Nước lăn tăn chảy xuống, giọt nước bắn tung toé trên áo sơ mi trắng của Du Như Băng, hai tay cô chống bồn rửa mặt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trong gương.
—— Tất cả quay về thời điểm vừa rồi, về 30 phút trước.
Lần này là lần thứ 23 cô sống lại sau khi nhảy lầu.
"Tôi khinh......"
Cô chửi thầm một tiếng.
Cô sống 29 năm, như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày lại thể cảm nhận được loại thống khổ muốn chết cũng không được a!
Nhưng ai có thể đoán trước được, cô chỉ là ở nhà ngủ một giấc, vừa mở mắt liền trở thành một người khác cùng tên cô!
Đột nhiên, âm thanh máy móc lạnh băng vang lên trong đầu cô: 【 Còn phản nghịch nữa sao? 】
Du Như Băng không đáp lại nó, trầm mặc một thời gian rất dài sau đó xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, lần này bước chân bình tĩnh, cả người phi thường bình tĩnh.
Cô lại một lần nữa kéo cửa sổ ra, tâm tình bình tĩnh mười phần, thậm chí còn rảnh quay đầu lại cùng Hứa Tảo vừa trở về chào hỏi: "Chào."
Cô đạm nhiên mà nhìn Hứa Tảo trước mặt, người đã bị thanh tẩy kí ức: "Tiếp theo, tôi sẽ biểu diễn một tiết mục cho cậu xem."
Hứa Tảo vẻ mặt như ở trong mộng: "......!Tiết mục gì?"
Du Như Băng: "Hít đất trước khi chết."
Lần thứ hai mươi bốn.
...!
Thời gian quay lại, tiếng nước như trước đó, người trong gương cũng hoàn hảo không tổn hao gì.
Du Như Băng Tâm không khỏi có chút phiền muộn, trong miệng không thoải mái, theo bản năng muốn ăn cái gì, muốn ngọt.
Cô theo bản năng sờ túi quần của mình, phát hiện bên trong trống không, không khỏi sửng sốt một chút, nặng nề mà thở ra một hơi, sau đó xoay người đi ra ngoài, lần này không đi mở cửa sổ nữa, mà trở về vị trí của mình kéo ghế dựa ra, đặt mông ngồi xuống, lấy một tư thái nhân sinh không còn gì luyến tiếc nằm liệt xuống.
Hệ thống lại một lần nữa mở miệng: 【 Không phản nghịch sao? 】
Du Như Băng đối với cái hệ thống tự nhiên đem chính mình lại đây rất bất mãng, cười khinh một tiếng: "Tôi nhảy mệt rồi nên nghỉ ngơi, ý kiến gì sao?"
【......】
【 Từ bỏ đi, cô hiện tại là trung tâm thế giới này, ngoại trừ cái chết bình thường đi đến kết cục, tất cả các cách tử vong mà cô bày ra chỉ khiến thế giới này lập đi lập lại thôi, cô có chết một nghìn lần nữa cũng như thế này.
】
Du Như Băng trào phúng mà nói "Tôi phải về nhà, cảm ơn."
【 Vì cái gì phải về nhà? Ở chỗ này cô sẽ có được hào quang siêu sao vô cùng lóa mắt, được nam nhân tốt nhất yêu thương, gia đình mĩ mãn hạnh phúc nhất, trở thành người thắng cuộc đời, như vậy không tốt sao? 】
Du Như Băng trào phúng mà nhướng mày: "Nam nhân tốt nhất? Ngươi là nói cái người sau khi kết hôn bạo hành vợ của mình, lấy danh nghĩa tình yêu ngoại tình, bản thân thì ngủ với nhiều nữ nhân lại còn muốn bức nữ chủ ngu ngốc vì hắn thủ thân như ngọc sao?"
30 phút trước, cô không thể hiểu được tại sao bị nhét vào cái thân thể này, trở thành vai chính thế giới này, sau đó lại bị giáo huấn về cốt truyện một lần.
Hình tượng nam chủ Cầu Vân Lập chỉ để lại cho cô một ấn tượng "Buồn nôn, ngu ngốc"
Loại nam chủ này nếu là đặt ở trong phim truyền hình hiện tại chắc chắn sẽ bị mắng lên hotsearch, không ngừng bạo phát.
