TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên
Chương 16: Phương Thế Kiệt thách đấu


Hạo Thiên Kỳ bước chân lên võ đài, tiếng ồn ào huyên náo ở dưới khán đài không hề làm hắn bị ảnh hưởng. Nhìn thấy đối thủ của mình ở phía đối diện cũng từ từ bước lên. Đó là một đại hán râu tóc xồm xoàm, thân hình vạm vỡ cao lớn, so với Hạo Thiên Kỳ thì đúng là một trời một vực.

Khi cả hai đứng đối diện nhau, có thể thấy được Hạo Thiên Kỳ thân hình nhỏ nhắn chỉ đứng tới bả vai của Triệu Hổ. Lúc này người chủ trì liền rời khỏi võ đài để lại không gian cho hai người.

Triệu Hổ nhìn Hạo Thiên Kỳ với ánh mắt đầy khinh bỉ, y hất cằm dõng dạc kiêu ngạo nói:

- Tiểu tử! Nhận thua đi, còn không da thịt ngươi sẽ phải chịu đau đớn. Ta vốn không thích ức hiếp kẻ yếu, ngươi nhận thua đỡ phải phí thời gian của ta.

Bỏ qua lời nói đầy kiêu ngạo kia của Triệu Hổ, Hạo Thiên Kỳ im lặng, hai tay giơ ra thủ thế chuẩn bị sẳn sàng giao chiến.

Thấy vậy Triệu Hổ lập tức cười lạnh nghĩ:

"Tiểu tử, không biết tốt xấu. Xem ta đánh ngươi kêu cha gọi mẹ."

Không nhiều lời, ngay lập tức Triệu Hổ lao đến, dùng nắm đấm bảy phần lực lượng của mình bổ một quyền về phía Hạo Thiên Kỳ. Tưởng chừng như y chỉ cần ra một đòn quyết định là có thể kết thúc trận đấu nhàm chán này. Nhưng không ngờ khi quyền phong của y đánh tới, dĩ nhiên liền đánh vào hư không.

Trong tích tắc Hạo Thiên Kỳ nhanh chóng lách người lướt đi, bằng vào bộ pháp mà hắn luyện tập trong những ngày qua, việc tránh đi đòn tấn công của một tên Luyện Tủy tam trọng là quá dễ dàng.

Triệu Hổ mở to mắt kinh ngạc, hắn vạn phần không nghĩ đến tiểu tử thấp bé này lại có thân pháp nhanh như vậy.

Chưa dừng lại ở đó, Triệu Hổ liền cảm giác được bên tai mình truyền đến kình phong, y lập tức theo bản năng liền đưa tay lên đỡ.

Phanh...

Hạo Thiên Kỳ sau khi né tránh liền tức khắc xoay người, tung ra một cước phản công.

Cước này Hạo Thiên Kỳ cũng không vận dụng nguyên khí, chỉ đơn giản là sử dụng lực lượng của bản thân. Dù vậy cũng khiến cho Triệu Hổ phải lùi lại hai trượng.

Cánh tay dùng để đỡ đòn của Triệu Hổ lập tức truyền đến nóng rát cùng run rẩy.

Lực đạo này... Luyện Cốt cửu trọng làm sao có thể xuất ra?

Chỉ mới là giao thủ qua hai chiêu, nhưng Triệu Hổ đã cảm giác được thiếu niên mà y trước đó khinh thường, quả thực không đơn giản. Ánh mắt y bổng chốc thay đổi, không còn vẻ ngạo mạn, mà chậm rãi nghiêm túc lên.

Y có chút hối hận vì quá ỷ y, cho rằng đối phương chỉ có tu vi Luyện Cốt cửu trọng, liền không để vào mắt. Hiện tại chứng kiến thân pháp quỷ dị cùng lực lượng bá đạo của người nọ liền biết mình gặp được đối thủ khó chơi. Nếu không nghiêm túc đánh, e rằng sẽ bị đối phương đánh bại.

