng chuyển thành bao dung.
Anh ta đã bấm bụng chịu đựng, ngậm đắng nuốt cay tất cả.
Anh ta không hề chất vấn hay tra cứu, càng tuyệt đối không đề cập đến. Chỉ vì anh ta yêu cô ấy, yêu đến mức có thể rộng lượng bỏ qua tất cả mọi thứ có liên quan đến cô ấy, bất luận chuyện đó là tốt hay xấu.
Mạch Tương Ly nghĩ rằng mình làm như vậy là đã tốt với cô ấy rồi, nhưng anh ta đâu có biết rằng chính sự nhượng bộ cùng cảm giác tội lỗi ấy, lại giống như hai mũi kim nhọn đâm sâu vào trái tim của Diệp Nhĩ.
Điều cô ấy cần chính là thành thật và cởi mở với nhau, cô ấy chỉ cần như thế thôi.
Trong lòng cô ấy mang một nỗi phiền muộn với Đổng Nguyệt, không phải vì hai người họ trước đây đã từng là người yêu của nhau, mà là vì thái độ lúc này của Mạch Tương Ly!
Cảm giác áy náy.
Vào cái ngày hai người họ công khai mối quan hệ, thì Đổng Nguyệt xảy ra tai nạn xe hơi. Diệp Nhĩ đã nhìn thấy được vẻ hoảng sợ và lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt của anh ta.
Mỗi lần, chỉ cần cô ấy nhắc đến cái tên Đổng Nguyệt, thì trong mắt anh ta sẽ luôn hiện lên vẻ mặt áy náy và cảm giác mắc nợ. Diệp Nhĩ nhìn thấy trong đôi mắt ấy còn chất chứa vẻ hoảng sợ.
Nếu một người đàn ông không có tình cảm với một người phụ nữ, thì biểu hiện rõ rệt nhất chính là lạnh nhạt thờ ơ.
Giống như một cái giếng ngàn năm tuổi vậy, ở nơi đó sẽ không có bất cứ làn sóng dâng trào cảm xúc nào, không có tình yêu, không có lòng trắc ẩn, càng không có – tồn tại cảm giác áy náy!
Bởi vì Đổng Nguyệt đã chiếm lĩnh một phần tâm tư của anh ta, nên khiến Diệp Nhĩ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Làm sao cô ấy có thể không tranh luận chứ? Làm sao có thể cứ giả vờ mà tỏ vẻ thoải mái được chứ?
Bởi vì mang trong lòng chấp niệm “đoàn tụ với anh”, mà cô ấy đã chờ đợi cho đến tận bây giờ. Nhưng cô ấy nhận ra khoảng cách giữa mọi thứ cô ấy mong mỏi với thực tế là quá lớn, khó có thể san bằng được!
Tình cảm mà cô ấy muốn không thể dung thứ cho những người thừa, và không thể có một chút tạp chất trong đó – thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Có phải cô ấy đã quá tham lam rồi không?
“Thực ra.” Cô ấy ngồi dậy khỏi vòng tay của người đàn ông, trên khuôn mặt tái nhợt nở ra một nụ cười nhạt, “Nếu anh không muốn trả lời, thì có thể nói thẳng mà.”
Điều Diệp Nhĩ muốn từ trước đến nay không phải là sự “bao dung” mà người đàn ông tự ngộ nhận.
Cái cô ấy cần chính là giữa hai người họ phải có sự thành thật và cởi mở với nhau, và không được có bất kỳ sự lừa dối nào cả.
Nhưng người đàn ông lại hiểu sai ý, đáy mắt anh ta thoáng qua một tia bực tức, khó chịu, đôi môi mỏng mím chặt, ngập ngừng một lúc rồi mới mở miệng nói tiếp —–
“Bé Ngoan à, em nhất định cứ phải bức ép người như vậy sao?”
Khuôn mặt nhợt nhạt của Diệp Nhĩ chợt hiện lên một tia hoảng hốt, “Em không có…”
Ánh mắt của người đàn ông sáng quắc, anh ta nắm lấy tay cô ấy, nói: “Đổng Nguyệt chưa bao giờ là trở ngại giữa chúng ta cả. Hãy tin anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ uy nghiêm trong mắt người đàn ông hiện rõ. Diệp Nhĩ cười, đúng vậy, Đổng Nguyệt chưa bao giờ là trở ngại giữa bọn họ. Đối với một chữ tình, thì người ngoài cuộc đều là thừa thãi. Nếu hai con tim đã dần xa cách, cho dù có làm cái gì để níu kéo, thì cũng đều là tốn công vô ích mà thôi.
Mạch Tương Ly nhẹ nhàng thở dài, “Bé Ngoan à, chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc mà.”
Diệp Nhĩ đột nhiên cụp mắt xuống, trong đầu giống như đang cất giấu một con dao cùn vậy. Nó không ngừng cứa lên vết thương đang chảy máu. Tim, gan, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn dữ dội.
Hít sâu một hơi, người phụ nữ ngước mắt lên, một giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống má.
Nhưng người đàn ông vẫn chưa hề nhận ra điều bất thường.
Cô cười, rồi lặp lại lời của anh ta: “Vâng, chúng ta sẽ hạnh phúc.”
Đôi mắt Mạch Tương Ly lóe lên một tia vui mừng, tia sáng ấy nóng đến độ bức người.
Diệp Nhĩ thầm nghĩ, người đàn ông này rốt cuộc vẫn là luyến tiếc cô ấy…
Có lẽ, cô ấy nên phớt lờ, nên giả vờ không biết gì, nên… bớt để tâm lại, bớt thông minh hơn mới phải?
“Em mệt rồi, anh ôm em về phòng đi.” Cô mỉm cười, cố kìm nén cơn đau đang âm ỉ ở trong đầu, cô cười đến mức không để lộ sơ hở nào.
Anh ta nhấc bổng người cô ấy lên, xoay người trở về phòng, đột nhiên, chân anh ta khựng lại.
“Nhất Nhất?!” Diệp Nhĩ bất ngờ.
Đứng bên cạnh cây hòe cao to lúc này là một người mặc một bộ đồ bình thường màu be, đang đội mũ lưỡi trai. Dù khuôn mặt của người ấy đã bị che gần hết nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra.
Ngay lúc hai người họ quay lại, Dạ Cô Tinh đã che giấu đi sự lạnh lùng trong mắt, chỉ còn lại vẻ thư thái.
Cô đi đến chỗ hai người họ, rồi nói: “Chị hai, là em.”
“Không phải là em đi Thanh Hải quay phim rồi sao?”
Dưới ánh chiều tà, Dạ Cô Tinh thoáng nhìn thấy những đầu ngón tay của Diệp Nhĩ run rẩy, sắc mặt của cô tối sầm lại. Nhưng dưới ánh mắt khẩn cầu của cô ấy, cô chọn cách im lặng.
Chỉ nói: “Đã quay xong rồi.”
Diệp Nhĩ cười gật đầu, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, “Quay xong thì tốt… vừa mới trở về à?”
Hàm ý chỉ trên người Dạ Cô Tinh mang đầy vẻ mệt mỏi. Chỉ cần cẩn thận để ý một chút thì bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, chứ đừng nói gì tới một người sắc sảo như Diệp Nhĩ.
“Dạ, vừa mới về.”
