TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
Chương 70: Ngẫu ngộ

Nghe nói có thể về quê, các nha hoàn bà tử đi theo từ Nhữ Dương đến kinh thành đều rất vui sướng, tay chân lanh lẹ thu dọn hành lý, sáng hôm sau đều đã thu thập đầy đủ hết, chỉ còn chờ đại tổng quản Du Văn Biểu thuê bảo tiêu xong và chọn một ngày tốt là có thể xuất phát. 

Mặc Ngọc Cư vừa mới thu dọn xong, Khúc ma ma liền dẫn theo bảy, tám nha hoàn hấp tấp đi vào, ngay cả thông bẩm trước cũng không quên, trực tiếp đi theo con đường lát đá vào trong, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng, so với các nha hoàn bà tử Du gia còn sáng sủa hơn. 

Du Tiểu Vãn đang ngồi với Tào Trung Yến trong phòng nghỉ phía đông, cùng chọn vải để thêu tranh. Du Tiểu Vãn từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện, để cho Tào Trung Yến tự mình quyết định. Tào Trung Yến chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn cầm lấy khối vải lụa mỏng màu nâu mà mình đã sớm nhìn trúng, chần chờ nhỏ giọng nói: “Tỷ cảm thấy vẫn là loại lụa này tốt, đủ mỏng có thể nhìn xuyên qua, nếu để trước ánh đèn có thể làm cho tranh thêu nhìn đẹp hơn.” 

Du Tiểu Vãn liền cổ vũ cười nói: “Nếu Yến Nhi biểu tỷ cảm thấy vải này hảo, chúng ta sẽ dùng nó. Hai ngày này, muội sẽ nhanh chóng làm xong mẫu vẽ, công đoạn thêu liền giao cho biểu tỷ.” 

Tào Trung Yến cảm kích “Ừm” một tiếng, lập tức cảm thấy như vậy vẫn có thất lễ, lại dùng lực gật gật đầu, cúi đầu nói: “Đa tạ…… Muội muội.” 

Kỳ thật sau khi đã quen thuộc với nhau, chỉ cần đối xử hiền lành với nàng một ít, Tào Trung Yến cũng không quá ngại ngùng. Du Tiểu Vãn mỉm cười, xem như tiếp nhận lòng biết ơn của nàng. 

Sơ Vân vén màn tiến vào, cười khanh khách nói: “Bẩm tiểu thư, Khúc ma ma đến đưa trứng hỉ, Trương trắc phi đêm qua vừa sinh đại công tử.” 

Du Tiểu Vãn thoáng kinh hãi, nàng rõ ràng, kiếp trước, Trương Quân Dao mấy lần mang thai đều bị sẩy, đến năm thứ ba mới sinh được một nữ nhi, cho nên chuyện Trương Quân Dao mang thai lần này, nàng vốn không để ở trong lòng. Nhưng hiện tại, Trương Quân Dao lại sinh thứ trưởng tử*. Trong tình cảnh Nhiếp Chính Vương không có con nối dòng như hiện nay, thứ trưởng tử này phải nói là rất quý giá, đừng nói là Trương Quân Dao, cả đến một nhà Trương Trường Úy đều là nước lên thuyền lên. Như vậy, muốn trừ bỏ mợ, liền càng thêm khó khăn. 

* “trưởng tử” là con trai lớn nhất, được sinh đầu tiên. Còn “thứ trưởng tử” là đứa con trai lớn nhất, nhưng không phải do chính thất phu nhân sinh ra, giống như tình trạng của Tào Trung Mẫn. 

Nàng có chút tâm hoảng ý loạn nghĩ, chẳng lẽ bởi vì vận mệnh của mình cải biến, cho nên vận mệnh của những người khác cũng bị cải biến theo? Nói vậy cũng có lý, dù sao Ngô Lệ Quyên ở kiếp trước phải là ba năm sau mới vào phủ Nhiếp Chính Vương. Nàng nhập phủ trước ba năm, Trương Quân Dao sinh con trước thời hạn cũng không tính cái gì, nhưng vì sao ngay cả giới tính đều thay đổi? 