Cô thậm chí còn hoài nghi Cầu Vân Lập có thể trở thành nam chủ là do người nhà đi cửa sau mới thế này.
Bắt cô yêu đương như vậy còn không bằng bắt cô chết 1000 lần.
Một ngàn vạn lần cũng có thể.
"Hắn như thế gọi là tốt?" Du Như Băng tấm tắc hai tiếng, phi thường khách khí mà nói, "Đến, ngươi đến đi, ngươi đáng giá có được phần tình yêu tuyệt mĩ này."
Hệ thống chưa từng thấy qua ký chủ không nghe lời như vậy, trầm mặc một chút mới tiếp tục nói: 【 Thế giới hiện thực thời gian đã vì ký chủ dừng lại, mong ký chủ lập tức bắt đầu sửa BUG—— nữ phụ Đường Hàn Thu.
Sau khi sửa hoàn tất, mới có thể trở lại thế giới thực, còn được hưởng tài phú của nữ phụ.
】
Du Như Băng: "Sửa cái **, không bằng kêu tôi đi cướp luôn đi."
Ở cốt truyện cô thấy nữ phụ Đường Hàn Thu đời trước bị hệ thống khống chế, giống con rối tự biên tự diễn nữ phụ ác độc, cuối cùng tự mình lấy lại ý thức làm hệ thống xuất hiện lỗ hổng, cho cô ấy thuận lợi mà thoát khỏi khống chế, lấy cách tự sát kết thúc nhân sinh hoang đường của chính mình.
Ký ức ở trong đầu vừa rồi nói cho cô biết, đời này Đường Hàn Thu sau khi đánh Du Như Băng, dây xích màu bạc trên đầu liền gãy, tự mình lần nữa thức tỉnh ý thức, thuận theo tâm ý mà xuất hiện kháng cự với nam chủ, đối với nữ chủ có dấu hiệu thân thiện.
Cô cho rằng, nữ phụ Đường Hàn Thu này tự mình lấy lại ý thức phi thường hiền lành tốt tính, có quan niệm thị phi của chính mình và tinh thần phản kháng, căn bản một chút vấn đề đều không có.
Cô thấy thời điểm Đường Hàn Thu lấy cái chết phản kháng sự khống chế của hệ thống, liền muốn lập tức đứng dậy vì cô ấy vỗ tay hoan hô, chúc mừng cô ấy được giải thoát.
Một người nếu không thể làm chính mình, chỉ có thể lấy thân phận con rối tồn tại, vậy sự tồn tại này còn có ý nghĩa gì nữa?
BUG? Chỉ có hệ thống ngu ngốc này mới gọi là BUG!
Xuất hiện đã không thể nào hiểu được, lại không có lý do phải đi sửa lại một người không có vấn đề gì, chẳng lẽ muốn cho Đường Hàn Thu biến về nữ phụ ác độc làm nữ chủ chịu khổ sao?!
Hệ thống này có khuynh hướng tự ngược sao?!
Hơn nữa còn được hưởng tài phú của nữ phụ, này còn không phải bắt cô đi cướp sao?!
Tuyệt đối không có khả năng, nguyên tắc làm người cơ bản cái này cô vẫn có.
【 Mời ký chủ làm rõ ràng một sự kiện, nếu cô muốn về nhà, ngoại trừ sửa BUG thì không còn cách nào.
BUG một ngày chưa được sửa, cô phải ở lại thế giới này nhiều thêm một ngày.
BUG vĩnh viễn không sửa được, cô cũng phải vĩnh viễn ngốc nghếch ở lại thế giới này.
】
Cô chết còn không sợ, còn sẽ sợ ở lại thế giới này?
Du Như Băng nằm liệt trên ghế làm ra bộ dáng tùy ý xâu xé, không chút nào sợ hãi nói: "Không sửa, không phục thì tới giết ba ba đi!"
【......】
Hệ thống cái gì cũng không làm, Du Như Băng cũng không biết nó sẽ làm gì, có làm cũng mặc kệ.
Sau khi bị cưỡng chế một đống nội dung vào đầu, cô còn bị phổ cập khoa học một đợt.
