TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hành Trình Của Nhân Vật Phụ
Chương 4: mới sinh

Ở trong một khu rừng cổ thụ rộng lớn với um tùm những cây trái cao cả trăm mét,ở giữa khu rừng là một ngôi làng. Nó được xây xung quanh một đại thụ lớn và đều cách mặt đất chục mét để tránh thú giữ.

Ở ngôi nhà treo trên cây đại thụ và có hình dáng sang trọng hơn hẳn những nhà còn lại,có một cái nôi nhỏ. Trong cái nôi đó là một đứa bé nhỏ nhắn. Điều khác biệt duy nhất giữa nó và những đứa trẻ khác là nó đang thức. Mắt chú bé ở to,đang nhìn xung quanh.

Đó là Masaru. Hiện tại cậu đang cố để dùng năng lực của mình. Chính xác hơn thì cậu muốn dùng ma thuật càng sớm càng tốt để cậu có thể luyện tập. Cậu cũng chỉ vừa mới dậy sau khi được sinh ra thôi nhưng cũng đủ để hiểu tình hình hiện tại của mình.

Dù trong game không nói rõ nhưng dựa vào những kiến thức của cậu khi vừa sinh ra thì cậu là con của một trưởng tộc làng elf. Bố cậu là một huyền thoạt sống với những chiến công rạng ngời. Cái này biết được qua những tấm giấy ghi nhận trên tường.

Mẹ cậu là một người phụ nữ xinh đẹp với một làn da ngăm đen. Một darkelf. Bố và mẹ cậu gặp nhau khi nào thì không rõ những có vẻ sự kết hợp giữa highelf và darkelf là được cho phép. Vì thế mà Masaru được sinh ra với làn da vàng như khi ở nhật.

Chữ viết và tiếng nói ở đây cơ bản giống ở nhật. Chỉ khác vài ký tự và câu nói qua tờ giấy cậu thấy trong cũi của cậu. Chỉ mới sinh ra có vài giờ,cậu không thể di chuyển được. Nói cách khác là bất động. Mẹ cậu đang làm đồ ăn tối,bố cậu thì đang trong phiên trực nên chỉ có cậu ở đây một mình.

Cái cảm giác ức chế này làm cậu muốn khóc. Có lẽ đây là điều khiến mấy đứa bé hay khóc đến vậy? Mà cậu là một thanh niên khỏe mạnh nên cậu đá cấm mình không được khóc. Masaru nghĩ mình nên học ma pháp để quên đi việc đó.

Rồi cậu tập trung,nhắm mắt lại,cảm nhận dòng ma thuật mạnh mẽ hơn bất cứ ai đang chảy trong cơ thể mình,cậu cảm nhận sâu hơn,sâu hơn nữa và rồi bỗng nhiên một bóng tối ùa vào tâm trí cậu,làm cậu không cảm nhận được ma lực nữa....và cậu đã ngủ.

Đối với một đứa bé,việc đi ngủ là rất cần thiết để cơ thể phát triển khỏe mạnh. Ngay cả với một người lớn thì cũng quá khó để cưỡng lại cái cản giác yên bình khi ngủ dạy. Masaru cũng không phải ngoại lệ. Cậu đã đầu hàng trước cái khoái cảm được đắm mình trong sự thoải mái ấy.

Sau một thời gian,cậu tỉnh dậy. Nhưng đây không còn là khung cảnh cái trần nhà như vừa nãy. Thay vào đó là một bờ vai. Do phản ứng tự nhiên của tay em bé (bám vào bất cứ thứ gì) nên cậu đang bám trên lưng của một người phụ nữ nào đó và thứ duy nhất giữ cậu khỏi ngã là một cái dây đỡ mông cậu.

Như nhận thấy có sự chuyển biến nhẹ trên lưng,người phụ nữ với tay ra sau,nắm lấy eo của Masaru rồi nhấc bổng lên. Đó là người mẹ xinh đẹp của cậu.Mẹ cậu vẫn đang ở bếp nhưng có vẻ cô quá nhớ con nên chế luôn cái này để khỏi nhớ.

Mẹ cậu là một mĩ nhân đúng kiểu và nhìn chả giống một người có con gì cả. Bụng cô đã trở về bình thường,vòng eo chả có gì là bị giãn cả. Bộ ngực của cô thì....nó vẫn như vậy,rất căng. Hơn thế nữa,bình thường thì người đẻ pgair nghỉ lấy 1 tuần để cơ thể trở lại bình thường. Chứng tỏ người elf rất ghê ghớm. Cậu bắt đầu sụt sịt vì nghĩ đến người mẹ này của mình. Rồi cậu khóc.

-ể? Sao con khóc vậy? Chẳng nhẽ con ghét mẹ đến thế sao? Yên nào,mẹ thương nhá? Nhá?-cô cố dỗ dành con của mình. Đối với người đã vài trăm tuổi thì tâm hồn cô trong sáng gớm.

