TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
Chương 57-2: Một chút hiểu lầm nho nhỏ (2)

Nhiếp Chính Vương phi liền hòa ái nở nụ cười, "Vậy bản phi đã rõ ràng, bất quá là một chút hiểu lầm nho nhỏ. Du tiểu thư mau đứng lên đi, đừng ngồi đó mãi, có mệt hay không? A, Tào phu nhân cũng đứng lên đi. Trí nhớ này của ta a, chẳng lẽ đã quên miễn lễ sao?"

Trương thị ngượng ngùng cười, ngài thật sự là đã quên sao? Hay là căn bản không muốn miễn lễ?

Nhiếp Chính Vương phi cũng mặc kệ Trương thị oán thầm trong lòng thế nào, mỉm cười nhìn về phía Trương Quân Dao, "Nguyên lai chính là một chút hiểu lầm, tính ra cũng là muội muội quá nóng vội, hỏi thêm một chút là rõ ràng cả rồi. Tấn Vương phi là tỷ tỷ ruột của Thái Hậu, chẳng lẽ không thông thuộc lễ nghi quy củ bằng những vãn bối như chúng ta sao?"

Hứa ma ma đứng sau Vương phi liền cười nói: "Đúng vậy, con cái trong thời gian hiếu kì đúng là không thể tham gia những cuộc họp mặt vui mừng. Nhưng yến hội hôm nay là lệ thường hằng năm, Tấn Vương gia mời các chư thần lại đây để đãi một năm làm việc vất vả, mọi người cùng thả lỏng, không coi là hỉ sự."

Trương Quân Dao chỉ phải cười gượng, "Là thiếp lỗ mãng, không hỏi rõ Du muội muội." Trương thị ngay tại nơi này, còn cần hỏi sao? Trong lòng mỗi người đều rõ ràng, nhưng đều phụ họa gật đầu.

Nhiếp Chính Vương phi liền vỗ vỗ tay nàng, mềm nhẹ nói, "Giữa các tỷ muội thân thích, xảy ra một chút xung đột trong lời ăn tiếng nói cũng là chuyện thường. Du tiểu thư có lẽ là nói chuyện không chú ý ngữ khí, nhưng muội nhắc tới phụ đức là không đúng rồi, lời này không phải có thể tùy tiện nói ra, nếu nói quá nặng, khiến tiểu cô nương luẩn quẩn trong lòng, có cái gì không hay xảy ra thì làm sao bây giờ, như vậy chẳng phải là muội tạo nghiệp chướng cho thai nhi trong bụng sao? Đừng vì một chút hiểu lầm nhỏ mà nặng tay với người khác, lòng dạ phải rộng rãi một chút, rất nhiều việc, chỉ cần cười một cái là có thể trôi qua. Muội muội đại khái không biết tính tình của Vương gia, Vương gia không thích nhất là người ngoài đem vương phủ ra nói chuyện, đừng hơi một tí là nói 'đã đánh mất thể diện của vương phủ. Chỉ cần Vương gia còn ở đây một ngày, thì thể diện của vương phủ vẫn còn nguyên đó. Muội...... không thể thay mặt được cho Vương gia đâu."

Nếu chỉ nói là Du Tiểu Vãn tổn hại ta, liền không có việc gì, mặt Trương Quân Dao trướng đỏ bừng, ta bất quá là nói sai một câu mà thôi, ngươi có cần chèn ép ta như vậy sao? Lại còn ám chỉ ta lấy ỷ vào Vương gia sủng ái, tác uy tác quái, lại không biết dùng từ, lòng dạ hẹp hòi, ngay cả tội danh tạo nghiệp chướng cho thai nhi cũng đổ lên đầu ta!

Nàng đi theo mẫu thân học quản lý gia vụ cũng đã được vài năm, tự nhận là thông thạo những chuyện trạch đấu, dựa vào thủ đoạn được tôi luyện từ trong Trương phủ, nàng chắc chắn sẽ lập được địa vị trong Nhiếp Chính Vương phủ. Lại chưa từng nghĩ đến, Vương phi chỉ bằng vài câu nói liền định ra vài tội danh cho nàng, còn khiến nàng không thể phản bác.

Trương Quân Dao âm thầm kháp ngón tay vào trong lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, thẹn thùng cười, "Quân Dao thật sự là không nên, đã khiến tỷ tỷ quan tâm."

Trương phu nhân cũng nhìn ra Vương phi không phải hạng dễ chọc, sợ nữ nhi đắc tội nàng, liền cũng cười nói: "Vương phi đại nhân có đại lượng, xin chớ trách tội."

