TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger
Chương 11: Màu Nam Tính

Năm nay là năm tôi 15 tuổi và Ran, Rin cũng đã 12. Cũng gần đến ngày chúng nó sẽ cầm đầu khu Roppongi. Cũng không biết ngày đó sẽ như thế nào. Chúng hẹn thằng cầm đầu ra đánh hay là đánh chính diện luôn đây

Đang nằm dài trên ghế sofa, Ran với Rin đang ngồi ăn bánh và xem tivi. Coi hai thằng trời đánh kia kìa, sao chúng lúc nào cũng vô tư thế nhỉ? Tôi mới vừa nộp hồ sơ của Ran, Rin đến trường mới. Nhưng không trường nào nhận. Không lẽ tôi nên bỏ cuộc? 

"Bác Yamoto mới mua cho tụi em mấy bộ đồ ngủ đẹp lắm á chị!"

Tôi quay sang nhìn, Rin đang vui vẻ nói về chuyện bác Yamoto mới đi mua cho chúng vài bộ đồ. Về tới đây nhưng chúng chưa hề có bộ đồ nào. Nếu bác ấy có ý mua đồ cũng không có gì là sai, nhưng sao nó toàn màu hường vậy?

"Màu hồng là màu nam tính. Con không biết à?" 

Bác Yamoto quay sang nhìn tôi, bác ấy gần 40 nhưng vẫn trẻ con như vậy. Nhưng cũng phải thôi, tôi cũng chả biết lý do mà bác ấy là con gái nhưng cải trang thành nam rồi lại còn thích màu hường nữa. Tính cách của bác ấy nhiều khi tôi thấy lạ lắm. 

"Chị Aniko, thấy sao ạ?"

"Phụt!!" Tôi đang uống nước thì bị một cảnh làm cho mù mắt. Tôi đang nhìn cái quái gì đây?

"Sao vậy ạ? Không đẹp ạ?"

Đẹp làm sao? Gu thẩm mỹ của bác Yamoto tệ đến cỡ nào vậy. Chúng nó là con trai mà bác cho mặc một bộ đồ ngủ màu hường rồi hình dạng còn giống như mấy con khủng long thế kia? Hình tượng bất lương đâu rồi.

"Hahahaha!!" Tôi ôm bụng cười lớn, mắc cười quá đi. Nghĩ tới cái cảnh mà chúng nó cầm đầu Roppongi nhưng mặc bộ đồ này đúng là hài hước. Nhưng sao chúng háo hức quá vậy.

"Chị cười cái gì?" Ran cọc cằn lên tiếng

"Không phải, nhưng mà sao mấy đứa có thể mặc những bộ đồ này vậy?"

"Đồ của bác Yamoto mua cho thì phải mặc thôi."

Ừm...tỏ vẻ ngoan hiền cho ai xem vậy. Nếu lúc trước thì tôi có thể tin nhưng mà giờ thì đéo nha. Chúng nó tỏ vẻ ngoan hiền ở nhà như vậy thôi. Chứ thử ra ngoài đi, hổ báo trường mẫu giáo là đây.

"Trời ơi, Ran-Ran và Rin-Rin của bác sao lại dễ thương cute phô mai que như vậy hả?"

Bác Yamoto chạy lại ôm ấp hôn hít vào chúng. Thấy mà nổi cả da gà. 

"À...Chúng em cũng có mua cho chị một bộ đó."

Chúng mua gần hết trung tâm thương mại thế mà mua cho tôi đúng 1 bộ. Hảo em trai. Nhưng thôi, chúng có lòng thì mình nhận. Mong rằng là vừa mắt tôi. 

Tôi lặng người tay cầm bộ đồ chúng nó mua cho tôi. Là một bộ đồ ngủ con thỏ màu hồng. Chúng nó đừng nói rằng bắt tôi mặc cái bộ này đấy nhá. Mơ đi!

"Wo!! Đẹp ghê!!"

"Hợp với chị ghê. Đúng là màu hồng. Ai mặc cũng hợp!!"

Ran, Rin đứng quanh tôi nhìn tôi mặc bộ đồ con thỏ màu hường. Chả hiểu sao tôi lại phải mặc bộ này, nhưng thôi hai thằng nhóc này sắp cầm đầu một khu rồi. Ráng chịu đựng xíu để tương lai còn có răng mà ăn cháo

Đọc truyện chữ Full