“Ơ, Lý Nguyễn phải không?”
Âm thanh này vang lên khi Lý Nguyễn đang kéo Cố Kỳ Nguyên đến tiệm mỳ bò ở bên cạnh khu nhà. Buổi tối cô ăn không nhiều cho nên vẫn cảm thấy đói, thế nên cô quyết định đi ăn khuya.
Một người mập không bằng nhiều người mập, bởi vậy bữa ăn khuya này Cố Kỳ Nguyên vinh dự được hưởng cùng.
Giọng nói xa lạ, Lý Nguyễn quay đầu nhìn lại, trên mặt vẫn còn vẻ nghi hoặc.
Hình như khá quen?
“Tớ là Vương Cầm Tiêu, lớp 7/12.” Cô gái trước mắt không cao lắm, cắt tóc kiểu con trai, gương mặt sạch sẽ, nhìn qua rất giống học sinh trung học.
Lý Nguyễn có phần ngại ngùng, so sánh với cô ấy, nhìn mình thật giống một bà cô…
“Tớ nhớ ra rồi, hồi đi học bọn mình ngồi cùng một tổ.” Đối phương tự giới thiệu giúp Lý Nguyễn nhớ ra. Người bạn kia không có thay đổi gì nhiều, chủ yếu là do ký ức hồi cấp ba đối với cô của hiện tại đã là chuyện quá xưa cũ rồi, bởi vậy khá là mờ nhạt. May mắn cô ấy cũng ở gần đây, năm đó cả hai thường xuyên đi học cùng nhau.
“Đúng vậy, tớ ngồi bàn đầu còn cậu ngồi bàn thứ hai từ dưới lên.” Vương Cầm Tiêu nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, thoạt nhìn càng thêm thanh thuần.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi.” Gặp lại bạn cũ, Lý Nguyễn bỗng hoài niệm năm tháng trung học, vì vậy cô đứng lại trước cửa tiệm trò chuyện.
“À phải rồi, sau khi tốt nghiệp tớ không gặp cậu nữa nhỉ? Tớ nhớ mẹ tớ có nói bây giờ cậu làm việc ở thành phố H hả?” Vương Cầm Tiêu dời ánh mắt từ Lý Nguyễn sang Cố Kỳ Nguyên, nhìn trên dưới một chút rồi lại nhìn cô, “Cậu, đưa em trai đi ăn mỳ sao?”
Lý Nguyễn khụ một tiếng, không dám nhìn vẻ mặt của Cố Kỳ Nguyên, vội vàng sửa lại, “Không phải, đây là, chồng của tớ.” Lý Nguyễn dừng một chút, sau khi nói ra từ “chồng”, cô càng không dám nhìn mặt Cố Kỳ Nguyên.
Nhưng mà, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt cười đến ngốc nghếch của anh bây giờ.
Quả thật, tâm trạng Cố Kỳ Nguyên vừa rồi giống như đang ở trên mặt đất lại đột nhiên rơi thẳng tới địa ngục, xong bụp phát lại bay lên thiên đường, thật sự là biến đổi quá nhanh, vui mừng liên tục!
“Hả?!” Vương Cầm Tiêu hơi kinh ngạc, ba chữ “học trưởng Đỗ” suýt thì nói ra, may là cô nhanh nhẹn nuốt lại vào bụng.
Cho dù quan hệ hồi cấp ba của hai người chỉ là xã giao, nhưng cô cũng biết chuyện Lý Nguyễn thích đàn anh Đỗ lớn hơn bọn họ hai khóa. Mẹ cô với dì của đàn anh Đỗ có quen biết, nghe nói sau khi tốt nghiệp đại học cả hai người đều ở lại thành phố H gây dựng sự nghiệp. Cô nhớ sau kỳ nghỉ Tết còn nghe mẹ cô nhắc đến chuyện hai người sắp kết hôn, không nghĩ tới bây giờ không chỉ chia tay, mà Lý Nguyễn còn kết hôn rồi?!
