8.11.2021
Người dịch: Autumnnolove
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
---
Lạc Ninh tránh thoát tay hắn, lùi về phía sau một bước, nói: "Cho dù là nuôi chó nuôi mèo, hai mươi năm thời gian ít nhiều cũng có tình cảm, tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh chết thôi."
Lạc Ninh vốn dĩ chưa hề hận Kỷ Tinh Hành, cho nên không thể trơ mắt nhìn hắn kề cận cái chết mà không cứu, còn chuyện tình cảm cô không muốn nhắc tới nữa.
Lúc Lạc Ninh rút tay về, độ ấm trên tay biến mất, Kỷ Tinh Hành cũng có chút mất mát: "Chỉ cần em còn để ý anh, như vậy là đủ rồi."
Lạc Ninh cũng lười nói nhảm cùng hắn, hỏi: "Bạc Tương Tương đâu?"
Vừa rồi cô thấy người phụ nữ kia theo đuôi Kỷ Tinh Hành ra đây, cũng nghe thấy tiếng thét chói tai của cô ta, nhưng đến nơi lại không thấy tăm hơi.
Nhắc tới Bạc Tương Tương, mặt Kỷ Tinh Hành liền biến đen, "Chạy trước rồi!"
Bạc Tương Tương theo bản năng chạy trốn, hắn có thể lí giải rằng cô ta sợ sau khi rắn cắn hắn xong chưa đã thèm lại đi cắn cô ta.
Chân trước vừa nói rất thích mình, chân sau nhìn thấy mình bị rắn cắn liền hoảng sợ bỏ chạy, tình cảm của cô ta cũng thật rẻ.
Hoạn nạn thấy chân tình, cổ nhân nói một chút cũng không sai. Cũng may hắn không có thích Bạc Tương Tương, nếu không còn không bị cô ta làm cho tức chết. Chuyện phát sinh vừa rồi cũng đồng nghĩa với lúc Bạc Tương Tương chắn a-xit cho hắn là giả dối.
Lạc Ninh khẽ cười một tiếng: "Đáng đời!"
Kỷ Tinh Hành có chút dở khóc dở cười: "Ninh Ninh, sao em có thể vui sướng khi người khác gặp họa như vậy được, lương tâm của em có yên ổn không?"
"Yên ổn!". Lạc Ninh xoay người muốn đi, "Tôi trở về đây."
Kỷ Tinh Hành vội vàng tiến lên ngăn cô lại: "Chúng ta nói vài câu."
"Tôi với anh không có cái gì vui để nói". Lạc Ninh lắc đầu.
Kỷ Tinh Hành chưa từ bỏ ý định: "Ninh Ninh, anh với Bạc Tương Tương thật sự không có gì, hơn nữa anh phát hiện cô ta có chút kỳ quái, giống như là tà môn."
Nghe câu cuối, Lạc Ninh thu chân trở về, nhìn hắn hỏi: "Tà môn ra sao?"
Kỷ Tinh Hành không chút giấu giếm nói: "Không biết vì cái gì, từ lúc quen biết cô ta đến bây giờ, anh vẫn luôn vô pháp khống chế chính mình muốn đi thương tiếc cùng giúp đỡ cô ta."
"Mỗi lần cô ta có việc, trong đầu anh liền xuất hiện một thanh âm, khiến cho anh muốn giúp đỡ cô ta."
"Có đôi khi bản thân anh giống như mất khống chế, hôm nay ở trên máy bay chính là cảm giác đó, anh cảm thấy không khống chế được suýt nữa thì mềm lòng với cô ta, nhưng trong lòng anh không muốn như vậy."
"Em nói xem có phải anh bị trúng tà không?". Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Lạc Ninh giật mình, "Trong đầu anh sẽ vang lên một loại thanh âm, nói anh phải đối xử tốt với cô ta, sau đó anh còn không khống chế được chính mình?"
