TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
Chương 86

14.11.2021

Người dịch: Autumnnolove

---

Nghe thấy Hàn Trì đang tức giận nghiến răng, Lạc Ninh phục hồi tinh thần.

"Từ cách ăn mặc cùng cách nói chuyện của lão già kia, xem ra hắn là một giáng đầu sư* người Nam Dương."

(*) - 降头师 : chỉ người luyện Gong Tau, một loại tà thuật có nguồn gốc ở Đông Nam Á. Nam Dương là cách gọi của Trung Quốc đối với các nước ở Đông Nam Á. Ở đây mình tính dịch là "thầy luyện bùa ngải" cho dễ hiểu, nhưng cuối cùng thấy có người dùng thuật ngữ "giáng đầu sư" nên mình để vậy luôn. (Wattpad: Atumnnolove)

Kiếp trước Lạc Ninh học phong thủy cùng ba của cô, tuy rằng hoạt động trong giới giải trí thì không có dịp dùng đến, nhưng những thứ liên quan tới lĩnh vực này cô vẫn có kiến thức.

Hàn Trì và Phù Vân Băng ngẩn người, bọn họ cũng biết đến sự tồn tại của một chức nghiệp gọi là giáng đầu sư: "Cái gì? Lão già kia lại là giáng đầu sư, khó trách phải dùng người sống để nuôi ngải."

Theo hiểu biết của bọn họ, giáng đầu sư ở Nam Dương được chia thành hai phái.

Phái tu luyện chân chính đều rất tuân thủ quy củ, sẽ không chủ động làm chuyện hại người; một phái khác thì tương đối tà ác, thích sử dụng các loại tà thuật bùa ngải để hại người hoặc là đạt được mục đích gì đó.

Lão già này chính là loại người thứ hai.

Hàn Trì hỏi Lạc Ninh: "Lão già này lợi hại như vậy sao?"

Lạc Ninh trả lời: "Vẫn có chút bản lĩnh, trên người lão ta âm khí và sát khí rất đậm, người chết trong tay lão tuyệt đối không ít đâu."

Hàn Trì lại hỏi: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Bây giờ còn muốn cứu người không?"

Lạc Ninh nói: "Nếu không có lão giáng đầu sư này, ít ra tôi còn có biện pháp tạm thời làm choáng những người này sau đó cứu người của chúng ta ra, nhưng có lão già này ở đây chuyện liền có chút khó giải quyết."

Cô trọng sinh trở về không bao lâu, phần lớn thời gian đều tham gia chương trình này, thời gian tu luyện cũng không dài, không có tìm được thứ gì phù hợp để dưỡng luyện tà khí làm vũ khí.

Bây giờ nếu như phải đấu pháp với lão già này thật ra cô cũng rất tự tin bản thân sẽ không dưới cơ lão, nhưng đồng bọn bên đó còn có vũ khí, cô còn phải lo cho an nguy của những người khác, không thể để cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Cô suy nghĩ cẩn trọng, lại nói: "Chúng ta nhanh chóng đi tìm một ít xương cốt của thú rừng tới đây, tôi dùng để bố trí trận pháp, như vậy sẽ không con lo lắng lão già kia làm chuyện xấu nữa."

"Được, chúng tôi tin cô". Hàn Trì và Phù Vân Băng biết bên kẻ địch có một giáng đầu sư, không phải là người mà bọn họ có thể đối phó.

Vì thế bốn người tách ra đi tìm xương cốt dã thú, Lạc Ninh dựa vào hiểu biết của mình về rừng rậm nguyên sinh, lại dùng bói toán, nhanh chóng tìm được một đống xương thú, ôm trở lại chỗ ban đầu.

Cô dùng bút vẽ bùa chấm một ít mực chu sa, tay không ngừng vẽ ra từng dòng chú ngữ trên xương thú.

Không lâu sau, Lục Tuân ôm theo một đống lớn xương thú được bó bằng dây leo trở về.

