Các sư phụ sau khi ăn xong liền trước sau rời đi, các học viên cũng vậy. Không có trao đổi nhiều, ai về phòng người nấy.
Độc Bạch sau khi ăn xong cũng lập tức rờii đi, nhưng cũng nói với Đường Tam một tiếng là trở về tu luyện.
Khi Đường Tam đi ra nhà ăn, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối xuống. Trong sân yên tĩnh, mà xung quanh các phòng đều có các ngọn đèn dầu thắp sáng. Đây là một loại yên tĩnh mà tràn ngập khí tức sinh mệnh.
Thở dài một hơi, Đường Tam lúc này mới đi về phía phòng mình.
Vừa vào cửa, hắn có chút giật mình.
Trương Hạo Hiên đang an vị trong phòng khách, nhìn hắn.
"Lão sư." Đường Tam vội tiến lên chào hỏi.
Trương Hạo Hiên mỉm cười, nói: "Ngồi xuống rồi nói."
Đường Tam ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Trương Hạo Hiên hỏi: "Đã thích ứng được chưa?"
Đường Tam gật gật đầu, nói: "Vừa mới thích ứng được một chút. Nơi này rất tốt."
Trương Hạo Hiên nói: "Ngươi biết chúng ta mất bao nhiêu thời gian mới khiến cho chỗ này có bộ dạng như bây giờ không?"
Đường Tam sửng sốt một lát, lắc đầu.
Trương Hạo Hiên nói: "Hơn ba trăm năm."
"Hơn ba trăm năm?" Đường Tam không khỏ đề cao âm thanh lên vài phần.
Trương Hạo Hiên than nhẹ một tiếng, nói: "Tích luỹ số lượng phụ thuộc, để cho Yêu Quái Tộc nhận thức chúng ta, rồi từng bước ỷ lại. Sau đó xây dựng thành công thị trấn, làm cho nó phát triển lớn mạnh. Chúng ta từng bước một đi tới. Sau đó học viện Cứu Thục thành lập. Chúng ta dùng tổng cộng ba trăm năm thời gian. Nói đung ra, tổ chức Cứu Thục ra đời cũng đã hơn ba trăm năm rồi. Nơi này cũng có thể coi là tịnh thổ của nhân loại rồi. Nếu như trên toàn bộ đại lục, nhân loại đều có chỗ như thế này, tộc nhân của chúng ta sẽ không tiếp tục phải cực khổ, thật là một chuyện tốt."
"Ân." Đường Tam yên lặng nhẹ gật đầu.
Trương Hạo Hiên nói: "Ngày mai, ngươi sẽ chính thức bắt đầu học tập ở học viện. Ta đặc biệt tới tìm ngươi là muốn nhắc nhở ngươi. Ở chỗ này, đầu tiên ngươi phải lấy được nhận thức của lão sư và các học viên. Phần nhận thức này không phải là cách ngươi cư xử khéo léo như thế nào, mà là thực lực. Tại học viện chúng ta, thực lực là căn bản. Ta thấy tâm tính ngươi trầm ổn, điểm này ta không lo lắng. Nhưng thực lực mới là điểm giúp ngươi đứng vững. Lúc cần thiết, có thể để lộ tu vi Ngũ giai. Nhưng Huyền Thiên Bảo Lục nhất định phải chú ý giữ bí mật."
"Vâng." Đường Tam đáp ứng một tiếng.
Trương Hạo Hiên đứng người lên, nói: "Đi đường mệt nhọc, ngày mai còn phải học tập, tối nay ngươi đi ngủ sớm đi." Vừa nói, hắn vừa đi ra ngoài, Đường Tam cũng đứng dậy tiễn hắn.
Trương Hạo Hiên đi tới cửa liền dừng lại, quay người về phía Đường Tam, sờ lên đầu hắn, nói: "Học viện chúng ta có một quy củ, là chính thức chỉ được nhận một sư phụ. Ngươi rõ chưa?"
Nói xong, hắn vỗ vỗ bả vai Đường Tam, hào quang loé lên, thân ảnh cao lớn biến mất.
Chỉ được nhận một sư phụ? Hắn đang nhắc nhở ta điều gì?
Đường Tam trong đầu xuất hiện nghi hoặc.
Đóng kĩ cửa phòng, trở lại phòng ngủ. Rửa mặt đơn giản rồi lên giường.
Hắn cũng không có minh tưởng, mà từ ngực mình lấy ra một cái túi nhỏ. Cái túi này dùng một loại thuộc da hắn không biết chế tạo thành, có màu nâu nhạt, lớn như bàn tay, nhìn cũng tầm thường.
Ngày đó sau khi đánh chết Phong Lang lãnh chủ, hắn lấy cái túi này rồi tụ hợp với Trương Thiên Khiếu, nhanh chóng đi đếnn thành Gia Lý. Trên đường đều ở cùng với Trương Thiên Khiếu nên không có thời gian xem xét. Lúc này đã an ổn, hắn mới lấy túi ra xem xét thu hoạch của mình.