Hệ thống kỳ thật không chỉ có một cái, hơn nữa loại hình đa dạng, sẽ căn cứ tình huống của ký chủ tiến hành phân phối.
Bởi vì nhiệm vụ của cô là sửa BUG, cho nên đã được phân phối hệ thống trợ giúp, ngoại trừ hỗ trợ cô biến Đường Hàn Thu quay về làm nữ phụ ác độc còn lại không dùng gì thêm được, cũng không thêm vào chức năng trừng phạt ký chủ, giống như một người giám sát vô năng.
Hệ thống dứt khoát thay đổi phương thức tác chiến, bắt đầu ở trong đầu cô máy móc lặp lại: 【 Mời ký chủ lập tức bắt đầu sửa BUG cho Đường Hàn Thu, mời ký chủ lập tức bắt đầu sửa BUG cho Đường Hàn Thu......】
Du Như Băng khí định thần nhàn*, tùy ý nó ở trong đầu mình giống cái máy cơ học điên cuồng oanh tạc.
*khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
Nó làm phiền như nào đều mặc kệ, như ngọn gió thổi qua núi đồi.
Lặp đi lặp lại ước chừng mười phút, hệ thống tự giác bỏ câu mới nãy vừa nói, lặp lại câu khác:【 Cách sửa duy nhất: Mời ký chủ tự do phát huy, đả kích tự tin của Đường Hàn Thu, phủ định cô ta tự mình ý thức được, đánh tan tâm lý phòng tuyến của cô ta, cho hệ thống thời gian sữa chữa.
】
Đả kích, phủ định, đánh tan.
Giết người diệt tâm, sao lại ác như vậy!
Du Như Băng rốt cuộc động đậy, một giây sau táo bạo hét lớn lên: "Sẽ không, không sửa, cút đi!"
Hệ thống rốt cuộc dừng cái lặp lại phiền lòng kia, cổ vũ một câu: 【 Trên đời không có việc khó ——】
Du Như Băng: "Chỉ cần tôi từ bỏ!"
Hệ thống: 【 Dụ hoặc của tiền tài là vô cùng lớn, cô hiện tại nói không cần, ngày sau liền thay đổi, bản chất của nhân loại là như vậy, đều tham lam cả thôi.
】
Du Như Băng: "Cút."
【......】 Hệ thống một lần hết biết nói gì, 【 Cô có thể đừng chọc tức tôi như vậy? 】
"Có thể," Du Như Băng nói, "Cho tôi trở về, tôi sẽ buông tha."
Hệ thống lập tức phủ quyết: 【 Khuyên cô từ bỏ, không hoàn thành nhiệm vụ cô không được đi.
】
Du Như Băng liền bực mình: "Vì cái gì cố tình là tôi? Cũng không thể vì trùng tên trùng họ đi?"
Hệ thống không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
Du Như Băng biết ý nói: "Tìm biện pháp cho tôi trở về, tôi lập tức lấy hộ khẩu đi đổi tên, tên tôi đều nghĩ kỹ rồi, đổi là Du-Không-Như Băng , thế nào?"
Hệ thống: 【......】
【 Không ra gì.
】
【 Không hoàn thành nhiệm vụ, cô đừng nghĩ trở lại.
】
Du Như Băng không buông tha: "Nguyên chủ đâu? Người trong cơ thể này trước khi tôi tới đâu? Kêu cô ấy quay lại tự sửa đi!"
Hệ thống nói một câu vô tình: 【 Cái này không phải việc cô nên hỏi, cô chỉ cần làm nhiệm vụ là tốt rồi.
】 đem toàn bộ hi vọng của cô ném trở về.
Du Như Băng không có hứng thú phản ứng lại nó, mi mắt lười nhác sụp xuống, tùy ý nhìn người trong gương, tầm mắt chậm rãi cuối cùng dừng ở chỗ đỏ kia.
Nghĩ lại chuyển biến của Đường Hàn Thu, Du Như Băng bỗng nhiên có một ý tưởng.
Nếu hệ thống ngu ngốc kiên trì muốn cô sửa chữa cho Đường Hàn Thu, vậy cô càng không muốn.