Nhiếp Chính Vương phi khanh khách cười, dung nhan tinh xảo sinh ra vài phần hương vị sang sảng, tuyệt không để ý đến phong phạm của một phu nhân, "Trương muội muội a, muội thật sự là đáng yêu, khó trách Vương gia cứ nói muội là người đơn thuần nhất, thẳng thắn nhất! Ta chỉ trêu ghẹo muội cho vui thôi, đừng xem là thực. Những lời này của ta, muội thích thì nghe, còn cảm thấy không thích thì cứ quăng ra sau tai, không để ý tới là được. Muội làm tỷ tỷ, giáo huấn thân thích không nghe lời một chút cũng là nên làm, bất quá phải khiến người ta tin phục mới được."

Nói xong lời cuối cùng vẫn là nói Trương Quân Dao không được tin phục. Đánh một gậy rồi cho một trái ngọt, ngay khi ngươi cho là đang ăn trái ngọt, nuốt vào lại phát hiện cái hạt bị ngẹn trong cổ họng, đau đớn không thôi. Du Tiểu Vãn cúi mặt cười thầm, vị Vương phi này cũng không bình thường, cho dù không kể đến gia thế hay bối cảnh, chỉ bằng phân tâm kế này, Trương Quân Dao chỉ sợ không phải là đối thủ của nàng.

Vương phi nói là vui đùa, người bên ngoài chỉ phải tươi cười theo.

Nhiếp Chính Vương phi ban thưởng chỗ ngồi cho Du Tiểu Vãn và tỷ muội Tào gia, lại cho người dọn trà, so với người luôn trưng cái giá trắc phi như Trương Quân Dao thì rõ ràng hiền lành thân thiết nhiều lắm. Liền ngay cả Tào Trung Nhã đều âm thầm bội phục nàng, đây mới là người ngồi trên địa vị chân chính, không cần cố ý cường điệu sự cao quý của bản thân, chỉ bằng vài câu thi ân, có thể đem địa vị hiển hiện ra.

Trương Quân Dao sao không biết chính mình đang bị so sánh, trong lòng tức đến nghẹn đắng, trên mặt lại không dám biểu lộ một chút nào, cười gượng chống đỡ, vờ vui vẻ xã giao với Vương phi.

Cũng không tán gẫu bao lâu, Nhiếp Chính Vương phi liền quay sang nói với Quân Dật Chi: "Ngươi không phải định đến ngắm mai sao? Trong phòng này không có mai để ngắm a." Rồi vừa cười vừa nhìn về phía Trương thị và Trương phu nhân, "Gọi bọn tiểu bối đến cùng hai thẩm chất ta đi ngắm hoa mai đi, chẳng biết có được đáp ứng không?"

Hai vị phu nhân cao hứng còn không kịp, làm sao có thể không đồng ý. Con gái ruột của Trương phu nhân đã thành trắc phi, các nữ nhi mang đến đều là thứ nữ, ai đi cũng được, nhưng Trương thị lại thầm nghĩ để cho Tào Trung Nhã đi, liền cười nói: "Trinh Nhi và Yến Nhi muốn cùng trò chuyện với Trương trắc phi, thần phụ có thể để cho Nhã Nhi đi theo cùng ngài được không?"

Đáy mắt Nhiếp Chính Vương phi thoáng hiện mỉa mai, miệng lại cười nói: "Đương nhiên có thể."

Thế là, trong ánh mắt hâm mộ của hai vị thứ tỷ, Tào Trung Nhã liền thẹn tùng đi theo Nhiếp Chính Vương phi ra cửa.

Tòa viện này sở dĩ tên là Tuyết Hải, là vì trong viện trồng rất nhiều mai trắng, lúc này vừa đúng mùa mai nở nhiều nhất, hoa so với tuyết trắng, thật là đẹp không sao tả xiết.

Mọi người chậm rãi đi vào tiểu đình trong rừng mai, nha hoàn bà tử đi theo sau. Vào trong tiểu đình, bọn nha hoàn trải nệm gấm lên trên ghế đá. Nhiếp Chính Vương phi ngồi xuống, cười khanh khách nói: "Các ngươi cũng ngồi đi."

Ngoại trừ Quân Dật Chi, không ai dám cùng ngồi ngang hàng với Vương phi, xung quanh đình còn có lan can, các bà tử liền trải nệm gấm lên lan can, để cho các tiểu thư ngồi.

Bốn thứ nữ Trương gia cũng ngày thường thập phần xinh đẹp, có hai người xấp xỉ tuổi với Quân Dật Chi, đều đã đính hôn, tương đối thành thật nhiều lắm. Hai người kia còn chưa đính hôn, đều hoặc sáng hoặc tối nhìn chằm chằm Quân Dật Chi. Tào Trung Nhã tuy thể hiện hết sức đoan trang, nhưng cũng không quản nổi ánh mắt của mình, ngẫu nhiên lại liếc mắt nhìn sang một cái, chỉ có Du Tiểu Vãn từ đầu tới đuôi chỉ ngắm hoa mai.