Đây đúng là tin giật gân mà! Nghe rợn hết cả người!
Vốn tưởng là một đôi kim đồng ngọc nữ, không nghĩ tới cả hai cuối cùng cũng không thể đến với nhau. Vương Cầm Tiêu cảm thấy hơi tiếc nuối.
Tình yêu thời đi học là tình yêu đơn thuần nhất, sau khi ra xã hội thì không thể được như vậy nữa. Nhưng cuối cùng, có thể đến được với nhau cũng không nhiều, khả năng ở cùng nhau lại càng khó.
Vương Cầm Tiêu cảm thấy, thật sự nên liên hệ với lớp trưởng để tổ chức họp lớp. Bạn bè cùng lớp năm đó gặp lại nhau, có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy cảnh còn người mất.
Không phải không nhìn rõ, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh.
Cô nhớ rõ, năm đó mặc dù ai ai cũng cảm thấy ngắc ngoải dưới lo lắng và áp lực nặng nề của kỳ thi đại học nhưng đến cuối cùng vẫn có người không thể kháng cự được sự cám dỗ đến từ hormone tuổi dậy thì mà lén lút yêu đương, đương nhiên vào lúc đó thì bị gọi là yêu sớm, phải bị thầy cô và người lớn khiển trách.
Cũng không biết, bạn cũ bây giờ thế nào rồi…
Lý Nguyễn thấy ánh mắt Vương Cầm Tiêu có vài phần lơ đãng, tuy cô không biết đối phương đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn lịch sự nói tạm biệt.
“Vương Cầm Tiêu, lần sau gặp nhé.”
Được rồi, đối phương có vẻ đang rơi vào cõi thần tiên mất rồi. Không thấy trả lời, Lý Nguyễn bèn kéo người đang có tâm trạng vui sướng như sắp bay lên trời là Cố Kỳ Nguyên vào cửa tiệm.
“Chủ quán, cho tôi hai bát mỳ thịt bò lớn, nhiều thịt bò với rau thơm nhé!”
“Anh không thích rau thơm!” Cố Kỳ Nguyên tỏ vẻ kháng nghị.
“Ngoan, đừng kén ăn. Rau thơm giúp dạ dày dễ tiêu, rất tốt cho sức khỏe.” Lý Nguyễn hướng dẫn anh.
“Sao em không nói rau thơm còn có thể giết được t*ng trùng.”
“Học thuyết vớ vẩn, không có căn cứ khoa học.” Lý Nguyễn không thèm để ý đến anh, duỗi tay lấy đũa thìa tốt nhất là không nên đặt ở dưới kính hiển vi nhận biết vi khuẩn, “Ở đây ăn ngon thật đấy!”
Buổi tối chỉ có mỗi hai người họ cho nên chủ quán làm rất nhanh, dựa theo yêu cầu của Lý Nguyễn, thịt nhiều, rau thơm nhiều.
“Cô gái nhỏ, lâu lắm rồi chú không thấy cháu đi? Nếm thử xem, hương vị còn ngon giống như trước đây không!” Chủ quán tầm năm mươi tuổi, cái bụng ưỡn ra, cười rất hiền hòa.
Lý Nguyễn nếm thử một ngụm nước dùng, “Dạ, ngon lắm!”
Cô quay đầu nhìn Cố Kỳ Nguyên đang lườm mình, cô cười tủm tỉm nhắc, “Anh ăn nhanh lên, ngon lắm đấy.”
“Đúng thế, chàng trai à, quán nhà bác chính là tiệm mỳ thịt bò đệ nhất thành phố N đấy!” Chủ quán tự hào vỗ ngực, “Chắc đây là lần đầu cháu tới phải không? Ăn rồi chắc chắn sẽ muốn quay lại!”
