Lúc trở về, Lục Mạch gọi xe taxi, dù sao hai người kia vừa mới bày tỏ tình cảm với nhau nên không thể kêu họ đưa về.
Trên đường về không khí có chút ngưng đọng, Dương Chi không biết Lục Mạch không vui ở chỗ nào, nhưng cũng không biết hỏi sao, chỉ có thể dựa đầu vào cửa kính xe, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Mạch liếc nhìn cô, khẽ nhíu mày, cậu vô tình khiến Dương Chi không được tự nhiên khó chịu như vậy, chỉ là hiện tại dù có chuyện gì xảy ra cũng đã thoát khỏi quỹ đạo của kiếp trước khiến cậu phiền lòng nôn nóng, nhưng cậu cũng không muốn Dương Chi bị cảm xúc mình ảnh hưởng.
“Đừng dựa vào cửa kính xe, con đường phía trước không bằng phẳng có thể đụng đầu vào kính đấy.” Lục Mạch xoa lông mày làm dịu đi vẻ mặt lãnh đạm của mình, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Dương Chi.
“Hả? Được.”Dương Chi ngoan ngoãn rời khỏi cửa kính xe, ngồi thẳng lưng.
Bàn tay Lục Mạch vẫn đặt ở trên đầu cô không có ý định buông ra.
“Hả?” Dương Chi lộ vẻ nghi hoặc.
Lục Mạch bất động thanh sắc xoa mái tóc cô, khẽ cười nói, “Cậu vẫn giống trước đây, luôn nhạy cảm nhận ra được tâm tình thay đổi của tôi.”
“Ồ, chuyện này sao.” Dương Chi giật giật khóe miệng, muốn cười để giảm bớt sự xấu hổ.
Nhìn thấy bàn tay của Dương Chi vẫn đang trêu đùa tóc cô làm da đầu cô có chút ngứa ran, không nhịn được mở miệng hỏi, “Vậy sao cậu lại không vui?”
Bàn tay Lục Mạch dừng lại, sau đó lại thản nhiên dùng đầu ngón tay quấn quanh lọn tóc cô, “Tôi chỉ cảm thấy mình là một người kỳ lạ, vừa hy vọng rằng mọi thứ đang xảy ra hiện tại có thể thay đổi, vừa lo lắng những thay đổi này không như ý muốn của mình.”
Dương Chi hiểu ngay rằng Lục Mạch đang ám chỉ sự chuyển giao giữa kiếp trước và kiếp này.
“Có thay đổi gì không tốt sao?” Dương Chi tò mò hỏi, bởi vì cô thật sự không còn nhớ những gì đã xảy ra trước đó.
Lục Mạch nhìn chằm chằm những lon tóc quấn quanh tay mình, khóe miệng gợi lên nụ cười như không cười, ngược lại có hơi cô đơn, “Ai biết được.”
Dù sao cũng có rất nhiều chuyện không lường trước được trong tương lai, cậu chỉ sợ hãi khi một trong số những thay đổi này là việc cậu sẽ đánh mất cô.
Dương Chi sờ chóp mũi, nhìn cảnh vật lóe bên ngoài cửa sổ, do dự một hồi rồi nói, “Thật ra, hôm nay chị Thẩm Cận cũng nói với tôi một vài điều về cậu.”
“Ồ? Cô ấy nói gì vậy?” nói?” Lục Mạch thu tay lai, dời ánh mắt nhìn về phía cô.
“Thật ra cũng chưa nói gì cả.” Dương Chi đột nhiên hối hận khi nhắc đến chuyện này, “Đại khái là trước đây cậu từng là một người rất lạnh lùng, nhưng cho dù cô ấy không nói ra, thì tôi cũng biết, chung ta cũng là bạn cùng lớp với nhau được một năm học, ha ha…”
Nói xong, Dương Chi cười ngây ngô.
Lục Mạch cụp mắt xuống, gật đầu hỏi, “Còn gì nữa?”
“Không còn gì nữa.” Dương Chi chuyển tầm mắt, cô không thể nói gì nữa, Thẩm Cận nói với cô rằng cậu thích cô đến nhường nào, tự nói ra điều này giống như tự kỷ vậy.
“Thế cậu muốn nói gì với tôi?” Lục Mạch hiểu cô không phải người vô duyên vô cớ lại nói ra những lời này.
“Có, nhưng tôi vẫn không biết phải nói thế nào.” Dương Chi giơ đầu ngón tay.
“Được, không sao đâu, sau này nghĩ xong thì nói cho tôi biết.” Lục Mạch cười dịu dàng, mặc dù trong lòng đã vỡ vụn, cảm thấy sẽ hoàn toàn mất đi Dương Chi, chỉ có thể lấy thân phận làm bạn ở bên cô.
“Được.” Có lẽ nụ cười của Lục Mạch quá đỗi dịu dàng, cảm xúc che giấu quá tốt nên bây giờ Dương Chi không nhìn ra được cảm xúc thực sự của cậu.
