TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Nam Tâm Kế
Chương 70


 
Editor: Ê Đê Ban Mê
 
Minh Hoàn nhéo mặt Lưu Đàn.
 
Là thật.
 
Nàng không nhịn được mà nhíu mày.
 
Làm sao vẫn chưa tỉnh lại? Giấc mơ này quá chân thật.
 
Lưu Đàn thấy Minh Hoàn vừa tỉnh dậy đã nhéo mặt mình thì có chút không hiểu: “Làm sao vậy?”
 
Minh Hoàn ghé vào trên vai hắn: “Không có gì.”
 
Lưu Đàn được nàng ôm, thân thể có chút cứng ngắc. Thân thể Minh Hoàn vừa thơm vừa mềm, dán vào hắn thật chặt. Lưu Đàn đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua nàng chủ động làm cho mình, trong lúc nhất thời lại có phản ứng.
 
Nhìn dung nhan xinh đẹp của Minh Hoàn, yết hầu của Lưu Đàn nhấp nhô lên xuống một cái: “Hoàn Hoàn…”
 
Khuôn mặt Minh Hoàn cọ vào cằm hắn: “Điện hạ, chàng lại mọc râu rồi, đâm vào mặt ta đau.”
 
Nam nhân mà, đều sẽ mọc râu.
 
Thẩm mỹ của bản triều là nam tử gọn gàng sạch sẽ, để lại một hàm râu quai nón chẳng hề phù hợp với thẩm mỹ của bản triều, nếu như lôi thôi thì trên râu có thể còn sinh ra rận, cho nên đa số nam tử quý tộc sẽ cạo râu sạch sẽ.
 
Bởi vì một đêm qua đi, trên cằm Lưu Đàn có chút gốc râu, hắn cố ý dùng cằm cọ vào mặt Minh Hoàn: “Sợ đau thế à?”
 
Minh Hoàn “Ừ” một tiếng: “Chúng ta rời giường đi, đi thỉnh an thái phi.”
 
Lưu Đàn thấy nàng thế mà lại chủ động nhắc tới chuyện này thì nhẹ nhàng nhướng mày: “Ngoan như vậy? Sẽ không cáo trạng ta trước mặt thái phi chứ?”
 
Minh Hoàn có chút không hiểu: “Tại sao phải cáo trạng?”
 
Lưu Đàn kéo nàng dậy: “Không có gì.”
 
Nếu nàng đã không để ý đến chuyện không vui trước kia nữa thì Lưu Đàn cũng không cần phải nhắc lại, tránh cho sau này sẽ không thoải mái.
 
Sau đó Minh Hoàn thay quần áo, Lưu Đàn nhìn nàng chằm chằm.
 
Động tác của nàng tao nhã, chậm rãi, hoàn toàn không nhìn ra được một tiểu cô nương thuần khiết đáng yêu như vậy vào hôm qua lại làm chuyện như thế với hắn.
 
Dường như chú ý tới ánh mắt của Lưu Đàn, Minh Hoàn nhẹ nhàng nhíu mày rồi quay đầu nhìn Lưu Đàn một cái: “Điện hạ?”
 
Ánh mắt Lưu Đàn càng ngày càng sâu thẳm: “Làm sao vậy, Hoàn Hoàn?”
 
Minh Hoàn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tò mò vì sao chàng lại luôn nhìn ta chằm chằm.”
 

Đương nhiên là bởi vì Minh Hoàn xinh đẹp.
 
Nàng còn phải chải tóc, Minh Hoàn ngồi trước gương trang điểm, thị nữ đều tiến vào hầu hạ nàng và Lưu Đàn.
 
Minh Hoàn lại nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Đàn: “Điện hạ, chàng đến chải tóc cho ta.”
 
Các thị nữ khác sửng sốt.
 
Bọn họ đều biết tính khí của Lưu Đàn. Điện hạ vốn không phải là người kiên nhẫn gì, thời gian quen biết với vương phi cũng không dài, với thân phận tôn quý của điện hạ thì hắn làm sao có thể tự hạ thấp địa vị đến chải tóc cho vương phi chứ.
 
