TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
Chương 47

31.10.2021

Fanpage: Bản dịch 0 đồng

Editor: Autumnnolove

---

Lạc Ninh đi tới, mỉm cười với bọn họ. Kéo một cái ghế dựa ra ngồi xuống, "Các cậu chuẩn bị đến đâu rồi?"

Đội bọn họ đã chọn Phong Dật Phàm là đội trưởng, hắn trả lời: "Bọn em đại khái đã có ý tưởng, cũng phân công xong hết rồi."

"Đan Chấn soạn nhạc, Diệp Tử Kiêu cùng Lộ Nhiên viết lời, bọn em hỗ trợ."

Lạc Ninh gật gật đầu: "Được, vậy các cậu liền bắt đầu đi."

Đan Chấn nhìn cô nói: "Lạc lão sư, tổ tiết mục nói lúc công diễn, muốn các huấn luyện viên lên sân khẩu biểu diễn cùng bọn em, em muốn hỏi một chút cô hát tốt thể loại nào? Còn có vũ đạo."

Thời gian trước dù có sinh hoạt chung, nhưng bọn họ chưa từng nghe qua Lạc Ninh ca hết, cũng không thấy qua cô nhảy múa bao giờ. Mặc dù không tin rằng cô ấy không biết gì giống như trên mạng nói, nhưng mà cảm thấy vẫn cần thiết hỏi trước. Bọn họ vẫn tương đối có hảo cảm với cô, cho nên không hi vọng lúc công diễn cô phát huy không tốt bị mắng.

Lạc Ninh liếc mắt một cái liền nhìn ra tính toán trong lòng bọn họ, khẽ cười: "Cái nào cũng có thể, công diễn chủ yếu là sân khấu của các cậu, cứ chọn cái nào các cậu am hiểu nhất."

"Các cậu hiện tại có ý tưởng gì không?". Cô hỏi.

Trước kia cô không có hát nhảy trước công chúng, cũng không đại biểu cho việc cô sẽ không làm được. Giai đoạn cuối đời trước, cô có tham gia một chương trình giọng hát, nếu không phải cuối cùng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngôi vị ca vương chính là cô. Hơn nữa đã đi tới nhiều tiểu thế giới, cô cũng lăn lộn vài lần trong giới nghệ sĩ, năng lực ca hát nhảy múa đều tăng lên không ít.

[ Lạc Ninh lại diễn nữa rồi, cho tới bây giờ tôi còn chưa từng nghe nói qua cô ấy biết ca hát ]

[ Cho nên cái gọi là "cái nào cũng có thể", phiên dịch ra có nghĩa là "cái gì củng có thể không được" sao? ]

[ Tui cũng cảm thấy cô ấy không biết gì hết, cho nên tùy ý bọn Đan Chấn ]

[ Hi vọng cô ta hát không quá tệ, bằng không chính là hại năm tiểu ca ca của chúng tôi ]

[ Haizz, rõ ràng không biết ca hát nhảy múa gì hết, còn tới tham gia loại show tuyển tú này làm gì, không phải là hại người sao ]

[ Mấy người có bệnh hả? Ninh bảo nhà tôi còn chưa hát bao giờ, sao mấy người biết ẻm không biết hát? ]

[ Đúng vậy, trước kia bị vả mặt còn chưa đủ sao, lại tới kiếm chát nữa hả? ]

Đan Chấn nhìn thấy bộ dáng tùy tiện không mấy để ý của Lạc Ninh, đem ý tưởng nói ra: "Chủ đề lần này là nhàn nhã điền viên, cho nên bọn em muốn mang đến ca khúc trữ tình vui tươi, ca khúc giai điệu nóng bỏng không phù hợp lắm."

Hắn dừng một chút hỏi: "Lạc lão sư cảm thấy thế nào?"