Trên người Phong Hùng lúc đó, cái túi này là vật phẩm duy nhất. Khi đó Phong Hùng đang hoảng hốt chạy trốn, vật phẩm hắn mang theo nhất định có giá trị không thấp. Trấn Phong Lang dù nhỏ, nhưng thân là một lãnh chủ không biết đã bao năm, tài lực đương nhiên không kém. Trọng yếu hơn là, sau khi Đường Tam thôn phệ huyết mạch chi lực của hắn đã phát hiện có chỗ bất đồng, huyết mạch của hắn quá thuần tuý. Có thể nói, thôn phệ một lần này cung cấp cho Đường Tam năng lượng còn nhiều hơn tất cả các Yêu Quái hắn từng thôn phệ. Điều này làm sao có thể không làm Đường Tam giật mình?
Lúc trước chưa kịp nghĩ, hiện tại hồi tưởng lại, chỉ sợ lai lịch của vị Phong Lang lãnh chủ này không bình thường, cho nên đồ vật thiếp thân của hắn cũng sẽ có thứ tốt.
Túi màu vàng này rất nhẹ, nhưng khi chạm vào lại sáng bóng. Đường Tam vận chuyển Linh Tê Tâm Nhãn, trong lòng lập tức chấn động.
Khi hắn dùng Linh Tê Tâm Nhãn quan sát cẩn thận cái túi nhỏ liền phát hiện trong túi chứa một đám thuộc tính không gian chấn động.
Không gian chấn động có ý nghĩa gì, hắn rất rõ ràng. Đây chẳng lẽ là một kiện trữ vật, là bảo vật không gian sao? Nếu là như vậy, mình nhặt được bảo rồi!
Phải biết rằng, dù ở kiếp trước, vật phẩm thuộc tính không gian cũng vô cùng trân quý. Mặc dù sau khi thành Thần nó cũng không quan trọng, vì mình cũng có thể sáng lập một không gian riêng. Nhưng ở Yêu Tinh Đại Lục, hắn lần đầu tiên nhìn thấy vật phẩm như vậy. Hơn nữa, nếu như túi nhỏ này là một kiện bảo vật không gian có nghĩa là trong đó có thể có nhiều đồ hơn nữa, không liên quan đến thể tích bên ngoài.
Vừa nghĩ, Đường Tam thử mở cái túi nhỏ ra, đồng thời đem Tinh Thần Lực của mình lặng yên thăm dò.
Cái túi vốn màu nâu nhạt, khi tiếp xúc với Tinh Thần Lực của hắn đột nhiên phát ra màu xanh nhàn nhạt, Đường Tam mơ hồ cảm nhận được trong đó có một lực kháng cự, ngăn cản hắn nhìn trộm bên trong. Cỗ bình chướng này không phải rất mạnh, nhưng vô cùng mềm dẻo, nhẹ nhàng ngăn cản Tinh Thần Lực của hắn ở bên ngoài.
Trong nội tâm khẽ động, Đường Tam không đình chỉ tìm kiếm, mà thúc dục Phong Lang lạc ấn, trên người cũng phát ra thanh quang nhàn nhạt.
Quả nhiên ngay sau đó, bình chướng kia thoáng giằng co một hồi, nhưng cũng lặng yên tiêu tán.
Trong Phong Lang lạc ấn lúc này chứa năng lượng nồng đậm đến từ huyết mạch chi lực của Phong Hùng. Dù sao huyết mạch Phong Hùng cũng nồng đậm hơn rất nhiều so với tổng số Phong Lang mà hắn từng thôn phệ. Điều này đã chứng minh, cái túi nhìn qua thì tầm thường này là một kiện vật phẩm đã nhận chủ. Có thể nhận chủ nghĩa là nó đã có Linh tính nhất định.
Tinh Thần Lực hướng vào trong tìm kiếm, sau một khắc, trên mặt Đường Tam cũng đã tràn đầy thần sắc vui mừng.
Trong túi là một mảnh mờ mịt. Không gian tương đối không nhỏ, khoảng hơn một trượng vuông. Trong các bảo vật không gian thì cái túi này đã khá khó lường rồi.
Loại bảo vật không gian này, vấn đề nằm ở bảo trì không gian ổn định. Như vậy, thể tích không gian càng lớn thì sẽ duy trì càng khó. Thuộc da bên ngoài hẳn được làm từ da của Yêu Quái có thuộc tính không gian, trình tự như thế nào Đường Tam cũng không rõ. Nhưng không gian bên trong lớn và ổn định như vậy, bản thân cái túi này chính là một kiện dị bảo rồi.
Mà trong túi cũng không có đồ vật gì khác, đều là tiền.
Trong đó, hấp dẫn sự chú ý của Đường Tam nhất chính là đồng tiền bắt mắt nhất, nồng đậm Phong nguyên tố chấn động, tản ra vầng sáng thanh sắc mịt mờ.
Loại tiền tệ này là lần đầu tiên Đường Tam nhìn thấy, nhưng từ việc Phong nguyên tố chấn động thì hắn có thể đoán được, đây là đồng tiền bài danh thứ ba trong hệ thống tiền Yêu Quái Tộc, chính là nguyên tố tệ, là Phong nguyên tố tế rất phù hợp với Phong Lang nhất mạch.
Trong túi nhỏ có chừng vài trăm đồng Phong nguyên tố tệ. Đây chính là một khoản tài phú a! Trừ cái đó ra còn có rất nhiều Phong Linh Thạch. Mà những Phong Linh Thạch này đều rất trong suốt, không giống với Phong Linh Thạch trước kia hắn thấy. Phong Linh Thạch tinh khiết có giá trị bao nhiêu Đường Tam cũng không rõ ràng lắm, nhưng nhất định là rất xa xỉ.