Thị nữ thiếp thân Sào Ngọc của Minh Hoàn cũng ngây ngẩn cả người.
 
Người khác không hiểu được tâm ý của Minh Hoàn nhưng Sào Ngọc thì hiểu được.
 
Sào Ngọc biết Minh Hoàn hận Lưu Đàn, nàng hận Lưu Đàn cưỡng ép cưới nàng, không quan tâm đến ý nguyện của bản thân nàng chút nào, càng hận lời nói uy hiếp của Lưu Đàn hơn.
 
Nhưng mà --- lúc này Minh Hoàn thế mà lại chủ động muốn Lưu Đàn chải tóc cho nàng.
 
Lưu Đàn do dự: “Cô không biết.”
 
Sức lực của hắn dường như có chút lớn, hôm qua xuất phát từ tò mò mà bóp nàng, cũng bóp cho nàng thấy đau.
 
Lúc này, Lưu Đàn sợ lúc mình chải tóc cho nàng sẽ không cẩn thận kéo rụng tóc Minh Hoàn.
 
Minh Hoàn cầm lược lên: “Chuyện đơn giản như vậy mà điện hạ cũng không biết sao? Hay là nói điện hạ căn bản không muốn chạm vào ta?”
 
Minh Hoàn phát hiện ra, Lưu Đàn dường như có mấy phần xa lánh nàng, giống như là không hiểu rõ nàng thế nào.
 
Sống cùng Lưu Đàn nhiều năm như vậy, Minh Hoàn hiểu rõ Lưu Đàn.
 
Nàng muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người một chút.
 
Lưu Đàn nói: “Được, Cô chải cho nàng.”
 
Hắn quét mắt nhìn thị nữ bên cạnh: “Ra ngoài hết đi.”
 
Thị nữ cúi đầu, căn bản không dám nhìn hai người ở một bên, vội vàng lui xuống.
 
Lưu Đàn lấy chiếc lược ngà voi trong tay Minh Hoàn.
 
Mái tóc dài của nàng mềm mại, mang theo mùi hương rất dễ chịu, Lưu Đàn nhẹ nhàng dùng lược ngà voi chải cho nàng, một lần chải là đến ngọn.
 
Minh Hoàn chọn trâm cài tóc, nàng lấy ra một cây trâm ngọc và một cây trâm vàng bảo thạch rồi khoa tay trước mặt Lưu Đàn: “Điện hạ cảm thấy cái nào đẹp hơn?”
 
Thật ra Lưu Đàn cũng không phân rõ được cái nào đẹp hơn.
 
Có điều trong mắt hắn, mặc kệ Minh Hoàn mang cái gì cũng đều đẹp.
 
Lưu Đàn tiện tay chỉ một cái: “Cái này đẹp.”
 
Minh Hoàn giữ lại trâm ngọc.
 
Da thịt của nàng trắng nõn, hai tay cầm trâm ngọc, trong lúc nhất thời lại không phân biệt rõ được tay của nàng và viên ngọc cái nào sáng hơn.
 
Lưu Đàn nhìn bàn tay nhỏ của Minh Hoàn, không nhịn được mà nghĩ tới chuyện tối hôm qua.
 
Nhớ tới tối hôm qua Minh Hoàn vì hắn mà… làm cái đó, Lưu Đàn vẫn có một chút rạo rực. Hắn cầm tay Minh Hoàn rồi nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay nàng.
 
Sau đó hai người đi gặp thái phi, Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế cũng ở đó, trong khoảnh khắc nhìn thấy Minh Hoàn, trong mắt Sở Tinh Trạch rõ ràng lóe lên sự kinh diễm.
 
Minh Hoàn cũng chú ý tới điểm này.
 
Nàng nhớ tới trước kia Lưu Đàn giết Sở Tinh Trạch chủ yếu là bởi vì Sở Tinh Trạch có ý khác với nàng.
 
Vì để tránh cho Lưu Đàn hiểu lầm nàng và Sở Tinh Trạch có gì đó, sau khi ra ngoài từ chỗ thái phi, Minh Hoàn lơ đãng nhắc một câu: “Ta luôn cảm thấy ánh mắt Sở tam công tử rất kỳ lạ, lần sau ta không muốn đến chỗ thái phi nhìn thấy hắn nữa.”
 