Không chỉ có không sửa chữa, cô còn muốn giúp Đường Hàn Thu trở nên càng tốt càng tự tin hơn.
Kiên quyết cùng hệ thống ngu ngốc này đối đầu!
...!
Đông Bá lái xe không nhanh không chậm băng qua vùng ngoại thành yên tĩnh, chậm rãi chạy xe vào cánh cổng sắt lớn được hàng rào vây quanh, trước mắt hiện lên một thảm cỏ xanh sáng bóng, một toà nhà đứng sừng sững cách đó không xa có kiến trúc bộc lộ khí thế hùng hậu, phong cách chỉnh thể đơn giản mà hào phóng, mỗi một vật trang trí ở đây đều được phủ lên hơi thở bất phàm tôn quý của chủ nhân nơi này.
Xe vững vàng mà dừng lại ở cửa, không đợi Đông Bá mở cửa, Đường Hàn Thu liền xuống xe trước, di động phát ra động tĩnh nhỏ, cô lấy ra thì thấy là tin nhắn của Du Như Băng.
Đường Hàn Thu đứng yên trước cửa xe, nhắn lại: "Chào em."
Du Như Băng hỏi: "Đường tiểu thư, tôi muốn hỏi chị hiện tại có thời gian sao?"
Ngữ khí so với lúc trước hoàn toàn bất đồng, Đường Hàn Thu lông mày nhếch lên: "Một lúc nữa hẳn là có, Du tiểu thư có chuyện gì vậy?"
Du Như Băng cười cười: "Vậy có thể hay không......!Cho tôi mượn một chút thời gian?"
Đường Hàn Thu cân nhắc một chút ngữ khí của cô ấy, phát giác cùng lúc trước quá không giống nhau, nhưng cũng không đi miệt mài truy hỏi, thong thả trả lời: "Vậy một lát nữa tôi gọi cho em"
Du Như Băng khách khách khí khí nói: "Được, cảm ơn Đường tiểu thư."
Đường Hàn Thu tắt điện thoại, vừa nhìn lên, liền thấy một nam nhân đứng trên cầu thang.
Nam nhân ăn mặc nhàn nhã, thân hình mảnh khảnh với mái tóc đen điểm một vài sợi bạc màu, trên khuôn mặt mang theo dấu vết tang thương theo năm tháng, nhưng lại không khó nhìn ra ngũ quan đoan chính, khi còn trẻ tuổi nhất định là nam tử anh tuấn vô song.
Khí độ của ông ấy trầm ổn như núi, không giận tự uy, đôi mắt hắc bạch phân minh sắc bén như chim ưng, từ trên đi xuống mà nhìn cô.
Đường Hàn Thu cười rộ lên, gọi một tiếng: "Đường đổng khoẻ nha."
Đường Hạc Thiên thoáng nhìn thấy thái dương của cô xanh tím, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi vào, quăng xuống một câu: "Cùng ba đi vào!"
Đường Hàn Thu ngoan ngoãn đi phía sau hắn, ông không hỏi cô liền không nói lời nào.
Đường Hạc Thiên hỏi: "Tự con nói thử xem, cái này là như thế nào đây?"
Đường Hàn Thu đáp: "Cầu Vân Lập đẩy." Một chút cũng không có ý tưởng muốn dấu diếm.
Đường Hạc Thiên bước chân đình trệ: "Hắn vì cái gì đẩy con? Con gái của ba là người mà hắn muốn đẩy là có thể đẩy sao?!"
Đường Hàn Thu cũng dừng chân lại, đem sự việc xảy ra một năm một mười nói hết, bao gồm sự việc Du Như Băng bị mình lầm tưởng đánh nhầm.
Đường Hạc Thiên nghe xong trầm mặc, sắc mặt từng chút một đen đi: "Hoang đường!"
"Mấy ngày nữa đính hôn còn đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ! Cầu Hải Ninh dạy đứa con trai này như thế sao?!"
Đang lúc nói chuyện, phía sau truyền đến tiếng bước chân lộc cộc, một giọng nam âm trầm theo đó vang lên: "Ba ba, Tiểu Thu."
Đường Hàn Thu xoay người, đập vào trong tầm mắt là thân ảnh một nam nhân anh khí bừng bừng.