Cứ việc trong lòng mờ mịt không hiểu ra sao, Du Tiểu Vãn vẫn rất nhanh chóng bày ra vẻ mặt vui sướng tươi cười, bảo Triệu ma ma đi chuẩn bị lễ vật, còn bản thân thì vịn tay Sơ Vân đi đến phòng khách. 

Khúc ma ma dẫn theo bảy, tám nha hoàn đứng ở giữa phòng khách, khoanh tay đứng thẳng, đuôi lông mày khóe mắt ai nấy đều vui mừng thấy rõ. 

Thấy Du Tiểu Vãn đến, Khúc ma ma vội cúi người hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Lão nô vội tới biểu tiểu thư tặng trứng hỉ. Vì Trương phủ chỉ đưa lại đây một hộp, số lượng không nhiều, phu nhân nói đến tặng cho biểu tiểu thư nhiều một ít, biểu tiểu thư nếu ăn không hết, cũng có thể thưởng cho hạ nhân.” 

Hai tiểu nha hoàn sau lưng bà lập tức cầm khay tiến lên, trên khay là một chiếc rổ tinh xảo, bên trong chứa mười quả trứng hỉ đỏ rực. 

Du Tiểu Vãn lại cười nói: “Làm phiền Khúc ma ma.” Quay đầu ý bảo Sơ Tuyết thưởng tiền, lại quay sang hỏi Khúc ma ma tình hình của Trương trắc phi và tiểu công tử, liên tục khen: “Trương trắc phi là người có phúc khí, mợ cũng là người có phúc khí.” 

Nghe xong lời này, biểu tình trên mặt Khúc ma ma nhất thời trở nên cao quý lên, ra vẻ cao thâm tươi cười, nói: “Cũng không phải là có phúc khí, thứ trưởng tử này cũng không phải ai muốn sinh là có thể sinh. Biểu tiểu thư không biết đó thôi, Quân Dao tiểu thư thuở nhỏ xinh đẹp, tài hoa xuất chúng, những thầy xem tướng đều nói nàng mệnh số cực quý, từ lúc mười tuổi đã có không biết bao nhiêu công tử danh môn vọng tộc đến xin cưới, cữu phu nhân làm sao bỏ được, vẫn giữ ở bên người……” 

Khúc ma ma nói liên miên lải nhải hồi lâu, muốn từ trên mặt Du Tiểu Vãn nhìn ra chút ảo não hoặc ghen tị hoảng hốt, đáng tiếc Du Tiểu Vãn vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, chân thành chung vui tán thưởng, một chút bực bội cũng không có. Khúc ma ma nói đến miệng khô lưỡi khô, vẫn không đạt được mục đích kích thích Du Tiểu Vãn, đành phải dừng lại, ngượng ngùng cười nói: “Đã tặng trứng hỷ cho biểu tiểu thư, lão nô còn phải đi nơi khác tặng lễ, sẽ không ở lâu.” 

Du Tiểu Vãn vội cười nói: “Đây là đại hỷ sự, Khúc ma ma cứ đi làm việc, ta sẽ không giữ ma ma ở lại dùng trà.” 

Ngươi căn bản đã không bảo bọn nha hoàn dâng trà! Khúc ma ma oán thầm trong bụng, lập tức lại đắc ý lên, biểu tiểu thư như vậy chính là ghen tị, lo sợ, biết Ngô Lệ Quyên không đáng tin cậy! Vì thế tâm tình của bà nhất thời lại hoan hỉ như cũ, khách khí nhún nhường một phen, thi lễ cáo từ, lại hấp tấp dẫn dắt bọn nha hoàn đến Nam Thiên Viện tặng trứng hỉ, đả kích Tiểu Võ thị một phen. 

Đợi đoàn người của Khúc ma ma đi rồi, Sơ Vân nhìn hai rổ trứng hỉ trên bàn, nhịn không được hừ một tiếng, nói: “Còn đắc ý như vậy! Ở nông thôn……” 

Du Tiểu Vãn nghiêm khắc trừng mắt nhìn nàng một cái, Sơ Vân ngượng ngùng ngừng lại, không dám nhiều lời nữa. 

Chủ tớ hai người quay lại phòng nghỉ phía đông, Tào Trung Yến thấy canh giờ không còn sớm, liền cáo từ đi trở về. 