“Là Thập Nhị nói cho em biết sao?” Diệp Nhĩ lo lắng hỏi, ánh mắt tỏ vẻ bất an.
Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Nếu chị ấy không nói với em, vậy có phải chị định chịu đựng một mình không?”
“Em nghe chị giải thích cái đã…” Diệp Nhĩ lo lắng, nhưng cơn đau đầu của cô ấy càng ngày càng dữ dội, suýt chút nữa là không nhịn được mà kêu lên vì đau đớn.
Dạ Cô Tinh nhận thấy sự đau đớn trong mắt cô ấy, khóe mắt lập tức cay vè, “Bây giờ đừng nói thêm gì nữa.” Sau đó cô quay sang nhìn Mạch Tương Ly với ánh mắt dữ tợn —–
“Anh còn chần chừ gì nữa?! Không thấy chị ấy đang vật vã mà chịu đựng sao?!”
“Nhất Nhất!” Diệp Nhĩ gọi to, trong đáy mắt lóe lên vẻ bất lực.
“Diệp Nhĩ, chị im ngay cho em!” Dạ Cô Tinh lập tức phát cáu, rồi quát lên, “Đàn ông là dùng để sai bảo! Thế mà chị lại bảo vệ, giúp đỡ, cưng nựng, nâng niu trong lòng bàn tay. Mạch Tương Ly – anh ta yếu đuối như vậy sao?!”
Cô nhất thời không thể nào nhận ra dáng vẻ kiêu ngạo trước đây của Diệp Nhĩ nữa rồi!
Người phụ nữ có tính tình phóng khoáng, tràn đầy nhiệt huyết với vẻ đẹp đắm say lòng người đó, vốn dĩ nên tự hào về cuộc sống của mình và gặt hái được hạnh phúc, thế nhưng cô ấy lại vì một gã đàn ông mà khiến cho bản thân thành ra dáng vẻ như bây giờ.
Có đáng phải như vậy không?
Dạ Cô Tinh là thương càng sâu, trách nhiệm càng nặng!
Sắc mặt hốc hác, tiều tuỵ, nỗi lo âu bị dồn nén, và sự bất lực cùng sự chịu đựng những phiền muộn hiện hữu trên ấn đường, đã khiến cho một Diệp Nhĩ ương bướng mạnh mẽ ngày nào biến mất tăm.
Cô ấy rõ ràng là đang tức giận, nhưng lại bất lực không làm được gì!
Diệp Nhĩ cảm thấy trong lòng chua xót, khóe mắt đỏ ửng, nói: “Đủ rồi!”
Diệp Nhĩ cảm thấy không thể chịu đựng nổi khi bị người khác vạch trần sự nhu nhược và những bí mật không thể nói ra ở trong lòng.
Sắc mặt Mạch Tương Ly tối sầm lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Dạ Cô Tinh, mà nói: “Bà An, xin cô hãy tự trọng.”
Câu nói đó của anh ta có vẻ như mang hàm ý cảnh cáo.
Dạ Cô Tinh lại như vừa nghe xong một câu chuyện tiếu lâm, ánh mắt nhìn sang Mạch Tương Ly như thể đang nhìn một tên hề có kỹ năng diễn xuất kém vậy.
Dạ Cô Tinh cười giễu, “Tự trọng?”, Tồi cô chỉ vào Diệp Nhĩ, “Mạch Tương Ly anh mà cũng dám ở trước mặt tôi nói năng như vậy. Chẳng qua là do chị tôi yêu anh thôi, nếu có một ngày nào đó, chị ấy không còn yêu anh nữa, thì anh đợi mà xuống địa ngục đi!”
Ánh mắt của Mạch Tương Ly hơi hoảng loạn, hô hấp bị ngưng trệ.
Trong tiềm thức, anh ta đã phủ nhận giả thuyết như vậy. Nhưng nếu nó là sự thật thì… anh ta thậm chí không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Sau khi cơn đau qua đi, Diệp Nhĩ thở phào một hơi, hít thở sâu, ánh mắt nhìn Dạ Cô Tinh lộ vẻ xúc động nhưng cũng đầy bất lực.
Một Dạ Nhất luôn bao che bênh vực và hay bốc đồng ngày nào giờ đây đã không còn nữa.
Làm sao cô ấy lại không hiểu được những nỗi khổ của cô kia chứ?
Diệp Nhĩ đưa tay vuốt tóc cô, trong mắt cô ấy lúc này tràn đầy sự dịu dàng, “Nhất Nhất ngoan, chúng ta không tức giận, không tức giận…”
Giọng điệu giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, cùng với nụ cười của Diệp Nhĩ, đã khiến cho cơn lửa giận trong người Dạ Cô Tinh vơi bớt.
“Được rồi.” Cô cáu kỉnh xua tay. Với dáng vẻ hiện tại này của Diệp Nhĩ, cô sao có thể nỡ tức giận được chứ, “Đừng nói gì nữa, trước tiên chị cứ về phòng nghỉ ngơi đi.”
Mạch Tương Ly bế cô ấy trở về phòng bệnh. Lúc lên lầu lại trùng hợp gặp Lưu Hinh Đình đang lo lắng tìm cô ấy.
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng.
Lưu Hinh Đình thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Mạch Tương Ly đầy thù địch. Nhưng vì Diệp Nhĩ đang có mặt ở đấy, nên cô ấy cuối cùng cũng không nói ra lời khó nghe nào cả.
Cô ấy không phải là Dạ Cô Tinh, không có dũng khí và sức lực để lên tiếng.
Sắc mặt của Mạch Tương Ly lại trở nên khó coi. Vừa rồi, anh ta đã bị Dạ Cô Tinh mắng mỏ một trận, bây giờ lại còn bị Lưu Hinh Đình dùng loại ánh mắt như vậy mà nhìn nữa chứ.
Anh ta có chút ấm ức và bất lực. Nhưng khi anh ta cúi xuống nhìn người con gái trong lòng mình thì tâm trạng trở nên dễ chịu hẳn ra.
Sau khi đưa cô ấy về phòng, Dạ Cô Tinh kêu Mạch Tương Ly đi với mình, còn Thập Nhị thì ở lại với Diệp Nhĩ.
Cả hai đi thang máy lên sân thượng, gió lớn thổi vù vù mang theo chút hơi mát của cái tiết trời cuối hè đầu thu oi ả này.
Dạ Cô Tinh đứng chắp tay sau lưng, xoay người, trong mắt cô lúc này không còn che dấu sự lạnh lùng nữa, “Anh không định cho tôi một lời giải thích gì sao?”
“Cô muốn tôi giải thích thế nào đây?” Sắc mặt Mạch Tương Ly trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Trong thâm tâm, anh ta không chấp nhận cái tình thế nữ cường nam nhược này, nhưng anh ta lại không có khả năng xoay chuyển thế cục.
Anh ta lúc này chẳng khác nào như một tên tội phạm đang chờ xét xử, bị xiềng xích, bị thẩm vấn.
Diệp Nhĩ không có ở đó, nên khí thế của Dạ Cô Tinh càng trở nên hừng hực, giống như một thanh kiếm được tháo ra khỏi vỏ, phút chốc giáng một đòn mạnh mẽ xuống, tàn nhẫn kết liễu đối phương.
Người phụ nữ này so với đàn ông còn khó đối phó hơn!