Đôi mắt của Lưu Đàn hơi híp lại.
 
Ánh mắt Sở Tinh Trạch nhìn Minh Hoàn rất kỳ lạ?
 
Lúc chiều, Minh Hoàn ở bên hồ nước cầm thức ăn cho cá ăn, Sở Tinh Trạch đi tới: “Biểu tẩu.”
 
Minh Hoàn nghĩ đến Lưu Đàn thích ghen như vậy, bây giờ nàng và Lưu Đàn không được tính là quá thân mật, để người ngoài chia rẽ tình cảm thì không tốt.
 
Nàng đứng dậy mỉm cười: “Sở tam công tử đến đây tản bộ? Ta cho cá ăn cũng mệt rồi, bây giờ đi về.”
 
Sở Tinh Trạch ngăn cản Minh Hoàn, hắn ta nói: “Tính tình biểu ca không tốt, biểu tẩu gả cho huynh ấy, sau này khó tránh khỏi phải khoan dung nhiều thêm một chút.”
 
Minh Hoàn nói: “Ta cảm thấy điện hạ rất tốt, tam công tử chớ nói những lời này nữa, để cho người ta nghe được thì không tốt, ta về đây.”
 
Nàng lạnh mặt từ chối, Sở Tinh Trạch thấy nàng lạnh nhạt như vậy, nếm được cảm giác bị từ chối, trong lòng hắn ta thật ra cũng không vui vẻ lắm.
 
Ở cách đó không xa, sắc mặt Lưu Đàn lạnh xuống.
 
Chốc lát, Minh Hoàn đi ngang qua ngọn núi giả thì đột nhiên bị người ta cầm cổ tay rồi đè lên núi giả.
 
Minh Hoàn bị sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Đàn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ.”
 
Trong mắt Lưu Đàn mang theo lửa giận: “Vừa rồi nàng nói gì với hắn?”
 
Minh Hoàn rất ít khi nhìn thấy Lưu Đàn nổi giận lớn như vậy, nói thật, Minh Hoàn nhìn thấy Lưu Đàn tức giận như vậy ngược lại là lần đầu.
 
Chớp chớp mắt, Minh Hoàn nói: “Tay của ta đau, điện hạ, chàng buông tay!”
 
Lưu Đàn cũng không buông ra.
 
Hắn muốn biết, rốt cuộc Minh Hoàn nói cái gì với nam nhân khác.

 
Lòng chiếm hữu của Lưu Đàn đối với Minh Hoàn quá mạnh, hắn không thích nàng nói câu nào với bất kỳ nam nhân nào.
 
Minh Hoàn thấy sắc mặt hắn u ám như thế thì thật ra trong lòng nàng cũng sợ. Điều này và Lưu Đàn mà nàng biết chẳng hề giống cùng một người.
 
Minh Hoàn nói: “Cổ tay ta đau quá…”
 
Nước mắt nàng lách tách rơi xuống mu bàn tay của Lưu Đàn, nóng hôi hổi.
 
Trong lòng Lưu Đàn bỗng nhiên có chút luống cuống, hắn buông lỏng tay, quả thật cổ tay của Minh Hoàn bị hắn cầm cho tím xanh rồi.
 
Lưu Đàn lập tức đau lòng, bắt đầu hối hận vì thô lỗ với nàng như thế.
 
Hắn không hỏi Minh Hoàn nữa, dù sao Sở Tinh Trạch cũng còn ở trong phủ, trực tiếp trừng trị Sở Tinh Trạch là được rồi.
 
Lưu Đàn bôi thuốc cho Minh Hoàn.
 
Minh Hoàn không rõ vì sao tính tình Lưu Đàn lại trở nên nóng nảy dễ giận như vậy, nhưng mà Minh Hoàn có thể nhìn ra được, Lưu Đàn vẫn thích mình.
 
Mặc dù như thế nhưng nên tủi thân thì Minh Hoàn vẫn tủi thân.
 
