TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biến Dị: Dị Giới
Chương 29: Ma thời gian

Ngày hôm nay, thật kì lạ. Điều kì lạ là mọi thứ dường như rất giống ngày hôm qua, kể cả hành động hay mọi vật xung quanh cũng thế. Ngày đầu tiên, không, nói đúng hơn là nữa buổi đầu tiên của ngày thứ hai, tôi không lấy làm thắc mắc cho những gì diễn ra

"Này Kin-kun, này dậy đi, đến giờ rồi đấy, nếu cậu không dậy bọn chúng sẽ đánh cậu đấy Kin-kun" (Riki)

Đúng vậy, cậu nói đầu tiên mà ngày thứ nhất tôi nghe được, đến ngày thứ hai, vẫn là cái câu nói của Riki khiến tôi thức giấc trong khi đang say trong giấc ngủ của bản thân

Mới ban đầu thì tôi không lấy làm ngạc nhiên lắm. Tuy nhiên, mọi thứ sau đó diễn ra một cách thật kì quái và kì lạ đến mức khiến tôi hoang mang

"Này, cậu không sao chứ kin-kun, mình thấy cậu trông xanh xao quá "(Riki)

Thế là Riki dùng trán cô ấy chạm vào trán của tôi khiến tôi đỏ mặt. Tất nhiên, lúc bấy giờ tôi mới để ý cảnh vật xung quanh trong căn chòi lộn xộn này

Lần này, khi mà tôi tỉnh dậy, trong căn chói nơi tôi đã ngủ, mọi người hầu như đã đi làm việc, thậm chí những cái mùi khó chịu vẫn y chang như ngày hôm qua vậy

Hơi tò mò, nhưng tôi nghĩ chắc chỉ là sự trùng hợp, cho đến khi Riki bắt đầu đi nấu cháo cho tôi, và đỉnh điểm đó là khi mà tên Kiast bước vào.

Không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng lần này hắn vẫn định đánh Riki khiến tôi phải đỡ cú đánh đó, lực cánh tay của hắn ta vẫn như thế và sự đau nhức mà tôi cảm nhận được không khác là bao

Tiếp theo những lời nói của tôi và cả cục nước miếng mà hắn phun ra, thật sự không thể tin nổi, mọi thứ đều y như chóc. Nhưng tôi không thể hỏi ai về việc này được, thậm chí hành động của Riki cũng chẳng khác là bao nhiêu với khuôn mặt khép nép và lo lắng

Trong lúc làm việc, nơi mà tôi đang dùng sức của mình để đào hầm và vác những bao cát nặng nhọc ra bên ngoài. Tôi thật sự đã tự hỏi với bản thân rằng, tại sao mình không hề thấy mệt, nói đúng hơn, ngày hôm qua tôi làm việc rất vất vã, toàn thân thì ê nhức, mà nói thêm việc đỡ cú đánh của tên mặt dày Kirsat cũng khiên cánh tay tôi ê ẩm cả ngày

Ở nơi làm việc, có một hành động mà tôi chú ý đó là khi một anh chàng nhỏ con, gầy gò, khuôn mặt đầy tàn nhan và mái tóc màu nâu đỏ đã ngã màu của than và đất.

Trong lúc làm việc, cậu ta đã sơ ý bị té và làm cho tên giám sát gần đó quật roi vào cậu, khiến cho máu người cậu ta bắn ra một cách thương xót và đau đớn

Không những thế, những cuộc trò chuyện sau giờ giải lao cũng ý như chốc, tôi thì lúc đầu không để ý cho lắm. Tuy nhiên cũng có vài chuyện hấp dẫn mà tôi nghe lén được, thành ra tôi mới biết được hôm nay chẳng khác ngày hôm qua chút nào

Mà nếu nói khác thì chắc chỉ có mỗi bản thân tôi. Mọi thứ mơ hồ đến mức khiến tôi choáng váng

Trong khi lấy đĩa thức ăn và đến nơi đề lấy súp. Sau khi đến lượt tôi, Riki vẫn múc thêm cho tôi đồ ăn với một nụ cười xinh đẹp

Tôi ngồi ăn mà trong lòng luôn suy nghĩ

"Thật sự mọi chuyện là như thế nào đây, chết tiệt"

Tuy vậy, vì sự tò mò của tôi, hàng tá thắc mắc trong đầu đã đưa đến được một kết luận

Theo như tôi từng đọc trong những quyển sách ở thư viện, có một quyển rất nhỏ có nói về vấn đề này