“Anh đã từng hứa với tôi là sẽ không bao giờ để Diệp Nhĩ bị tổn thương, nhưng bây giờ thì sao? Anh có thấy vở kịch mà Mạch tổng anh tự vả chát chát vào mặt mình thực sự là đã diễn quá vội rồi không.” Cô cười giễu, giữa các câu từ mà cô thốt ra mang đầy hàm ý mỉa mai, lời nói sắc bén, vừa chua ngoa vừa cay nghiệt.
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, “Bệnh của Diệp Nhĩ… Tôi thừa nhận, là mình kém cỏi. Nhưng, ngoài cái đó ra, thì tôi không thấy mình còn có chỗ nào làm cô ấy tổn thương nữa hết.”
“Xem ra, thị lực của Mạch tổng đúng là kém thật đấy.”
“Ý cô là sao?”
Dạ Cô Tinh liếc anh ta một cái đầy mỉa mai, “Anh cứ luôn miệng nói mình yêu chị ấy, lẽ nào anh không nhận ra nỗi lo âu phiền muộn cùng sự chịu đựng khổ đau của chị ấy sao?”
Mạch Tương Ly chợt sửng sốt, hóa ra trước giờ Bé Ngoan ở bên anh ta đều có cảm giác như vậy sao?
Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu, “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh dành cho chị ấy, nhưng chuyện tình cảm này rốt cuộc sâu đậm đến mức nào, có lẽ chính anh cũng không thể nhận định được. Anh đã từng nói chị ấy là cả sinh mệnh của anh, vậy mà anh lại trân trọng sinh mệnh đó như vậy sao?!”
“Đây chỉ là một bệnh nhẹ thôi. Cô ấy sẽ không sao đâu.” Không biết là anh ta đang thuyết phục Dạ Cô Tinh hay là tự thuyết phục chính mình nữa. Ánh mắt anh ta hiện lên vẻ ngoan cố và bướng bỉnh.
Cô cong môi cười giễu, “Xem ra, anh không có tinh thần trách nhiệm như chị ấy nghĩ…”
Sự ưu tú của Mạch Tương Ly là điều không còn gì phải nghi ngờ bàn cãi. Nếu không thì, một cô gái cao ngạo như Đổng Nguyệt sẽ không để mắt tới anh ta. Sau khi hai người chia tay, cô ta vẫn cố gắng dùng thời gian để nhằm phá vỡ bức tường phòng ngự trong lòng người đàn ông này.
Còn đối với một người ưu tú như Diệp Nhĩ, người đàn ông này sao mà so bì được. Nhưng khi đã dính vào chuyện tình cảm thì không thể nào thoát ra được. Cô ấy cứ thế lao vào một cách tự nguyện mà không chút oán trách.
Diệp Nhĩ đang nhẫn nại, cô ấy đang cố gắng để thích nghi với mối quan hệ này, những ấm ức và đau khổ đều bị cô ấy chôn giấu, không bao giờ nhắc đến nó.
Chỉ vì, người đàn ông này căn bản không hiểu nỗi lòng của cô ấy.
Trương Ái Linh có một câu nói như thế này: ‘Em thích nghe anh nói chuyện nhưng em chẳng hiểu gì cả. Anh muốn thấy sự im lặng của em nhưng anh cũng chẳng hiểu gì.’ (Ý câu đó muốn nói hai người đang yêu, nhưng vì họ chưa thật sự yêu nhau nên luôn không biết suy nghĩ của nhau. Người đàn ông thì luôn nói ngôn ngữ triết lý. Mặc dù người phụ nữ thích nghe giọng nói của anh, nhưng cô lại không hiểu tại sao anh nói như vậy và những lời đó có nghĩa là gì. Còn người phụ nữ thì luôn quen với việc im lặng trước mặt người đàn ông đó. Mặc dù anh ta muốn nhìn thấy vẻ dịu dàng của cô lúc cô ta im lặng, nhưng anh ta lại không thể nào hiểu tại sao cô lại im lặng, và tại sao cô lại cứ im lặng trước mặt anh ta.)
‘张爱玲’(Trương Ái Linh): là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City). Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những mâu thuẫn giữa nam nữ trong tình yêu. Bà cũng được một số học giả nhận định là một trong những tác giả văn học Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống.
Nếu trong lòng đã không có nhau thì tình yêu đó sẽ tự khắc tan vỡ thôi.
Ngay cả bây giờ, Mạch Tương Ly vẫn không biết trái tim của Diệp Nhĩ đang ở nơi đâu.
Dạ Cô Tinh cũng không định vạch trần.
Trong chuyện tình cảm này, cho dù người ngoài cuộc có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không có cách nào làm cho người trong cuộc tỉnh ngộ được cả.
Hiển nhiên là vì đạo hạnh của Mạch Tương Ly quá kém, tu hành không đủ.
“Vốn dĩ, người ngoài cuộc như tôi không tiện xen vào chuyện giữa anh và Diệp Nhĩ, nhưng tôi không thể nào cứ đứng trơ mắt mà nhìn chị ấy buồn phiền, và càng không thể chịu đựng được khi biết tính mạng của chị ấy bị đe dọa.”
“Cô tưởng tôi muốn thấy cô ấy như vậy sao?”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh hiện lên vẻ lạnh lùng, “Nhưng đây là sự thật, không phải sao?”
Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu, rồi mới đáp: “Bệnh của cô ấy chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Có phải là ngoài ý muốn hay không, tạm thời không bàn luận tới. Tôi biết anh đang muốn nói điều gì. Nhưng những lời đó anh để lại mà dỗ người phụ nữ ngốc nghếch Diệp Nhĩ đó thì hơn. Chứ tôi không cần anh đứng đây mà thề thốt để tỏ lòng thành gì hết. Bởi vì tôi không tin những lời hứa chết tiệt đó đâu. Cái tôi quan tâm, chỉ là kết quả mà thôi.”
Cô chỉ cần chị hai mình hạnh phúc thôi…
“Cô muốn tôi làm gì?” Đôi mắt của người đàn ông rũ xuống, nghiêm nghị hỏi.
“Hãy chăm sóc tốt cho chị ấy. Đừng để bất kỳ ai có cơ hội tiếp cận phòng bệnh của chị ấy.” Giọng nói ngừng lại một lúc, rồi Dạ Cô Tinh nhấn mạnh lại, “Nhớ rõ. Bất kỳ ai cũng không được.”
Mạch Tương Ly lộ vẻ lo lắng, “Ý của cô là có người cố ý…”
Dạ Cô Tinh đưa tay sờ lên cái lan can, tầm mắt bao quát, có thể nhìn thấy toàn cảnh trung tâm thành phố, “Nguyên nhân mắc bệnh vẫn chưa được xác định. Trước đó, không loại trừ bất cứ khả năng nào. Lưu ý, phải đặt an toàn là trên hết. Tôi nói thế nào, thì anh cứ làm thế đó, hiểu chứ?”
“Tôi hiểu.”
Hai người từ sân thượng đi xuống, đang định trở về phòng bệnh của Diệp Nhĩ. Lúc ra khỏi thang máy, lại bất ngờ gặp Đổng Nguyệt đang cầm bó hoa đứng ở lối vào thang máy, đang quay mặt về phía cửa thang máy được lau chùi bóng loáng.