Sau khi cổ tay được hắn bôi thuốc, Minh Hoàn cúi đầu nói: “Điện hạ, chàng cưới ta thì vì sao không đối xử tốt với ta?”
 
Trái tim Lưu Đàn đau xót.
 
Thật ra hiện tại Minh Hoàn đã rất tốt với hắn rồi, là hắn không khống chế nổi tính khí của mình, lúc nào cũng muốn ghen tuông.
 
Vừa nhìn thấy người khác đến gần Minh Hoàn, trong lòng Lưu Đàn sẽ không thoải mái.
 
Lưu Đàn nói: “Là Cô không đúng, Hoàn Hoàn, nếu như nàng cảm thấy uất ức thì Cô mặc cho nàng đánh mắng.”
 
Minh Hoàn nói: “Ta đánh chàng mắng chàng làm gì, lỡ như chàng tức giận muốn giết ta, ta chắc chắn không có sức phản kháng.”
 
Lưu Đàn nhẹ nhàng ôm vai nàng: “Cô sẽ không giết nàng, vừa rồi là Cô sai, Cô không nên hung dữ với nàng, Hoàn Hoàn, nàng đừng tức giận được không?”
 
Rõ ràng là đêm qua và sáng hôm nay Minh Hoàn đều rất tốt với hắn, hắn lại không khống chế được tính khí mà làm nàng bị thương.
 
Lưu Đàn nhìn cổ tay Minh Hoàn rồi cúi đầu hôn một cái.
 
Minh Hoàn thấy hắn như vậy thì đương nhiên là hết giận, mặc kệ như thế nào, điện hạ đều quan tâm nàng.
 
Lúc này Minh Hoàn mới nói: “Lúc sáng ta đã nói cho điện hạ biết, ánh mắt tam công tử nhìn ta không bình thường, ta nói cho điện hạ biết, điện hạ lại không để trong lòng. Vừa rồi tam công tử nói chuyện với ta, chẳng lẽ ta có thể bỏ mặc?”
 
Lưu Đàn nghe lời giải thích của nàng thì lập tức cũng hết giận, hắn ôm lấy bả vai Minh Hoàn, hôn một cái lên mặt nàng: “Là Cô quá lỗ mãng rồi.”
 
Minh Hoàn mở cổ áo của hắn ra, hung hăng cắn một cái lên cổ hắn để lại một hàng dấu răng nho nhỏ.
 
Lưu Đàn cũng không cảm thấy đau lắm, ngược lại, hắn cảm thấy trái tim rạo rực, muốn gần gũi với Minh Hoàn.
 
Minh Hoàn lại không có ý nghĩ này.
 
Ban đêm ngủ trên giường, Minh Hoàn co rúc trong ngực Lưu Đàn, nàng ngủ rất ngon nhưng Lưu Đàn lại không ngủ được.
 
Hắn chọc vào Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn.”
 
Bàn tay Minh Hoàn vươn vào trong vạt áo của hắn, víu vào hắn tiếp tục ngủ: “Ừm.”
 
Lưu Đàn lại chọc Minh Hoàn một cái: “Hoàn Hoàn.”
 
Minh Hoàn dụi dụi mắt: “Sao vậy?”
 
Lưu Đàn cắn vành tai nàng: “Chuyện ngày hôm qua, có thể làm lại lần nữa không?”
 
Minh Hoàn nói: “Nhưng mà cổ tay của ta bị điện hạ làm cho bị thương rồi, bây giờ còn đau.”
 
Lưu Đàn: “...”
 
Lưu Đàn ôm Minh Hoàn, bóp bóp trên người nàng rồi lại cúi đầu hôn cổ nàng.
 
Minh Hoàn do dự, sau đó chủ động cởi áo của Lưu Đàn, nàng ngồi trên phần eo của Lưu Đàn, đường nét cơ bụng của Lưu Đàn rõ ràng, rất cứng rắn cường tráng.
 
Minh Hoàn cúi đầu xuống, tóc tài tản ra trên người, theo động tác của nàng mà tóc đen mềm mại rơi xuống cơ bụng của Lưu Đàn.
 
Lúc được cánh môi mềm mại của Minh Hoàn chạm vào, Lưu Đàn có chút không dám tin.
 