Thật tiếc là lời dỗ dành đó không đủ để cậu có thể ngừng khóc. Việc này làm ngay cả mẹ cậu cũng bắt đầu có dấu hiện sụt sịt.

-hức.....mẹ đã làm gì sai hả? Hức....con ghét mẹ lắm sao? Hức.....OA!!!!-rồi bà òa lên khóc. Thế là thành viễn cảnh một bà mẹ đang khóc bế một đứa bé cũng khóc. Nhìn khá phản cảm.

-có chuyện gì vậy em? Có chuyện gì không ổn sao?-một người đàn ông tông cửa chạy vào khi nghe thấy tiếng khóc.

Anh ta chạy nhanh vào bếp,nơi tiếng khóc vang lên. Khi vào đến nơi,anh ta chỉ biết đờ người ra trước cảnh mình chứng kiến.

-ờm...sao vậy em yêu?-

-mình à,con ghét em. Con vừa thấy mặt em là nó khóc,em dỗ mãi không được OA!!!!!!-cổ khóc to hơn.

-bình tĩnh nào. Khéo là con đói thôi. Em nên cho con bú sữa.-người bố của cậu xem ra trưởng thành hơn mẹ nhiều.

-ồ,vậy à? Vậy em làm thế nào? Vắt sữa Famil à?(con vật giống bò sữa)-

-ờm......không. Em cho con bú sữa của mình ấy. Vạch ti ra để con nó bú.-,

-hửm? Như anh á? Nhưng hồi đó có ra sữa đâu? Em chỉ thấy sướng thôi.-vãi mẹ? Wtf?

-à không...khi có thay thù em sẽ có sữa. Nói chung là cứ cho con bú đi.-bố cậu đỏ mặt rồi quay sang chỗ khác.

Theo như lời bố cậu nói,mẹ cậu bắt đầu lôi quả núi đồ sộ ra. Thằng bé vừa thấy bỗng câm ngặt,mắt mở to như ngạc nhiên.

-ể?có tác dụng rồi anh này!-mẹ cậu hét lên.

Nếu mà mẹ cậu thấy mặt cậu bây giờ thì nó là chuyện khác nhưng rất tiếc là cặp núi nó đã che đi phản ứng của Masaru.

Không ngần ngại,mẹ cậu ấn nó vào mặt cậu,không cho cậu cơ hội phản kháng. Bình thường thì cậu sẽ la lên. Nhưng bây giờ,cậu có thể cảm nhận được một sự ấm áp,sảng khoái vượt trên cả sự hứng tình của cậu. Nói nôm na thì cậu đang ở trạng thái hiền nhân khi bú vếu mẹ mình. Thật lạ đời.

Đó là trải nghiệm đầu tiên của cậu về mái ấm của mình. Bằng cách nào đó,nó làm cậu nhớ đến người mẹ cũ của cậu ở thế giới kia. Nhưng cậu cố gắng quên nó đi và tập trung vào cuộc sống này của cậu.

Với quyết tâm này,cậu bắt đầu tập ma pháp. Điều đầu tiên cậu làm sẽ là truyền mana đi khắp cơ thể,bao bọc lấy cơ thể để giúp cậu có thể di chuyển. Cậu có thể điều khiển mana trong cơ thể khá dễ dàng nhưng khi nói đến ngoài cơ thể thì nó như cực hình vậy. Có thể ví việc này như một cục đá. Cơ thể cậu là mặt đất và bên ngoài là biển cả. Ta ném cục đá vào biển,sau đó thử tìm lại nó xem. Giữa vô vàn cục đá khác thì điều này đơn giản là rất khó. Trừ khi cậu đánh dấu nó trước.

Cậu tập di chuyển mana quanh cơ thể,làm cơ thể quen với mana của mình. Điều này sẽ làm cơ thể nhạy bén hơn với mana và sẽ hút những mana giống với chủ nhân. Cậu biết điều này qua một kỹ thuật ở trường học mà cậu sẽ học.

Cả ngày hôm đó,cậu đã cố gắng di chuyển mana quanh cơ thể mình. Cậu thậm chí còn để nó cắm auto ở đó. Mấy chiêu khác thì nó quá mất thời gian nên cậu để kệ nó đấy. Mà nó cũng max hết rồi nên cần gì nữa.

Qua ngày hôm sau,cậu tỉnh dậy và thấy cơ thể mình khỏe hẳn. Chính xác hơn thì việc mana lưu thông qua lại đã làm mòn đi những điểm huyệt trên cơ thể. Những điểm huyệt này trì hoãn,ngăn ngừa cơ thể khỏi dùng 100% sức mạnh vốn có của nó vì nó sẽ làm tổn hại đến cơ thể hoặc chết.