Trong truyện cũng không có đề cập tới chuyện này, chỉ nói rằng Bạc Tương Tương tương đối đặc biệt với Kỷ Tinh Hành, cho nên mỗi lần cô ta có chuyện hắn đều xuất hiện hỗ trợ. Cô vẫn luôn cho rằng Kỷ Tinh Hành cam tâm tình nguyện.
Ảnh hưởng của hào quang nữ chủ xem ra cũng không còn tuyệt đối nữa, hiện tại thế giới này đã không có trói buộc từ nguyên tác. Như vậy đời trước, ngoài hào quang nữ chủ, còn có lực trói buộc của nguyên tác, Kỷ Tinh Hành có phải là cũng vô pháp khống chế bản thân hay không?
Hiện tại nghĩ lại cũng đúng, cô nhảy lầu là bởi vì yêu cầu của cốt truyện, bị trói buộc nguyên tác ảnh hưởng, cho nên Kỷ Tinh Hành bị khống chế ý tưởng cùng hành động cũng bình thường.
Trước kia chưa gặp qua Bạc Tương Tương, hắn tuy rằng kiêu ngạo, miệng thì chê nhưng trong lòng lại rất thành thật, đối xử với cô rất tốt. Có điều trải qua bi kịch như vậy, tình cảm của cô dành cho Kỷ Tinh Hành cũng đã tiêu tan hết, không có khả năng hợp lại bên nhau nữa.
Trước giờ việc lớn việc nhỏ Kỷ Tinh Hành đều nói với Lạc Ninh, vì thế gật đầu: "Đúng vậy, cho nên anh mới cảm thấy thật tà môn."
"Ninh Ninh, nếu không em cũng cho anh một lá bùa phòng thân đi!". Bộ dáng của hắn có chút ủy khuất nhìn cô, giống như là chó con bị vứt bỏ.
Lạc Ninh thở dài: "Được rồi, một hồi trở về tôi vẽ cho anh một lá bùa."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Trong số những người đàn ông mà cô gặp qua, Lục Tuân chính là người có khí vận cao nhất, tiếp theo là Kỷ Tinh Hành. Đời trước Bạc Tương Tương có thể trở thành hải vương vạn người mê có giá trị khí vận cao ngất trời, cũng là nhờ có Kỷ Tinh Hành thường xuyên đẩy vận. Hiện tại, Lạc Ninh tất nhiên không thể lại để những chuyện như vậy xảy ra. Hơn nữa, chia tay không có nghĩa là cô có thể xóa sạch tình bạn hơn hai mươi năm qua, cô cũng không muốn Kỷ Tinh Hành lại bị Bạc Tương Tương lợi dụng, vô tình tăng vận khí cho cô ta.
Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Tinh Hành lộ ra vẻ tươi cười xán lạn: "Anh biết Lạc Ninh là tốt nhất!"
Đây là một dấu hiệu tốt, Ninh Ninh rốt cuộc cũng không còn đối xử lạnh đạm với hắn nữa.
Lạc Ninh nhìn hắn nụ cười tươi sáng đã lâu không nhìn thấy của hắn, không nghĩ để cho hắn có hi vọng gì, vì thế nói: "Dì Lan nói, sang năm muốn nhận tôi làm con gái nuôi, về sau anh chính là anh trai nuôi của tôi."
Không làm người yêu thì làm anh em cũng tốt. Quan hệ của hai nhà vẫn luôn tốt, cô cũng không thể giằng co lãnh đạm với Kỷ Tinh Hành mãi, nếu không sẽ làm cho trưởng bối cả hai nhà trở nên lúng túng.
Nụ cười của Kỷ Tinh Hành bỗng nhiên cứng đờ: "Anh không muốn!"
Lạc Ninh trừng mắt nhìn hắn: "Phản đối vô hiệu!"
Kỷ Tinh Hành mím môi: "Em thật sự bỏ anh, không cần anh sao? Sau đó để cho một cô gái khác tới hưởng lợi?"