Minh Hoàn thật sự quá trêu người quá quyến rũ rồi. Bờ vai của nàng mỏng manh, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, trong mắt mang theo tình ý rất dịu dàng.
 
Minh Hoàn hôn hắn mấy cái rồi ghé vào bên tai Lưu Đàn: “Điện hạ cẩn thận một chút, tốt với ta một chút.”
 
Đây là lần đầu tiên của Lưu Đàn, đương nhiên là hắn căng thẳng hơn Minh Hoàn.
 
Ngày hôm sau khi Lưu Đàn tỉnh lại, nhìn Minh Hoàn ở trong ngực, hắn suy nghĩ lại về chuyện ngày hôm qua thì cảm thấy hình như mình có chút mất mặt.
 
Cùng là lần đầu tiên nhưng hắn lại cần Minh Hoàn chỉ dẫn.
 
Có điều Lưu Đàn không mạnh mẽ đâm tới, Minh Hoàn cũng không bị thương gì, vết máu trên khăn trải giường cũng không nhiều.
 
Rất nhanh Minh Hoàn cũng tỉnh lại, Lưu Đàn nâng mặt của nàng, suy nghĩ một chút rồi hỏi vấn đề mà hôm qua hắn không nói ra: “Hoàn Hoàn, hôm qua nàng có dễ chịu không?”
 
Hắn đã trải nghiệm được cảm giác mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được, rất thích. Cho nên muốn biết mình có khiến cho Minh Hoàn cũng dễ chịu hay không.
 
Minh Hoàn: “...”
 
Hôm qua nàng chú ý đến lòng tự trọng của Lưu Đàn nên đau cũng không kêu ra tiếng, có điều chẳng lẽ trong lòng Lưu Đàn không hiểu rõ sao, hắn to lớn mạnh mẽ như vậy, nàng lại nhỏ nhắn lung linh, hôm qua nàng cũng đã chảy máu rồi, làm sao có thể dễ chịu được.
 
Minh Hoàn nói: “Điện hạ rất lợi hại, ta rất thích.”
 

Lưu Đàn giữ chặt eo Minh Hoàn: “Vậy nàng có muốn một lần nữa không?”
 
Minh Hoàn: “Điện hạ chàng tha cho ta đi.”
 
Lưu Đàn đương nhiên là phải cho người cảnh cáo Sở Tinh Trạch một phen, để hắn ta đừng có suy nghĩ gì với Minh Hoàn, có điều nể mặt là họ hàng, Lưu Đàn sẽ không đích thân ra mặt mà là cho người âm thầm ra tay.
 
Nhưng mà thủ hạ của Lưu Đàn lại phát hiện ra một việc trước khi hành động.
 
Sở Tinh Trạch muốn sát hại Sở Tinh Tế ở Mục Châu.
 
Lưu Đàn cũng phát hiện ra bên cạnh mình thế mà đã sớm bị Sở Tinh Trạch sắp xếp người vào.
 
Sự việc bại lộ, Sở Tinh Trạch bị Sở Tinh Tế mang về Hiến Châu. Thứ tử sát hại trưởng tử, đây là tội lớn, Sở Tinh Trạch bị đưa về Hiến Châu, bất kể như thế nào thì chắc chắn Sở Tinh Tế sẽ không để hắn ta sống sót.
 
Sau khi Minh Hoàn thành thân thì đương nhiên phải lại mặt, nàng muốn về nhà thăm phụ thân và huynh trưởng.
 
Buổi sáng thức dậy, Minh Hoàn đã soi gương trang điểm.
 
Đêm qua Minh Hoàn không cho Lưu Đàn chạm vào, nói nàng rất buồn ngủ, dẫn đến việc Lưu Đàn chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên Lưu Đàn rất không vui.
 
Hắn cũng không muốn để Minh Hoàn về.
 
Lỡ như sau khi Minh Hoàn về thì không muốn quay lại nữa thì sao?
 
Minh Hoàn vẽ mày, vừa muốn lấy son thì Lưu Đàn đã lấy hộp son đi mất.
 
Nàng có chút tức giận: “Điện hạ, đừng nghịch!”
 
Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn về nhà có phải là không muốn cùng Cô về nữa không?”
 
Minh Hoàn vô cùng không hiểu suy nghĩ của Lưu Đàn: “Chuyện này sao có thể chứ, ta đã gả cho điện hạ, đương nhiên là sẽ cùng điện hạ về nhà.”
 
Lưu Đàn không tin, hắn nói: “Nếu nàng không muốn về, Cô sẽ trói nàng về.”
 
Minh Hoàn: “... Được thôi.”
 
Nàng luôn cảm thấy hình như đầu óc Lưu Đàn có vấn đề, có điều nàng chỉ có thể vuốt lông cho hắn.
 
Minh Hoàn và Lưu Đàn cùng nhau về Minh phủ, chờ đến lúc quay về, hai người ở trên xe ngựa, Lưu Đàn chua chua nói: “Nàng gặp ca ca và phụ thân nàng rồi thì cả quá trình đều quên Cô.”
 
Đa số thời điểm Minh Hoàn ở trong cung, cũng không thể thường xuyên gặp mặt phụ huynh nhưng lại có thể ngày ngày nhìn thấy Lưu Đàn, đương nhiên nàng sẽ vui vẻ hơn một chút.
 
Minh Hoàn nói: “Làm sao lại quên điện hạ được, người ta thích nhất chính là điện hạ.”
 
Lưu Đàn nói: “Thật không?”
 
Minh Hoàn gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”
 
Lưu Đàn nói: “Buổi tối hôm nay…”
 
Minh Hoàn vẫn sợ đau, sợ Lưu Đàn không biết nặng nhẹ, chuyện phòng the không dịu dàng, nàng muốn qua một khoảng thời gian nữa rồi lại rèn luyện, nói không chừng qua một khoảng thời gian nữa là nàng tỉnh mộng rồi.
 
Minh Hoàn nói: “Điện hạ đã mệt mỏi một ngày, buổi tối hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt.”
 
Sau khi trở về thì trời đã tối rồi, Minh Hoàn để thị nữ lấy nước tắm rửa, thùng tắm rất lớn, trên mặt nước trải đầy một tầng cánh hoa hồng.
 
Minh Hoàn mệt mỏi buồn ngủ.
 
Lưu Đàn đột nhiên đi vào, hắn vừa cởi quần áo vừa nói: “Cô cùng Hoàn Hoàn tắm.”
 
Minh Hoàn lập tức tỉnh táo: “Không chứa được hai người.”
 
Lưu Đàn tiến vào thùng tắm, dồn chung một chỗ với nàng: “Chứa được.”
 
Minh Hoàn cũng không biết thế nào thì đã bị Lưu Đàn vây ở trong ngực, ở trong nước bị hắn bắt nạt.
 
Bởi vì chỗ nhỏ, Minh Hoàn không giãy dụa được nên chỉ có thể bị hắn giữ eo, nước thấm ướt đầy đất, trên mặt đất tràn đầy cánh hoa hồng dính nước.
 
Sau đó nàng được Lưu Đàn ôm ra khỏi mặt nước rồi đặt trên một chiếc bàn dài bằng gỗ lim.
 
Đêm dài đằng đẵng, cuối cùng hai người vẫn quay về trên giường, Lưu Đàn ở trên giường càng tiện tiếp tục ức hiếp nàng.
 
Ngày hôm sau vành mắt Minh Hoàn hồng hồng, Lưu Đàn tách cằm nàng, hỏi bên tai nàng: “Đêm qua có thoải mái không???”
 
Cho dù ngay từ đầu cái gì nàng cũng biết, Lưu Đàn dốt đặc cán mai nhưng sau khi thử qua, Lưu Đàn vẫn chiếm quyền chủ đạo khiến nàng không có cách nào đánh trả được.
 
Đêm qua Minh Hoàn bị Lưu Đàn ép nói rất nhiều lời ân ái, nàng hoàn toàn bị Lưu Đàn thuần hóa rồi, cả người vừa ngoan vừa mềm, cắn gối không nói được một câu nào.
 
[HẾT]
 


Đọc truyện chữ Full