Nhiếp Chính Vương phi đều đem mọi việc thu vào trong mắt, mỉm cười hỏi, "Du tiểu thư, hoa mai rất đẹp sao?"

Nàng kỳ thật tò mò vì sao Tấn Vương phi lại có vài phần kính trọng đối với bé gái mồ côi này. Tấn Vương phi ước chừng là người khó lấy lòng nhất trong số các bá mẫu, bá thẩm của Vương gia. Tính tình bà quái dị, tính cách lại quá cũ kỹ, bình thường khi viết thiệp mời, đều chỉ viết "Mời mỗ mỗ và gia quyến cùng đến", nếu đặc biệt viết đầy đủ tên Du Tiểu Vãn, xem ra cô bé này thật sự phi thường được lòng bá mẫu. Tuy rằng vừa rồi nàng cũng nhìn ra, tiểu nha đầu này không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài của nàng, lời nói cũng sắc bén, nhưng tựa hồ cũng có không ít danh môn thiên kim được như vậy, thậm chí còn ăn nói khôn khéo hơn Du Tiểu Vãn nhiều.......

Du Tiểu Vãn vội đứng dậy đáp lời, "Quả thực rất đẹp. Mai tu tốn tuyết tam phần bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương*."

* Đây là 2 câu cuối của bài thơ của Lư Mai Pha, đời Tống:

Mai Tuyết tranh xuân vị khẳng hàng

Tao nhân gác bút phí bình chương

Mai tu tốn tuyết tam phân bạch

Tuyết khước thâu Mai nhất đoạn hương.

Bản dịch:

Mai, tuyết giành xuân chẳng chịu nhường

Thi nhân đành bỏ chuyện văn chương

Mai thua Tuyết ấy vài phân trắng

Tuyết hẳn nhường Mai mấy bậc hương

Vương phi liền cười cởi ra một cái vòng tay vàng, đưa bảo Hứa ma ma thưởng cho nàng, "Đọc sách tốt lắm."

Du Tiểu Vãn quỳ gối cảm tạ ban thưởng, dùng khăn tay gói kỹ chiếc vòng vàng, rồi cất vào trong áo. Chiếc vòng tay có khảm hồng ngọc ở trên, nàng lúc này không tiện mang. Nhiếp Chính Vương phi âm thầm gật đầu, biết lễ thủ tiết, cử chỉ điềm tĩnh đáng yêu, là loại hình nhu thuận được các trưởng bối yêu thích, khó trách...... Vì thế trong lòng thêm vài phần so đo, quay sang nói với Quân Dật Chi: "Ngươi dẫn các vị tiểu thư cùng đi hái vài cành hoa mai đi, một lát nữa đem tặng cho thái phi, thái phi chắc chắn sẽ khen ngươi."

Quân Dật Chi nhíu mày cười nói: "Ta tự mình đi hái là được, sao phải dẫn các nàng đi?"

Đây không phải là tạo cơ hội cho ngươi sao? Nhiếp Chính Vương phi ném cho hắn một ánh mắt 'ngươi biết rõ còn hỏi', thúc giục: "Nhanh đi."

Quân Dật Chi liền dẫn vài vị thiên kim đi hái hoa mai, kỳ thật chủ yếu là làm lao động, vị tiểu thư nào nhìn trúng cành nào, hắn liền đưa tay hái xuống, ai bảo hắn là người cao nhất ở đây đâu!

Hứa ma ma cùng ngồi trong đình với Vương phi, nhìn về hướng đoàn người một lúc lâu liền cười nói: "Còn tưởng rằng Nhị công tử rất thích tiểu nha đầu kia, hấp ta hấp tấp kéo ngài lại đây, nguyên lai cũng chỉ là như thế, nhìn cứ như đối với ai đều có tình."

Nhiếp Chính Vương phi cười nhẹ, "Nam nhân không phải đều là như vậy sao? Mỗi bông hoa đều có vẻ đẹp riêng, bọn họ đều ước gì có thu hết vào trong lòng."

Hứa ma ma liền thở dài, "Cũng phải, nam nhân muốn nạp bao nhiêu thì có thể nạp bấy nhiêu." Lại nghĩ đến người kia ở trong phòng, nhỏ giọng thì thầm, "Đúng là thứ không biết xấu hổ, ngài gọi ả một tiếng muội muội, ả liền dám gọi ngài là tỷ tỷ, cũng không nhìn xem mình là thứ thân phận gì."

Vương phi khẽ nhíu cặp chân mày thanh tú, thản nhiên cười, "Người ta đang có mang, đương nhiên rất quý giá. Bất quá cũng là...... Thứ trưởng nữ dù sao vẫn có thể diện hơn với thứ nữ bình thường."

Hứa ma ma trong lòng khẽ động, sao Vương phi biết chắc là nữ nhi?

Đọc truyện chữ Full