Nghĩ tới đây, Đường Tam thả lỏng một chút.
Dưới sự chỉ dẫn của hắn, xe trượt tuyết không ngừng đi qua nhiệt hoa, tránh đi phạm vi hàn hoa, tăng tốc đi sâu vào bên trong. Đoàn đội bọn họ không hề nghi ngờ là chi đội duy nhất không đi theo hướng lối ra.
Dựa theo tin tức của Hứa Tự Nhiên, thời gian đầu ở Địa Ngục Hoa Viên, tần suất tiếng ca vang lên khá thấp, mặc dù không thể xác định được thời gian cụ thể, nhưng có xu hướng càng đến gần lúc Địa Ngục Hoa Viên đóng cửa thì tiếng ca xuất hiện càng mau, Địa Ngục Hoa Viên cũng trở nên càng nguy hiểm. Cho nên, hiện tại dù số lượng nhiệt hoa đã giảm bớt nhưng vẫn rất nhiều, cơ bản có thể nối liền một chỗ.
Xe trượt tiếp tục tiến lên, dưới đất không còn lực hút, Vũ Băng Kỷ tiêu hao cũng giảm bớt nhiều. Khi tiến vào khu vực bao trùm bởi mảng lớn nhiệt hoa, Cố Lý thi triển thời gian gia tốc để tốc độ của xe tăng lên gấp bội.
Đường Tam không tham gia tăng tốc, hắn là hạch tâm của đoàn đội, trừ lúc chỉ dẫn, hắn còn phải đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Dù sao ở một nơi thần bí như thế này, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Thời gian dần trôi qua, bọn họ đã cách xa lối ra, cột sáng vốn rất lớn trong tầm mắt giờ đã dần nhỏ lại, nhưng vẫn có thể thấy rõ như cũ.
Trứng thuỷ tinh cũng không xuất hiện chỉ dẫn nào, chỉ toả ra ngân quang nhàn nhạt, yên lặng nằm trong tay Đường Tam.
Sau mỗi hai giờ, Đường Tam để cho đồng bạn nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất. Trong lúc đó, hắn cũng một mình tới ranh giới hàn hoa, phóng thích vận rủi để xác định hướng vận rủi hội tụ.
Hắn nhận thấy, càng đi sâu vào bên trong, diện tích nhiệt hoa càng thu hẹp, mà sóng vận rủi kia càng lúc càng dày. Không biết cách trung tâm còn bao xa, nhưng sau một ngày di chuyển, nhiệt hoa đã bắt đầu không thể kết nối thành dòng được nữa.
Khi gặp tình huống này, xe trượt tuyết cũng chỉ có thể cưỡng ép đột phá, liều mạng tiêu hao, Đường Tam lấy Sư Hổ Kim Cương mở đường, cấp tốc xuyên qua phạm vi hàn hoa bao trùm, đi tới phiến nhiệt hoa tiếp theo.
Bốn người Vũ Băng Kỷ rút cuộc cũng đã biết hàn hoa đáng sợ cỡ nào. Đáng sợ nhất không phải là công kích, những công kích kia tối đa chỉ tương đương với công kích của Lục giai, Thất giai tinh quái. Đáng sợ hơn là thôn phệ khắp nơi sẽ làm bọn họ tiêu hao phạm vi lớn. Nếu như không phải trước đó mua không ít thiên tài địa bảo dùng để bổ sung sinh mệnh lực cùng huyết mạch chi lực, chỉ sợ bọn họ đã thất bại. Tốc độ tiến lên bởi vì công kích của hàn hoa mà đã chậm lại.
Khi bọn họ xuyên qua phiến hàn hoa thứ ba thì tiếng ca rút cuộc vang lên lần thứ hai.
Đường Tam thử đi cảm thụ một chút biến hoá của vận rủi gợn sóng. Sóng vận rủi đã dày đặc hơn, nhiệt hoa cũng tiếp tục giảm xuống.
Đường Tam nhíu chặt lông mày, dựa theo tình huống bây giờ, dù bọn họ có thể tới trung tâm vận rủi hội tụ, khi trở về có phải sẽ đối mặt với hàn hoa tấn công suốt dọc đường đi? Như vậy dù hết sức liều mạng cũng không chịu đựng được a!
Trong lòng xuất hiện do dự, hắn theo bản năng nhìn trứng thuỷ tinh trong tay.
"Đi!" Một việc kỳ lạ xuất hiện, dường như cảm nhận được sự chần chờ của Đường Tam, trứng thuỷ tinh lần nữa truyền đến ý niệm.
Đường Tam cũng truyền tới ý niệm: "Ngài có thể đảm bảo chúng ta có thể bình an trở về sao?"
"Có thể!" Lời ít mà ý nhiều, nhưng Đường Tam phát hiện, hai lần phát ý niệm này rõ ràng yếu hơn so với lúc trước, tựa hồ ngay lập tức có thể tiêu tán.
Bên trong Địa Ngục Hoa Viên có một áp lực vô hình, Đường Tam cảm giác được, nếu Thần Thức xuất hiện ở nơi này chỉ sợ sẽ có nguy hiểm to lớn.
Cho nên hắn cũng không thể phán đoán nếu mình toàn lực ứng phó thì có thể mang đồng bạn còn sống rời khỏi nơi này không, đặc biệt khi đi sâu vào trong.