Đến khi trong phòng chỉ còn vài người tâm phúc, Du Tiểu Vãn mới nghiêm khắc nhìn Sơ Vân, nói: “Biết chính mình vừa rồi làm sai cái gì không?” 

Sơ Vân ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Trong phòng khách còn có người ngoài, nô tỳ không nên lắm miệng.” 

Thấy sắc mặt chủ tử trầm mặc như hồ nước mùa đông, Sơ Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ lên trán Sơ Vân, “Tiểu thư đã nói bao nhiêu lần rồi, không được bàn tán bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì trong phủ, ngươi còn dám lớn tiếng ồn ào trong phòng khách, là ngươi sợ người bên ngoài nghe không thấy phải không?” 

Sơ Vân thẹn thùng xin lỗi, thấy sắc mặt chủ tử vẫn không chịu hòa hoãn xuống, trong lòng không khỏi hoảng hốt, “bùm” một tiếng quỳ xuống, run rẩy nói: “Tiểu thư, nô tỳ về sau nhất định sẽ chú ý ngôn hành, nô tỳ biết sai rồi, lần sau không dám, cầu tiểu thư tha cho nô tỳ lần này.” 

Du Tiểu Vãn không để ý nàng, hỏi Sơ Tuyết nói: “Triệu ma ma đã chọn xong lễ vật chưa?” 

Đúng lúc này, Triệu ma ma dẫn theo vài nha hoàn cầm khay lễ vật đi vào. Bà đã chuẩn bị xong lễ vật, còn ghi lại một tờ danh mục quà tặng. Du Tiểu Vãn liền đứng dậy xem lễ vật. Triệu ma ma lần lượt đem ra từng món, nào là tặng vào lễ tắm ba ngày, nào là tặng vào lễ trăng tròn. Mỗi món đều có sắc thái vui mừng, nhưng không thể tính là quý trọng, dù sao Du Tiểu Vãn và Trương Quân Dao bất quá là biểu tỷ muội họ hàng xa không biết đã mấy đời, nếu không phải Khúc ma ma mang trứng hỉ lại đây, nàng cho dù không tặng lễ vật cũng không sao. 

Du Tiểu Vãn cười nói: “Ta không tiện đến Vương phủ chúc mừng, nên hãy đem những thứ này đến chỗ lão thái thái đi, thỉnh lão thái thái hỗ trợ mang đi giúp.” 

Kỳ thật Tào lão thái thái tuổi tác đã cao, lâu rồi không ra phủ, lễ vật bất quá là đưa cho lão thái thái nhìn một cái, cuối cùng vẫn là Trương thị đưa đi. 

Giải quyết xong chuyện này, Du Tiểu Vãn lại nói đến chuyện về Nhữ Dương, dặn dò chút việc vặt. Lát sau đến giờ tắm, Triệu ma ma mang quần áo đến hầu hạ Du Tiểu Vãn vào tịnh phòng tắm rửa. Sau khi cho lui hết các tiểu nha hoàn ra ngoài, Triệu ma ma lấy khăn bông mềm, tự mình lau khô tóc cho tiểu thư, dùng lược chải thẳng, xong đâu vào đấy mới làm như tùy ý nói: “Tiểu thư, đêm nay là Sơ Vân trực đêm, nếu ngài còn muốn phạt nàng quỳ, nô tì đi an bài Sơ Tuyết được không?” 

Du Tiểu Vãn ngẩng đầu lên nhìn Triệu ma ma, nghiêm túc hỏi: “Ma ma là muốn cầu tình cho Sơ Vân?” 

Trên khuôn mặt già nua của Triệu ma ma thoáng hiện nét thông tuệ, “Nô tì hiểu được ý của tiểu thư, Sơ Vân nếu không quản được miệng của mình, một ngày nào đó sẽ gây họa, thậm chí có khả năng sẽ rước lấy phiền toái cho tiểu thư. Là nô tì không có nghiêm khắc quản giáo, nếu nói ra, nô tì cũng có sai.” 