—-
Sau khi trở về nhà, Dương Chi lập tức nằm xụi lơ trên sô pha như bị quả bóng hết hơi.
“Cậu về rồi à?” Ôn Đào nghe thấy tiếng động thì đi ra khỏi phòng, “Sao cậu về muộn hơn tớ, khai thật đi, cùng Lục Mạch đi đâu?”
Vẻ mặt Ôn Đào tò mò.
“Đi chứng kiến một màn cầu hôn.” Dương Chi yếu ớt nói.
“Hả?” Ôn Đào mờ mịt hỏi, “Cầu hôn?”
“Đúng vậy, ý trên mặt chữ, chính là cầu hôn.” Dương Chi nhắm chặt mắt lại, “Là bạn của Lục Mạch.”
“Chính là như vậy, trọng điểm là Lục Mạch dẫn cậu tới chứng kiến buổi cầu hôn sao?” Trọng tâm chú ý của Ôn Đào luôn khác biệt như vậy.
Dương Chi thực sự xấu hổ khi nói rằng bản thân Lục Mạch cũng không ngờ rằng sẽ có màn cầu hôn lại đột ngột như vậy.
Nhưng có một số chuyện cô không biết nên nói thế nào với Lục Mạch, chỉ có thể giải thích với Ôn Đào như thế.
“Đào Tử.” Dương Chi từ trên sô pha chống người lên, ngồi thẳng người nhìn Ôn Đào.
“Hả? Có chuyện gì?” Ôn Đào vừa bưng một ly nước ấm đến thì thấy Dương Chi đang nghiêm túc nhìn mình, cô lập tức ngồi ở ghế sô pha nhỏ bên cạnh, “Có chuyện gì muốn nói với tớ sao?”
Dương Chi gật đầu, trịnh trọng nói, “Đúng vậy, tớ muốn nghe lời khuyên của cậu.”
“Liên quan đến Lục Mạch à?” Ôn Đào nhíu mày.
“Chuyện này…. Đúng, là về cậu ấy.” Dương Chi im lặng một lúc, không biết Ôn Đào sao lại đoán được, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.
“Cậu muốn nói cậu thích Lục Mạch đúng không?” Ôn Đào uống ngụm nước, bộ dáng dương dương tự đắc nhìn Dương Chi.
Dương Chi thật sự không nói nên lời, làm sao biết cô ấy biết mình muốn nói gì!
Dương Chi muốn hỏi có phải Ôn Đào đọc được suy nghĩ không.
“Trên mặt cậu đều viết cả ra rồi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.” Ôn Đào trợn tròn mắt, vẻ mặt rõ ràng không cần suy đoán cũng biết Dương Chi muốn nói gì.
“Thật ra, nếu cậu nói với tớ những điều này, tớ cũng không thể cho cậu lời khuyên nào tốt được. Dù sao đó cũng là tình cảm của cậu.” Ôn Đào đặt cốc nước xuống, hiếm khi nghiêm túc nói, “Mặc dù trước đây tớ hay cố ý trêu chọc cậu và Lục Mạch nhưng nói thẳng ra là quyền quyết định là của cậu, Lục Mạch là người tốt, nhưng cậu cũng có thể gặp được người tốt hơn.”
Dương Chi há miệng th ở dốc, không biết nên nói gì.
Bởi vì những lời này của Ôn Đào là điều cô không ngờ tới, cô cho rằng Ôn Đào sẽ bày mưu tính kế thay cô.
Ai biết Ôn Đào trong nháy mắt lại nói tiếp, “Đương nhiên, nếu cậu nói cho tớ sau khi đưa ra quyết định, dù là từ chối Lục Mạch hay theo đuổi Lục Mạch, tớ vẫn ủng hộ cậu.”
Nói một cách đơn giản, chính là đừng bảo tớ quyết định, nhưng nếu cậu cần giúp đỡ sau khi quyết định, tớ sẽ có mặt.
Nói xong những lời này, Ôn Đào chuẩn bị đứng dậy trở về phòng trước.
“Tớ nghĩ xong rồi.” Dương Chi Dương Chi nhìn thấy Ôn Đào chuẩn bị rời đi, vội vàng mở miệng.
Ôn Đào dừng lại động tác đứng dậy, kinh ngạc nghiêng đầu hỏi, “Cậu đã nghĩ xong rồi sao?”
Không giống với phong cách xoắn xuýt thường ngày luôn của Dương Chi.
“Đúng vậy, thật ra, tớ đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng bản thân lại không thừa nhận, tớ thích Lục Mạch.” Dương Chi lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của bản thân với người thứ hai ngoài chính mình.
“Tớ muốn ở bên cạnh cậu ấy.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên
Chương 45: Tớ thích lục mạch
Chương 45: Tớ thích lục mạch