Đường Mặc Uyên mặc tây trang màu đen, sắc mặt sáng ngời, vai rộng eo thon, vóc người cao lớn, hai đôi chân thon dài được quần tây bao lấy, không chỗ nào không tản ra mị lực nam nhân.
Anh dừng lại bên người Đường Hàn Thu, trên mũi mang theo một chiếc mắt kính màu kim sắc, gọng kính tinh tế, toả ra ánh sáng: "Hai người vừa nói là Cầu Vân Lập hái hoa ngắt cỏ sao?"
...!
Ở một nơi khác xa xa Lan thị, biệt thự Cầu gia, Cầu Hải Ninh đem cái ly đang cầm trong tay hung hăng ném xuống đất, chỉ vào Cầu Vân Lập mắng: "Hồ nháo! Tao ngày thường dạy mày như thế sao!"
Ông ta nôn nóng đi đi lại lại trước bàn làm việc to lớn xa hoa, cảm giác tóc trên đầu mình đều bạc đi thêm mấy chục sợi: "Đường Hạc Thiên yêu thương Đường Hàn Thu như thế nào mày không biết sao?! Mày cư nhiên sẽ vì một nữ nhân khác không đáng giá đi đắc tội Đường Hạc Thiên, mày có phải điên rồi hay không?!"
Cầu Vân Lập nhìn mảnh sứ vỡ bên chân, nắm chặt tay, cường ngạnh nói: "Ba, con không thích Đường Hàn Thu, con không muốn cưới cô ta."
Cầu Hải Ninh dừng bước chân, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào người hắn: "Thích?"
"Vị trí này của mày có thể ổn định sao? Mày ở trong cái vòng này có quyền lên tiếng sao? Không có tao với Đường Hạc Thiên giúp mày, mày hiện tại nơi nào lấy tư cách chó má gì mà ảo tưởng không thực tế?"
Không có quyền lực tuyệt đối bản lĩnh tuyệt đối, thì không cần vọng tưởng ở trước mặt tư bản khổng lồ tùy tâm sở dục.
"Sao mày không có gan trở thành giống Đường Mặc Uyên đi!" Cầu Hải Ninh phiền muộn mà rít một điếu xì gà, "Không có bản lĩnh ấy thì lấy cái mẹ gì mà nói thích với lão tử!"
Vừa nhớ tới Đường Mặc Uyên, Cầu Hải Ninh đều có chút ghen ghét đến ê răng.
Đường Hạc Thiên vài năm trước liền lui về phía sau màn, con trưởng Đường Mặc Uyên thuận theo tự nhiên tiến vào tập đoàn Đường thị, lấy khí thế mạnh mẽ càn quét sạch những lời nói bất bình, dựa vào tài hoa trác tuyệt khẳng định thanh danh cùng địa vị của tân tổng tài Đường thị, đến nay không có người nào không phục hắn.
Anh còn có một đoàn đội luật sư dưới trướng cường đại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.
Đều là con trưởng, nhà mình như thế không có được tiền đồ như con của Đường Hạc Thiên đây?
"Ba!" Cầu Vân Lập tức giận bất bình vì chính mình biện giải "Việc hôn nhân này là ba với mẹ bắt con đính hôn!"
Cầu Hải Ninh phun ra một ngụm khói, khinh thường mà liếc mắt nhìn hắn: "Phải không? Tao đây như thế nào nhớ rõ có người nghe được tao nói muốn đem vị trí này giao cho em trai hắn, hắn liền luống cuống đây?"
Cầu Vân Lập: "......"
Cầu Hải Ninh thở dài, tức giận cũng chậm rãi dịu xuống, khẩu khí cũng ôn hòa không ít: "Con đối với quyền thế có dã tâm, ba rất vui mừng.
Nhưng con phải biết rằng, Đường Hàn Thu có thể mang cho con lợi ích con không thể nào tưởng tượng được, cũng là điều nữ sinh viên kia không thể cho con được."
"Con nghe ba, đi tìm Đường Hàn Thu nhận sai cho tốt.
Cô ta thích con như vậy, khẳng định sẽ không tức giận với con lâu đâu.
