Dù là ở vị diện hay tinh cầu nào, nhân loại thiện lương hơn Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc rất nhiều. Mặc dù không thể nói là hoàn toàn chung sống hoà bình, nhưng tuyệt sẽ không nô dịch chủng quần khác như Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới là, thời gian hắn minh tưởng sâu quá dài, khiến bên khu quần cư ngoài thành Gia Lý không có người thủ hộ, lúc này mới đưa tới thảm kịch.
Hơn bốn nghìn sinh mệnh a!
Hồng Nhất và các thiếu nữ Hồng Hồ đều cúi đầu, một số người không khỏi khóc ra tiếng.
Các nàng đều đã từng qua khu quần cư nhân loại, nơi đó là thành quả mọi người đồng tâm hiệp lực, các nàng cũng có xuất lực.
Ở đó hầu như đều là nhân loại, mọi người cùng nhau xây từng căn phòng, kiến tạo bến tàu, mở cửa hàng, tất cả đều ngay ngắn trật tự.
Mỗi ngày, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, nhưng không ai kêu mệt, lúc nào cũng tràn đầy tươi cười. Dù mệt như thế nào, bọn họ đều vì tương lai của mình mà cố gắng.
Khu quần cư tràn đầy ấm áp, hầu như rất ít có tranh đấu. Mọi thứ đều có trật tự, tất cả đều tuyệt đẹp như thế. Rất nhiều nhân loại đến khu quần cư mới chính thức hiểu được thế nào là 'nhà', bởi vì ở nơi này, bọn họ mới thực sự có nhà thuộc về mình.
Đối với những người già, đây cũng là nguyên nhân bọn họ không muốn rời đi. Dù có chết, bọn họ nguyện ý chết trong nhà mình.
Bọn họ chỉ muốn có được nhà của mình, không muốn bị áp bách, không muốn bị nô dịch, bằng vào hai bàn tay mình mà kiếm cơm. Bọn họ không có yêu cầu gì xa vời, không mong được cường đại, chỉ muốn bình an sống sót mà thôi.
Nhưng yêu cầu đơn giản như vậy, chúng Hoàng Giả lại không tha cho. Những người này chỉ là dân thường, Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng lại không chút do dự ra tay.
Không hề nghi ngờ, đây là cảnh báo hung tàn nhất, cảnh báo nhân loại không được sinh vọng tưởng cho dù Mỹ công tử đã là Thành chủ thành Gia Lý. Đúng vậy, đối với Yêu Quái Tộc, nhân loại muốn có nhà của mình là vọng tưởng.
Đường Tam không có rơi lệ, ánh mắt của hắn bình tĩnh đến đáng sợ.
Hồng Nhất cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Đi rồi, rất nhiều người đã rời đi. Có rất nhiều người được an bài trong Gia Lý Sơn Mạch đã chạy trốn, cũng có người ở lại, hy vọng được ra biển. Tất cả người ở lại khu quần cư đều chết, không có gì phải giải quyết. Từ khi thảm kịch xảy ra, bến tàu cũng bị huỷ, thuyền ở cạnh bờ cũng bị huỷ, chúng ta không chở người ra biển được."
"Học viện Cứu Thục thì sao?" Đường Tam hỏi tiếp.
"Bên đó khá tốt. Học viện gần học viện Gia Lý, nằm trong phạm vị thành Gia Lý, cũng không bị ảnh hưởng. Thành Gia Lý bên kia cũng không có phản ứng gì, Khổng Tước Yêu tộc cũng không làm gì, chỉ ra lệnh cho nhân loại trong thành Gia Lý không được tuỳ ý ra bên ngoài."
Đường Tam biết, đây là Khổng Tước Yêu tộc miễn cưỡng bảo hộ nhân loại. Đối mặt với Hoàng Giả, đừng nói Khổng Tước Yêu tộc không có hảo cảm với nhân loại, dù bọn họ muốn làm gì cũng không có đủ năng lực. Người đến chính là Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng và Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng.
Dù kết quả cuối cùng so với tưởng tượng thì tốt hơn nhiều, nhưng vẫn có hơn 4000 người cứ như vậy mà chết.
Giờ khắc này, Đường Tam không có tự trách, chỉ có lửa giận ngút trời và cừu hận. Không phải tộc ta thì tận diệt, Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng chắc là nghĩ như vậy. Đối với nhân loại, cảm giác không phải là thế sao?
Từ khi tìm được Mỹ công tử, kỳ thật Đường Tam vẫn luôn tự nói với mình, tận lực giảm bớt ảnh hưởng đến vị diện này.