Bốn mắt nhìn nhau, Đổng Nguyệt bước đến, cô ta cười mỉm rồi gật đầu chào Dạ Cô Tinh, “Chào bà An, lâu rồi không gặp.”
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh hờ hững, ánh mắt cô nhìn sang bó hoa trong tay cô ta, rồi mới chậm rãi ngước lên nhìn cô ta, đôi đồng tử đen lấp lánh khẽ động. Sau khi nhìn kỹ một lượt, đôi mắt xinh đẹp đó dần khôi phục lại vẻ điềm tĩnh.
“Cô Đổng cứ đùa! Chẳng phải cách đây một thời gian chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”
Nụ cười của Đổng Nguyệt trở nên cứng nhắc, “Cô xem, trí nhớ này của tôi cũng thật là…”
Rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ thành khẩn, ấn đường nhíu lại như tỏ vẻ rất quan tâm. Trong nháy mắt, cô ta lén nhìn về phía người đàn ông bị cô ta cố ý ngó ngơ.
Dáng vẻ điển trai và phóng khoáng đó vẫn giống y như trong trí nhớ của cô ta, chỉ có điều lúc này quầng mắt thâm đen, nước da hơi tái nhợt.
“Em nghe nói Diệp Nhĩ bị bệnh. Hôm nay trùng hợp cũng đến bệnh viện tái khám, nên em có bảo trợ lý mua hoa quả đến thăm cô ấy luôn.”
Mạch Tương Ly ‘ừm’ nhẹ một tiếng, rồi nói: “Em có lòng rồi.”
Đổng Nguyệt cười hào phóng: “Việc nên làm mà.”
Nhìn thấy một nam một nữ trước mặt đang nói chuyện qua lại, Dạ Cô Tinh không khỏi đảo mắt, bước qua hai người bọn họ rồi đi một mạch.
Đổng Nguyệt không mấy để ý. Sau khi rời mắt khỏi Dạ Cô Tinh, cô vẫn nhìn theo người đàn ông mà không hề dời mắt.
“Tương Ly, em có thể vào thăm Diệp Nhĩ không?” Cô ta lắc lắc bó hoa và giỏ trái cây đang cầm trong tay.
Mạch Tương Ly vừa muốn mở miệng đồng ý, lại vừa có chút do dự vì giao ước mà anh ta mới hứa với Dạ Cô Tinh. Cái câu nói “Không được để bất kỳ ai có cơ hội tiếp cận phòng bệnh” cứ luôn văng vẳng trong đầu anh ta.
“Không cần đâu. Bây giờ cô ấy chắc hẳn đã ngủ rồi.” Người đàn ông khéo léo từ chối.
Trên mặt Đổng Nguyệt không có chút thất vọng hay bất mãn nào. Thậm chí ngay cả lời oán trách cũng không có.
“Cũng được! Vậy anh chuyển lời hỏi thăm cô ấy giúp em. Sẵn tiện cầm mấy thứ này vào trong nữa nhé!” Dứt lời, cô ta đưa bó hoa với giỏ trái cây vào trong lòng anh ta, mỉm cười rồi rời đi.
Mạch Tương Ly nhíu mày, đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng người phụ nữ khuất dần, trong lòng nghĩ ngợi lung tung, cái cảm giác áy náy đó dường như càng thêm nặng nề hơn.
Thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là anh ta mắc nợ cô gái này…
Nhìn thấy cảnh tượng ở cách đó không xa, Dạ Cô Tinh cũng chỉ biết lắc đầu mà cười nhạo. Rồi cô cụp mắt xuống, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Người ngoài như cô mà cũng có thể nhận ra vẻ bất ổn ở người đàn ông này, huống chi người nhạy cảm như Diệp Nhĩ…
Nếu có thể, cô thà xử anh ta bằng một phát súng cho xong, còn hơn là để Diệp Nhĩ chịu thêm đau khổ!
Mặc dù tội của Mạch Tương Ly không đến nỗi phải chết, nhưng cái tính do dự và thiếu quyết đoán của anh ta thực sự quá khó ưa, khiến người ta muốn phát điên.
Hai người lần lượt đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào phòng, im lặng không nói lời nào.
Lưu Hinh Đình đang ngồi trên ghế sô pha chuyên tâm gọt táo. Còn Diệp Nhĩ sớm đã chìm trong giấc mộng ngọt ngào. Nhưng trong tiềm thức cô ấy vẫn cứ cau mày, dường như ngay cả trong giấc mơ cô ấy cũng không thể nào yên giấc.
Lần này đổi lại đến lượt Mạch Tương Ly ở lại phòng trông cô ấy. Dạ Cô Tinh không nói lời nào đã kéo Lưu Hinh Đình đi.
Hai người sánh bước bên nhau trên hành lang vắng vẻ.
Dạ Cô Tinh lên tiếng trước, “Bác sĩ có nói gì về bệnh tình của chị hai không?”
“Đã chuyển đến ba cái bệnh viện rồi, nhưng kiểm tra đều không bị gì hết.”
“Phần đầu đã chụp CT chưa?”
Lưu Hinh Đình gật đầu, đáp: “Đã chụp rồi, nhưng bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì.”
“Vậy gần đây chị có đi đâu với chị ấy không? Ví dụ, những nơi như quán bar.”
“Không có. Nhưng chị ấy có đi hay không thì chị không rõ.”
“Dẫn em đến văn phòng bác sĩ điều trị chính của chị ấy đi! Em muốn biết tình hình cụ thể.”
“Được. Vậy em đi theo chị.”
Lưu Hinh Đình vừa mới định bước tiếp thì dừng lại, Dạ Cô Tinh đi phía sau cũng dừng lại theo, ngước mắt lên nhìn, bảy chữ “Văn phòng bác sĩ điều trị chính” to đùng đang ở ngay trước mắt. Cô lịch sự gõ nhẹ ba cái, cho đến khi bên trong có giọng nói truyền ra, thì cô mới đẩy cửa bước vào.
Lưu Hinh Đình đi theo sau.
“Có chuyện gì không?” Vị bác sĩ trung niên đang xem hồ sơ bệnh án ngước mắt lên, chiếc kính trượt trên sống mũi của ông ta, thái độ mềm mỏng. Thoạt nhìn ông ta trông giống một người du thủ du thực ngồi trong phòng làm việc.
Sắc mặt của Dạ Cô Tinh có chút không được tốt.
Ai ngờ người bác sĩ đó vừa nhìn thấy cô, ông ta đã giống như cái lò xo đứng phắt dậy, lưng thẳng tắp, sau đó cúi người xuống một góc bốn mươi lăm độ, kính cẩn chào: “Bà An.”
Có lẽ, An Tuyển Hoàng đã gọi thông báo trước.
Dạ Cô Tinh cũng không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Bệnh nhân ở phòng 68 rốt cuộc là mắc bệnh gì thế?”
Vị bác sĩ trung niên thay đổi thái độ, vươn tay ra lấy một tấm ảnh chụp CT từ trong túi nhựa y tế ở trên bàn làm việc, đưa cho cô.
“Đây là hình chụp CT não của bệnh nhân, mời cô xem qua.”
Dạ Cô Tinh cúi đầu xuống nhìn chăm chú vào hình chụp, Lưu Hinh Đình cũng sáp gần lại xem.