Có lần đầu hậu quả, Triệu Hổ không dám vội vàng xuất chiêu, y lùi lại hai bước chân lắc lắc cánh tay để ổn định. Bất quá còn chưa kịp suy nghĩ đối sách để ứng phó, thì y đã thấy Hạo Thiên Kỳ đang lao về phía mình.

Triệu Hổ lập tức rơi vào bị động, chật vật từng chiêu từng chiêu né tránh sự công kích của Hạo Thiên Kỳ. Y không dám trực tiếp đối kháng, qua lần đầu tiên dùng cánh tay để đỡ đòn, y liền biết thân thể của đối phương cường hãn.

Này rõ ràng không phải là thân thể của một tên Luyện Cốt nên có. Chỉ mới trải qua quá trình trui rèn cốt cách, làm sao lại cứng cáp hơn người đã được tẩy tủy?

Mặc cho Triệu Hổ đầu đầy nghi hoặc, Hạo Thiên Kỳ vẫn rào rạt tấn công không hề có dấu hiệu yếu thế.

.........................

Lúc này những người ở dưới võ đài thấy được Triệu Hổ liên tiếp bị áp chế, không những không phản đòn, mà rơi vào tình trạng chật vật né tới tránh lui, ai nấy mặt mày đều tràn ngập tức giận mở miệng lớn tiếng chữi rủa.

- Tên khốn họ Triệu kia, chỉ là một tên nhóc Luyện Cốt cửu trọng đừng có đánh ẻo lả như đàn bà vậy, mau một chút đem hắn rơi đài.

- Mẹ kiếp, tiền của lão tử đặt hết cho ngươi đấy. Mau kết thúc trận đấu cho lão tử!

- CMN chứ, đánh như chó cụp đuôi. Mau phản công đi.

- Đánh hắn, đánh hắn rơi đài....

..........

Sự phẫn nộ ở dưới đài ngay tức khắc bùng nổ.

Nghe được những lời khó nghe kia, Triệu Hổ liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Đâu phải hắn không muốn phản kích, chỉ là mỗi lần đụng phải quyền cước của đối phương liền giống như đánh vào sắt thép. Thân thể cứng cáp đến cường độ này hắn đánh thế nào?

Triệu Hổ trong lòng rất không thoải mái, hắn biết mình cứ mãi né tránh như vầy cũng không phải là cách. Vì thế liền muốn dùng toàn lực tung ra một đòn quyết định. Sau khi áp súc toàn bộ lực lượng, hắn tìm cơ hội lập tức tung ra một quyền quyết định.

Liệt Địa Quyền -- Võ kỹ Hoàng giai trung phẩm!!!

Quyền pháp mang theo khí thế khai sơn phá địa mạnh mẽ lao đến, khiến cho không khí vang lên tiếng ma sát kịch liệt.

Hạo Thiên Kỳ nhìn về nắm đấm nhìn như uy lực mười phần ở phía trước, thong dong bình tĩnh, không tránh không né. Ngay khi nắm đấm sắp tới, Hạo Thiên Kỳ rốt cuộc động, chỉ thấy hắn nhanh chóng có chút lui ra phía sau nửa bước, nắm tay phải hiện lên xu thế mãnh liệt xông tới, lập tức đánh ra!

Bá Vương Long Quyền!

Trong không khí ẩn ẩn có tiếng rồng ngâm vang lên.

Một quyền vô cùng đơn giản, nắm đấm đụng nhau, dùng lực phá lực!

Bành.... Rắc....

Ngay sau đó tiếng xương cốt gãy vụn vang lên vô cùng chói tai, thân hình cường tráng của Triệu Hổ bay ra khỏi võ đài mười thước, lập tức bất tỉnh nhân sự.

Những người xung quanh võ đài toàn bộ một mảnh khiếp sợ, ai nấy cũng đều một mặt thất kinh, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Ai có thể nói cho bọn hắn, vừa mới là xảy ra chuyện gì không?

Bầu không khí im lặng bị phá vỡ bởi tiếng la lớn thảm thiết của một vị đại thúc.

