TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộng Điệp Kỳ Truyện
Chương 83: - Thảo Nguyên

Thời điểm này đối với nhị quốc là mùa đông khắc nghiệt, nhưng đối với thảo nguyên phía nam thì lại là lúc thời tiết thoải mái nhất trong cả năm. 

Địa hình của Phong Vũ đại lục tương đối kỳ quái. Tấn quốc trước kia quanh năm thời tiết đều tương đối ôn hòa, Trịnh Tấn phía bắc và thảo nguyên phía nam thì lại có bốn mùa chênh lệch nhau. Khi nhị quốc phía bắc đã vào những ngày tháng băng giá nhất thì dân du mục phía nam mới vừa trải qua mùa khô nóng nực. Hiện tại, tiết trời dịu mát tương tự với mùa thu của đồng bằng đang bao trùm lấy thảo nguyên. Các bộ lạc ở đây vì thế cũng di chuyển sâu hơn về phía nam, hướng về phía sa mạc để chuẩn bị cho mùa sinh sản của lạc đà.

Rời khỏi Tề quốc, Bách Phong Linh cởi bỏ lớp áo lông cừu dày cộm trên người thay bằng một chiếc váy thổ cẩm nhẹ nhàng. Y phục đơn giản này thực sự có khí chất của thảo nguyên.

Thương đoàn cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại để ăn ngủ hoặc để tránh những cơn mưa lớn tầm tã thỉnh thoảng lại đổ xuống không gian mênh mông xung quanh bọn họ. Sau gần một tháng trên lưng ngựa, cuối cùng bọn họ cũng về tới Thiết Cương bộ lạc.

Bách Phong Linh nheo mắt nhìn về phía trước, thấy được san sát những lều cỏ lớn nằm giữa một mảnh đất trống. Phía bên trái khu lều là một thảm cỏ xanh mơn mởn, cùng với một đàn cừu đang lười biếng cúi đầu gặm gặm. Nhìn kỹ hơn, từ đằng xa còn có một đàn bò đang được lùa hướng này, con nào con nấy đều trông no nê sau một ngày ăn uống thỏa thích.

Nơi yên bình như thế này mà Chiến gia cũng có thể lôi kéo để gây chiến với nhị quốc sao? Bọn họ trông đâu có giống là có quân đội riêng của chính mình.

Khi Bách Phong Linh còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì thương đoàn đã về tới trung tâm bộ lạc. Đoàn người chia nhau ra đi sắp xếp những thứ hàng hóa mua được, còn Bách Phong Linh thì bị Mộc Đầu dẫn tới chiếc lều vải lớn nhất ở chính giữa. Đây hẳn là nơi ở của phụ thân Thảo Kiện Nhã đi.

Bách Phong Linh và Mộc Đầu bước vào. Bên trong lều vải là một nam nhân cao lớn tướng tá uy nghiêm, thân trên để trần, thân dưới mặc một chiếc váy thổ cẩm, còn trên đầu đội một chiếc mũ lông vũ, nhìn trông giống như là lông của con đại bàng bên cạnh hắn.

Khi hai người đi vào, mắt hai con đại bàng bỗng dưng tập trung vào Bách Phong Linh, sau đó nó kêu lên hai tiếng đầy nghi ngờ. Hương vị của nữ nhân trước mặt khiến nó cảm thấy xa lạ. Nhưng thấy chủ nhân của mình không có phản ứng gì khác thường, con đại bàng này cũng không kêu lên nữa, chỉ là mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia.

"Hãn, năm nay giá cả ở đồng bằng vẫn cao như vậy, chúng ta lần này lương thực không mua được quá nhiều, có lẽ một thời gian nữa ta lại phải đi một chuyến." - Mộc Đầu bắt đầu báo cáo kết quả của thương đội.

Vị tộc trưởng Thảo Thể Kiện kia cũng không lấy làm bất ngờ với thông tin của Mộc Đầu, chỉ nhẹ gật đầu rồi quay sang nhìn Bách Phong Linh đứng bên cạnh hắn.

"Lần này A Nhã con có học tập được nhiều thứ không?" - giọng nói của hắn vừa nghiêm trang nhưng vẫn tràn đầy tình yêu thương.

Bách Phong Linh bắt đầu căng thẳng. Khảo nghiệm lớn nhất của nàng tới rồi! Nếu không qua được cửa này thì kế hoạch của nàng coi như hỏng bét. Được rồi, nhập vai nào!