"Các cậu suy nghĩ cũng thực chu đáo. Đêm công diễn đầu tiên này lấy ca múa nhẹ nhàng vui vẻ làm cảm hứng chủ đạo rất tốt. Đêm công diễn đánh giá sẽ mời đến các lão sư chuyên nghiệp để bình phẩm cùng chấm điểm, tuy nhiên cũng cần hợp chủ đề, nếu chỉ tập trung hát nhảy không thì điểm sẽ không cao."

"Mặc dù mấy bài nhạc nóng bỏng sẽ càng cháy hơn, nhưng mà vẫn còn vài kỳ ở phía sau, cứ giữ lại đến lúc phù hợp chủ đề lại lấy ra dùng."

"Phong cách nhẹ nhàng vui vẻ cũng có thể làm tốt mà."

Mấy người nghe được Lạc Ninh cho ý kiến, đều mỉm cười: "Lạc lão sư cùng bọn em suy nghĩ giống nhau". Xem ra Lạc Ninh cũng không phải là hoàn toàn không hiểu lĩnh vực này.

"Lạc lão sư có muốn hát một đoạn trong bài hát không?". Đan Chấn hỏi.

Lạc Ninh nhún nhún vai, "Tôi sao cũng được, nhiệm vụ của tôi chính là phối hợp tốt với các cậu."

Đan Chấn suy nghĩ một chút, cố gắng hỏi: "Lạc lão sư có thể hát cho bọn em nghe vài câu không, em muốn nghe thanh âm của cô một chút, như vậy lúc viết lời cũng dễ an bài."

Lạc Ninh gật đầu: "Cũng được, các cậu muốn tôi hát thể loại nhạc nào?"

"Loại này, bài hát này Lạc lão sư biết hát không?". Đan Chấn cần di động tìm kiếm lời bài hát.

Lạc Ninh nhìn thoáng qua, "Bài này vừa may tôi biết hát."

Sau khi cô nói xong, bắt đầu cất giọng hát, thanh âm phát ra làm cho mấy người trong phòng luyện tập cùng người xem trên sóng trực tiếp đều sợ ngây người. Cho đến khi Lạc Ninh hát xong phần điệp khúc, mọi người mới hoàn hồn trở lại.

[ Má ơi, Lạc Ninh hát dễ nghe quá đi ]

[ Tôi luôn cảm thấy bài hát này mang đến cho người ta cảm xúc trống vắng, vẫn là lần đầu tiên có người đem loại cảm giác này hát ra được ]

[ Má nó, hồi nảy ai nói Lạc Ninh ngoài đẹp ra làm gì cũng không được? Giọng hát thanh tao trong bắt như vây, kỹ năng hát lại ổn định, cái này kêu là "làm gì cũng không được"? ]

[ Tôi bị giọng hát của Lạc Ninh làm xỉu up xỉu down rồi, mẹ ơi đây chính là thần tiên tỷ tỷ ]

[ Ô ô, Ninh bảo của tui hát dễ nghe ghê, lỗ tay tui muốn mang thai ]

[ A a a, Ninh bảo của tui chính là thanh âm của tự nhiên, quá động lòng người ]

[ Lão bà, sao chị có thể hát dễ nghe như vậy, em mang thai con của chúng ta rồi ]

[ Lạc Ninh làm tôi sốc thêm lần nữa rồi, khóc trách cô ấy nói tùy tiện "cái nào cũng có thể", thì ra thực lực của người ta ở chỗ này ]

[ Tôi là dân chuyên trong lĩnh vực âm nhạc, không thể không nói vừa rồi Lạc Ninh hát một khúc kia, vô luận là kỹ thuật, chuẩn âm hay âm sắc đều có thể nói hai chữ, "hoàn mỹ" ]

[ Lạc Ninh không cần đi đóng phim, cứ tới giới ca hát mà phát triển, bằng không chính là lãng phí cái thanh âm trời phú này ]

[ Ha ha, quả nhiên Ninh bảo nhà tui lại đánh cho đám hắc tử đó sưng mặt ]

[ Đúng đúng, dạy dỗ đám người này bao nhiêu cũng không đủ. Vừa hắc người ta xong liền bị vả mặt, lần nào cũng vậy vẫn không rút kinh nghiệm ]

[ Không có biện pháp, ai bảo lão bà của tôi rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm cơm, nhưng cố ấy một hai phải dựa vào tài năng ]

Sóng trực tiếp đều là bình luận khen ngợi giọng hát của Lạc Ninh, mọi người xác thật đều bị bất ngờ.