- Aaaaaa.... Tiền của ta!

Lúc này mọi người đều hồi phục tinh thần, đội y dược của Đấu Võ Phường vội vội vàng vàng mang cáng ra khiêng Triệu Hổ đi chữa trị, mà nam tử chủ trì trận đấu cũng giật mình nhanh chóng bước lên, hắn đưa tay về phía Hạo Thiên Kỳ hứng thú bừng bừng tuyên bố:

- Trận này đấu sĩ Long Thủ thắng!

Nam tử vừa dứt lời, khơi dậy một trận thanh âm nghị luận lẫn phẫn nộ của những người bên dưới.

- Triệu Hổ làm sao có thể thua? Tên Long Thủ này chỉ mới có tu vi Luyện Cốt cửu trọng, hắn làm sao đánh thắng được Triệu Hổ đã là Luyện Tủy tam trọng? Các ngươi làm ăn dối trá lừa gạt tiền của bọn ta.

Có một người đưa ra dẫn chứng, liền ngay sau đó kéo theo một đám người kịch liệt phản đối.

- Đúng vậy, bọn ngươi bán độ. Ta không tin tên Long Thủ này có thể thắng.

- Mau trả lại tiền cho lão tử!

- Trả lại tiền đi!

- Khốn kiếp, lũ lừa đảo....

..............

Nhìn thấy ai nấy cũng đầy mặt nộ khí xung thiên như muốn lao lên giết người, nam tử vẻ mặt đầy khó coi lập tức mở miệng trịnh trọng nói:

- Các vị... các vị.... Đấu Võ Phường chúng ta trước giờ không chơi gian lận, vị Long Thủ này là chiến thắng bằng vào thực lực của mình. Lời nói của ta đều là sự thật.

Coi như nam tử có nói thế nào cũng không thể trấn áp được đoàn người phẫn nộ bên dưới.

- Ai tin! Ngươi lừa ai a?

- Nếu không làm rõ chuyện này, hôm nay bọn ta sẽ quậy nát cái Đấu Võ Phường này.

- Đúng vậy, đúng vậy.....

.......

Sự ồn ào, huyên náo ở bên võ đài của Hạo Thiên Kỳ liền hấp dẫn sự chú ý của tất cả người ở võ đài khác, cùng với những người đang ngồi ở phòng khách quý.

Phòng của Cung Dạ Yến.

Cung Dạ Yến xoa cằm, vẻ mặt lộ ra hứng thú quan sát Hạo Thiên Kỳ lẩm bẩm:

- Thú vị... Thiên phú khá tốt, cường độ  thể chất thuộc hàng thượng đẳng, cũng coi như tạm được. Võ kỹ kia... hình như có chút đặc thù. Ta giống như đã thấy qua ở đâu rồi thì phải.

Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một hồi, Cung Dạ Yến vẫn không nhớ ra được y đã gặp võ kỹ này ở đâu...

Mà ở phòng bên cạnh, lúc này cũng có hai người đang hướng mắt tò mò nhìn về phía võ đài của Hạo Thiên Kỳ.

Một giọng nữ tử hiếu kỳ vang lên:

- Bằng vào tu vi Luyện Cốt cửu trọng có thể đánh bại được một người Luyện Tủy tam trọng, người này có chút không đơn giản.

Giọng nam không cho là đúng, lắc đầu nhẹ giọng nói:

- Theo thần thấy một là Đấu Võ Phường chơi trá, hai là do tên Luyện Tủy tam trọng quá phế mới thất thủ khiến cho tên Luyện Cốt kia ăn may mà thắng.

Hai người này chính là Lam Nhược Tuyết và Thượng Quan Võ, sở dĩ bọn họ có mặt ở đây là vì Hoàng Gia học viện hôm nay muốn cho học sinh tham gia với tư cách đấu sĩ, tự mình trải nghiệm với những đối thủ tầm cỡ như bọn hắn, coi như trao dồi kinh nghiệm chiến đấu. Đây cũng là một loại phương pháp luyện tập rất bổ ích.