"A ba!!" - Bách Phong Linh cười hì hì chạy đến bên người Thảo Thể Kiện. "Đồng bằng có rất nhiều thứ thú vị, lần sau a ba lại cho con đi chơi với mọi người nhé." Nàng vừa nói vừa đưa tay lên đấm lưng bóp vai cho hắn.

"Thú vị à?" - Thiết Cương tộc trưởng hùng hổ tức giận, "có phải con lại gây phiền phức cho Mộc Đầu đúng không? Trước khi đi a ba đã dặn dò như thế nào rồi? Ai dà, từ ngày mai phạt con đi nhặt phân bò."

Bách Phong Linh dừng tay đấm, xụ mặt giả vờ mếu máo: "Đâu có đâu. Con rất ngoan mà! A ba hỏi Mộc Đầu mà xem. Con còn đổi được mấy tạ hải ngư của người đồng bằng với giá rẻ nhé. Mộc Đầu còn khen Nhã rất giỏi đó!"

Thảo Thể Kiện nhìn nàng với ánh mắt ngờ vực rồi nhìn sang Mộc Đầu: "A Nhã có nói thật không?"

Mộc Đầu cười ha hả gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy. A Nhã hôm đó dùng có mấy đầu cừu mà đổi được tận năm tạ hải ngư đấy. Ta cũng không biết tiểu tinh nghịch này lừa dối mấy người đồng bằng kia như thế nào, nhưng mà bọn họ thua lỗ như thế mà còn cười tươi vui vẻ lắm."

"Đó, a ba thấy không! Con đâu có bao giờ nói điêu đâu cơ chứ!!" - Bách Phong Linh vểnh miệng lên tự đắc.

"Được rồi! Xem như con giỏi." - Thảo Thể Kiện xoa đầu tiểu nữ nhi của hắn. "Nếu đã ham chơi như vậy thì mấy ngày nữa con mang hải ngư và hàng hóa đồng bằng sang mấy bộ lạc phía tây đi trao đổi, chú ý đổi nhiều lương thực đem về đây. Mùa mưa sắp qua rồi, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho thời tiết lạnh giá."

Sa mạc phía nam mùa hè thời tiết nóng cháy, còn mùa đông cũng khắc nghiệt không kém. Phía bắc Trịnh Tề bởi vị trí nằm cạnh Bắc hải nên còn có thể dựa vào việc nước biển thoát nhiệt chậm mà không khí giữ được chút ấm áp trong mùa đông. Còn ở thảo nguyên này, mùa đông của bọn họ lạnh lẽo hơn rất nhiều. Cộng với việc dân du mục không có cấu trúc sinh sống cố định, mấy căn lều cỏ này chẳng bảo vệ bọn họ được bao nhiêu.

Chờ mùa đông của bọn họ tới thì đồng bằng cũng sẽ sang xuân. Đại đa số các bộ lạc thảo nguyên lúc này sẽ di cư lên phía bắc để hưởng chút gió xuân ấm áp thổi từ nơi đó xuống.

Thảo Thể Kiện không có thời gian tiếp chuyện Bách Phong Linh quá lâu bởi vì có rất nhiều người còn đang muốn xin gặp hắn. Điều này lại càng đúng ý của nàng. Hiện tại mới nói chuyện vài ba câu mà vị a ba của nàng đã có vẻ ngờ vực rồi, nếu còn nói thêm nữa thì chắc thân phận nàng sẽ bị bại lộ. 

Thảo Kiện Nhã rời lều vải, đi tới một chiếc lều nhỏ ngay cạnh dành riêng cho nữ quyến của tộc trưởng bộ lạc. Theo như nàng biết, a ba nàng chỉ có một người nương tử, chính là "a mụ" của nàng, cùng  với ba người nhi tử và một nữ nhi độc nhất. Chả trách Thảo Kiện Nhã này lại được cưng chiều như vậy!

May mắn hơn cho Bách Phong Linh, mẫu thân và mấy vị huynh trưởng của Thảo Kiện Nhã hiện tại đều không ở trong bộ lạc mà đang ở nơi khác lo chuyện đỡ đẻ cho đàn lạc đà nhỏ của bộ lạc. Nghe nói Thảo Kiện Nhã này rất gần gũi với a mụ của nàng ấy, nếu vị phu nhân kia mà ở đây thì chắc nàng sẽ bại lộ mau thôi. Xem ra, ngày mai nàng cần xin tộc trưởng phụ thân cho đi thăm viếng mấy bộ lạc xung quanh ngay mới được.