Du Tiểu Vãn khẽ mím môi, ánh mắt dần ảm đạm xuống, thì thầm nói: “Ta không phải sợ nàng gây họa cho ta, ta là sợ nàng…… Mợ hiện tại chỉ sợ là đã hận thấu ta. Mợ không làm gì được ta, sẽ giáng tội cho người khác, hoặc đánh hoặc giết, khiến cho ta thương tâm buồn bực, mợ cũng có thể cao hứng một thời gian. Tính tình Sơ Vân xúc động như vậy, hễ gặp chuyện gì không vừa ý, thường làm việc không suy nghĩ. Lúc nhắc thì nàng sửa, vài ngày không nhắc, nàng liền phục hồi như cũ. Nếu tính tình này không sửa được, lần này trở về Nhữ Dương, ta sẽ để nàng ở lại thôn trang……. Ma ma cho nàng đứng lên đi, đêm nay bảo Sơ Tuyết trực đêm.” 

Triệu ma ma cả kinh trong lòng, định mở miệng khuyên vài câu, nhưng tiểu thư nói quả thật có lý, nên không dám phản bác, đành cúi người hành lễ, ra khỏi phòng đi giao việc cho các nha hoàn. 

Ngày hôm sau, khi Sơ Vân vào phòng hầu hạ, hốc mắt nàng vẫn còn đỏ, lúc hầu hạ Du Tiểu Vãn cũng thật cẩn thận. Xem ra Triệu ma ma đã nói cho nàng biết, Du Tiểu Vãn cố nhẫn tâm làm như không phát hiện. Nếu nàng hiện tại mềm lòng một chút, sau này chính là làm hại Sơ Vân. Nàng vốn dĩ trong lòng còn tràn ngập tin tưởng vào tương lai, nhưng kể từ hôm qua, sau khi biết tin Trương Quân Dao sinh ra thứ trưởng tử, nàng đã không còn dám chắc nữa. Đừng nói là Trương thị và Trương phu nhân, bản thân Trương Quân Dao chính là một người trừng mắt tất báo, thân phận hai bên lại có chênh lệch lớn như vậy, chính nàng còn phải cẩn thận ứng đối, người như vậy bên cạnh nàng càng phải thêm cẩn thận. 

Du Văn Biểu rất nhanh chóng liên lạc được với tiêu cục, ba ngày sau, Du Tiểu Vãn bái biệt lão thái thái, cậu mợ, bước lên hành trình trở về Nhữ Dương. Xe ngựa đi rất chậm, Du Tiểu Vãn đi lần này cũng là muốn giải sầu, nên không thúc giục chạy đi. Đến tuần cuối cùng của tháng chín, nàng mới tới Nhữ Dương. Làm lễ tế bái cha mẹ xong, nàng lại mời một đại sư rất có danh vọng đến Nhữ Dương làm lễ cúng bái suốt bảy ngày. Lúc này, lá thư từ kinh thành thúc giục nàng sớm về nhà cũng đã đến Nhữ Dương. 

Du Tiểu Vãn mấy ngày nay đều ở thôn trang trong Nhữ Dương, mỗi ngày đều thoải mái tự đắc không khác gì thần tiên. Lá thư là do Hà Ngữ Phương viết thay cho lão thái thái, trong thư nhắc tới Ngô thứ phi rốt cục có thai, muốn nàng gấp trở về cùng đi chúc mừng Ngô phu nhân một phen. 

Du Tiểu Vãn không thể không thở dài ra lệnh, “Thu dọn hành lý.” Ngẫm lại, lại thấy không cam lòng, liền đổi ý: “Qua mấy ngày rồi hồi kinh.” 

Lệnh vừa ban xuống, Sơ Tuyết liền đưa thiệp mời đến, cười khanh khách nói: “Tiểu thư, là thiệp mời của Tạ tiểu thư, đại tẩu của nàng vừa sinh một tiểu tử.” 

Du Tiểu Vãn vui vẻ ra mặt nói: “Thật vậy chăng?” Quay đầu sang hỏi Triệu ma ma, “Ma ma, ta đi xem một cái được không?” 