Dù sao, hắn xem như là người ngoài đến, lại từng là Thần Vương. Hắn biết rõ đối với một vị diện, bảo vệ cân bằng, không tuỳ tiện ảnh hưởng đến hoạt động của vị diện là chuyện phi thường trọng yếu.
Cho nên theo kế hoạch của hắn, giúp đỡ Mỹ công tử trở thành Thành chủ thành Gia Lý, thành lập khu quần cư trợ giúp nhân loại có được căn cứ, hơn nữa di dân ra hải đảo, bắt đầu từ hải đảo thành lập quốc gia thuộc về riêng mình. Tiếp đó là giúp nhân loại mở ra thiên phú, từng bước phát triển để tương lai, nhân loại có thể trở thành một trong những chủ nhân của thế giới này. Hắn sẽ luôn thủ hộ nhân loại, cho đến khi đột phá cảnh giới Thần Vương, cùng Mỹ công tử rời khỏi thế giới này, trở về vị diện hắn thuộc về.
Sau này sẽ trở lại đây, hắn có rất nhiều biện pháp trợ giúp vị diện tiến hoá. Hứa hẹn của hắn với Vị Diện Chi Chủ, hắn đều có tính toán kỹ càng.
Nhưng tất cả đều bị phá hư rồi, đã bị Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng phá huỷ. Tộc nhân không thể chết vô ích, trong nháy mắt này, Đường Tam hoàn toàn bị chọc giận.
Gϊếŧ 4762 người tộc ta, không lâu sau, ta tất để hai tộc Yêu Tinh hoàn trả gấp mười, gấp trăm lần.
Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng cũng không biết, bởi vì hắn máu lạnh và tàn nhẫn, tương lai khiến Thiên Hồ tộc phải trả giá cực kỳ đắt.
"Các ngươi tiếp tục lưu lại, ta muốn đi một chuyến đến học viện Cứu Thục." Đường Tam nói.
"Vâng, chủ nhân."
Dưới chân Đường Tam ngân quang lập loè, từ Hoàng Kim sơn cốc đến học viện Cứu Thục cũng không xa, phát động truyền tống chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Toạ độ học viện Cứu Thục, Đường Tam rất quen thuộc. Khi hắn xuất hiện thì đã ở ngoài học viện Gia Lý. Vì không muốn bị chú ý, hắn lựa chọn nơi này.
Đứng bên ngoài tường viện sau thành Gia Lý, nhìn học viện quen thuộc, tâm tình hắn bình phục vài phần.
Phía sau học viện Gia Lý chính là thị trấn nhỏ, nơi này có rất nhiều nhân loại sinh hoạt, là vì phục vụ cho học viện Gia Lý. Mà học viện Cứu Thục ở trên núi, là một nơi tương đối cao. Đó là nơi đầu tiên Đường Tam an ổn sống và trưởng thành.
Kỳ thật đã lâu hắn không trở về nơi này, bây giờ trở về, trong lòng lại có chút đau khổ. Khi hắn ngẩng đầu nhìn vào thị trấn thì không khỏi sững sờ.
Thị trấn nhỏ rõ ràng náo nhiệt hơn trước kia nhiều. Từ học viện Gia Lý bên này nhìn lại, trong thị trấn tiếng người huyên náo, dù ở vị trí lúc này của hắn cũng có thể mơ hồ nghe được thanh âm bên đó truyền đến. Hơn nữa, quy mô thị trấn nhỏ lớn hơn không ít, kéo dài vào trong Gia Lý Sơn Mạch.
Nhân loại, ở chỗ này đều là nhân loại.
Nhìn một màn này, tâm tình Đường Tam lập tức tốt hơn. Nơi đây có nhiều đồng tộc như vậy, ít nhất bọn họ vẫn còn sống.
Không có dừng lại, Đường Tam nhanh chân lên núi, đi vào trong tiểu trấn.
Có lẽ bởi vì hắn là nhân loại, nên khi vào trấn cũng không có ai ngăn cản hay hỏi lý do, tuỳ ý để hắn đi vào bên trong.
Trong trấn phi thường náo nhiệt, hơn nữa mọi người tựa hồ cũng bề bộn nhiều việc. Khắp nơi đều là mùi đồ ăn thơm nức, hoá ra đã đến giờ cơm tối.
Đi qua thị trấn nhỏ, Đường Tam đi đến học viện Cứu Thục, hắn phóng ra Thần Thức của mình, đi tìm khí tức quen thuộc.
Rất nhanh, hắn liền cảm ứng được điều gì đó. Hai mắt sáng lên, hắn bước nhanh hơn.