"Lấy lập trường của đại nương, chiếc trâm hoa này dù đưa cho ai cũng đều là thiên vị, mà lấy lập trường của ta thì, trâm hoa này đưa cho ta chính là công bằng nhất, người không vì mình trời tru đất diệt, công bằng là thế nào, rất tốt với mình chính là công bằng."
Lời nói vừa dứt, Lý thị cùng hai tiểu thư Tô gia đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Phi Sắc, đáy mắt còn lộ ra vui sướng khi người gặp họa.
Ai mà không biết ở Tống Quốc này Ngọc Tuyền Cơ chính là kẻ cuồng vọng nhất, ngay cả Hoàng Thượng còn phải kiêng dè hắn ba phần, mà bây giờ Tô Phi Sắc một thứ nữ nho nhỏ lại dám ở trước mặt Ngọc Tuyền Cơ nói ra lời cuồng vọng như vậy, kết cục thế nào khỏi cần nghĩ cũng biết.
Mà Ngọc Tuyền Cơ trong mắt cũng nhanh chóng hiện lên một mạt quang mang, chỉ có Tô Phi Sắc vẫn vân đạm phong khinh như cũ.
"Bộp! Bộp! Bộp!"
Một trận vỗ tay từ trong loan kiệu truyền đến: "Lấy lập trường của ta, rất tốt với mình chính là công bằng, nói rất đúng, chiếc trâm hoa này liền cho ngươi, chúng ta đi."
Tuy rằng Tô Phi Sắc đã lén thay đổi suy nghĩ của hắn, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng đã trả lời vô cùng xuất sắc.
Quan trọng nhất chính là, đáp án này rất vừa ý hắn, nghe thật thống khoái.
Hy vọng màn diễn tiếp theo cũng có thể xuất sắc giống như câu trả lời của nàng.
"Cung tiễn Cửu Thiên Tuế."
Loan kiệu khởi giá, không lâu sau, hắc y thị vệ vây quanh bốn phía cũng rút đi hết, chỉ còn lại bốn người các nàng quỳ trên mặt đất.
Tô Tĩnh Hương cùng Tô Tĩnh Điềm sợ tới mức chân mềm nhũn, đành phải ngồi dưới đất không đứng dậy được, mà Lý thị ánh mắt sắc bén đánh giá Tô Phi Sắc.
Bà ta cùng với vị Tam tiểu thư không được sủng ái này cũng không có nhiều tiếp xúc, nhưng trong ấn tượng Tô Phi Sắc tuyệt đối không phải như thế, chưa nói đến cùng Cửu Thiên Tuế đấu trí đấu dũng, mà ngay cả những lời Tô Phi Sắc vừa mới nói kia đã làm cho bà ta không khỏi kinh hãi.
Ngữ khí thập phần cuồng vọng, thập phần tự tin.
Không nghĩ tới dưới mí mắt bà ta lại cất giấu một người như vậy, thế mà bà ta nhiều năm qua không hề phát hiện ra, nếu không phải do bà ta sơ suất, thì chính là Tô Phi Sắc đã che giấu quá tốt.
Bà ta mơ hồ có cảm giác Tô Phi Sắc sau này sẽ trở thành chướng ngại của Tô Tĩnh Điềm.
Tô Phi Sắc làm bộ không thấy ánh mắt của Lý thị, duỗi tay cầm lấy chiếc trâm hoa ở giữa kia, nàng biết mũi nhọn đã lộ, dù cố che giấu thêm cũng không được.
Vừa rồi có Ngọc Tuyền Cơ ở đây nên không dám làm càn, bây giờ Ngọc Tuyền Cơ đi rồi, Tô Tĩnh Điềm thấy Tô Phi Sắc định lấy đi chiếc trâm cài mà nàng ta yêu thích, liền lập tức không cam lòng ngẩng đầu hướng về phía Lý thị xin giúp đỡ.
Lý thị lại bất động thanh sắc lắc lắc đầu, thu hồi hai chiếc trâm hoa còn lại kia: "Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng hồi phủ thôi."