Năm người Đan Chấn cũng ngoài ý muốn, căn bản không nghĩ tới thanh âm của Lạc Ninh lại dễ nghe như vậy, mấu chốt là giọng hát cùng kỹ năng không chút thua kém nghệ sĩ chuyên nghiệp.

"Lạc lão sư, cô quá lợi hại!". Đan Chấn vui vẻ ngoài ý muốn không thôi nhìn cô.

Diệp Tử Kiêu nói: "Đúng vậy, Lạc lão sư cũng biết hát."

Lạc Ninh bật cười: "Trước giờ tôi cũng không có nói qua là tôi không biết hát a!"

"Lạc lão sư, cô hát dễ nghe như vậy, phải sớm một chút biểu diễn ra cho mọi người biết chứ". Phong Dật Phàm cảm thán, bằng không làm sao có thể bị trên mạng bôi đen cái gì cũng không biết.

Lạc Ninh hắc hắc cười: "Tôi chính là cái bình hoa, chỉ phụ trách đẹp là được rồi."

[ Ha ha, lão bà quá đáng yêu ]

[ Đúng đúng, Ninh bảo của chúng ta chỉ cần phụ trách đẹp là được rồi, liếm màn hình ]

Cô nhìn mấy người lại nói: "Được rồi, các cậu hiện tại bắt đầu soạn nhạc dựng vụ đạo đi, sau đó luyện tập, thời gian không còn nhiều lắm."

Ba ngày sau liền phải công diễn, muốn soạn nhạc lại muốn tập luyện vũ đạo, phải phi thường nắm chặt thời gian.

Mấy người Đan Chấn cười nói: "Lạc lão sư đừng đi, nếu có vấn đề gì, cô liền chỉ đạo bọn em lập tức."

Lạc Nịnh gật đầu: "Không thành vấn đề."

Thời gian kế tiếp, mấy người bắt đầu chụm đầu vào cùng nhau soạn nhạc và dựng vũ đạo. Lạc Ninh cũng không chủ động đưa ra ý kiến, hoàn toàn để bọn họ tự do phát huy, chỉ khi nào phát hiện ra vấn đề mới lên tiếng. Tuy rằng cô chỉ điểm rất ít, nhưng tất cả đều là điểm đáng tiền, mặc kệ là soạn nhạc hay vũ đạo, dựa theo kiến nghị của cô mà sửa, liền thấy hiệu quả rõ ràng tăng lên rất nhiều.

[ Phòng phát sóng trực tiếp của Ninh bảo thật đáng yêu! ]

[ Không thể không nói, Lạc Ninh thật sự là một người thầy tốt, từ lúc bắt đầu phân tổ tới bây giờ, cô ấy đều không cố ý đoạt ống kính, ngược lại lúc nào cũng giúp năm thực tập sinh đội mình xoát cảm giác tồn tại trước màn ảnh ]

[ Hơn nữa Lạc Ninh thật sự rất tôn trọng thực tập sinh, sẽ không ép buộc người khác theo ý mình. Nhìn ra được cô ấy thật tình muốn làm lá xanh, không cướp nổi bật của thực tập sinh. Đâu có giống như người nào đó ở cách vách, tôi hổng biết nói gì hơn ]

[ Lầu trên nói như vậy, tôi mới vừa đi nhìn cách vách về, tôi phát hiện ra huấn luyện viên bên kia cùng huấn luyện viên bên này đúng là khác nhau một trời một vực ]

---

Chương này hông có thoại của Lạc Trạch Vũ, nhưng mà mn đừng quên Vũ Vũ cũng ở đội này nha mn :))) 

Đọc truyện chữ Full