Vị Tạ tiểu thư này là khuê mật trước đây của Du Tiểu Vãn, từ lúc Du Tiểu Vãn dời lên kinh, hai người chỉ gởi cho nhau hai, ba phong thư. Lần này Du Tiểu Vãn trở về Nhữ Dương, mấy ngày trước đều thực bận rộn, còn chưa kịp gặp mặt. Triệu ma ma nghĩ nghĩ, nói: “Vậy thì đi ngay hôm nay đi, lễ tắm ba ngày thì đừng đi, tiểu thư còn trong hiếu kì, rốt cuộc không tốt.” 

Du Tiểu Vãn gật đầu, lập tức bảo Triệu ma ma chuẩn bị lễ vật, vội vàng lên xe ngựa đến thăm Tạ tiểu thư. Tạ đại thiếu phu nhân sinh được một tiểu tử chừng sáu cân*, rất mũm mĩm, thập phần đáng yêu. Du Tiểu Vãn ôm đứa nhỏ trêu chọc một hồi lâu, yêu thích không nỡ buông tay, ở lại suốt buổi sáng mới lưu luyến không rời cáo từ. 

* Ở đây (chắc là) sử dụng hệ thống đo lường cổ, 1 cân = 500g, suy ra đứa nhóc này nặng 3kg. 

Tạ thiếu phu nhân thế này mới nhớ còn chưa tặng trứng hỉ, vội bảo nha hoàn gói sáu quả trứng hỉ đuổi theo ra cửa phủ, đưa cho Du Tiểu Vãn. Nha hoàn kia che miệng cười nói: “Du tiểu thư vẫn là tự mình ăn đi, ăn trứng hỉ là có thể dính phúc khí.” 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Tiểu Vãn nháy mắt phát sốt lên. Ăn trứng hỉ mừng sinh con trai, chính mình cũng có thể sinh con trai, nàng cũng từng nghe qua phong tục này, nhưng giờ nàng mới 13 tuổi a, ngay cả hôn ước còn chưa định ra đâu. 

Không đợi nàng kịp phản ứng gì, chợt nghe bên tai có người cất tiếng trêu chọc: “Đây là nha hoàn nhà ai, có quy củ như vậy!” 

Du Tiểu Vãn nghe được giọng nói trầm trầm đó, không dám tin vào lỗ tai mình, mờ mịt quay đầu nhìn lên, quả nhiên là Quân Dật Chi. Thời tiết đã bắt đầu vào đông, hắn lại chỉ mặc một tấm áo choàng dài không cài nút màu xanh nhạt, bên hông cài thắt lưng kết ngọc dương chi thượng phẩm, trên đầu chỉ dùng một cây trâm ngọc dương chi để cột tóc, cả người toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng. Hắn dùng ánh mắt lạnh như băng đánh giá tiểu nha hoàn vài lần, nghiêng đầu hỏi Du Tiểu Vãn, “Nàng ta gây sự với ngươi sao?” 

Du Tiểu Vãn ngẩn ra, mờ mịt nói: “Không có a.” 

Quân Dật Chi thấp giọng trấn an nàng, “Ta rõ ràng thấy nàng ta nói nói mấy câu, ngươi liền giận đỏ mặt, ngươi đừng sợ, cho dù nàng ta là nha hoàn của Án sát*, ta cũng có thể quản.” 

* Án sát là một chức quan trông coi các vụ hình sự trong một tỉnh. 

Nghe xong lời này, mặt Du Tiểu Vãn lại càng đỏ, trong lòng nói không nên lời là vui sướng vẫn là không được tự nhiên. Nàng liếc trắng mắt nhìn hắn: “Nàng ấy không có gây sự với ta, không cần ngươi nhiều chuyện.” Dứt lời liền xoay người, vịn tay Sơ Vân bước lên xe. Sơ Vân và Sơ Tuyết vội cúi người hành lễ với Quân Dật Chi liền chạy theo đứng bên cạnh xe ngựa. 

Quân Dật Chi vốn có ý tốt, tự dưng lại bị xem thường, trong lòng ngơ ngẩn chẳng hiểu ra sao. 

Triệu ma ma đứng bên cạnh có chút đăm chiêu nhìn Quân Dật Chi, nháy mắt ra dấu với Du Văn Biểu, rồi mỉm cười tiến lên hành lễ thỉnh an, lại thối lui sang một bên. Du Văn Biểu bước lên phía trước, cúi người chào, “Tiểu nhân cả gan hỏi một câu, không biết Quân Nhị công tử vì sao lại đến thành Nhữ Dương?” 