Bách Phong Linh tới lều là bắt đầu nằm xuống ngủ một giấc thật sâu, trong mơ vẫn cứ cảm thấy thân thể mình lắc lư vô định, chắc là do ám ảnh với đọan thời gian sống trên lưng ngựa vừa rồi. 

Sáng sớm hôm sau, nàng bị đánh thức bởi tiếng ầm ĩ từ bên ngoài lều.

"Nhã!! Nhã trở về sao không nói với ta!! Mau ra đây a!! Ta nhớ ngươi chết mất thôi!" - đây là một giọng nói lanh lảnh, có vẻ người bên ngoài là một tiểu nữ nhân.

Bách Phong Linh mở bừng mắt ra. 

Chết tiệt! Tiểu nha đầu này còn có bằng hữu thân thiết nữa sao? Làm sao bây giờ? Đến tên nàng ta nàng còn không biết. Ai dà, đáng nhẽ trước lúc làm chuyện trộm thân phận này nàng phải moi thông tin từ miệng Thảo Kiện Nhã kia mới phải chứ. Hồ đồ! Nàng đúng là đầu óc hồ đồ mà!"

Bách Phong Linh tiếp tục giả bộ ngủ, trong lòng thì nhanh chóng suy tính đối sách. Lúc này, một giọng nam lại vang lên:

"Trăn!! ngươi sáng sớm đã hét hò cái gì đấy. Không phải a ba bảo ngươi cùng mọi người đi chăn cừu rồi sao? Ngươi lại trốn phải không?"

"Sao Trú lại ở đây. Ta ... ta tìm Nhã rủ Nhã đi chăn cừu mà! Ta không phải muốn trốn đi chơi đâu, Trú đừng có mách a ba nhé!" - sau câu nói sửng sốt này là rất nhiều tiếng mè nheo của nữ nhân kia.

Tiếng nam nhân lại nói: "Được rồi, được rồi! Mau đi đi! Nhã không có thời gian đi với ngươi đâu. Hãn bảo ta cùng Nhã và mấy người nữa đem hàng hóa đi trao đổi với mấy bộ lạc xung quanh rồi. Sáng sớm mai bọn ta sẽ xuất phát. Ngươi đừng có làm phiền Nhã nữa, hôm qua Nhã vừa về, ngươi phải để Nhã còn nghỉ ngơi chứ."

Mấy tiếng càm ràm nhỏ vang lên. Sau đó, nữ nhân tên Trăn kia thực sự rời đi. Hai người này hóa ra là nhi tử nhi nữ sinh đôi của Mộc Đầu, tên là Quách Mộc Trăn và Quách Mộc Trú, Mộc Đầu đã nhiều lần nhắc tên bọn họ với nàng.

"Mộc Trú?" - vì hai người không quá thân thiết nên Bách Phong Linh không được gọi hắn bằng một chữ như Quách Mộc Trăn lúc nãy. Đây chính là tập tục của người thảo nguyên.

"Kiện Nhã, ngươi đã dậy rồi à?" - Quách Mộc Trú vén cửa đi vào.

"Ừ." - nàng ngáp ngắn ngáp dài trả lời, "là chuyện đi trao đổi đúng không? Ta biết rồi, ngày mai trước khi lên đường thì tới gọi ta. Bây giờ ta phải đi ngủ tiếp đây." 

Nói xong, nàng lại nằm xuống, trùm chăn lên rồi chìm vào giấc ngủ. Mặt trời còn vừa mới lên mà, làm sao nàng có thể xuống giường vào giờ này được cơ chứ!

Quách Mộc Trú cười cười lắc đầu. Kiện Nhã vẫn cứ giống như một con cừu lười thích ngủ vậy. Nhưng mà mấy con cừu lười biếng kia cũng rất chi là khả ái a!

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Quách Mộc Trú lại tới bên ngoài lều của Thảo Kiện Nhã. Hắn lớn tiếng kêu vọng vào: "Kiện Nhã, mau dậy đi thôi! Chúng ta phải xuất phát sớm thì trước khi mặt trời lặn mới có thể tới Thiết Mã bộ lạc được."

Quách Mộc Trú nghĩ với tính lười biếng thường ngày của Kiện Nhã thì hắn cần phải gọi thêm cả canh giờ nữa nàng mới dậy được. Khiến cho hắn bất ngờ, câu nói đầu tiên của hắn vừa kết thúc thì Thảo Kiện Nhã đã y phục đầu tóc chỉnh chu bước ra ngoài.