Cố Kỳ Nguyên cúi đầu nhìn bát mỳ thịt bò ngập thịt với rau thơm đến mức không nhìn thấy mỳ, trong lòng buồn bực. Anh rất muốn gắp hết chỗ rau thơm này ra trước mắt chủ quán, không biết ông ấy có vì vậy mà trở mặt hay không?
Cố Kỳ Nguyên đen mặt, cảm thấy trong miệng có mùi vị cổ quái, quay đầu trừng mắt nhìn vẻ mặt vui sướng của Lý Nguyễn, đây là trả thù anh phải không?
Trả thù? Đúng vậy, Lý Nguyễn tất nhiên là đang trả thù.
Làm đầu bếp chuyên chúc cho Cố Kỳ Nguyên lâu như vậy, anh thích hay không thích món gì cô đã nhớ đến thuộc lòng, rau thơm là món Cố Kỳ Nguyên ghét nhất, không gì sánh bằng.
Lý Nguyễn cúi đầu ăn một cách vui vẻ.
Cố Kỳ Nguyên không thèm bàn bạc với cô, chưa gì mở miệng đã nói “ngủ cùng nhau” khiến cô suýt bị dọa chết khiếp. Bây giờ trả thù anh một chút rau mùi, cô hết lòng quan tâm rồi đấy nhé!
Nếu không phải khí tràng của Nguyễn Mẫn lớn đến mức đủ để ngăn chặn Lý Thành Thụy đang bên bờ vực bùng nổ thì bây giờ cái mạng nhỏ của Cố tổng anh không biết có còn hay không. Anh cũng không suy nghĩ thử xem, bác sĩ ba Lý là một cây dao phẫu thuật nổi tiếng ở thành phố N, giải phẫu một người á, so easy!
Nói không chừng, Lý Thành Thụy mà tức giận lên thì chắc róc anh chỉ còn xương mất.
Trên đường về nhà, Cố Kỳ Nguyên vẫn đen mặt, Lý Nguyễn thì vui vẻ thoải mái, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười. Cố Kỳ Nguyên càng thêm bực mình, thường xuyên hừ một tiếng bên tai cô.
“Em nói này giám đốc Cố, nếu ngài có bất mãn gì với em có thể đi xa hơn một chút mà than thở không? Em nghe một đoạn đường mà lỗ tai này sắp lên kén luôn rồi.” Lý Nguyễn tỏ ý với Cố Kỳ Nguyên.
Người này cũng thù dai quá đi mất, về sau cô sẽ đều gắp rau mùi ra bỏ vào bát của cô.
“Hừ!” Cố Kỳ Nguyên không thèm để ý đến cô, còn cố tình lạnh lùng đè nặng giọng mũi hừ một tiếng.
“Em đúng là vừa kén ăn vừa thù dai mà, em trai.” Lý Nguyễn có phần dở khóc dở cười, nhếch miệng.
Cố Kỳ Nguyên càng thêm bực mình, ngừng bước, quay đầu nắm lấy bả vai Lý Nguyễn, hung dữ trừng mắt.
Mặt đen xì, nửa vì bát rau mùi kia, nửa vì cô gọi anh là “em trai.”
Vừa rồi cái người bạn cũ của Lý Nguyễn gọi anh là em trai kia, Cố Kỳ Nguyên đã lẩm nhẩm cái từ này trong lòng liên tục, về sau lại biến thành “em trai + rau mùi”, bây giờ là “em trai + rau mùi + em trai”…
“Buổi tối sẽ xử lý em! Cho em nếm thử xem “em trai” lợi hại thế nào!” Cố Kỳ Nguyên vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
Lý Nguyễn nghe vậy mặt đỏ tới tận mang tai.
