TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
Chương 31

27/10/2021

Fanpage: Bản dịch 0 đồng

Editor: Autumnnolove

---

Sau khi nhóm của Lạc Ninh đến quảng trường, liền chuyển chậu cây cảnh cùng anh đào trên xe xuống. Bên quảng trường người đông đúc, nhưng tổ đạo diễn lại sắp xếp cho các cô vị trí khá xấu, dưới gốc cây lớn đằng sau quảng trường. Chỗ này chỉ có một vài người già mang theo con cháu tới ngồi tán gẫu. Xung quanh quảng trường có không ít hàng quán, bán anh đào cũng có vài quầy hàng, nhưng người ta chọn được vị trí khá tốt, người qua lại nhiều, sinh ý không tệ.

"Bây giờ tới phiên các cậu ra sân!". Lạc Ninh nói với mấy người Diệp Tử Kiêu.

Đan Chấn nhướng mày, "Chúng em ra sân là có ý tứ gì?"

"Đương nhiên là các cậu tự mang anh đào với cây cảnh đi bán rồi". Lạc Ninh thản nhiên nói.

Đan Chấn có chút nghẹn, "Nhưng bọn em cũng chưa từng buôn bán qua thứ gì!"

Lạc Ninh nói: "Chính vì chưa từng buôn bán qua bây giờ mới thử cho biết, như vậy mới có thể gọi là trải nghiệm thực tế"

Sau đó cô giống như lơ đãng dùng tay kéo kéo cổ áo, che thiết bị thu âm lại nói khẽ với mấy người bọn họ: "Muốn nhân khí tăng lên thì phải biểu hiện tốt một chút, đi tranh thủ ống kính đi"

Camera lúc này cũng duy trì khoảng cách với bọn họ, hơn nữa nơi này rất náo nhiệt, cho nên người xem phát sóng trực tiếp chỉ có thể nhìn thấy Lạc Ninh mấp máy nói gì đó, lại không nghe rõ là gì.

Mấy người Đan Chấn cũng chưa nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, lúc này minh bạch là cô đang tạo cơ hội cho bọn họ lộ diện trước ống kính, kinh ngạc không thôi. Lúc trước trên mạng còn có người nói Lạc Ninh luôn thích cướp đoạt ống kính cùng nổi bật, hiện tại xem ra đây cũng là lời đồn không đáng tin. Cơ hội trước mắt, nếu đổi lại là khách mời nào thích đoạt nổi bật khẳng định sẽ không nói với bọn họ như vậy. Hơn nữa, Lạc Ninh đan một đống giỏ thủ công xinh đẹp như vậy, tự mình ra mặt bán anh đào không chừng sẽ không kém, thực dễ dàng cướp ống kính mà còn không bị người xem mắng.

Đan Chấn tiếp thu ý tốt của cô, "Vậy bọn em thử xem!"

Lạc Ninh gật gật đầu, "Giao cho các cậu". Cô nói xong cũng lùi về phía sau, cầm rơm rạ ngồi dưới gốc cây tiếp tục đan giỏ.

Lục Tuân nhìn thấy Lạc Ninh làm như vậy, đáy mắt toát ra ý cười, cùng đem sân nhà giao cho thực tập sinh đội mình, để bọn họ cùng nha đi bán hàng, bản thân thì đi đến bên cạnh Lạc Ninh ngồi xuống.

"Đan cái này có khó không?". Hắn hỏi.

Lạc Ninh ngẩng đầu cười nói: "Không khó lắm, Lục lão sư thử một chút liền biết!"

Lục Tuân gật đầu: "Cũng được a!"

Lạc Ninh không nghĩ tới hắn thật muốn học, rút ra mấy cọng rơm đưa cho hắn, sau đó kiên nhẫn dạy hắn đan giỏ. Tuấn nam mỹ nữ vừa trò chuyện vừa bện giỏ rơm, nhìn qua có bao nhiêu phần đep mắt.

Mấy người Đan Chấn bên kia lại gặp khó khăn. Họ đen anh đào cùng chậu cây cảnh bày ra, cũng có không ít lão thái thái ngồi tán gẫu gần đó đến hỏi giá cả. Bọn họ dựa theo giá cả tổ tiết mục niêm yết nói một lần, nhóm lão thái thái đều lắc đầu chê mắc không mua. Lại có không ít người qua đường nhìn thấy anh đào tươi tốt tới hỏi giá, nhưng cũng đều lắc đầu rồi đi, chậu cây cảnh thì không có ai hỏi tới.

Mười người Đan Chấn: "...". Đột nhiên cảm thấy buôn bán không dễ dàng gì.

"Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, tôi cảm thấy tới chiều chúng ta cũng bán không hết". Phương Du của đội Lục Tuân nói.

Diệp Tử Kiêu nghĩ nghĩ nói: "Không ấy chúng ta rao to lên đi?"

"Có thể thử xem."

Đoàn người sau khi thống nhất liền chuẩn bị rao hàng, nhưng mọi người da mặt đều không đủ dày nên thanh âm rao hàng không lớn. Nơi này lại còn là không gian ngoài trời, quảng trường ồn ào đông đúc, người nghe được không nhiều lắm, hiệu quả thực sự không tốt. La hét một hồi vẫn không bán đi được món hàng nào, mười người muốn khóc.