"Chúng ta là tới Thiết Mã bộ lạc sao? Đi thôi!" - nàng vui vẻ nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa.

Quách Mộc Trú cũng vui vẻ cười theo. Hắn sao lại quên mất Kiện Nhã và tiểu tinh nghịch Mộc Trăn kia là cùng một giuộc, nói đến đi chơi là không bao giờ lười biếng cơ chứ!

Đoàn người lần này chỉ có năm người cưỡi năm con ngựa dẫn theo mấy con lạc đà đi phía sau để chở đồ. Bọn họ hướng về phía tây mà đi, đến tầm chiều thì tới bên ngoài của Thiết Mã bộ lạc.

Người của Thiết Mã bộ lạc đón tiếp bọn họ rất nồng nhiệt, cũng không bàn tới chuyện mua bán gì ngay mà thay vào đó là mời bọn họ cùng tham gia ăn uống bên đống lửa trại. 

Khi miệng của Bách Phong Linh đang nhồm nhoàm gặp một cái đùi cừu mỡ màng thì một nam tử hán thân mặc một chiếc áo da báo đi về hướng của nàng. Đoán người đến hẳn là tộc trưởng của Thiết Mã bộ lạc, Bách Phong Linh vội vàng phủi quần áo đứng dậy, cúi người chào theo đúng tiêu chuẩn của thảo nguyên:

"Kính chào Thiết Mã khả hãn vĩ đại. Ta là Thảo Kiện Nhã, nhi nữ của Thiết Cương hãn đông thảo nguyên. Kiện Nhã tới đây mang theo thành ý của Thiết Cương hãn, bày tỏ mong muốn được cùng bộ lạc của Thiết Mã hãn vĩ đại trao đổi vật phẩm. Thiết Cương hãn chúng ta giao thương với người đồng bằng, mang tới hải ngư, muối, và các loại vật dụng bằng sắt để đổi lấy hắc mạch."

Mỗi bộ lạc trên thảo nguyên đều có sở trường riêng của mình. Thiết Mã bộ lạc là bộ lạc duy nhất có thể trồng lúa trên đất thảo nguyên này. Tuy nhiên, thứ mà bọn họ trồng là loại lúa hắc mạch có sản lượng thấp, ăn cũng không ngon bằng lúa gạo của đồng bằng.

Thiết Cương bộ lạc có lẽ là bộ lạc duy nhất không có sở trường trong trồng trọt, chăn nuôi. Tuy Thiết Cương bộ lạc bọn họ có chăn gia súc và trồng một số thực vật nhất định, nhưng sản lượng của những thứ này không đủ để nuôi sống mấy trăm miệng người trong bộ lạc. Nhưng mà đổi lại, người Thiết Cương nổi tiếng cởi mở. Bọn họ là bộ lạc duy nhất thường xuyên giao thương với đồng bằng. Bọn họ sống chủ yếu dựa vào chênh lệch giá cả ở thảo nguyên và đồng bằng. Giả dụ như mấy tạ hải ngư kia bọn họ chỉ dùng mười đầu cừu để đổi, nhưng về tới thảo nguyên có lẽ phải đổi được với giá gấp mười lần như vậy.

"Lần này Thiết Cương bộ lạc các ngươi còn có cả hải ngư sao?!? Thứ đặc sản này lâu lắm rồi ta chưa được nếm qua. Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến người ta thèm thuồng rồi." - Người nói câu này là một nữ nhân tuổi trên dưới tam tuần đang đứng bên cạnh Thiết Mã hãn. 

Nữ nhân này có lẽ là phu nhân của Thiết Mã tộc trưởng.

"Đây phải chăng là Thiết Mã khả tôn?" - Bách Phong Linh mở miệng thăm dò.

Thiết Mã tộc trưởng ha hả cười, trông có vẻ rất tự hào đáp: "Phải đó. Đây là nhị khả tôn của ta, ta năm ngoái mới cưới về."

Nhị khả tôn? Thiết Mã tộc trưởng thế mà lại thú hai nữ nhân a!

Tuy trong lòng âm thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt Bách Phong Linh vẫn cứ phải giả bộ tươi cười: "Chúc mừng khả hãn! Khả tôn quả là một người xinh đẹp! Nếu khả tôn đã yêu thích, chi bằng Kiện Nhã lấy mấy cân hải ngư ra mời khả tôn và khả hãn cùng thưởng thức!"

"Được lắm!" - Thiết Mã khả tôn vui vẻ cười lanh lảnh.