Giống như lúc tới đây, mỗi người ngồi trên một cỗ kiệu riêng, chỉ là Tô Tĩnh Điềm lại đột nhiên làm nũng muốn ngồi chung một cỗ kiệu với Lý thị, thấy cũng không phải là chuyện gì to tát, Lý thị liền gật đầu đồng ý.
"Nương, người hôm nay cũng quá thiên vị Tô Phi Sắc rồi, trâm cài tốt như vậy sao lại không nói hai lời liền cho nó chứ?" Tô Tĩnh Điềm dựa vào trong lòng Lý thị ủy khuất nói.
"Đó là nương cho sao? Nếu nương có thứ tốt như vậy, nhất định sẽ cho con đầu tiên rồi, nhưng đấy lại là đồ của Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế nếu đã mở miệng cho Tô Phi Sắc, ai dám giành chứ?" Lý thị xoa đầu Tô Tĩnh Điềm nói, trong giọng nói tràn đầy sủng nịch.
"Nhưng......" Tô Tĩnh Điềm vô lực phản bác.
Đắc tội Cửu Thiên Tuế chẳng khác nào tự tìm đường chết, đạo lý này nàng ta vẫn biết rõ.
"Hơn nữa con không cảm thấy Tô Phi Sắc đã thay đổi sao? Con xem vừa rồi lúc nó nói, khí thế cùng ánh mắt, có chỗ nào giống với Tam tiểu thư nhẫn nhục chịu đựng, không có tiếng tăm gì chứ? Không chỉ thế, hôm qua nó còn cắt lưỡi nha hoàn thiếp thân A Châu, ép ta dùng gia pháp phạt Lưu mama, còn nó thì lại một chút việc cũng không có." Lý thị nhíu nhíu mày, tựa hồ có điểm suy tư.
Tô Tĩnh Điềm kinh ngạc ngẩng đầu: "Thật hay giả vậy ạ? Tô Phi Sắc hiện giờ lợi hại vậy sao? Chẳng lẽ trước kia nó như vậy đều chỉ là giả vờ?"
Lý thị lắc đầu: "Có phải giả vờ hay không hiện tại ta chưa thể chắc chắn, có điều ta đã xếp Yên Nhi vào bên người nó rồi, chỉ cần có gây rối gì sẽ lập tức diệt trừ."
Thấy Lý thị trong mắt hiện lên sát ý, Tô Tĩnh Điềm trong lòng thoải mái không ít: "Nếu là dao kề cổ, con đây cũng sẽ không tranh cùng nó làm gì, đáng tiếc con thật thích trâm hoa kia."
"Con yên tâm, chiếc trâm cài đó để nó cầm cũng không hẳn là tốt." Lý thị nhẹ nhàng câu môi.
"Lời này là có ý gì?" Tô Tĩnh Điềm kinh ngạc.
Lý thị dùng khóe mắt liếc nhìn qua kiệu của Tô Phi Sắc: "Thích trâm hoa này cũng không chỉ có một mình con."
Tô Tĩnh Điềm hiểu ý, lập tức nở nụ cười: "Vẫn là nương nghĩ thật chu đáo, không cần làm bẩn tay mình."
"Cứ để cho hai thứ nữ đấu với nhau đi, con chỉ cần ngồi yên nhìn các nàng đánh vỡ đầu là được." Lý thị cũng cười.
Nhị di nương cho rằng đem Tô Tĩnh Hương phó thác cho bà ta là có thể thay đổi vận mệnh thứ nữ của Tô Tĩnh Hương, quả thực là người ngốc nói mơ, chẳng qua chỉ là giúp bà ta có thêm một quân cờ nữa mà thôi.
Từ lúc Tô Tĩnh Hương còn nhỏ bà ta đã thập phần sủng nịch, nhìn như là đích thứ đối xử bình đẳng, trên thực tế bà ta chính là muốn sủng hư Tô Tĩnh Hương, để nàng ta sẽ trở thành hòn đá kê chân cho Tô Tĩnh Nhu cùng Tô Tĩnh Điềm.
