Editor: Cơm Nắm Nhỏ
___________
Mấy việc như bắt cá cũng không làm khó được mấy đứa trẻ trong thôn.
Nhưng mà, trong sông có rất ít cá.
Bọn nhỏ tìm quanh bờ sông một lúc lâu cũng chẳng thấy con cá nhỏ nào. Mấy cậu nhóc đều chán nản, Đào Đào lại nắm tay cổ vũ cho mọi người: “Có thể mà, có thể mà, chúng ta làm được!”
Bé con dùng sức đẩy tảng đá ra: “Có thể cá trốn ở dưới phiến đá….. Aaaaa!”
Bé con rụt cổ lại: “Mẹ ơi, có đỉa.”
Bé con hận không thể biến mất ngay tại chỗ, Hứa Lãng thấy thế liền bỏ đi, hét lên: “Mậu Lâm, lên đây đi!”
Mấy bạn nhỏ chơi với nhau nên rất ăn ý.
Mậu Lâm chạy nhanh tới nói: “Em họ đừng sợ, anh qua liền.”
Cậu bé đỡ tay, Đào Đào lùi nhanh về sau mấy bước, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Nhưng vẫn cố chống đỡ, đi về phía trước nhìn thẳng.
Bé con nói rất nghiêm túc: “Cẩn thận đó, nó hút máu đấy.”
Hứa Lãng trấn an: “Không sao đâu, anh đường đường là thiếu niên anh hùng của thôn Hứa gia, sao có thể sợ mấy vậy nhỏ này chứ? Mọi người cũng đừng quên, con này phơi khô có thể bán lấy tiền đó.”
Cậu chạy nhanh đi tìm hai que củi, làm thành đôi đũa gắp con đỉa lên, được ba con đen bóng. Đào Đào hít sâu một hơi, cảm thán từ đáy lòng, ba con đỉa nhìn còn ghê hơn ba con dế nhũi nữa. Nhưng nghĩ tới có thể đem đi đổi tiền, Đào cũng cố nhịn, ánh mắt trông mong nhìn con đỉa mềm mềm ghê ghê này.
Đây là con đỉa ư?
Không phải.
Đây là tiền, đây là kẹo, là bánh quy, là sữa mạch nha, là…… Tóm lại đây không phải là con đỉa đâu!
Hứa Lãng đắc ý dào dạt khoe với nhóm bạn nhỏ: “Tớ thông minh phải không? Trí nhớ của tớ tốt nhỉ? Anh Lâm đã từng nói rằng cái này có thể đổi tiền đấy, hi hi.”
Mấy bạn nhỏ cũng nghĩ đến chuyện này, một đám xoa tay hằm hè, Đào Đào vui vẻ lắc lắc đầu suýt thì bung búi tóc, bé con nói: “Nếu không có cá chúng ta có thể bắt đỉa. Bắt thật nhiều thật nhiều.”
Hứa Lãng nhìn bé con hỏi: “Em không sợ à?”
Hứa Đào Đào đúng tình hợp lý trả lời: “Sợ chứ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện có thể kiếm tiền, em lại thấy mình vẫn có thể chịu đựng được.”
Mấy cậu nhóc câm nín một lúc rồi đồng thanh nói: “Em đúng là bé con tham tiền!”
Nghe các anh nói vậy, Hứa Đào Đào cũng không đồng ý, bé con xoa eo nói: “Thế các anh không muốn đổi tiền để mua kẹo chắc?”
…………Ừ, thực ra là có muốn, chỉ có đồ ngốc mới không muốn.
Bọn nhỏ nhìn nhau, rồi cùng thống nhất: “Muốn!”
Mậu Lâm lớn hơn Đào Đào một tuổi, nên vẫn biết chăm sóc em họ, cậu bé nói: “Đào Đào đừng xuống nước, em cứ phụ giúp anh, chúng ta cùng hợp tác.”
Hứa Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu, ừ một tiếng nói: “Vâng ạ.”
Bé con nuốt nước miếng: “Có tiền rồi chúng ta có thể mua kẹo.”
