"Anh từng gặp Cầu Vân Lập chưa?"
Một câu hỏi đơn giản nhưng sâu sắc, lại khiến cho cuộc trò chuyện của Nghiêm Lập về mối tình đầu của anh ta ngay lập tức bị đánh tan tành.
Anh ta dừng lại tại chỗ, trong mắt có chút khó hiểu và nghi ngờ.
Câu hỏi của cô có ý gì?
Tại sao đột nhiên cô lại nhắc đến người chồng chưa cưới cũ đó?
Chẳng lẽ cô vẫn còn tình cũ với hắn, muốn dùng chuyện này để cảnh cáo anh ta đừng có suy nghĩ khác ư?
Đường Hàn Thu thấy anh ta chậm chạp không trả lời, lại hỏi tiếp: "Gặp rồi, hay vẫn là chưa?"
Nghiêm Lập a một tiếng, vô thức sờ gáy nói: "Đã nhìn thấy rồi."
Cầu Hải Ninh hoàn toàn không cố tình giấu giếm con trai cả của mình, trên trang web chính thức của Phong Đình đã có ảnh chụp của Cầu Vân Lập được treo công khai.
Giá trị nhan sắc đó quả thực không gì sánh được, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhớ rất lâu, đó là người có diện mạo hoàn mỹ nhất trong số những người đàn ông mà Nghiêm Lập từng thấy.
Đường Hàn Thu lại hỏi một câu: "Hắn ta có phải là người đẹp nhất trong tất cả đàn ông không?"
Cầu Vân Lập là có một hình tượng là nam chủ, có ngoại hình hoàn hảo nhất trên thế giới là không thể nghi ngờ được —— chỉ là người ngu xuẩn lại cặn bã.
Nghiêm Lập sửng sốt một chút, không cam lòng nhưng lại không thể làm gì gật đầu: "Đúng vậy."
Trước đây anh ta ghen tị với khuôn mặt đó, không, anh ta vẫn luôn ghen tị với khuôn mặt đó.
Nếu anh ta có khuôn mặt đó, anh ta chắc chắn sẽ còn hòa nhập tốt hơn trong giới giải trí nữa, và anh ta cũng chắc chắn sẽ siêu nổi tiếng trong thế giới chỉ nhìn mặt này!
Đường Hàn Thu: "Vậy đúng rồi."
Nghiêm Lập khó hiểu: "Cái, cái gì đúng rồi?"
Đôi mắt Đường Hàn Thu thờ ơ, nhìn vẻ mặt anh ta như đang nhìn không khí.
Không khí hiện diện ở mọi lúc, nhưng nó trong suốt và vĩnh viên không mới mẻ.
"Tôi thậm chí còn chướng mắt hắn ta," Đường Hàn Thu thờ ơ nói, "Chả lẽ tôi còn đi thích người không tốt bằng hắn ta sao?"
Câu hỏi này vừa thực tế vừa hung ác, giống như một con dao lạnh lùng tàn nhẫn, đâm thẳng vào trái tim của Nghiêm Lập, để lại cho anh ta một vết thương nặng.
Anh ta suýt chút nữa tức đến mức phun ra một ngụm Lăng Tiêu huyết.
Tôi không phải đến dụ dỗ sao? Làm sao lại bị đâm ngược một dao chứ???
Đường Hàn Thu đoán quả nhiên không sai, Nghiêm Lập này không phải muốn cùng cô tán gẫu, mà là muốn thông qua trò chuyện rồi cùng cô làm ra chuyện bất chính gì đó.
Dù anh ta có chân thành, hay có ý định khác, cô cũng không thích.
Vô lễ, lỗ mãng, để người ta sâu sắc cảm thấy không vui.
Hơn nữa nếu cô có hứng thú với tên này, làm gì đến nỗi vừa rồi cô lại lạnh nhạt với tên này trong phòng họp như vậy chứ? Đây không phải có nghĩa là không có hứng thú à?
Nếu cô đã bày tỏ những suy nghĩ không có hứng thú của mình, tên này cần gì phải không có mắt đuổi theo để cô thêm phiền não?
Tên này nghĩ mình có thể nhận được gì khi cứ một mực theo đuổi cô chứ?
Kim thành sở chí, kim thạch vi khai*?
*Kim thành sở chí, kim thạch vi khai (金诚所至, 金石为开): Tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá mở ra.