[ Ha ha, nhóm tiểu ca ca đều một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, quá hậu đậu ]

[ Nhìn tiến độ của bọn họ, anh đào với chậu cây cảnh có khi phải mang về tự xử quá ]

[ Lạc Ninh thân là huấn luyện viên mà không biết đi ra hỗ trợ? Yên ổn chạy đến dưới gốc cây lười nhác ]

[ Đúng vậy, cô Lạc không phải thích thể hiện nhất sao? Bây giờ lại trốn à? ]

[ Người ta biết chắc là anh đào với chậu cây cảnh không dễ bán, cho nên quăng hết cho mấy tiểu ca ca đó ]

[ Lúc trước thật sự nhìn lầm cô ta ]

[ Lầu trên có mắt như mù, không thấy Ninh bảo đang đan giỏ sao, vào mắt mấy người lại thành lười nhác ]

[ Đan giỏ chỉ là cái cớ để làm biếng thôi, còn có thể thuận tiện ở cùng Lục thần, Quả Chanh đừng có tẩy trắng nữa ]

[ Nói trước tôi là người qua đường, tôi không định nhiều lời đâu nhưng mà đám antifan của Lạc Ninh nói chuyện khó nghe vl ]

[ Cho nên tôi muốn nói một câu công đạo. Tôi là người nghiên cứu khẩu ngữ, vừa rồi Lạc Ninh cùng mấy tiểu ca ca nói: nhân khí tăng lên thì phải biểu hiện tốt một chút, đi tranh thủ ống kính đi. ]

[ Nếu mấy người không tin có thể đi tìm chuyên gia khẩu ngữ tới xem ]

[ Cho nên Lạc Ninh là cố ý đem màn ảnh nhường cho nhóm tiểu ca ca, này cũng quá dễ thương ]

[ Khó trách lúc cô ấy nói chuyện lại giả vờ như sửa sang lại cổ áo, thì ra là đang che microphone lại ]

[ Ninh bảo quá tri kỷ ]

[ Lạc Ninh làm như vậy khiến tôi không nhìn được liền chuyển thành fan đây ]

[ Thay mặt anh nhà em cảm ơn Lạc lão sư ]

Ước chừng nửa giờ sau, thanh âm các thực tập sinh đều có chút khàn, bọn người Đan Chấn rốt cuộc bán được hai cân anh đào, vừa cao hứng vừa lo lắng.

"Chúng ta tới hỏi Lục lão sư cùng Lạc lão sư một chút xem có cách nào bán được anh đào không?". Diệp Tử Kiêu đề nghị.

"Tôi thấy được đó!"

Tất cả đều nhất trí thông qua, liền xoay người đi đến dưới tàng cây.

Phương Du đại diện hỏi: "Lục lão sư, Lạc lão sư, bọn em bán anh đào với chậu cảnh không ổn lắm, hai người có thể cho bọn em chút ý kiến không?"

Lục Tuân lúc này vừa đan xong một cái giỏ rơm, nhìn qua cũng không tệ lắm: "Tốt nhất là các cậu hấp dẫn một ít người tới đây, chỉ cần có người mua thì sẽ có người mua theo."

"Vừa rồi bọn em la hét nửa ngày mà không có bao nhiêu người lại xem, nếu không tụi em lại chạy tới trung tâm quảng trường kéo người tới?". Diệp Tử Kiêu nói.

Lục Tuân hỏi lại: "Chủ động kéo người tới mua hàng, đổi lại là các cậu thì có thấy phản cảm không?"

"Có, em ở trên phố sợ nhất là gặp được ai đó đẩy mạnh tiêu thụ mà kéo em tới mua hàng". Phương Du nói.

"Không làm như vậy thì chúng ta làm sao hấp dẫn người tới đây chứ?". Các thực tập sinh đều suy nghĩ nát óc.

Lạc Ninh mở miệng nói: "Phát huy sở trường của các cậu là có thể hấp dẫn người ta tới xem thôi."

"Phát huy như thế nào? Lạc lão sư chỉ điểm cho bọn em một chút đi!". Lộ Nhiên bởi vì một loạt chuyện xảy ra lúc trước mà hết sức tin cậy Lạc Ninh.

Lạc Ninh cười trả lời: "Đương nhiên là ca hát nhảy múa rồi. Tới nói tổ tiết mục cho các cậu mượn micro cùng âm thanh, các cậu có thể phát huy a!"

"Chỗ này tôi đan nhiều giỏ rơm như vây, hấp dẫn nhiều người tới, các cậu có thể lợi dụng mánh lới mua anh đào tặng giỏ."

Lạc Ninh vừa nói như vậy, mắt của các thực tập sinh đều sáng lên. Đúng vậy, bọn họ có thể ca hát nhảy múa hấp dẫn người tới xem. Người đến quảng trường chơi đều tương đối nhàn nhã, khẳng định thích xem náo nhiệt, vậy mà vừa rồi bọn họ lại không nghĩ ra.

Lại còn có thể xuất hiện nhiều một chút trên kênh phát sóng trực tiếp, "Quả nhiên là tới hỏi hai vị lão sư sẽ có thu hoạch."

Lạc Ninh hỏi bọn họ: "Các cậu ai viết chữ đẹp? Hoặc biết vẽ tranh cũng được!"

Mọi người đều biết đây là Lạc Ninh muốn bọn họ thể hiện bản thân, vì thế liền có người giơ tay, "Em viết thư pháp cũng ổn!"

Lộ Nhiên chầm chậm giờ tay, "Em biết vẽ tranh."

"Lấy tiền hoa hồng bán anh đào vừa rồi đi mua một chồng giấy cùng bút lông tới đây". Lạc Ninh nói.

Các thực tập sinh đều không có phản đối, còn rất tò mò không biết cô muốn giấy cùng bút lông làm gì, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tò mò.

Đọc truyện chữ Full