Quân Dật Chi quay đầu nhìn sang, thấy ánh mắt Du Văn Biểu đoan chính, tinh quang nội liễm, không giống một nô tài, liền khách khí nói: “Kinh thành rất buồn, liền chung quanh đi dạo, không nghĩ ở đây gặp được Du tiểu thư.” Lại chỉ vào tiểu nha hoàn, nói: “Thực không có việc gì sao?” 

Du Văn Biểu ha ha cười nói: “Không sao không sao, là tiểu thư nhà ta mặt mũi mỏng mà thôi.” 

Quân Dật Chi giật mình, không lại rối rắm việc này. Thật ra, hắn đã đến Nhữ Dương được bốn ngày, lại không tìm được cái cớ nào tốt để gửi bái thiếp cầu kiến, chỉ có thể suốt ngày lắc lư ngoài đường. Hôm nay khó khăn lắm mới có dịp tình cờ gặp nhau, đang định trò chuyện thêm mấy câu với Du Tiểu Vãn, nhưng người ta lại quay trở lại trong xe ngựa. Hắn biết Du Tiểu Vãn rất trọng khuê dự, nên cũng không thể lại gần cửa xe vừa đi vừa nói chuyện, cặp mắt phượng xinh đẹp đành nhìn chằm chằm lên xe ngựa, không nỡ dời sang chỗ khác, hai chân chần chờ, lóng ngóng không bước đi được. 

Du Văn Biểu thấy cảnh này, làm sao còn không rõ, vừa rồi tuy là một hồi ô long, nhưng có thể nhìn ra vị Quân Nhị công tử này quả thật là để ý tiểu thư, trong lòng liền thập phần ưng ý Quân Dật Chi, cười hớ hớ nói: “Không biết Quân Nhị công tử đến Nhữ Dương từ khi nào, đã tìm được chỗ đặt chân chưa, nếu chưa tìm được khách sạn, ngài lại không chê nhà tiểu nhân đơn sơ, tiểu nhân nguyện tận tình làm chủ trọ. Nhà tiểu nhân ở ngay cạnh thôn trang của tiểu thư, cảnh sắc cũng rất khác biệt.” 

Quân Dật Chi nghe vậy, hai mắt liền sáng rực lên, lập tức vui vẻ dựa theo lời này mà nói: “Vừa vặn không tìm được khách sạn tốt, vậy xin quấy rầy.” 

Tùy Văn, Tùy An lúc đó đang đứng dưới tàng cây liễu cách đó không xa, không hẹn mà cùng giật giật khóe môi, thầm nghĩ: Thiếu gia nói chuyện thật sự là càng ngày càng không chê vào đâu được, không tìm được khách sạn “tốt”, chỉ một chữ “tốt” đã thẳng tay trừ trỏ khách sạn đang ở hiện tại, còn không tính là nói dối gạt người. 

Mẩu đối thoại của bọn họ, Du Tiểu Vãn ở trong xe nghe được rành mạch, trong lòng không khỏi gấp lên. Nhà của Văn bá chính là tòa viện nhỏ trong thôn trang, bây mở cửa nói cho ở trọ, chẳng phải là bảo tên Quân Dật Chi kia vào ở trong thôn trang của mình sao? 

Đang lúc nàng định can ngăn Du Văn Biểu một chút, Triệu ma ma liền hớn hở lên xe, cười nói: “Tiểu thư, ngài giữa trưa còn chưa ăn cái gì, giờ ăn trước một cái trứng hỉ lót dạ đi.” 

Lúc này xe ngựa đã lăn bánh, Du Tiểu Vãn chỉ còn biết than thở nói: “Văn bá cũng thật là, sao lại mời hắn đến ở trong thôn trang.” 

Triệu ma ma ra vẻ rất nghiêm túc nói: “Chỗ đó là lão gia tặng cho Du tổng quản, địa khế nằm trong tay ông ấy, sao có thể nói là trong thôn trang a? Tiểu thư đừng nói như vậy, sẽ làm Du tổng quản thương tâm.” Trong lòng lại buồn cười nghĩ, nếu

Đọc truyện chữ Full