Đàn ông, đôi khi họ là những sinh vật thực sự không đáng yêu lại rất giỏi trong việc tự mình đa tình.
Giang tinh so với mấy tên này đáng yêu hơn một trăm lần —— dù cho đôi khi khiến cô muốn giơ nắm đấm lên.
Nghiêm Lập thấy mục đích của mìnb bị chọc thủng không thương tiếc, còn vô tình bị châm chọc một đợt, trong lòng nhất thời tức giận lại xấu hổ, nhưng không dám làm trái ý Đường Hàn Thu.
Đường Hàn Thu không chỉ là chủ đầu tư của 《 Giữa hạ 》, mà còn là công chúa nhỏ của Đường thị, cho nên chọc tức cô sẽ không có quả tốt để ăn.
Ngay cả khi anh ta tiếp cận cũng chỉ đang tìm kiếm một cái cớ để dễ dàng phủi sạch quan hệ —— chỉ tâm sự về mối tình đầu của mình thôi, cũng không là gì cả.
Nghiêm Lập vội vàng phủi sạch quan hệ: "Đường tổng hiểu lầm rồi, tôi không có những ý nghĩ bất chính đó, tôi chỉ muốn xin lỗi với ngài thôi."
Đường Hàn Thu: "Sau đó tâm sự mối tình đầu đâu?"
Nghiêm Lập: "Hiểu lầm hiểu lầm, chỉ là nhất thời nhớ tới nhất thời nhớ tới, ngài không muốn nghe, tôi liền không nói."
Đường Hàn Thu lại nói: "Anh có thể nói."
Nghiêm Lập ngạc nhiên nhìn cô, như thể nhìn thấy một chút hy vọng.
Đường Hàn Thu thản nhiên nói: "Tôi cũng có thể đổi nam chính."
Cô có thừa tự tin để đưa ra quyết định cuồng vọng này nhưng người ta cũng không làm gì được.
Nếu không phải vì hình tượng vai nữ số hai cũng không tệ muốn giữ lại cho Du Như Băng, hiện tại cô có thể rút tiền đầu tư ngay tại chỗ, để tên nam chính Nghiêm Lập này ghi nhớ sâu sắc, nếu không làm gương tốt chú ý đến lời nói và việc làm sẽ gây hại cho cả đoàn phim.
Người trưởng thành cần học cách tự chịu trách nhiệm với lời nói và việc làm của mình.
Nghiêm Lập: "......"
Nghiêm Lập bị cô thành công uy hiếp hoàn toàn thành thật, để không bị thay thế, anh ta phải lắng xuống tư tâm, đứng đó ngoan ngoãn giữ một khoảng cách với cô, tuyệt đối không vượt Lôi Trì* nửa bước.
*Lôi Trì (tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc, dùng thành ngữ 足下无过雷池一步: không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định)
Đây nơi nào là một cô nương nhu nhược chứ, đây rõ ràng chính là Bá Vương tiền muôn bạc biển!
Không thể cùng cô tranh luận, ít nhất trước khi《 Giữa hạ 》bắt đầu quay thì không thể.
Đường Hàn Thu thấy anh ta thành thật, lúc này mới cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Quả nhiên những người không nghe lời đều muốn bị đánh, đánh một trận là ngoan.
Đường Hàn Thu cụp mắt xuống, trong lúc chờ đợi chỉ có thể nhàm chán lướt qua Weibo chính thức của Hoa Diệu, đầu ngón tay hồng hào vô thức dừng lại trên bức ảnh chụp của Du Như Băng.
Vừa rồi trong một khoảnh khắc cô nhớ đến cô ấy.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài qua tấm kính pha lê trong suốt.
Cũng không biết trời lạnh như vậy, cô ấy có chịu được không.
...!
Du Như Băng đột nhiên quay mặt đi, hắt xì một cái vang dội, tất cả các thực tập sinh cùng bàn đều dừng động tác lại, quan tâm nhìn qua cô ấy.
Lúc đó Du Như Băng lập tức ném cho tổ chương trình một ánh mắt sát khí hình viên đạn.
Quá trình ghi hình số thứ ba, thứ tư đã kết thúc, tổ chương trình đã chuẩn bị một bữa tối vô cùng thịnh soạn cho tất cả các thực tập sinh, mọi người vui vẻ tràn vào ăn, lấy chỗ ngồi theo bảng chỉ dẫn.