Đường Tam lần nữa truyền lại ý niệm, "Chúng ta sẽ tiếp tục đi sâu vào bên trong, nhưng nếu như ta cảm giác mình không đủ năng lực cùng thời gian trở về, chúng ta sẽ dừng lại. Miện hạ, dù sao chúng ta cũng muốn mạng nhỏ của mình."
Lần này trứng thuỷ tinh cũng không trả lời, không biết là tàn niệm quá suy yếu hay là không đồng tình với suy nghĩ của hắn.
Xe trượt vẫn tiếp tục tiến lên, bản thân Đường Tam cũng phi thường hy vọng có thể tìm được huyền bí của không gian này.
Hắn để Trình Tử Chanh toàn lực tăng tốc, Vũ Băng Kỷ duy trì xe trượt tuyết, Cố Lý toàn lực thi triển thời gian gia tốc, tận hết khả năng tăng lên tốc độ của bọn họ.
Khi xuyên qua phiến hàn hoa, Đường Tam phóng xuất Sư Hổ Kim Cương ở phạm vi lớn hơn để bảo vệ đồng bạn, giúp bọn họ tận lực giảm bớt tiêu hao. Mặc dù hắn sẽ tiêu hao lớn hơn, nhưng Huyền Thiên Công với đặc tính sinh sôi không ngừng sẽ giúp hắn khôi phục đủ nhanh.
Khi tiếng ca vang lên lần thứ ba, cột sáng đại biểu cho lối ra đã chỉ còn là một tia sáng. Mà nhóm Đường Tam cảm thấy muốn tiến lên một ngàn mét sẽ phải vượt qua phiến hàn hoa vài trăm mét, càng lúc càng khó đi.
Mà tới khu vực này, sóng vận rủi đã bao trùm tất cả không gian, dày đặc đến nỗi không thể phân biệt được phương hướng.
Đường Tam biết bọn họ đã đến rất gần trung tâm của vận rủi.
Sau khi tiếng ca lần thứ ba vang lên, nhóm Đường Tam ở tại chỗ nghỉ ngơi, khôi phục trạng thái. Trình Tử Chanh hỏi Đường Tam: "Tiểu Đường, tiếp theo chúng ta đi hướng nào?"
Đường Tam giơ tay lên chỉ một hướng, "Bên kia ..." Khi hắn nói xong hai chữ này thì đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?" Trình Tử Chanh nhìn ra hắn không ổn.
Đường Tam thả tay xuống, trong mắt hiện lên sự chần chừ.
Những người khác cũng cảm thấy hắn không ổn liền quay lại nhìn. Vũ Băng Kỷ nói: "Có gì không ổn sao? Tiểu Đường?"
Đường Tam lông mày nhíu chặt nói: "Hướng thì đúng là chỗ kia, nhưng ở phía đó ta cảm giác được có nhiệt hoa tồn tại."
Đúng vậy, trong cảm giác của hắn ở phương hướng kia là một mảnh sắc lạnh, vô cùng vô tận, mà Tinh Thần Lực của hắn chỉ thăm dò được trong khoảng cách nhất định.
"Chuyện này ..." Lần này ngay cả Vũ Băng Kỷ cũng có chút chần chừ.
Bọn họ lần lượt xuyên qua khu vực hàn hoa nên thật sâu trong lòng đều sợ hãi khả năng thôn phệ đến từ mọi hướng kia. Nếu như xâm nhập vào một mảng hàn hoa vô tận, như vậy bọn họ sẽ phải đối mặt với công kích không ngừng, quan trọng là bọn họ cũng không biết mất bao lâu mới có thể đi qua khu vực đó, điểm cuối cùng rút cuộc ở chỗ nào.
"Đại sư huynh, các ngươi lưu lại ở nơi này, đừng đi về phía trước. Ở chỗ này chờ ta." Đường Tam quả quyết nói.
"A? Như vậy sao được? Sao chúng ta có thể để cho ngươi một mình mạo hiểm?" Vũ Băng Kỷ lập tức nói.
Đường Tam lắc đầu nói: "Đại sư huynh, đây là lựa chọn tốt nhất. Các ngươi cũng biết ta mạnh hơn một chút, nếu không có nhiệt hoa làm nơi đặt chân có nghĩa là nếu xâm nhập vào đó chúng ta sẽ không được nghỉ ngơi. Ta có thể kiên trì lâu hơn một chút, hơn nữa ta đi một người, tốc độ cũng nhanh hơn. Ta sẽ kiên trì trong thời gian cho phép. Một khi cảm giác được thời gian không đủ ta sẽ rút lui ngay lập tức. Nếu như mọi người cùng nhau hành động, khi có một người kiệt sức, mọi người phải đền bù chỗ đó, ngược lại sẽ không dễ dàng thoát ra. Chỉ có một mình ta sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Vũ Băng Kỷ còn muốn nói gì đó nhưng Đường Tam đã cướp lời: "Đại sư huynh ngươi yên tâm, ta chắc chắn không muốn chết. Nhất định ta sẽ an toàn trở về. Hiện tại tiếng ca đã vang lên ba lần, ta dự tính lần sau khi tiếng ca vang lên sẽ trở về."