Lam Nhược Tuyết không đích xác biết được chuyện này thực hư ra sao, vì thế nàng im lặng không phản đối cũng như thừa nhận lời nói của Thượng Quan Võ, chỉ là ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía võ đài kia.

...............

Sự hỗn loạn, ồn ào ngay sau đó liền bị dập tắt bởi một tiếng quát kèm theo kình lực vang lên:

- IM LẶNG CHO TA!

Những người đang có ý định xông lên võ đài lập tức bị tiếng quát này trấn bay ra xa, ai nấy đều một mặt xanh mét nhìn lên. Họ nhất thời khí nóng hôn đầu mới quên mất Đấu Võ Phường là nơi như thế nào.

Trên võ đài lúc này đã xuất hiện một nam tử trung niên xa lạ. Người này toàn thân hiện ra một cổ khí tức kinh người, khiến cho một đám người ở bên dưới không một ai dám ho he, rục rịch.

Nếu như lúc này không ai nhận ra thân phận của nam tử trung niên trên võ đài mà vẫn ngoan cố lên tiếng hay lao lên, thì thật chán sống rồi.

Hắn chính là người cai quản nơi này, Tư Đồ Minh, tu vi đã ở Ngưng Hóa Cảnh trung kỳ. Bàn về thực lực, hắn là một trong những cao thủ đứng hàng thứ ba ở Lam Vân đế quốc.

Người đứng đầu chính là Hạo Thiên Vũ - gia gia của Hạo Thiên Kỳ, còn nhân vật đứng thứ hai là một lão nhân đang trụ ở hoàng cung. Vị tiền bối này càng là thần bí, vì ít ai thấy được hắn. Mặc dù thân phận của hắn là thủ hộ hoàng cung, nhưng coi như hoàng đế muốn mời hắn ra mặt, vậy phải xem chuyện đó có đủ sức thuyết phục hắn hay không đã.

Nói đến thân phận của Tư Đồ Minh, dòng họ Tư Đồ là một trong chín thế gia. Mặc dù Tư Đồ Minh không phải là trực hệ con cháu dòng chính, nhưng cũng không mấy ai dám cả gan đụng đến hắn. Đùa sao, đó là Tư Đồ thế gia a. Luận thân phận đã kinh hãi như vậy, huống chi thực lực của hắn càng không thể khinh nhờn.

Nam tử chủ trì thấy Tư Đồ Minh liền đi tới khom người, cung kính nói:

- Phường Chủ, thuộc hạ thất trách.

Tư Đồ Minh nhàn nhạt phất tay nói:

- Được rồi, ngươi lui xuống đi. Ta sẽ giải quyết chuyện này.

Nghe hắn nói vậy, nam tử tuân lệnh rời đi. Lúc này ánh mắt Tư Đồ Minh nhìn thoáng qua Hạo Thiên Kỳ có chút nghiền ngẫm đánh giá. Người này là do Cung Dạ Yến dẫn đến, sở dĩ hắn đích thân ra mặt cũng chính là muốn cho Cung Dạ Yến vài phần mặt mũi, thuận tiện kéo theo quan hệ của đôi bên gần hơn.

Tuy rằng bề ngoài Cung Dạ Yến khá trẻ tuổi, nhưng không một ai biết được thân phận thật của y. Đến từ đâu, thực lực ẩn tàng ra sao, càng không người biết được. Trước kia Tư Đồ Minh từng giao chiến qua với Cung Dạ Yến, đều không phân định thắng thua. Trẻ tuổi lại có tu vi bậc này, Tư Đồ Minh làm sao dám đắc tội, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu chính là hắn ham thích cường giả để luận bàn. Chỉ cần có thực lực, đủ để khiến hắn tôn trọng.

Bất quá từ trước đến nay Tư Đồ Minh vẫn chưa thấy qua Cung Dạ Yến để tâm đến ai. Hôm nay đột nhiên lại dẫn người tới, nguyên nhân chắc hẳn là muốn rèn luyện. Mà người này Tư Đồ Minh từ đầu quan sát, quả thực rất có tư chất, đây có thể là đệ tử của Cung Dạ Yến đi. Có một cơ hội tốt để lôi kéo quan hệ như vậy, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua.