Nhưng Du Như Băng đã bị tổ chương trình chặn ở cửa trước khi bước vào, yêu cầu cô ấy phải cởi áo lông vũ mới đi vào trong dùng bữa.
Tổ chương trình cũng sẽ phát sóng một số đoạn trong quá trình dùng bữa, nên tổ chương trình vẫn mong các thực tập sinh giữ được trang phục đẹp nhất trong lúc ăn, hơn nữa máy sưởi trong phòng vừa đủ, không mặc quần áo dày như vậy cũng sẽ không bị lạnh.
Du Như Băng không muốn cởi bỏ nghi thức mùa đông để xinh đẹp hơn, nhưng nữ đạo diễn đã nói: "Cô cởi ra vào trong ăn nhanh đi, sau đó có thể trở lại nằm trong ổ chăn bông ấm áp, nếu cô nhiều lời hơn một câu sẽ lãng phí thêm một phút đồng hồ đó.
Hơn nữa cô yên tâm, bên trong rất ấm, cô sẽ không bệnh được đâu."
Du Như Băng vừa nghe, đề nghị này chết tiệc lại có thể làm người ta xúc động nha!
Hiếm thấy không tranh cãi, ngoan ngoãn cởi áo lông vũ, đi vào.
Tổ chương trình: Mùa đông lực sát thương của giang tinh đã giảm xuống.
Kết quả cô ấy ăn đến một nửa, đã bắt đầu hắt xì một cái, sau đó lập tức tặng một ánh mắt hình viên đạn cho bọn họ.
Người của tổ chương trình rối rít tránh đi ánh mắt hình viên đạn của cô ấy, làm bộ không biết.
Tổ chương trình: Chỉ cần giang tinh không thấy được, thì chính là tôi không biết, như vậy cô ấy sẽ không tranh cãi nữa!
Kỹ năng ánh mắt hình viên đạn của Du Như Băng mất đi hiệu lực chỉ có thể thu lại, rút khăn giấy ra lau lau cái mũi.
Một số đồng đội lo lắng hỏi: "Bị cảm sao?"
Nhưng nghĩ lại thì điều đó khó xảy ra, thường ngày cô ấy quấn như một cái bánh chưng trong số tất cả các thực tập sinh, hơn nữa căn phòng ấm áp như vậy, đến nỗi cô ấy hầu như không có khả năng bị cảm lạnh.
Du Như Băng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy có người nói đùa: "Một tưởng niệm hai mắng ba bị cảm, có phải có người nhớ chị Du hay không nha?"
Du Như Băng nâng mắt lên liếc cô một cái, sau đó cụp mắt xuống nói: "Có."
Một vài cô gái nhỏ vừa nghe thấy bát quái, mắt họ đột nhiên sáng lên.
Chỉ thấy Du Như Băng đặt tờ giấy xuống, mấp máy môi: "Đường tổng."
"Nhất định là Đường tổng chúng ta nhớ mong thân thể của chúng ta!" Cô tự mình cảm động nói, "Đường tổng của chúng ta thật sự quá tốt bụng."
Một vài cô gái nhỏ: "......"
Đường tổng mấy người thật sự có rảnh nhớ đến thân thể của cô ấy sao?
...!
Số thứ ba của《 Ngôi sao thần tượng mới 》rất nhanh đã được phát sóng.
Màn trình diễn của Du Như Băng là nhóm cuối cùng của tập thứ ba, nhóm của Chu Văn Quân ở đầu tập thứ tư, hai nhóm đối đầu, để lại đủ hồi hộp.
Sân khấu 《 Hoa hồng đỏ 》của nhóm Du Như Băng, không chút ngoài ý muốn đã làm bùng cháy trái tim khán giả một lần nữa, màn trình diễn của mỗi người trong số họ đều đáng để thưởng thức, thậm chí còn xuất sắc hơn, đặc biệt là Du Như Băng, người luôn thể hiện vượt xa người khác.
Từ cô quỷ nhỏ ngọt ngào lúc ban đầu, cho đến bông hồng đỏ gợi cảm lần này, khán giả đã thấy được tiềm năng vô hạn của cô ấy —— cô ấy là trăm biến vạn biến, cô ấy không chỉ có một kiểu, làm fans cô ấy sẽ không chịu thiệt!
