Ai biết tên Biện Hải Đào kia lại bày ra vẻ mặt khổ sở, nói mình phải đi ở rể cho chủ nhiệm của hội cách ủy.
Anh ta còn bảo cô chờ, nói khi anh ta đứng vững gót chân, không chịu sự quản lý của nhà vợ thì sẽ giúp cô thoát ra ngoài.
Sau khi anh ta đi, cô không chịu nổi sự kích thích, mấy ngày ở nhà điên cuồng phát tiết, sau đó tính tình thay đổi rõ rệt.
Vốn dĩ tính tình có chút tiểu thư nhưng cũng rất hoạt bát, giờ thì càng ngày càng quái gở, cả ngày cứ hận đời, nhìn ai cũng đều không vừa mắt, trừ bỏ cô bạn thân lớn lên cùng nhau, thì ngoài ra cô không hề có thêm một người bạn nào.
Lúc Khương Lâm về quê đúng ngay thời điểm ngày mùa bận rộn, cô căn bản không chịu được môi trường khắc nghiệt và lao động chân tay nơi xứ người, chỉ vài ngày liền đổ bệnh.
Người bạn thân đã cho cô một ý tưởng, đó là tìm một người địa phương để kết hôn.
Cô cho rằng điều này không tồi, không chỉ có thể giải quyết sinh kế của chính mình, mà còn có thể trả thù tên Biện Hải Đào kia.
Bạn thân đã giúp cô chọn người đàn ông tên Trình Như Sơn ở trong thôn, tuy thành phần gia đình không được tốt cho lắm, nhưng hàng năm anh ta đều vận chuyển hàng ở bên ngoài nên rất có tiền, hơn nữa bí thư chi bộ vẫn luôn che chở cho nhà anh, có khi sẽ sắp xếp cho cô một công việc nhẹ nhàng nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, đây đúng là một người cực kì thích hợp.
Khương Lâm chỉ cảm thấy anh ta không ở nhà thì thật tốt, như vậy thì hai bọn họ không cần sớm chiều ở chung, cũng không cần đắn đo mấy việc khác.
Mới đầu Trình Như Sơn không đồng ý lấy Khương Lâm, nhưng mẹ anh sợ con mình sẽ ế đến già, rốt cuộc trong thôn có rất nhiều người đến tận bốn mươi còn chưa cưới được vợ, hiện tại có người chủ động gả thì đúng là một chuyện tốt.
Cứ như vậy, sau khi hai người vào trong đội làm công chứng một chút, liền dọn về ở cùng nhau, chính thức trở thành người một nhà.
.