“Triệu chứng hiện tại của bệnh nhân là đau đầu dữ dội, nhưng tạm thời vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường. Hay nói cách khác, bác sĩ chỉ vào vị trí thái dương của ông ta, rồi nói tiếp: “Trong não của cô ấy có vấn đề.”
“Nhưng mà, tôi xem trong hình chụp CT không thấy có dấu vết hay sưng phù bất thường gì cả.” Dạ Cô Tinh tỏ vẻ ngờ vực.
“Đây cũng chính là điều chúng tôi thắc mắc. Trong các trường hợp thông thường, đối với dấu hiệu đau đầu dữ dội, chúng tôi thường sẽ xem xét thử nó là đau đầu do mạch máu hay đau đầu do căng thẳng*. Nhưng cuối cùng chúng tôi đã loại trừ hai khả năng này.”
(Bệnh đau đầu mạch máu hay còn gọi là đau đầu vận mạch, hoặc bệnh đau nửa đầu: Đây là chứng đau đầu xuất phát do căn nguyên mạch máu. Sự co thắt của các mạch máu vùng đầu và bên trong sọ não gặp ở những người bị rối loạn nồng độ chất dẫn truyền thần kinh Serotonin./ Đau đầu do căng thẳng: là tình trạng đau do co thắt các cơ vùng mặt, vùng cổ, và da đầu. Nguyên nhân khiến các cơ trở nên căng cứng có thể do căng thẳng, lo lắng, bị chấn thương, trầm cảm hoặc ở một tư thế quá lâu.)
“Vậy có khả năng là hệ thần kinh trung ương có vấn đề không?”
“Đúng vậy! Sau đó, chúng tôi đã xem xét đến hội chứng đau thần kinh trung ương. Có ba loại cụ thể: đau đầu do dây thần kinh bị chèn, đau đầu do nhiễm trùng và đau đầu do bệnh mạch máu não. Nhưng tất cả đều đã được loại trừ.”
Lưu Hinh Đình nghe mà chẳng hiểu gì, bèn nói: “Bác sĩ, ông có thể nói rõ hơn không? Rốt cuộc hiện tại là tình hình gì thế!”
Sắc mặt của vị bác sĩ trung niên lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Tình trạng của bệnh nhân này thật sự rất hiếm gặp, xuất hiện triệu chứng nhưng lại không tìm được nguyên nhân. Tiếp theo, chúng tôi cần xác định dây thần kinh có vấn đề gì không rồi mới có thể đưa ra kết luận. Kết quả của cuộc kiểm tra có lẽ là ngày mốt mới có.”
…
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình cùng nhìn nhau, ánh mắt của họ lộ vẻ nghiêm trọng.
Chuyện này đâu đâu cũng có điểm đáng nghi ngờ cả.
Thứ nhất, Diệp Nhĩ đã từng được đào tạo chuyên nghiệp nên thân thể rất khoẻ mạnh. Thêm vào đó, cô ấy còn được khám sức khỏe toàn diện định kỳ hàng quý. Nếu thật sự có bệnh gì thì đã sớm phát hiện rồi, làm sao còn đợi đến bây giờ?
Thứ hai, thời điểm phát bệnh quá nhanh, một chút dấu hiệu cũng không có.
Cuối cùng, rõ ràng đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, nhưng lại không tìm được nguyên nhân mắc bệnh. Điểm này chính là điểm khó hiểu nhất!
“Nhất Nhất, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Đợi ngày mốt có kết quả kiểm tra rồi tính.” Giọng nói thanh thoát nhưng mang vẻ lạnh lùng của Dạ Cô Tinh cất lên.
“Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy thôi…”
Sau khi Lưu Hinh Đình rời đi, cô lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Tôn Nghị, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy——
“Chị Dạ!”
“Là tôi đây.”
“Anh mau điều động 50 người từ Hoành Dạ đến bệnh viện nhân dân số 1 gấp. Bảo bọn họ mặc quần áo bình thường, đứng mai phục xung quanh bệnh viện, chú ý quan sát những kẻ khả nghi. Một khi phát hiện mục tiêu, thà bắt nhầm cũng không được bỏ sót một ai!”
“Chị Dạ cứ yên tâm! Tôi sẽ bảo Đào Tử đích thân dẫn người tới.” Vẻ mặt của Tôn Nghị nghiêm nghị, thái độ thận trọng.
“Vất vả cho các anh rồi.”
“Không có chị thì sẽ không có Hoành Dạ của hiện tại, càng sẽ không có Tôn Nghị, La Đào, Vũ Cường của bây giờ. Chỉ cần chị Dạ lên tiếng, dù cho có thịt nát xương tan thì các anh em bọn tôi cũng nhất định sẽ giúp đỡ hết mình.”
Tôn Nghị của hiện tại đã cầm trong tay bằng tốt nghiệp đại học và rất có tài quản lý. Ngay cả cách ăn nói cũng rất khác so với trước đây.
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh gọi thẳng đến trụ sở Bang Ám Dạ. Vì Vu Sâm mới vừa từ phía Nam trở về Bắc Kinh, nên không nằm ngoài dự liệu, người bắt máy chính là anh ấy—–
“Cô chủ.”
“Anh mau cử hai người thân tín của anh đến canh giữ phòng bệnh VIP số 68 của bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố. Mang theo súng ống đầy đủ, bảo vệ người ở bên trong cho tôi!”
“Vâng.”
Năng suất làm việc của Tôn Nghị rất nhanh, không tới mười lăm phút, La Đào đã dẫn người đến đứng dưới lầu của bệnh viện. Tất cả năm mươi người đàn ông lực lưỡng này đều là những cựu binh. Hầu hết trong số họ đều có xuất thân là lính trinh sát, cho nên rất thích hợp với việc làm tình báo trinh thám.
Hành động của Vu Sâm cũng không hề chậm chạp, hai người có năng lực của Bang Ám Dạ đã được cử đến canh giữ trước phòng bệnh. Rõ ràng họ là những nhân tài lại bị phái đi làm việc vặt vãnh này, thế nhưng trong mắt họ luôn có sự kiên định, dáng vẻ răm rắp phục tùng không chút oán hận; ngược lại, còn rất đề cao cảnh giác. Dạ Cô Tinh thầm gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
Người của An Tuyển Hoàng cũng đã đến rồi. So với sự ngang ngược trắng trợn của Dạ Cô Tinh, thì người đàn ông này vẫn ung dung thản nhiên như thường, giống như chiếc thuyền lướt qua mặt nước mà không chút dấu vết vậy. Nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, thì toàn bộ bệnh viện đều đã nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Ám vệ của nhà họ An quả nhiên là danh bất hư truyền.
Chỉ là, Dạ Cô Tinh không ngờ anh sẽ cử một ám vệ để bảo vệ Diệp Nhĩ.
“Đây gọi là, yêu ai yêu cả đường đi lối về đấy.” Người đàn ông trịnh trọng nói.
Dạ Cô Tinh nhìn anh bằng ánh mắt chứa chan dịu dàng ấm áp.
“Hoàng, cảm ơn anh nhé!”
Người đàn ông đưa tay ra, ôm cô vào lòng, rồi nói: “Minh Triệt đang trên đường đến, chắc là ngày mai sẽ tới nơi. Em đừng có quá lo lắng, sẽ có cách thôi.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, chỉ cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm không thể giải thích được. Dường như chỉ cần có anh bên cạnh, thì mọi vấn đề nan giải đều có thể được giải quyết.