Nữ nhân mà, dỗ một chút thì tốt rồi."
"Còn nữ sinh viên kia, chờ con về sau có năng lực rồi nói sau."
Cầu Hải Ninh nhả ra một ngụm khói, ý vị thâm trường mà nói: "Vân Lập a, người khăng khăng một mực thích con, lại là nữ nhân có tiền như vậy......"
"Có thể so với bất cứ điều gì trên thế giới phải khống chế tốt."
Bởi vì nữ nhân đã bị tình yêu mê hoặc, thì luôn dại dột phân không rõ thị phi.
Lấy sự si mê của Đường Hàn Thu đối với Cầu Vân Lập, Cầu Hải Ninh rất tin tưởng Đường Hàn Thu cũng ở bên trong hàng ngũ ngu xuẩn này —— chỉ cần con ông ta hơi cúi đầu một chút, nữ nhân ngu xuẩn này nhất định sẽ lập tức tha thứ.
Không có ngoại lệ.
...!
Đường Mặc Uyên bỏ điện thoại xuống, nhìn Đường Hàn Thu: "Tiểu Thu cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp nha?"
Đường Hàn Thu không tiếp xúc qua cái này, chống cằm nhìn anh, thuận miệng nói: "Ba vạn?"
Lại tự mình nói thầm một câu: "Nhiều quá sao?"
Đường Hạc Thiên nhăn mày lại, ngược lại cảm thấy ba vạn quá ít, tức khắc đau lòng con gái mình đối với hỗn đảng kia vẫn mềm lòng như vậy.
Ông đang muốn mở miệng ngăn cản, lại nghe thấy Đường Hàn Thu cười nói một câu: "Vậy 300 vạn đi, thiếu một đồng cũng không được."
Đường Hạc Thiên dừng một chút, vẻ mặt vui mừng mà nhìn Đường Hàn Thu.
300 vạn, quá tốt! Không hổ là con gái ông!
Đường Mặc Uyên trầm mặc một chút, cầm điện thoại lên: "Lên giá 300 vạn đi, các người xem thử, lên càng nhiều càng tốt."
Đường Mặc Uyên cùng Đường Hàn Thu trao đổi một ánh mắt, ngầm hiểu, ngữ khí xưa nay chưa từng nghiêm túc như vậy: "Đường gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cầu Vân Lập."
...!
Đi ra khỏi Đường gia, Đường Hàn Thu ngồi trong xe, mắt không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ bá tước PIAGET Limelight Gala tinh xảo.
Dây đeo màu đen, viền bên ngoài làm bằng vàng được 62 viên kim cương tròn lộng lẫy điểm xuyết xung quanh, thời gian từng chút một trôi đi ở trên mặt đồng hồ làm bằng ngọc trai.
Cha mẹ và anh trai cô đều giúp cô hủy bỏ đính hôn, thật mau liền tiếp nhận sự thật cô đã không còn thích Cầu Vân Lập.
Hơn nữa mẹ và anh trai đều đồng ý cho cô bước vào Hoa Diệu, đi mở rộng trời đất của chính mình.
Chỉ có ba ba là không giống vậy, ông ấy hy vọng cô gả vào gia đình tốt, không hy vọng cô ở bên ngoài dốc sức làm việc, bởi vì ông cảm thấy quá khổ, không nghĩ để con gái mình giống như mình cùng vợ ngày trước vất vả làm việc.
Ông cực khổ cả đời, nguyện vọng duy nhất chính là vợ con đều hạnh phúc mỹ mãn, không cần khổ như năm đó nữa.
Nhưng Đường Hàn Thu lại không có ý tưởng này, cô chính là muốn thử một lần, muốn kiếm tiền, không muốn làm con nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng.
Rốt cuộc cô đời trước......!Thật sự phế, lại đem đến cho người trong nhà quá nhiều phiền phức.
Đường Hàn Thu đem suy nghĩ thu hồi, nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ —— buổi chiều 5 giờ rưỡi.
Cô gọi điện thoại cho Du Như Băng.
Du Như Băng đứng ở cửa bệnh viện, di động trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy ra thì thấy trên màn hình thông báo ghi chú xuất hiện sáu kí tự.
—— Con rối không biết nghe lời..