@ tôi có thể tôi đều được: Mong Du nữ sĩ lập tức dừng ngay sự cám dỗ của cô, muốn lấy mạng tôi có thể nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng như vậy, tôi cho cô là được!
@ ha thu: Du Không Như Băng hôm nay tự tay chặt đứt tình mẹ con chúng ta!
@ tay của tôi sắp chết cóng: Bảo bảo mặc quần áo đàng hoàng, mẹ không cho làm thế này đâu!
@ rít cuồng phong: Linh hồn tôi xuyên vào bông hồng đó!
@ tôi cần máy sưởi: Cô đang quyến rũ tôi!!!
Đồng thời còn xen kẽ phản ứng của các thực tập sinh trong khu vực chuẩn bị thi đấu đối với mỗi trận đấu, như một biểu tượng cảm xúc
Đồng thời còn xen kẽ chuẩn bị chiến tranh khu thực tập sinh nhóm đối mỗi một hồi quyết đấu phản ứng, Du Như Băng quấn thành bánh chưng được bao quanh bởi một nhóm thực tập sinh tươi sáng rực rỡ, tự nhiên cũng bị chụp trúng, thậm chí còn được sử dụng để làm biểu tượng cảm xúc.
@ đánh chữ không được: 【 nhân loại buồn vui không tương thông, tôi chỉ cảm thấy quá lạnh.JPG】
@ ổ chăn ấm áp ò ó o: 【 kinh doanh, tôi là bị ép buộc.JPG】
@ mùa đông cách tôi xa một chút!: 【 hạnh phúc đều là của các bạn, tôi chỉ có lạnh.JPG】
Không khí trên Weibo rất vui vẻ, các fan muốn gửi cho cô ấy những bộ quần áo dày hơn, không thể để thần tượng nhỏ thê thảm đông lạnh được.
...!
Cả một ngày bận rộn Đường Hàn Thu cuối cùng cũng trở về nhà nghỉ ngơi, sau khi ăn tối và tắm rửa xong, cô thoải mái chui vào ổ chăn, mở ra số thứ ba của《 Ngôi sao thần tượng mới 》.
Cô luôn chỉ xem sân khấu của chính thực tập sinh nhà mình, không có thời gian để xem toàn bộ một tập.
Hơn nữa cô vẫn nhớ mấy câu phát biểu kiểu bá tổng lần trước của Du Như Băng, vì vậy sau khi số mới nhất ra mắt, cô đã xem sân khấu của Du Như Băng trước.
Cô muốn xem cô ấy sẽ gợi cảm đến mức nào.
Khi vừa bật video lên, độ sáng của màn hình đột ngột giảm xuống, trên màn hình chỉ còn lại một chùm ánh sáng đỏ mơ hồ.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, phát họa ra hình dáng yêu kiều của một người phụ nữ.
Trong khoảnh khắc tiếp theo ánh đèn cuối cùng cũng bật sáng một chút, nhưng cũng đủ để soi rõ khuôn mặt của người cầm bông hồng yêu kiều mềm mại.
Tất cả những nét vô tội và yếu đuối trên gương mặt này đều bị vùi lấp, thay vào đó là sự quyến rũ khó tả.
Đôi mắt quyến rũ như nước, ánh mắt như sao, vũ điệu dịu dàng êm ái lại đầy mỹ lệ.
Cô ấy mở ra cúc áo sơ mi, đầu ngón tay chỉ đường cho ánh mắt chúng sinh, cuối cùng dừng lại trước đôi môi mỏng manh xinh đẹp kia.
Đôi mắt cô ấy mang đầy sắc màu mê hoặc, toàn thân toát ra khí chất quyến rũ khiến người ta không thể không đến gần, ngay cả đôi môi đỏ tươi khẽ hé mở cũng tràn đầy hương vị của dục vọng.
Ánh mắt Đường Hàn Thu đã hoàn toàn bị cô ấy bắt lấy, yên lặng nhìn cô ấy trên màn hình.
Cô ấy đang nhìn vào ống kính, cô ấy đang nhìn tất cả chúng sinh, cô ấy cũng đang nhìn cô.
Du Như Băng trong màn hình đang mỉm cười xấu xa, vừa yêu kiều vừa quyến rũ ngoắc ngón tay của cô ấy về phía ống kính.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Hàn Thu lập tức nảy ra một ý tưởng hoang đường không thể giải thích được.
—— Cô ấy đang quyến rũ tôi..