Chỉ vì anh là vương giả —– An, Tuyển, Hoàng!
Hai ngày trôi qua nhanh chóng. Dạ Cô Tinh ngày nào cũng chạy đi chạy về giữa biệt thự và bệnh viện. Bệnh tình của Diệp Nhĩ cũng tạm thời đã ổn định. Chí ít, hai ngày vừa qua cũng không còn xuất hiện triệu chứng đau đầu dữ dội nữa.
Dạ Cô Tinh vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một chút. Không ngờ, chiều hôm đó Diệp Nhĩ lại ngất xỉu trong phòng, được một nhóm người vội vàng đẩy vào phòng cấp cứu.
Dưới sự chỉ đạo của Dạ Cô Tinh, hai người của Bang Ám Dạ thay quần áo vô trùng, rồi bước vào phòng phẫu thuật, đứng ngay cạnh bàn mổ. Thật ra trong số họ có người đã từng học y, vì vậy trong quá trình phẫu thuật có thể ngăn chặn khả năng có kẻ giở trò trên bàn mổ.
Mấy ngày qua, bức tường phòng thủ do Dạ Cô Tinh dựng lên để bảo vệ Diệp Nhĩ có thể nói là vô cùng kiên cố. Không những bữa ăn phải thông qua kiểm tra nghiêm ngặt, mà ngay cả trước khi đi vệ sinh, cũng sẽ có người vào trước xem xét một lượt, đợi đến khi đã chắc chắn an toàn thì mới để Diệp Nhĩ vào.
Đối với chuyện này, Diệp Nhĩ cảm thấy quá khoa trương, nhưng cô ấy cũng chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của Dạ Cô Tinh.
Có lẽ, vì cô ấy không dám trêu ghẹo con báo nhỏ này!
Nếu không may chọc giận cô, thì e là cái mạng nhỏ này của cô ấy sẽ bị lấy đi mất.
Nhưng rốt cuộc chuyện gì đến rồi cũng phải đến!
Nhìn thấy đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật sáng lên, Dạ Cô Tinh vội lấy điện thoại di động ra gọi, “Minh Triệt, là tôi…”
Lúc An Tuyển Hoàng đến bệnh viện, đã là chuyện của hai mươi phút sau.
Minh Triệt đi theo phía sau anh, vẻ mặt đầy nghiêm túc, trong tay xách theo hộp thuốc y tế, dụng cụ bên trong đều đã được chuẩn bị đủ để hoàn thành một ca tiểu phẫu.
“Hoàng…” Đáy mắt của Dạ Cô Tinh xẹt qua một tia hoảng sợ, cả người được anh ôm lấy, “Yên tâm đi! Bên phía Minh Triệt đã có kết quả rồi.”
Dạ Cô Tinh nhìn sang Minh Triệt bên cạnh.
“Phu nhân.”
Hít một hơi thật sâu, Dạ Cô Tinh cố gắng giữ bình tĩnh, phất tay một cái, năm người đàn ông cường tráng đang đứng canh ngoài phòng mổ lui ra. Minh Triệt mặc áo blouse trắng, xách theo hộp thuốc y tế sải bước vào phòng phẫu thuật.
Một tiếng sau, đèn bên ngoài phòng mổ tắt.
Minh Triệt mở cửa đi ra trước. Sắc mặt của anh ta trông có vẻ mệt mỏi, ngay lập tức có người tới dìu anh ta xuống nghỉ ngơi.
Chưa đầy hai phút sau, Diệp Nhĩ đã được đẩy ra. Hai mắt cô ấy nhắm nghiền, trên mặt đang đeo mặt nạ thở.
Khi mọi thứ đã ổn định, Mạch Tương Ly mới đến, phía sau anh ta còn có Đổng Nguyệt đi theo.
Có lẽ vì đi vội mà hai người thở hổn hển. Bộ âu phục của người đàn ông thì nhăn nhúm, còn bộ lễ phục của người phụ nữ thì dơ dáy. Trông bọn họ lúc này thật nhếch nhác.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn hai người họ một lượt, rồi cười nhạo: “Hai người mặc như vậy đến bệnh viện là muốn ăn mừng cái gì à? Có phải là muốn xem thử Diệp Nhĩ rốt cuộc còn sống hay đã chết?”
Hiện tại cô rất tức giận, Mạch Tương Ly và Đổng Nguyệt hai người này đã hoàn toàn bị đưa vào danh sách đen!
“Cô ấy bây giờ thế nào rồi?!” Mạch Tương Ly ngẩng đầu nhìn vào trong phòng bệnh, nhưng lại bị tấm rèm cửa che kín mít.
“Cô Diệp, cô ấy không sao chứ?” Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng như gió thoảng mùa xuân, mang theo vẻ quan tâm không che giấu.
Dạ Cô Tinh không nhìn Đổng Nguyệt, mà cứ thế đi thẳng đến chỗ Mạch Tương Ly, nhướng mắt, cong môi, vung tay, động tác vô cùng dứt khoát.
Một tiếng tát rõ to giáng mạnh xuống mặt Mạch Tương Ly, khiến cho Đổng Nguyệt ngớ người. Ngay cả cô y tá đang bưng khay thuốc từ cuối hành lang đi về phía bên này cũng chỉ biết đứng chôn chân.
Chỉ như vậy là xong rồi sao?
Không, vẫn chưa đủ đâu.
Dạ Cô Tinh giơ chân đá mạnh vào đầu gối của anh ta. Mặc dù cô chỉ dùng tám phần lực, nhưng động tác của cô vô cùng nhanh và dứt khoát, khiến cho anh ta không kịp trở tay. Ngay sau đó, một tiếng động lớn vang lên, người đàn ông cao ráo bỗng ngã khuỵ xuống sàn.
“Đây là anh nợ chị ấy.”
Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế quỳ. Không phải anh ta không muốn đứng dậy, mà là bởi vì vừa rồi Dạ Cô Tinh đã đá tổn thương khớp xương của anh ta. Đột nhiên, anh ta ngước mắt lên, đôi mắt đen sâu thẳm, nói: “Tôi muốn gặp cô ấy.”
Mãi cho đến lúc này, Đổng Nguyệt mới sững sờ nhận ra, người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm, người mà cô ta tôn thờ như một vị thần, giờ đây đang nhục nhã bò lết dưới chân người phụ nữ khác như một tên nô lệ. Đối với cô ta mà nói, thì đây là một đả kích quá lớn!
Ngay lúc đó, niềm tin của cô ta đã sụp đổ, đáy mắt của cô ta chỉ hiện lên toàn vẻ chết chóc. Đổng Nguyệt hét lên, rồi giơ tay lên định tát Dạ Cô Tinh.
Cô giơ tay túm chặt lấy tay cô ta, tay còn lại vung ra một cái tát, lại thêm một tiếng chát vang lên.
Mặc dù cơn phẫn nộ trong lòng Dạ Cô Tinh đang sùng sục dâng trào, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình thản, chậm rãi văng ra một câu chửi —–
“Đồ cái thứ đàn bà dâm đãng, chỉ được cái đạo đức giả.”
Cô y tá nghe thế chỉ biết mím môi nhịn cười.