Nếu không lầm thì sự việc đang diễn ra được gọi là ma chú không gian và kiểm soát thời gian, một loại ma thuật cổ xưa và đã bị cấm. Lí do nó bị cấm là bởi vì sức mạnh của loại ma thuật này rất lớn, nó lớn đến mức nếu người thực hiện không đủ lí trí và sức mạnh bản thân cộng với việc thực hiện sai nghi lễ sẽ dẫn đến hậu quả đó là bị biến thành một sinh vật hung dữ

Dạng như bị tẩu hỏa nhập ma ấy, những mà, điều tôi thắc mắc hơn lúc này, tại sao tôi vẫn có thể nhớ những kiến thức mà tôi đọc được ở trong thư viện ma thuật chứ, chẳng phải những thứ đó chỉ có trong giấc mơ ư

Khó hiểu chồng chất khó hiểu, mọi thứ kì lạ và quái quỷ gì đang diễn ra thế này, óc tôi như rối bời, đầu tôi như đang muốn nổ tung ra từng mảnh nhỏ

Suy nghĩ quá lâu nên mọi người cũng đã ăn xong và bắt đầu đi ngủ. Tôi cũng tranh thủ để đi tĩnh tâm ở thác nước như ngày hôm qua

Khung cảnh hôm nay vẫn thế, cảm giác thanh thản nơi đáy sâu tâm hồn của cảnh vật khiến tôi như đang chìm đắm vào trong đó.

Tôi nằm ngữa ra đằng sau mà ngước nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, suy nghĩ lại ngày hôm nay, một ngày kì lạ đối với tôi

Nếu như thật sự có người có thể thực hiện được ma pháp như thế hẳn là có một sức mạnh rất lớn, tôi hiện tại không thể biết được ai cả, nhưng có thể thấy được nguyên nhân khiến tôi bớt lo lắng đi đôi chút, cũng có thể không gian lúc này đang góp phần làm cho tôi thoải mái hơn

Người thực hiện được ma pháp như thế , nếu nhớ không lầm sẽ được mệnh danh là ma thời gian, và chắc chắn người đó cũng đang trong cái thế giới mà hắn tạo ra, bởi vì ma thuật này tuy mạnh nhưng vẫn có ràng buộc, và sự ràng buộc đó chính là nhốt chính bản thân người sử dụng trong cái thế giới này

Ma thuật thời gian này thực chất thường được dùng để phong ấn những sinh vật mạnh mẽ như rồng hoặc ma vương. Tuy nhiên rất ít người có thể sử dụng, mà cũng chẳng ai ngu để mà sử dụng nó cả

Buổi tối hôm nay, Riki vẫn ra ngồi cùng với tôi. Cuộc trò chuyền diễn ra chẳng khác hôm qua là bao, tuy nhiên một hành động khá là kì lạ khiến tôi vô cùng thắc mắc

Hôm nay, Riki không còn ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, thay vào đó cô ấy ngồi nằm với tôi trong khi quay đầu nhìn tôi khiến cho sự mặc cỡ trong tôi trỗi dậy

Chắc là vì ngày hôm qua tôi ngồi cùng Riki, nhưng còn hôm nay tôi đã thay đổi một chút bằng việc nằm nên có vẻ Riki cũng làm trái một chút. Tuy nhiên tôi vẫn thấy được một lỗ hông nào đó qua việc này

Bây giờ tôi lại tự hỏi một lần nữa. Liệu rằng, đây là giấc mơ hay là hiện thực đây. Dù sao, qua ngày mai, tôi cần phải đi tìm con ma thời gian đó nếu muốn thoát ra cái vòng luẩn quân này

Và thế là ngày hôm sau cũng đến, hiễn nhiên vẫn không hề thay đổi, mọi thứ vẫn như cũ. Lúc đầu thì tôi có làm một số hành động khác, nhưng mọi thứ đúng như tôi dự đoán, tất cả đều trở về trạng thái ban đầu

Thậm chí nhiều lúc tôi còn cố gắng bỏ công việc hay là đánh nhau với người khác, nhưng điều kì lạ là sau đó tất cả đều trở về số không, mọi người không hề để tâm, nhiều lúc họ như bị ép buộc quên đi và làm công việc thường ngày, họ như những nhân vật NPC trong game vậy. Tất cả khiến cho tôi rợn cả người, một cảm giác không hề mấy tốt đẹp

Nhiều ngày sau, tôi bắt đầu quan sát tất cả mọi người, từng người, tường người một. Nhưng kết quả không bao giờ như mong đợi, tôi không biết những ngày như thế này đã trôi qua bao nhiêu lần nữa rồi