Lạc Ninh thản nhiên nói: "Bỏ được! Về sau anh lại tìm cho tôi một người chị dâu đi."
Sắc mặt Kỷ Tinh Hành liền thay đổi: "Tìm cái rắm, đời này trừ em ra, anh sẽ không tìm thêm bất kỳ ai nữa."
"Vậy đời này anh cứ làm chó độc thân đi, dù sao tôi cũng sẽ không quay trở lại bên cạnh anh nữa, tôi sẽ tìm cho anh một người em rể". Lạc Ninh đã luyện thành thói quan mắng hắn.
Kỷ Tinh Hành trừng mắt nguy hiểm nhìn Lạc Ninh: "Em cứ một hai phải xát muối vào trái tim anh sao?"
Bất quá bộ dáng này của hắn, càng giống với một chú chó sói nhỏ đang cố tỏ ra nguy hiểm, căn bản không có lực uy hiếp, ngược lại mang theo vài phần làm nũng.
Lạc Ninh đột nhiên phát hiện, cứ như vậy ở chung với Kỷ Tinh Hành cũng khá tốt, "Tôi là muốn anh chuẩn bị tâm lý sớm một chút."
"Tôi không rảnh đứng đây nói lời vô nghĩa với anh đâu, đi đây!". Cô đi tới rút dao nhỏ về, lập tức rồi đi.
Kỷ Tinh nhìn bóng lưng rời đi của Lạc Ninh, trong mắt toàn là đau xót, làm em gái gì đó thật là đâm hắn một dao. Nhưng Lạc Ninh đã quyết tâm, hắn phản đối cũng vô dụng, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian nhận thân, tiếp tục nỗ lực tranh thủ làm cho cô tha thứ, hi vọng có một ngày hòa hợp. Mặc kệ là như thế này, bây giờ đã tốt hơn nhiều so với lúc trước cô không thèm đếm xỉa tới hắn. Hắn sửa sang lại quần áo, nhìn thân rắn rơi trên mặt đất, không biết nên cười hay nên châm chọc, xoay người rời đi.
--Người dịch: Autumnnolove--
Thời điểm Lạc Ninh trở về, Bạc Tương Tương cũng chưa về. Không bao lâu sau thì Kỷ Tinh Hành cũng trở lại.
Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, hai người Hàn Trì hướng dẫn mọi người dọn dẹp mấy ch64 trống xung quanh, sau đó rải thuốc bột mà Lạc Ninh mài từ trước để phòng ngừa côn trùng và rắn.
Chờ tất cả mọi người đều đã sắp xếp xong túi ngủ, Đồng Già mới phát hiện đồng đội của mình còn chưa có trở về.
Hắn hỏi hai người dẫn đội: "A, Bạc lão sư đi vệ sinh đã lâu, sao vẫn còn chưa trở lại? Không biết có xảy ra chuyện gì không?"
Phù Vân Băng trả lời: "Người trong đội chúng tôi đã đi tìm, chút nữa sẽ mang cô ấy về tới."
Lúc nãy bọn họ đã phát hiện không thấy Bạc Tương Tương, sau đó lập tức liên hệ với ba vị lính đánh thuê khác đi tìm. Bên kia vừa phát tín hiệu báo đã tìm được người rồi, nghe nói là không cẩn thận bị lạc đường.
Đồng Già nhẹ nhàng thở ra: "Tìm được người là tốt rồi!"
Những người khác nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, không có xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Khoảng chừng qua hai mươi phút sau, một anh đẹp trai tóc vàng dẫn theo Bạc Tương Tương nhìn qua có chút chật vật trở về.
Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn qua, khi nhìn thấy kim quang trên người Bạc Tương Tương so với trước kia càng sáng lạn hơn, con ngươi cô liền co rút.
Người phụ nữ này vừa rồi rốt cuộc đi đâu? Vì cái gì mà vận khí trên người đột nhiên tăng lên rồi?