“Cô đánh tôi?! Cô dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?!” Đổng Nguyệt muốn xông lên, nhưng khi thấy cánh tay phải của Dạ Cô Tinh giơ lên cao thì cô ta sợ hãi lùi lại, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Cô ta thật sự dám đánh ư!
Cái thứ nhất đã tát được, thì cái thứ hai cũng vậy thôi, không có khác biệt gì cả.
Đổng Nguyệt nhận thức được điều này nên cô ta không dám manh động nữa. Ở một mức độ nhất định, cô ta vẫn còn khá lý trí.
Biết không thể đụng vào Dạ Cô Tinh, cô ta lập tức xoay người đi tới đỡ người đàn ông đang quỳ, “Tương Ly, anh mau đứng dậy đi!”
Người đàn ông vẫn không hề cử động, tận sâu trong đáy mắt anh ta là nỗi tuyệt vọng, anh ta vẫn cố chấp nhìn Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt không hề lảng tránh.
Người đàn ông chỉ nhìn lướt qua, một lúc lâu sau mới hạ thấp giọng nói, môi mấp máy, “Tôi có thể giải thích…”
Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, chỉ nhìn anh ta mà không nói gì, khuôn mặt lộ vẻ chế nhạo.
Người đàn ông tự mở miệng nói: “Công ty chi nhánh dưới trướng Hương Giang có mở tiệc. Mà tôi lại là tổng giám đốc nên bắt buộc phải đến. Bé Ngoan thì đang bị bệnh. Tôi không muốn làm phiền cô ấy, cho nên mới gọi Đổng Nguyệt…”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, mãi đến những chữ cuối thì gần như không thể nghe được gì nữa.
“Cho nên?”
“…”
“Cho nên, anh chính vì công việc mà bỏ rơi Diệp Nhĩ, còn dẫn theo người phụ nữ này đi cùng?! Chẳng lẽ cả cái tập đoàn Hương Giang, ngoại trừ anh ra, thì không còn ai khác nữa sao? Anh rõ ràng biết Diệp Nhĩ quan tâm điều gì, nhưng anh lại giả đui giả điếc, chẳng thèm quan tâm hỏi han chị ấy lấy một câu, làm cho chị ấy lo âu buồn phiền. Hơn nữa, anh lại còn đi cặp kè ở nơi riêng tư với cái thứ đạo đức giả này nữa chứ!”
Lông mày của người đàn ông nhíu chặt lại. Thắt lưng vẫn thẳng tắp cho dù đang phải quỳ không dậy nổi.
Người đàn ông này thực sự quá cứng đầu và tự phụ!
“Đây chính là cách anh yêu chị ấy sao?!” Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: “Mạch Tương Ly, dã tâm của anh quá lớn rồi đấy! Anh vừa muốn sự nghiệp thành công, lại vừa muốn có người đẹp ở bên cạnh. Thậm chí, anh còn ngây thơ nghĩ rằng có thể duy trì mối quan hệ tình bạn với người yêu cũ nữa chứ.”
“Không, tôi không có… Tôi yêu Diệp Nhĩ, tôi chỉ yêu cô ấy…”
Thân hình của Đổng Nguyệt thoáng chốc chao đảo.
Cho dù cô ta biết đây là sự thật, nhưng cũng chưa từng chính tai nghe anh ta nói ra những lời làm mình tổn thương như thế!
Chỉ yêu cô ấy…
Vậy sự si mê của cô ta trong suốt mấy năm qua đều đã đặt sai chỗ rồi sao?
Tất cả những việc mà cô ta đã làm trước giờ đều là trò cười hết sao?
“Mau dẫn cô tình nhân nhỏ của anh cút ra khỏi đây đi!” Dạ Cô Tinh lạnh lùng đuổi, nhìn hai người này, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
Mạch Tương Ly nghiến răng một cái, cố gắng đứng thẳng dậy, mồ hôi lạnh túa ra khắp trên trán, nghiến răng, ánh mắt tức giận và không cam chịu của anh ta đang nhìn thẳng vào Dạ Cô Tinh.
“Cô dựa vào cái gì mà đưa ra quyết định thay cô ấy? Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy. Cô, Dạ Cô Tinh, căn bản không có tư cách can thiệp vào.”
“Không có tư cách ư?” Cô cười mỉm, “Mạch Tương Ly, anh có phải là quá đề cao bản thân mà đánh giá thấp tôi không vậy? Trong mắt chị hai, tôi chính là người thân của chị ấy. Còn anh, anh là người yêu của chị ấy sao?”
Ánh mắt người đàn ông lộ vẻ lảng tránh.
“Thật ra, anh biết rất rõ mình đang ở vị trí nào trong lòng Diệp Nhĩ. Nếu như, không có đoạn hồi ức lúc nhỏ ấy, anh cho rằng, dựa vào thân phận và gu thẩm mỹ của Diệp Nhĩ hiện tại, chị ấy sẽ thích anh sao?”
“Câm miệng! Cô câm miệng ngay —–”
“Đây là bệnh viện! Các người ồn ào cái gì thế?! Tất cả im miệng lại hết cho tôi.” Một nữ bác sĩ nghiêm mặt lớn tiếng nói.
Đôi mắt của Dạ Cô Tinh hơi nheo, hạ giọng, nói: “Anh nói đúng, tôi thật sự không có quyền thay Diệp Nhĩ đưa ra quyết định. Không cho anh gặp chị ấy cũng là vì lo cho sự an toàn của chị ấy.” Ánh mắt cô lướt qua Đổng Nguyệt, hàm ý không rõ ràng, “Dù sao, có một số người đang háo hức trông đợi chị hai tôi chết. Ngay cả anh, Mạch Tương Ly –Mạch tổng đây cũng đang trong diện bị tình nghi đấy!”
Sắc mặt của Mạch Tương Ly lộ vẻ xấu hổ. Còn Đổng Nguyệt suýt tý nữa là ngã.
“Cô.” Dạ Cô Tinh chỉ vào cô y tá đang xem kịch say sưa ở cuối hành lang, “Đừng nhìn nữa, tôi gọi cô đó.”
“Hả… xin hỏi cô cần gì?”
“Mau đưa hai người này đi bôi thuốc đi.”
“…Vâng ạ!”
Mạch Tương Ly cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, rốt cuộc cũng không phản kháng lại nữa.
Nhưng Đổng Nguyệt thì lại bắt đầu vùng vẫy dữ dội, “Mau buông tôi ra! Cái con khốn chết tiệt nhà cô —– ư!”
Dạ Cô Tinh đưa tay ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô y tá, rất chuẩn xác mà tháo khớp cằm của Đổng Nguyệt.
“Ồn ào quá!”
“Ư ư ư….” Cô sẽ không được chết yên đâu!
“Ư ư ư….” Dạ Cô Tinh, cô sẽ gặp quả báo!
“Đợi đã!”
Cô y tá dừng lại, ánh mắt che dấu vẻ sợ sệt, hỏi: “Xin, xin hỏi, cô còn cần gì nữa không?”
“Tôi muốn nói vài lời với cô ta.” Dạ Cô Tinh đi tới chỗ Đổng Nguyệt, rồi dừng lại, khóe môi chậm rãi nhếch lên, “Cô rất thông minh đấy! Biết cách làm thế nào lợi dụng cảm giác tội lỗi của người đàn ông để giành được sự thương hại.”
Đổng Nguyệt ngừng vùng vẫy, trong mắt tràn đầy hận thù, khuôn mặt nhăn nhó.
