Vài ngày trôi qua, Hàn Tử Dạ cứ đến giờ ăn sẽ vào ăn với nàng.
Bởi vì nàng cần có người giúp mới ăn được, nếu không chỉ e rằng nàng chỉ có thể ăn cơm chay.
Nàng không hỏi hắn chuyện gì cũng không nhắc đến chuyện hắn có muốn đưa nàng vê Nam Triêu cùng hắn không? Nàng đã từng nghĩ, nếu nàng không nhìn thấy mãi mãi có lẽ nàng chỉ có thể dựa vào hắn mà sống tiếp quãng đời còn lại.
Tuy nhiên sau khi nhận ra mình có khả năng nghe được tiếng động vật, nàng lại thử suy nghĩ, nếu một mình nàng ở lại Đông Lăng.
Nàng vẫn sống được mà phải không? Nàng sẽ ra khỏi cung, nhờ Nam Cung Duật dùng số tiền hẳn trả cho nàng để chuộc thân cho tiểu Hoa cũng chính là nàng ra khỏi thanh lâu.
Sau đó nàng và Tiểu Hoa sẽ tìm một vùng quê thanh bình tỷ muội nàng sẽ sống với nhau.
Nàng chỉ cần như thể là đủ.
Nàng không cần phu quân cũng không muốn tranh giành với bất cứ ai cái gì nữa.
Bởi vì có tranh giành chưa chắc nàng đã thẳng người ta.
Có khi còn bị người khác hãm hại khó mà sống thọ.
Đó cũng là lý do nàng không muốn quay về với Hàn Tử Dạ.
Nguyên chủ không thể tự mình vào thanh lâu ở Đông Lăng làm kỹ nữ trong khi nàng đang là một vương phi.
Chỉ có thể ở Nam Triều có người nào đó đã bày mưu tính kế với nàng, chỉ là nàng chưa kịp điều tra ra thì đã chết ở nơi đất khách quê người này.
Nếu bây giờ nàng trở lại nơi đó, khác nào tự chui đầu vào chỗ chết lần nữa.
Lân trước nguyên chủ nhìn thấy tất cả mà còn không tránh được tai hoạ, lân này nàng lại bị mù thì chỉ có thể chết nhanh hơn thôi.
"Hàn Tử Dạ, ngươi có thể giúp ta gọi Nam Cung Duật đến gặp ta không?"
Lãnh Nguyệt lấy hết can đảm thử hỏi.
Hàn Tử Dạ dừng động tác tay lại, hắn đang gắp đũa rau nghe thế lại nhíu mày, rồi đặt rau vào trong bát nàng rồi thản nhiên hỏi lại: "Nàng tìm hắn có chuyện gì?"
"Ta có việc cần nhờ hắn giúp.
"
Lãnh Nguyệt thành thật.
"Ta không thể giúp nàng?"
Hàn Tử Dạ lạnh giọng.
Nhận ra điều bất thường trong câu nói của Hàn Tử Dạ, Lãnh Nguyệt lo lắng bất an.
Tuy nhiên đây là cơ hội của nàng, nàng không thể không tiếp tục.
Nàng nghe đám kiến kia nói, hai ngày nữa Hàn Tử Dạ sẽ quay về Nam Triều, và chắc chắn hắn sẽ mang nàng theo cùng.
"Không!
thể.
"
Lãnh Nguyệt nhỏ giọng.
Hàn Tử Dạ đặt hẳn đũa xuống bàn, hẳn nhìn chăm chăm vào nàng.
Nàng thật biết cách chọc giận hẳn.
Hắn đã nói như thế mà nàng cũng ngoan cổ trả lời.
Có chuyện gì mà chỉ có thể là Nam Cung Duật mới giúp được nàng còn hắn thì không? Nhắc đến tên Thất hoàng tử kia, nếu không phải hẳn viện đủ lý do đuổi hẳn ta đi, thì không biết hắn ta và nàng đã gặp gỡ nhau không biết bao nhiêu lần.
Hắn đã tỏ rõ tâm tư của hắn cho nàng biết, răng nàng của hiện tại mới là người hắn thật sự yêu.
Hắn không hề xem nàng là hình bóng của Lãnh Nguyệt trước kia.
Hản yêu nàng của hiện tại còn nhiều hơn trong quá khứ.
Nói với nàng biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần hẳn nói, nàng chỉ mỉm cười mà chẳng nói lời nào.
Hắn không biết nàng thật sự có để trong lòng lời hắn nói không? Nhưng hắn cảm thấy nàng cứ muốn trốn tránh cách xa hắn là thế nào? Được vậy hắn cũng muốn xem thử, nàng †ìm tên Nam Cung Duật kia thật ra là vì chuyện gì.
Dâu sao hai ngày nữa hắn và nàng cũng không còn ở đây.
"Được.
"
Lãnh Nguyệt đang lo lắng không biết Hàn Tử Dạ sẽ nổi cơn thịnh nộ với nàng kiểu gì, nào ngờ lại nghe được một tiếng được bất ngờ vang lên làm nàng giật mình.
Sau đó lại không kiềm chế được tâm trạng vui sướng mà nở nụ cười.
Không ngờ nụ cười này lại góp phần thổi bùng lên cơn giận của Hàn Tử Dạ.
Được gặp Nam Cung Duật nàng vui đến vậy sao? Hản tức giận đứng lên đi ra khỏi phòng.