Quan trọng nhất chính là, nếu có chuyện gì thì Tô Tĩnh Hương, tiểu thư ngốc nghếch bị sủng hư này có thể thay các nàng xông về phía trước.
Vừa đến phủ Thừa tướng, Tô Phi Sắc liền trở về viện của mình, mà Tô Tĩnh Hương cùng Tô Tĩnh Điềm vẫn ở lại chỗ Lý thị để phân chia hai cây trâm còn lại.
Tô Tĩnh Điềm nhìn nhìn Tô Tĩnh Hương, lại nhìn nhìn chiếc trâm trong tay nàng ta, ra vẻ tiếc hận: "Ai, loại trâm hoa bình thường này quả nhiên không thể so được với chiếc trâm Hoàng Thượng ngự tứ mà.
Vốn còn tưởng rằng nếu là muội được nhận thì sẽ đem trâm tặng cho Nhị tỷ, không nghĩ tới lại bị Tam tỷ cướp mất, Nhị tỷ xinh xắn rạng ngời như vậy, nếu được cài lên chiếc trâm hoa kia......"
Câu nói tiếp theo Tô Tĩnh Điềm còn chưa nói, nhưng Tô Tĩnh Hương đã nhẹ nhàng mơ màng.
"Vẫn là muội muội hiểu chuyện nhất, hài tử do nương dạy dỗ, sao có thể giống như loại không ai giáo dưỡng kia được, cũng không biết vận khí của nó từ đâu ra lại có thể lấy lòng được Cửu Thiên Tuế chứ." Tô Tĩnh Hương căm giận nói.
"Cửu Thiên Tuế chắc là nhất thời hứng khởi, không chừng quay đầu liền đã quên." Lý thị cười nhạt nói, nhưng thực chất lại đang chỉ điểm cho Tô Tĩnh Hương.
Tô Tĩnh Hương cũng không phải đồ ngốc, lập tức phản ứng lại: "Nương, con đã lâu không đến viện Tứ muội muội rồi, nói không chừng Tứ muội còn đang muốn đem trâm hoa tặng người nhưng lại ngại mở miệng mà thôi."
"Nếu Phi Sắc nghĩ như vậy thì thật là tốt." Lý thị phụ họa.
Hừ, mặc kệ ngươi có tâm tư như vậy hay không, thì ngươi vẫn phải xuất ra cây trâm ấy thôi.
Trong mắt Tô Tĩnh Hương chợt loé một tia tàn nhẫn, vội vàng dẫn theo nha hoàn hứng khởi chạy đến viện của Tô Phi Sắc.
Nhưng nàng ta chỉ vừa mới đến cổng ngoài, đã đụng trúng Tô Phi Sắc.
"Hoá ra là Nhị tỷ tỷ, dáng vẻ này của tỷ là muốn đi đâu vậy?" Tô Phi Sắc cười đến vẻ mặt vô tội, kỳ thật nàng đã sớm đứng ở ngoài cửa, vừa rồi ba người bọn họ nói nàng nghe được không sót một câu.
"Hừ, ai là Nhị tỷ tỷ của ngươi, ngươi đồ tiểu tiện nhân con vợ lẽ này cũng xứng làm muội muội ta sao?" Tô Tĩnh Hương cố ý hạ giọng, tránh để cho Lý thị nghe thấy.
Tô Phi Sắc cười nhạo, tiểu tiện nhân con vợ lẽ? Chính Tô Tĩnh Hương không phải cũng là do Nhị di nương sinh ra à, chẳng qua là được Lý thị nuôi lớn mà thôi, nàng ta thật cho rằng chính mình đã thành đích nữ rồi sao?
"Ngươi cười cái gì?" Tô Tĩnh Hương hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Ta cảnh cáo ngươi, chiếc trâm hoa kia ta muốn, ngươi tốt nhất mau ngoan ngoãn lấy ra, bằng không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.".