Đối với hương vị ngọt ngào của kẹo đường, đứa trẻ một chút cũng không thể kháng cự. Mấy đứa nhóc như thấy củ cà rốt* treo phía trước, một đám đều có tinh thần hơn hẳn.
*Củ cà rốt: lợi lộc. Ý nói thấy được lợi lộc phía trước nên có tinh thần làm việc hơn.
Hắc hắc.
Trong sông không bắt được cá. Nhưng đỉa lại nhiều. Lật một tảng đá lên, ở phía dưới đều có. Vì thế chỉ một lát sau liền tích được không ít. Mấy bé gái đang giặt đồ dưới hạ nguồn xem bọn nhỏ nghịch ngợm liền kêu: “Đào Đào, mấy đứa qua chỗ khác chơi đi, mấy đứa khuấy nước lên đục thế, có để bọn chị giặt quần áo hay không.”
Nhóm bạn nhỏ chột dạ nên ngoan ngoãn lấy lá cây bọc con đỉa lại, chạy xuống hạ nguồn.
Đào Đào chạy cuối, mềm giọng nói: “Chị ơi em xin lỗi nhé.”
Nhóm bạn nhỏ chạy xuống dưới hạ nguồn, nói là hạ nguồn nhưng cũng không dốc lắm. Cả con sông cũng chỉ có một đoạn thôi.
Phía trên sông là sườn núi, đi xuống cũng chỉ là dân núi. Nên bọn nhỏ cũng không chạy xa.
Mấy cô bé nhìn thấy bọn nhỏ nhấc đá lên bắt đỉa xong liền cảm thấy da đầu tê dại.
“Ghê quá, mấy đứa nhóc kia lại nghịch cái gì thế, ghê chết mất.” Mấy cô bé đi giặt đồ ở sông ngại nhất là đám đỉa này.
“Tớ sợ nhất mấy con bò sát, côn trùng, đỉa đó….. Mấy đứa nhóc kia nghịch quá.”
“Tớ chỉ còn mỗi bộ này chưa giặt thôi, giặt nhanh lên rồi về….”
Mấy đứa nhóc đang nghiêm túc kiếm tiền mua kẹo cứ thế bị nhóm chị gái nhỏ kia ghét bỏ. Chỉ một lát sau, bờ sông liền không một bóng người, chỉ còn bọn họ. Tuy trẻ con trong thôn lớn gan, nhưng đắt đỉa không ăn được, nên chẳng ai quan tâm.
Hơn nữa, mấy con đỉa này cũng quá ghê đi.
Ghê?
Ai chẳng biết là nó ghê chứ.
Đào Đào chép miệng nhỏ, cổ vũ chính mình: “Một viên kẹo! Hai viên kẹo! Ba viên kẹo! Mình có thể làm được, Hứa Đào Đào là tiểu tiên nữ siêu cấp vô địch, mình không có gì không làm được, mình có thể mà!”
Mậu Lâm cảm thấy mấy lời này còn làm người khác nổi da gà hơn cả con đỉa.
Cậu bé có em họ có thể….khoác lác!
Lại còn tiểu tiên nữ!
Tiên nữ đều đẹp như mấy chị gái thanh niên trí thức. Chứ không mập mạp chân ngắn như vậy đâu.
Nhưng đếm số kẹo như em họ là đúng!
Cậu bé học theo: “Một viên kẹo, hai viên kẹo….”
Chốc lát sau, Hải Phong và Hải Lãng cũng học theo, năm đứa nhỏ khí thế ngất trời. Nhìn bộ dáng kia của bọn nhỏ, còn tưởng bọn họ đang vớt vàng ấy chứ.
Nhóm bạn nhỏ không có khái niệm về thời gian, chung quanh lại không có người lớn, nên cũng chẳng biết mấy giờ rồi.
“ọc…ọc….ọc…..” bụng nhỏ của Đào Đào réo lên.
Hứa Đào Đào xoa xoa bụng nhỏ nói: “Mình đói bụng ghê.”