Không ở lại giúp nàng ăn nữa.
Hản sợ nếu còn ở lại thêm chút nào, hản sẽ không nhịn được mà nổi giận với nàng mất.
Hàn Tử Dạ ra ngoài cũng không làm cho Lãnh Nguyệt dừng lại việc đang ăn.
Nàng có rất nhiều quân sư nhỏ bên cạnh, nên chỉ cần có người hướng dẫn nàng vẫn có thể ăn được ngon lành chỉ là khó khăn và lâu hơn chút thôi.
"Này các ngươi có thế hướng dẫn cho ta ăn một chút không?"
Lãnh Nguyệt lên tiếng nói chuyện khi không gian căn phòng chỉ còn lại mình nàng.
"Ta nói này nữ nhân ngốc, tại sao làm vương phi ngươi lại không muốn làm? Chúng ta nói ngươi ngốc không sai mà"
"Ta về Nam Triều chỉ có thể chết sớm hơn thôi, các ngươi quên vì sao ta lại trở thành kỹ nữ thanh lâu à"
Lãnh Nguyệt khẽ than thở.
Nào biết Hàn Tử Dạ đã quay trở lại từ lúc nào, vô tình vừa đi đến cửa đã nghe được lời này của nàng.
Hản dừng chân lại, nhíu mày.
Giờ thì có lẽ hắn đã hiểu nàng muốn tìm Nam Cung Duật để làm gì? Chắc chắn nàng muốn tìm hắn ta để giúp nàng rời khỏi hẳn phải không? Hàn Tử Dạ bước nhanh vào phòng đi đến ngồi vào lại vị trí mà trước đó hẳn đã rời đi.
"Nàng không muốn về Nam Triều với ta? Nàng sợ người kia sẽ tiếp tục hãm hại nàng? Nàng nghĩ ta sẽ để cho kẻ đó lại lần nữa hãm hại nàng sao? Hả?"
Hàn Tử Dạ tức giận.
Lãnh Nguyệt giật bản mình trước sự xuất hiện đột ngột của Hàn Tử Dạ, chẳng phải hẳn đi rồi sao, sao đột nhiên còn quay lại làm gì? Hắn nghe được cái gì rôi mà tức giận như vậy.
Sao hắn lại có thể biết điều nàng đang lo lắng suy nghĩ.
"Ta mắt mù ta không có khả năng chống lại ai, cũng không muốn chết sớm"
Lãnh Nguyệt rụt rè lên tiếng.
"Nàng nghĩ ta vô dụng đến mức không bảo vệ được nữ nhân của mình"
Hàn Tử Dạ đập bàn tức giận.
Nàng đang xem thường hắn như vậy sao.
Nàng không còn nhớ hẳn là ai luôn sao? Cửu Vương gia Nam Triều lại không bảo vệ được vương phi của mình, nàng đang sỉ nhục hẳn sao? "Chẳng phải vương phi của ngài bị hãm hại lưu lạc đến đây đó sao?"
Lãnh Nguyệt thẳng tay tát vào mặt hẳn một câu nói.
Hàn Tử Dạ cứng đờ người, sao có thể tính.
Chẳng phải lần đó là do nàng muốn đi đến đây bái Phật cầu bình an sao? Là nàng gặp nạn giữa đường? Nhưng dẫu sao cũng là hẳn đã sai lâm khi không chút đề phòng mà để nàng một mình đi xa như thế.
Đúng là hắn sai nhưng lần này tuyệt đối hẳn sẽ không để chuyện đó lập lại lần nữa.
Kẻ nào muốn hãm hại nàng thì bước qua xác hẳn trước đã.
"Nàng chỉ cần nhớ, hiện tại ta sẽ bảo vệ nàng một đời bình an"
Hàn Tử Dạ nghiêm giọng thê hứa.
Lãnh Nguyệt khế thở dài, bởi vì nàng không còn gì để nói nữa.
Một đám kiến bên cạnh đang không ngừng mắng nàng ngu ngốc và không cho nàng từ chối Hàn Tử Dạ.
Nếu nàng lên tiếng phản đối bọn chúng sẽ bò lên người cản nàng đến chết.
"Được rồi, vậy nhờ ngài nhắn với Nam Cung Duật giúp ta một chuyện, đi đến thanh lâu chuộc thân giúp ta"
Lãnh Nguyệt cũng thành thật.
Hàn Tử Dạ ngạc nhiên, nàng đang nói gì thế? Chuộc thân là thế nào? Chuộc thân cho ai? "Nàng muốn chuộc thân cho ai?"
Hàn Tử Dạ nghi ngờ hỏi lại.
Đến nước này Lãnh Nguyệt cũng chẳng còn gì phải giấu, nàng liền kể lại tất cả mọi chuyện, và chuyện nàng nhờ Tiểu Hoa hoán đổi thân phận với nàng, để nàng vào cung.
Cũng như nàng muốn Nam Cung Duật chuộc thân cho Tiểu Hoa để có thể dẫn nàng ấy cùng đến Nam Triều.
Ở đây nàng chỉ có duy nhất người bạn người tỷ muội thân thiết là Tiểu Hoa thôi.
.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối
Chương 62: : Lãnh Nguyệt Lo Sợ
Chương 62: : Lãnh Nguyệt Lo Sợ