Bách Phong Linh lôi chút hải ngư ra chiêu đãi Thiết Mã bộ lạc, bọn họ cũng đem mấy bình hắc mạch tửu chưng cất lâu năm ra mời mấy vị khách nhân phương xa tới. Tất cả mọi người cùng ngồi bên đống lửa, vừa ăn uống nhồm nhoàm, vừa cười cười nói nói.

Bách Phong Linh một mặt cùng bọn họ xã giao, mặt khác lại vận dụng Ngũ Giác thuật hết công suất, nghe lẻn người Thiết Mã trò chuyện. Nàng vẫn không quên nhiệm vụ chính của mình là tìm hiểu kế hoạch của Chiến gia.

Nhưng mà sau cả đêm nghe ngóng, nàng cũng chỉ biết được mấy chuyện bát quái xảy ra trong bộ lạc của bọn họ, chứ chẳng nghe được thứ gì liên quan tới chuẩn bị chiến tranh cả. Chuyện quan trọng nhất mà nàng nghe được chỉ là nữ nhân bên cạnh Thiết Mã tộc trưởng kia thế mà lại là một nữ nhân ngoại lai. Người trong bộ lạc đều không ưa nàng ta cho lắm, nhưng Thiết Mã hãn lại cực kỳ yêu thích sủng ái nữ nhân này, tới mức bỏ bê lạnh nhạt cả chính thất.

Đêm đến tiệc tàn, người của Thiết Cương bộ lạc được sắp xếp vào nghỉ ngơi trong một lều cỏ lớn. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ vừa tỉnh dậy đã được Thiết Mã tộc trưởng cho vời tới lều chính để bàn bạc chuyện trao đổi.

Bách Phong Linh có dịp trổ tài thương thuyết, khiến Thiết Mã tộc trưởng đồng ý trao đổi hắc mạch vời một giá hời cho nàng mà mặt vẫn tươi cười vui vẻ. Có điều, nàng lại nhạy cảm nhìn ra được một chút gì đó không ổn ở đây. Thiết Cương Thiết Mã hai bộ lạc qua lại rất nhiều, giá cả và sản lượng hắc mạch nàng cũng đã tìm hiểu rõ từ chỗ Quách Mộc Trú. Theo tính toán của nàng, số lượng hắc mạch trong tay của Thiết Mã tộc trưởng có vẻ dư dả hơn mọi khi rất nhiều. 

Điều này có thể có nghĩa là Thiết Mã bộ lạc cũng là một trong những bộ lạc nhận được lương thực từ tay Chiến gia. Thế nhưng mà, nàng đã thăm dò cả nơi này rất kỹ rồi. Ở đây làm gì có người đồng bằng nào cơ chứ? Nhìn qua nhìn lại, nơi này có lẽ chỉ có vị nhị khả tôn bên cạnh Thiết Mã tộc trưởng kia là đáng nghi nhất. Ngẫm lại, khẩu âm của nàng ta hình như có chút âm vị khác với người thảo nguyên. Có lẽ nàng ta chính là một con cờ của Chiến gia đi!

Người của Thiết Cương bộ lạc sau khi thỏa thuận xong thì lập tức trao đổi hàng hóa rồi rời đi. Bách Phong Linh cũng không điều tra được gì thêm. 

Rời khỏi Thiết Mã bộ lạc, đoàn người của Thiết Cương bộ lạc lại di chuyển xuôi về phương nam. Hành trình này kéo dài hơn một tháng, đi qua mười mấy bộ lạc lớn nhỏ. Thiết Cương bộ lạc ngoài dùng hải ngư và sản vật mua được từ Thương Thịnh thành ra trao đổi, bọn họ còn dùng đồ của các bộ lạc khác ra để trao đổi với nhau. 

Ví dụ như, hắc mạch của Thiết Mã bộ lạc có thể dùng để đổi lấy lông lạc đà từ Mộc Lan bộ lạc với giá hời, bởi vì Mộc Lan bộ lạc này thường trú sâu trong sa mạc, không có khả năng trồng trọt bất cứ loại lương thực nào. 

Mộc Lan bộ lạc này chính là điểm dừng cuối cùng của Thiết Cương thương đoàn, cũng là nơi mà Bách Phong Linh mong chờ để tới nhất. Một là bởi nàng rất yêu thích vải bông lông lạc đà của bọn họ, hai là vì nàng mộ danh muốn tới nhìn vị nữ tộc trưởng của một trong những bộ lạc lớn nhất thảo nguyên này.

Đọc truyện chữ Full