Đang nói, liền nghe thấy tiếng gọi: “Đào Đào, về ăn cơm..………”
Đào Đào quay đầu lại liền nhìn thấy chị gái đang đi tới đây, Đào Đào chân ngắn cũng chạy qua chỗ chị, nói: “Chị ơi, chúng em đang bắt cá.”
Hứa Nhu Nhu nhìn bọn nhỏ, nói: “Bắt cá? Vậy cá đâu?”
Đám nhóc mất mát nói: “……… không bắt được.”
“Mấy đứa này, cá thì không bắt được, đến giờ còn không biết về ăn cơm, muốn bị ăn đòn à?”
Đào Đào một giây sau liền nũng nịu cọ cọ Hứa Nhu Nhu nói: “Chị ơi, em sai rồi.”
Hứa Đào Đào là một cô bé dũng cảm nhận lỗi, sửa sai lại phạm lỗi, phạm lỗi lại sửa lỗi.
Làm chị còn chỗ nào không biết em gái mình là người ra sao?
Cô duỗi tay xoa đầu bé con nói; “Được rồi, về nhà ăn cơm thôi.”
Đào Đào vui vẻ kéo tay Hứa Nhu Nhu đi về nhà, nhưng vừa bước một bước liền dừng lại. Vỗ vỗ đầu mình, cô bé ảo não nói: “Mình sao lại quên mất đỉa rồi! Chị ơi, chúng ta còn chưa gói đỉa lại mang về đâu.”
Đám nhóc mang thành quả cả buổi gói lại, Đào Đào kiêu ngạo nói: “Chị ơi, bọn em dù không bắt được cá nhưng mà lại bắt được đỉa nha.”
Bé con bổ sung: “Con đỉa có thể đổi tiền được.”
Hứa Nhu Nhu kinh ngạc nhìn qua một cái rồi quay đi, con gái dù lớn hay nhỏ, thì lá gan cũng nhỏ, lại còn là con đỉa hút máu người, nhìn mấy vật này đều sợ hãi.
Cô bé nhe răng trợn mắt nói: “Mấy đứa này đúng là……….”
Nhưng nghĩ tới thứ này có thể đổi tiền, cũng không nói hết câu, chỉ nói: “Tích lại đi đổi tiền đi.”
Đào Đào liền tỏ vẻ đáng yêu, cười tươi ngọt ngào, giọng nói vang dội: “Vâng ạ!”
Ngay sau đó, bé con lại hiểu chuyện tri kỷ hỏi: “Chị ơi, sáng nay chị làm việc có mệt không ạ?”
“Nếu không muốn chị thêm mệt thì đúng giờ phải về ăn cơm, đừng để chị phải đi tìm em.”
Đào Đào lập tức nghiêm túc nói: “Em hứa với chị ạ.”
Hứa Nhu Nhu bật cười, cô bé đưa mấy đứa nhóc về nhà, dặn dò: “Hôm nay chị gọi em, nhưng lần sau về muộn, cả nhà sẽ ăn hết không chờ em đâu.”
Nói xong, lại quay qua mấy đứa nhóc khác: “Mấy đứa cũng thế.”
Bọn nhỏ đều ngoan ngoãn gật đầu.
Hứa Nhu Nhu cũng không hung dữ, nhưng với giá trị vũ lực của cô bé, liền trở thành “chị Nhu” trong lòng bọn trẻ, đứa nào cũng không dám cãi lời, ngoan như mèo nhỏ. Mèo con nghe lời, Hứa Nhu Nhu cũng thấy tốt lên.
Trên đường về nhà, bọn họ gặp được mọi người tan tầm, nhóm thanh niên trí thức đi một nhóm, chạm mặt bọn họ. Trong đó có một thanh niên trí thức mặt tròn vừa nhìn thấy chị em Hứa gia, liền gọi bọn họ: “Hứa Nhu Nhu ơi.”
Hứa Nhu Nhu dừng bước hỏi: “Có việc gì sao?”
Viên thanh niên trí thức hỏi: “Em nói với Tiểu Lâm giúp anh một tiếng là buổi chiều anh qua tìm cậu ấy nhé.”