Có tất cả 15 điểm trên khắp cơ thể. Những bậc thầy magic knight thường sẽ phá khoảng 3 điểm để đạt sức mạnh phi thường. Để phá nó thì ta cần một bể mana tập trung vào phần đó để phá nó. Masaru muốn phá hết vì cơ thê cậu có thể hồi sinh nhưng cậu chưa thể làm được điều đó vì chưa đủ mana. Nhưng vì cậu thường xuyên để mana chảy qua người nên nó cũng bị hao mòn đôi chút. Điều này làm mana cậu tăng thêm một chữ số và làm sức mạnh của cậu tăng lên 5 đơn vị nữa

Và vì cậu đã đưa nó xuống khắp cơ thể,cậu cho rằng nó đã có thể thích nghi và nhận biết được mana của chủ nhân với thiên nhiên. Sau đó,cậu tiếp tục truyền mana ra ngoài cơ thể rồi cố gắng nhận biết nó. Điều này là một thất bại hoàn toàn về phía cậu. Nhận biết mana không phải là chuyện một sớm một chiều. Nhất là mana của bản thân. Để cơ thể có thể nhận biết được nó thì còn quá sớm. Nếu dễ như thế thì ai trong thế giới này cũng làm được. Tuy nó có dễ hơn một chút nhưng thế là chưa đủ.

"Mình phải lên cấp {cảm nhận xung quanh} mới được" là điều cậu nghĩ. Nếu cậu có thể cảm nhận ma lực tốt hơn,cậu có thể phân biệt ma lực nào với ai và có cơ may điều khiển nó. Vì thế,cậu cắm đầu vào luyện {cảm nhận xung quanh} và để {cắm auto} tiếp tục cho mana tuần hoàn quanh cơ thể nhưng ngược chiều với đường tĩnh mạch. Làm thế sẽ tăng sự điều tiết mana hơn. Ít nhất là cậu nghĩ thế.

Dùng cảm nhận xung quanh,cậu nhắm mắt lại để tập trung tối đa của mình vào nó. Như con mắt thứ 3 mở ra,cậu có thể nhìn thấy những dòng chảy ma lực mờ nhạt trong không khí và một ngọn lửa mạnh mẽ đang di chuyển. Đó là mẹ cậu. Thi thoảng,cậu còn thấy thứ gì đó bay qua,bay lại như những tinh linh nhỏ bé vậy. Mở mắt ra,cậu vẫn thấy hình ảnh nó nhưng thêm cả cảnh vật xung quanh nữa.

"Thật....thật đẹp!"là điều cậu nghĩ trong đầu. Những dòng chảy không chỉ có một màu. Nó có rất nhiều màu. Đỏ,xanh,tím,vàng,...nó đều rất đẹp. Mẹ cậu mang 3 màu là nâu,xanh và màu trắng nhạt trong ngọn lửa của mình. Có thể là thổ,mộc và phong. Nhân tiện thì vì là cá thể đặc biệt nên cậu có thể dùng tất cả nguyên tố nhưng cậu đặc biệt giỏi ở hỏa ma pháp vì ngọn lửa của hỏa ma pháp chiến nửa cơ thể của cậu.

Khi biết được điều đó rồi thì cậu sẽ phải học cách điều khiển chúng. Tất nhiên,điều đó là bất khả thi bây giờ vì cậu còn chưa thể cảm nhận được ma pháp của mình khi nó ra ngoài cơ thể. Trước hết thì cứ bình tĩnh mà làm đã.

2 tuần tiếp theo,cậu cố gắng để lên cấp {cảm nhận xung quanh} của mình. Còn ma pháp thì cứ liên tục chảy trong cơ thể cậu mỗi ngày đến nỗi khi cậu dừng lại,ma pháp đã ngấm vào các da thịt cậu chứ không đọng lại một chỗ như của người khác nữa. Nghĩ đến đã thấy vất vả rồi. Đây là bảng trạng thái của cậu sau 2 tuần.
______________________________________

Status:

-tên:Masaru Masamune

-chủng tộc:highelf

-trạng thái:bất động

-tuổi:0

-level:1

-HP:100/100

-MP:2000/2000

-STR:7

-DEF:9

-AGI:7

-MAT:4

-MAD:8

-INT:210

-SPD:7

-LUK:30

#########

Skills:

-học tập thần tốc(10/10)

-thông thạo võ thuật(3/10)

-cảm nhận xung quanh(7/10)

-suy nghĩ song song(10/10)

-tái sinh(-/-)

-cận chiến mode(-/-)

Danh hiệu:

<nhân vật phụ><lưu manh đội lốt thư sinh><người được chuyển sinh><cá thể đặc biệt><người đùa với tử thần>
______________________________________

Đọc truyện chữ Full