Thế là, hôm nay tôi đã quyết định, hôm nay tôi sẽ giết người

Nhưng sự việc chưa bao giờ là đơn giản

Sáng hôm nay, sau khi nhận được cục nước miếng của tên Kiast như mọi ngày, tôi đến nơi đào hầm mỏ. Nhưng thay vì đào hầm, tôi lại dùng cuốc để đập vào đầu một cậu nhóc đứng gần bên tôi

Máu cậu ta bắn ra như suối, não văng khắp nơi trên nền đá dày đặc ở tầng hầm, trước khi chết cậu ta co giật, đồng tử nhợt nhạt và chết hẳn. Dù vậy, điều đáng sợ đã đến với tôi

Một lúc sau, một lỗ hỗng nào đó đã khiến cậu ta sống dậy, mọi thứ cứ như reset chưa đầy một giây khiến tôi nỗi hết cả da gà

Tuy nhiên, để tiếp tục tìm kiếm cũng như thấy được lỗ hổng đó, mỗi ngày tôi đều giết thêm một vài người, và dần dần số người tôi giết bắt đầu nhiều hơn

Nhưng mà, mọi thứ đều trở về lúc ban đầu. Tôi biết rằng việc tôi làm cũng không phải là vô ích, nếu thật sự con ma thời gian đó có ở đây và nếu tôi giết được hắn thì có lẽ tôi sẽ thoát ra được chiều không gian này, một lối thoát sẽ được mở ra

Nhiều ngày sau đó, nếu như theo tôi tính toán thì hầu như tất cả mọi người ở đây đều bị tôi giết chết một cách dã man, điều hiễn nhiên là khi tôi giết một ai đó, tất cả đều làm việc của họ mà không hề để tâm đến tôi

Lần này, người cuối cùng mà tôi giết đó chính là tên Kirast. Tuy nhiên bây giờ đã có một chút khác biệt

Sáng hôm đó, sau khi Riki đi ra khỏi căn phòng và nấu cho tôi ăn món cháo của cô ấy. Tôi đã thủ sẳn sau lưng một con dao nhỏ, con dao này tôi tìm thấy trong một balo của người nô lệ nào đó, tuy nhiên bây giờ điều đó không quan trong, quan trọng bây giờ tôi sẽ giết tên Kirast sau khi hắn vào căn chòi để kêu tôi đi làm việc

Người hắn cao to và vạm vỡ nên việc giết hắn ta có hơi khó khăn. Sau khi ăn xong món cháo của Riki, đúng như thường lệ. Hắn ta bước vào trong cơn giận giữ

Sau lời đề nghị của Riki, hăn ta giơ tay lên và định đánh cô ấy. Lần này, tôi không hề đỡ cú đánh của tên to con đó

Trong khi Riki đề nghị giùm tôi và ngay khi hắn ta đưa cái tay chắc khỏe của mình lên, tôi phóng nhanh như mũi lào đâm thẳng đến. Một nhát dao gọn lẹ vào bụng khiến hắn gào thét trong đau đớn

Sau khi hắn ta ôm bụng và quỳ gối xuống, đó là lúc mà một nhát chém ngang cổ khiến máu ứa ra, đôi mắt trợn hết cỡ như muốn rơi xuống đất, vài dây sau gắn gục xuống và dần dần chết trong đau đớn, còn cơ thể thì co giật, hấp hối

Nếu như thông thường, mọi người sẽ không để ý đến tôi, nhưng còn lần này, mọi thứ lại khác

Khi thấy tôi giết tên to con đó và khi hắn ta đang co giật trong tuyệt vọng. Tôi quay mặt ra sau và nhìn Riki

Tuy nhiên, thay vì giữ khuôn mặt bình thản như những người khác, lần này Riki lại dùng hai tay bịt miệng với đôi mắt đầy nước và khuôn mặt kinh hãi khi nhìn tôi

Nhìn thấy Riki như thế khiến tôi bất ngờ, đôi tay tôi bắt đầu run rẫy, tôi không thể nào biết chính xác cảm xúc của mình ngay lúc này. Khi tôi bắt đầu đưa tay ra để nắm lấy Riki, cô ấy bỏ chạy ngay lập tức lướt ngang qua người tôi

Với đôi tay còn dính đầy máu, tôi như một người mất hồn. Giờ đây tôi mới nhận thức được mọi chuyện

Cuối cùng tôi cũng tìm ra. Một câu nói mà tôi buột miệng phát ra trong vô thức

"Vậy cậu là người đã tạo ra thế giới này sao, Riki "

Đọc truyện chữ Full