Mạch Tương Ly từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không nói lời nào.
“Tuy nhiên, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Diễn hơi lố thì sẽ thành giả tạo. Còn diễn quá lố thì sẽ trở thành đạo đức giả. Mà cô, lại là ông nội của đạo đức giả, khiến người ta nhìn thấy mà buồn nôn.”
Khuôn mặt của Đổng Nguyệt đỏ bừng, không biết là đang tức giận hay xấu hổ. Cô ta há to miệng, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư ư, nghe vô cùng nực cười.
Khóe môi của cô y tá vẫn cứ cong lên.
“Cô luôn tự tỏ ra mình là người cao thượng, là một ngôi sao tầm cỡ quốc tế với vẻ bề ngoài rộng lượng và nhã nhặn. Nhưng thực tế thì cô lại là một người lòng dạ hẹp hòi, so đo từng chút một. Không những vậy, cô còn không từ bất kỳ thủ đoạn nào để tính kế anh ta. Đổng Nguyệt à, cô tưởng rằng, tôi không nắm được thóp của cô mà lại dám vung cái tát đó sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đột nhiên tái mét, hơi thở bị nghẹn trong lồng ngực nãy giờ của Dạ Cô Tinh cuối cùng cũng đã được lưu thông.
“Đừng có mà để tôi điều tra ra được bệnh của Diệp Nhĩ có liên quan gì đến cô. Nếu không thì, tôi sẽ để cô biết, cái gì gọi là —– Sống, Không, Bằng, Chết!”
Đổng Nguyệt quay đầu đi, trong lòng vô cùng bất an.
Sẽ không… Sẽ không đâu. (Lời độc thoại của Đổng Nguyệt)
Dạ Cô Tinh đánh mắt ra hiệu với một tay đàn em đang đứng phía sau mình. Người đàn ông đó ngầm hiểu đi theo sau bọn họ.
An Tuyển Hoàng từ phòng khác bước ra, vươn tay ôm cô vào trong lòng mà không nói gì.
“Thấy em lợi hại không?” Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, “Lợi hại lắm.”
Cô khẽ thở dài một hơi, rồi nhìn vào phòng bệnh, nhưng chỉ thấy rèm cửa màu xanh lam, “Chỉ sợ, có người không cảm kích…”
Mạch Tương Ly nói đúng —– Đây là chuyện giữa anh ta và Diệp Nhĩ. Dạ Cô Tinh cô là người ngoài, quả thực không có quyền xen vào.
An Tuyển Hoàng càng ôm cô chặt hơn, đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, rồi cọ cọ nhẹ, “Em nên tin tưởng cô ấy.”
Dạ Cô Tinh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Chính bởi vì bọn họ là người thân, nên tình cảm chị em mới sâu đậm, mới hoạn nạn có nhau.
Cô tin Diệp Nhĩ, giống như cái cách Diệp Nhĩ tin cô vậy!
“Có phải em làm sai rồi không?”
“Em sai rồi.”
“Hả?”
“Nên đá hai chân anh ta mới phải.”
“……”
Sau khi cô y tá dẫn Mạch Tương Ly và Đổng Nguyệt đi bôi thuốc xong, lúc nhìn sang một nam một nữ đang ngồi đối diện, ánh mắt cô ta không khỏi lộ vẻ nhiều chuyện, trong lòng chộn rộn.
Hôm nay cô ta đã xem được một vở kịch hay!
Bên phía nữ chính có sự góp mặt của Đổng quốc tế và Áo Tím. Phía nam chính là tổng tài bá đạo của tập đoàn Hương Giang. Còn cô gái đang hôn mê bất tỉnh kia chính là vợ chưa cưới của anh ta, cũng đồng thời là nhà thiết kế Two nổi tiếng thế giới!
Chậc chậc chậc…
Cô ta muốn lấy một chiếc ghế đẩu tới, ngồi gác chân lên, vừa cắn hạt dưa, vừa xem kịch, nhân tiện còn có thể quay video để đăng lên mạng cho quần chúng nhào vô ăn dưa chung.
Cô gái trẻ này đúng là vô tâm vô phế mà.
“Ui…” Đổng Nguyệt hít mạnh một hơi.
“Bị trật khớp nghiêm trọng đấy! Tôi đã cố định vết thương cho cô rồi. Cố gắng bớt nói lại để tránh bị thương lần hai, hiểu rồi chứ?” Nữ bác sĩ thu tay lại, thầm lắc đầu, cũng không biết là ai đã ra tay tàn nhẫn đến thế. Mức độ tổn thương như vậy ít nhất cũng phải mất 3 tháng mới hồi phục được.
Đổng Nguyệt gật đầu, hai chữ “cảm ơn” mà cô ta định thốt ra bỗng bị nghẹn lại vì đau!
Nữ bác sĩ đẩy chiếc kính viễn thị trên sống mũi, rồi lại lắc đầu. Thôi vậy, đối với suy nghĩ của người trẻ, bà sớm đã không thể nào theo kịp được.
Vị nữ bác sĩ đó thu dọn đồ đạc rồi rời đi, không có chút ý định nhiều chuyện.
“Cô cũng đi ra ngoài đi.” Người đàn ông nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng nói.
Đổng Nguyệt thì khựng lại, còn cô y tá thì có chút sửng sốt.
Người đàn ông nhướng mắt, hùng hổ xông thẳng tới. Ánh mắt của anh ta nhìn về phía cô y tá đó, rồi nói lại lần nữa: “Mời cô, đi ra ngoài.”
Vẻ mặt hóng hớt của cô ta bị người đàn ông nhận ra, cô ta nhất thời có chút hụt hẫng, buồn bã mà bước ra ngoài. Nhưng lại bị một người đàn ông mặc âu phục vạm vỡ kéo vào trong góc.
Ánh mắt cô ta lộ vẻ hoảng hốt. Dù cho cô ta có cố gắng vùng vẫy cách mấy thì cũng vô ích.
Sức lực giữa nam và nữ quả thực có sự chênh lệch quá lớn.
Người đàn ông mặc âu phục lấy ra một con dao nhỏ, lưỡi dao sáng bóng sắc bén đang kề sát lên cái cổ thanh tú của người phụ nữ, “Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, cô chưa nghe chưa thấy gì hết. Có ai hỏi, thì cô biết nên nói thế nào rồi chứ?”
Lưỡi dao tiến lại gần.
Cô y tá chỉ có thể gật đầu lia lịa, nước mắt chảy ròng ròng.
Cô ta sẽ không dám nhiều chuyện đâu!
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe…
Người đàn ông mặc vest bước nhanh về phía trước, chạy vội vào thang máy, sau đó dừng lại ở tầng VIP. Anh ta đứng trước căn phòng thứ ba đếm ngược từ cuối hành lang, cất con dao sắc bén, rồi đẩy cửa đi vào.
“Cậu Dạ, mọi chuyện đã được xử lý gọn gàng rồi.”
“Bảo người đến canh chừng Mạch Tương Ly và Đổng Nguyệt, không được để hai người họ liên lạc với bên ngoài! Lúc cần thiết thì —– bất, luận, chết, sống!”
“Rõ!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 61: Phẫn nộ đánh tra nam, ngược tra nữ
Chương 61: Phẫn nộ đánh tra nam, ngược tra nữ