Có phải cô nghĩ bậy bạ không? Sao cái từ “em trai” này nghe vào tai lại trở nên biến chất thế này…
“Cái đó, đêm nay không được, nhiều người như vậy ở…”
Lý Nguyễn ngượng nghịu vân vê bàn tay, lần trước nửa đêm cô ngủ mê man khiến cho Cố Kỳ Nguyên thực hiện được chuyện xấu. Hôm nay không như vậy được, một nhà toàn là phụ huynh, không phải cha mẹ em thì là cha mẹ anh. Phòng nhỏ cách âm không tốt chút nào, có tiếng động lớn một chút, ngày mai cô sao dám ra khỏi phòng gặp mặt cha mẹ nữa?
Cố Kỳ Nguyên có chút nhụt chí, “Nếu không đợi lát nữa anh uống với cha vợ mấy chén? Chuốc say ông ấy?”
Lý Nguyễn ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ, “Anh so tửu lượng với cha, ai say trước còn chưa chắc.”
Cố Kỳ Nguyên nhớ lại tửu lượng của mình với tửu lượng của cha vợ, kẻ tám lạng người nửa cân, bèn im lặng. Nói không chừng đêm nay chuốc say cha vợ, chính anh cũng không làm được cái gì nữa…
Thật khó khăn quá mà! Cố Kỳ Nguyên rất muốn ngửa mặt lên trời hét dài một phen. Về sau nhất định phải kiếm thật nhiều tiền! Nhất định phải mua biệt thự cho cha vợ! Cha mẹ vợ ở một tầng, anh với Lý Nguyễn ở một tầng, như vậy mới không quấy rầy lẫn nhau, làm gì cũng tiện…
Lý Nguyễn cười cười vỗ mặt Cố Kỳ Nguyên, “Ngoan nào, tối nay an phận mà ngủ đi, đừng động tay động chân. Nếu không em không dám đảm bảo ngày mai liệu tay chân anh có còn lành lặn nữa không.”
Cố Kỳ Nguyên bĩu môi, xem thường hừ lạnh, “Đừng có dọa anh.”
Được rồi, Lý Nguyễn là đang hù dọa anh, nhưng nó khiến anh nhớ tới đôi mắt lạnh lùng của Lý Thành Thụy, thật sự có vài phần bó tay.
Thì ra, là chính anh rút dây động rừng!
Hẳn là anh nên mạnh mẽ yêu cầu mình ngủ ở sô pha phòng khách, sau đó nửa đêm lén chạy đến phòng Lý Nguyễn, đây mới là phương án tốt nhất!
Cố Kỳ Nguyên hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc, bây giờ đã muộn rồi…
Lý Nguyễn thấy vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên ảo não, cười vui vẻ, “Thôi đi, đầu óc anh toàn nghĩ mấy cái xấu xa. Đến nhà em coi như nghỉ dưỡng đi, bớt nghĩ mấy cái chuyện vớ vẩn.”
“Chẳng lẽ nghỉ dưỡng thì không thể muốn này kia hả?” Cố Kỳ Nguyên tỏ vẻ không đồng tình, “Chính là cái đó, chúng ta cũng có thể làm theo phong cách triền miên nhẹ nhàng, không nhất định phải kịch liệt quá.”
Cố Kỳ Nguyên đảo mắt, vẻ mặt mang theo ý trêu chọc, “Hay là, em thích phương thức mạnh bạo này? Vậy cũng có thể, anh tùy quân chọn lựa, loại nào anh cũng có thể làm được.”
Lý Nguyễn trừng mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên, nhớ tới mấy lần “kịch liệt” trước đây, trong lòng nóng lên, sắc mặt cũng vì vậy mà đỏ ửng, “Anh còn dám nói.”
“Được, anh không nói, chỉ làm. Anh cũng thích động tay không động miệng.” Cố Kỳ Nguyên dừng một chút, “À không phải, anh thích vừa động tay chân lại động cả miệng.”
Được rồi, loại vấn đề này Lý Nguyễn tự nhận mình không thể bằng Cố Kỳ Nguyên được, bởi vì da mặt anh quá dày.
~ Hết chương 62 ~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuân Ấm
Chương 62
Chương 62