Hứa Nhu Nhu gật đầu, nói một tiếng được.
Cô bé cũng không nhiều lời, nói xong lập tức quay người đi luôn. Đừng nhìn em trai cô ít ra khỏi nhà, nhưng bạn bè khắp nơi đều có. Cho nên dù ai tìm em trai mình, cô bé cũng không bất ngờ. Cô bé không quan tâm lắm, ngược lại Đào Đào còn tò mò hơn, bé con nhìn thanh niên trí thức mặt tròn, ngây ngô hỏi: “Anh ơi, anh tên là gì ạ?”
Viên thanh niên trí thức bật cười trêu chọc bé con: “Tại sao em lại muốn biết tên anh? Anh không có kẹo để cho em đâu!”
Đào Đào khó hiểu nhìn lại anh, biểu tình như muốn nói ‘anh này bị ngốc thì phải’.
Bé con nghiêm túc nói: “Thì nếu anh trai em hỏi ai tìm anh ấy thì em sẽ phải trả lời ra sao?”
Bé con xoay đầu ngón tay, nói thẳng: “Chẳng nhẽ em nói là một thanh niên trí thức có gương mặt rất to tròn như cái bánh tìm anh sao?”
Gương mặt rất to, mặt tròn như cái bánh, thanh niên trí thức.
Mấy thanh niên trí thức đi cùng đều trầm mặc, một lúc sau, giống như người máy xoay người nhìn lại mặt của Viên thanh niên trí thức, nhìn trực tiếp vào khuôn mặt cậu, trong lòng cảm khái bé con kia so sánh cũng rất chuẩn đó!
Phụt một tiếng, tất cả mọi người đều bật cười không nhịn nổi.
Nhìn vị đồng chí này của bọn họ, không sai chút nào!
Quả nhiên trẻ con sẽ không nói dối, mười phần thật thà nha.
Viên thanh niên trí thức cũng cười vui vẻ, cậu không nhịn được cười nhưng vẫn cố ra vẻ nghiêm túc: “Em nói thế khiến anh tức giận đó. Rõ ràng anh rất đẹp trai mà.”
Đào Đào nhìn anh thanh niên trí thức này cảm thấy khó hiểu, tuy rằng hoài nghi khiếu thẩm mỹ của anh này, nhưng bé con vẫn muốn sớm về nhà ăn ăn cơm, nên mỉm cười ranh ma nói: “Vâng vâng, đúng rồi, anh rất đẹp trai.”
Viên thanh niên trí thức: “……….” – Cậu cảm thấy cô bé này không khen thật lòng.
Đào Đào nói: “Anh này, bọn em phải về ăn cơm rồi.”
Viên thanh niên trí thức lập tức nói: “Em về nói với anh trai là chiều nay Viên thanh niên trí thức tìm anh nhé.”
Đào Đào: “………….Tròn?”
Ừ, đúng là tròn.
“Không đúng!” Đang muốn giải thích thêm, Đào Đào liền xua tay, không tập trung.
Viên thanh niên trí thức: “Anh……….”
Hứa Nhu Nhu: “Gặp lại sau.”
Nhóm bạn nhỏ lại tiếp tục khí phách hiên ngang khởi hành.
Viên thanh niên trí thức nghiêng đầu cười khổ, hỏi lại bạn đồng hành: “Bé con khi có biết tớ không phải họ tròn mà là họ Viên không nhỉ?”
Nhóm thanh niên trí thức nhìn nhau, tiếp tục cười.
Đúng lúc này, một tiếng chuông xe đạp thanh thúy vang lên, xe đạp lúc này còn quý hiếm, trong thôn cũng chẳng có mấy chiếc, nên dù hay hay gần, mọi người đều nhìn qua.
Trên xe đạp, Nhị Cẩu đang chở một bé trai, đi nhanh lướt qua nhóm thanh niên trí thức, đuổi theo nhóm bạn nhỏ, kít một tiếng phanh rồi dừng lại.
“Mấy bạn nhỏ ơi, chờ chú một chút.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ
Chương 12
Chương 12