Lạc Ninh thấy thế không khỏi ngạc nhiên: "Lục lão sư, anh kiếm được xương thú rừng nhanh như vậy?"

Mấu chốt là còn tìm được nhiều như vậy, Lục Tuân quả nhiên còn có một mặt không đơn giản như thường thấy.

Lục Tuân cười cười: "Vận khí tốt, vừa đi không được bao xa thì tình cờ tìm được."

"Bao nhiêu đây có đủ không? Không đủ tôi lại đi tìm tiếp."

Lạc Ninh nói: "Đủ rồi!"

Sau đó tiếp tục chú tâm vẽ chú ngữ, vẽ được một lúc thì hai người Hàn Trì và Phù Vân Băng trở lại, số xương tìm được còn không bằng một nửa của Lục Tuân.

Nhưng mà nhìn ra được hai người này đều đã tận lực.

"Lạc Ninh, có cần thêm nữa không?". Hàn Trì thở phì phò.

Lạc Ninh lắc đầu: "Vậy là đủ rồi, các anh nghỉ ngơi đi."

Cô cũng lấy xương thú hai người mang về vẽ chú ngữ lên đó, "Mọi người ở chỗ này canh chừng, tôi bố trí trận pháp bốn phía."

"Được!". Tới bước này thì ba người bọn họ không giúp được gì.

--Editor: Autumnnolove--

Lạc Ninh cầm la bàn cẩn thận đi quanh khu vực bên ngoài khu nhà gỗ, chôn xương thú ở bảy vị trí, hình thành một cái vòng tròn.

Thân thể của cô thực nhẹ nhàng uyển chuyển chạy qua chạy lại bốn phía, người tuần tra bên ngoài nhà gỗ cũng không có phát hiện ra.

Sau khi chôn xương thú xong, Lạc Ninh trở về chỗ ba người kia đang chờ.

"Đống xương thú này phải chờ đến bảy giờ sau mới hiệu nghiệm, chúng ta đi về trước, buổi tối quay trở lại hành động."

Phù Vân Băng nhìn cô, nói: "Tên thủ lĩnh kia hình như muốn bắt người trong tối nay, nếu phát hiện không có chúng ta ở đó, có thể sẽ giận chó đánh mèo gây bất lợi cho những người khác hay không?"

Lạc Ninh nói: "Ai nói chúng ta không ở đó, chúng ta trở về theo mọi người tới đây là được."

Hàn Trì và Phù Vân Băng nghe một chút liền hiểu ý tứ của cô, "Ý của cô là chúng ta làm bộ bị bắt cóc cùng với mọi người, sau đó tìm cơ hội hành động?"

Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, với tình huống trước mắt thay vì bị động không bằng chúng ta tự đưa tới cửa, tránh cho mọi người nháo loạn lên."

"Mấy người đã làm ám hiệu cầu cứu trên phát sóng trực tiếp chưa?". Cô hỏi.

Phù Vân Băng gật đầu: "Đã cầu cứu, nếu không có tình huống bất ngờ xảy ra, chậm nhất là khuya nay sẽ có người lên đảo cứu viện."

Lạc Ninh cười nói: "Vậy thì được rồi, đến lúc đó các người lại lưu lại ám hiệu chỉ đường, để cho bọn họ cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, một lưới bắt hết bọn bắt cóc."

Lúc nãy cô đã tính trước một quẻ, thời gian mà đội cứu viện tới sẽ muộn hơn thời gian mà bọn bắt cóc hành động, bằng không liền có thể để cho đội cứu viện đem đám người Đồng Già đi trước rồi.

Bây giờ cũng chỉ có thể mạo hiểm đi bước nào tính bước đó, nhưng mà cô vẫn có tự tin có thể bảo vệ được tất cả mọi người.

Phù Vân Băng và Hàn Trì trao đổi ánh mắt, sau đó tán thành, "Được, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi."

Bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng cái trận pháp mà Lạc Ninh vừa bố trí có tác dụng, nếu cô có thể khống chế được lão giáng đầu sư kia, bọn họ có thể trót lọt cứu người.

"Chúng ta trở về trước đi!". Lạc Ninh đứng dậy.

"Được!". Ba người khác cũng từ bụi cây chui ra ngoài.

Bọn họ cũng không thể tay không trở về, cho nên dọc đường thuận tiện tìm chút đồ có thể ăn được.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

"Dáng dấp của cái tên thủ lĩnh kia rất giống người Hoa Hạ chúng ta, cũng không biết có phải hay không, tôi chưa bao giờ nhìn thấy hắn trong danh sách người thuộc Quốc tế Hắc Minh mà tổ chức chúng tôi tra được". Hàn Trì nói với Phù Vân Băng.

Phù Vân Băng nói: "Tôi cũng thấy hắn trông giống người Hoa Hạ, không nghĩ tới tuổi còn trẻ như vậy đã ngồi lên tới vị trí thủ lĩnh."

Lạc Ninh nghe hai người nói chuyện, mang theo vài phần tò mò hỏi: "Ở Quốc tế Hắc Minh không phải chỉ có một thủ lĩnh sao?"

"Quốc tế Hắc Minh là người của nhiều quốc gia cùng nhau thành lập, những người quản lí ở các khu vực khác nhau đều được gọi là thủ lĩnh, một đám thủ lĩnh này hợp lại thành đầu não của Hắc Minh."

"Nếu muốn hành động hay quyết định gì đó trọng đại, cần phải tổ chức cuộc họp các thủ lĩnh sau đó bỏ phiếu quyết định". Phù Vân Băng hiển nhiên có không ít hiểu biết về Quốc tế Hắc Minh.

Hắn lại nói: "Tên thủ lĩnh kia, rất có khả năng là thay thế lão thủ lĩnh phụ trách khu vực châu Á lúc trước."

Hàn Trì cũng gật đầu nói: "Rất có khả năng, có tin tức mật báo nói lão thủ lĩnh kia ngoài ý muốn đã chết."

"Lão thủ lĩnh phụ trách khu vực châu Á trước kia chính là người Hoa Hạ, dựa theo nguyên tắc đổi thủ lĩnh mới của Quốc tế Hắc Minh, nếu tên trẻ tuổi kia tiếp nhận vị trí thủ lĩnh, tuyệt đối cũng là người Hoa Hạ."

"Hai người rất có khả năng có quan hệ huyết thống". Hắn bổ sung.

Lạc Ninh nhớ tới khuôn mặt của người kia, liền hỏi bọn họ: "Lão thủ lĩnh lúc trước tên là gì? Hoặc họ là gì?"

Hai người lắc đầu: "Thủ lĩnh của Quốc tế Hắc Minh đều dùng bí danh, mọi người đều không tra được tên họ thật của bọn họ."

"Làm sao vậy?"

Lạc Ninh cười cười: "Tôi đang nghĩ xem có thể từ tên của hắn bói một quẻ ăn may không, các người không biết thì không có cách nào rồi.."

Thật ra là cô đang muốn xác định Thời Ký có phải thật sự có quan hệ gì đó với lão thủ lĩnh kia hay không.

Người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện lúc nãy, cô biết hắn, lại còn không phải xa lạ gì.

Lúc còn học cấp ba, có một lần cô dẫn các bạn học về nhà chơi, gặp một bạn học gầy yếu bị người ta bắt nạt trong một con hẻm nhỏ.

Bởi vì cô cũng từng bị bắt nạt, cho nên cô liền đứng ở đầu hẻm hét lên là đã báo cảnh sát, còn dùng di động phát ra âm thanh báo động giả còi cảnh sát.

Đám lưu manh đó bị dọa cho chạy tán loạn, cô đi vào ngõ nhỏ mới phát hiện bạn học này đầu bị đánh cho đầy máu, vì thế nhanh chóng đưa đến bệnh viện.   

Đọc truyện chữ Full