Tư Đồ Minh cất giọng nghiêm túc nói:

- Đấu Võ Phường ta xưa nay chưa từng lừa dối, hay làm bất cứ việc gì tổn hại đến khách hàng. Chúng ta đều lấy công bằng mà phán xét. Các ngươi nếu như đã không tin thực lực của đấu sĩ Long Thủ này, vậy thì tại sao không cử một người trong các ngươi lên so tài với hắn.

Hắn nói xong liền quay qua híp mắt mỉm cười hỏi Hạo Thiên Kỳ:

- Tiểu huynh đệ, ta đưa ra phương pháp vậy được chứ?

Hạo Thiên Kỳ thầm mắng, ngươi đã quyết định còn hỏi ta?

Đúng là ỷ già cậy mặt.

Mặc dù trong lòng đang khí, nhưng Hạo Thiên Kỳ vẫn trầm mặc gật đầu đáp ứng. Hắn đến đây là để rèn luyện, so tài với ai cũng không quan trọng.

Thấy vậy, dưới võ đài ai nấy cũng nhìn nhau nhao nhao nói:

- Đúng nhỉ, nếu vậy trong chúng ta cử một người lên khiêu chiến với hắn là biết được.

- Người nào lên, ta đã Luyện Khí tứ trọng. Tu vi cách hắn quá xa, không thích hợp.

- Cử một tên có tu vi Luyện Tủy lên là được.

............

Ngay lúc mọi người còn đang phân vân, thì một thiếu niên bận trường bào màu vàng từ trong đám người nhảy lên trên võ đài. Hạo Thiên Kỳ nhận ra kẻ này, người này trước đây từng cản đường hắn đây mà.

Thiếu niên bước đến trước mặt Tư Đồ Minh hành lễ, cung kính nói:

- Tư Đồ tiền bối, vãn bối Phương Thế Kiệt tu vi Luyện Tủy lục trọng, xin ứng chiến.

Tư Đồ Minh ồ lên một tiếng, sau đó nhớ ra việc gì, liền thuận miệng hỏi:

- Ngươi là nhi tử của Phương Duệ đi?

Phương Thế Kiệt nghe vậy liền hãnh diện gật đầu đáp:

- Vâng, thưa tiền bối!

Dười đài lập tức một mảnh ồ lên kinh ngạc, Phương gia Phương Duệ, ai mà không biết người này đang giữ chức Thượng Thư nhị phẩm. Nếu nói trong triều đình người có lực ảnh hưởng nhất là Hạo Thiên Vũ - Lão Hầu gia, và Thượng Quan Văn - Tể tướng đương triều, thì người có quyền lực thứ ba lại chính là Phương Duệ.

Hơn hết bộ hoàng y mà Phương Thế Kiệt đang mặc trên người lại là y phục đặc cách của Hoàng Gia học viện, chỉ có học viên nội môn mới được phép mặc màu sắc loại này. Học viên ngoại môn đa số đều là mặc thanh y, cho thấy Hoàng Gia học viện muốn vào được nội môn phải cạnh tranh rất gay gắt khắc nghiệt.

Tư Đồ Minh gật gật đầu khách sáo nói:

- Cũng là thiếu niên anh tài.

Nghe Tư Đồ Minh khen mình, Phương Thế Kiệt tức khắc trong lòng vui mừng. Hắn không hề nhận thấy được Tư Đồ Minh chỉ là khách sáo nói mà thôi. Bất quá tư tưởng thiếu niên có chút háo thắng, thấy Tư Đồ Minh khen bản thân, liền nghĩ bản thân xuất chúng. Càng là nhìn ra được những người ở bên dưới có ánh nhìn hâm mộ, vẻ kiêu ngạo liền phô bày hết trên khuôn mặt hắn.

Đọc truyện chữ Full