14.11.2021
Người dịch: Autumnnolove
---
Tay chân của Đồng Già đều đang đau nhức dữ dội. Nghe được Ngụy Diệu nói, hắn càng thêm buồn bực: "Vừa rồi em cũng nói là không muốn đứng ở gần triền núi, còn định đi khỏi chỗ đó nữa."
Sau đó hắn nhìn thấy ánh mắt có chút ghét bỏ của Ngụy Diệu khi nhìn về phía Bạc Tương Tương.
Hắn cũng không nhịn xuống được oán khí trong lòng, nói: "Còn không phải là do Bạc Tương Tương một hai phải trèo cây hái quả cho bằng được sao, em cũng nói cái cây này cao như vậy, không cẩn thận có thể ngã xuống bất cứ lúc này, nhưng mà cô ấy không có nghe em."
Hắn đã nói rõ ràng là đi chỗ khác hái quả dại rồi, nhưng Bạc Tương Tương lại không nghe, còn tự cho là đúng đi leo cây. Mấu chốt là thời điểm cô ta ngã xuống, lại cố ý ngã về phía hắn, muốn lấy hắn làm đệm lót cho cô ta, hắn lúc này đau tới mức không màng phong độ ga lăng gì nữa.
Bạc Tương Tương vừa rồi nhìn thấy Đồng Già lăn xuống triền núi, liền nghĩ phen này không tốt rồi, quả nhiên hắn đã ghi thù cô.
Vẻ mặt cô tràn ngập áy náy cùng vô tội, đôi mắt còn đỏ ửng: "Đồng lão sư, thực sự xin lỗi, em thật sự không có cố ý."
Cô lại giải thích: "Vừa rồi em cảm giác có thứ gì đó đánh trúng tay em, em phản xạ theo bản năng rụt tay lại, ai biết liền rơi xuống dưới."
"Người bị thương cũng đâu phải cô."
Đồng Già nghe Bạc Tương Tương giải thích càng thêm tức giận: "Lúc trước Lạc Ninh đã nói tôi phải tránh xa triền núi, cô cũng có mặt ở đó, tôi nói là đi chỗ khác rồi, cô một hai bắt tôi phải hái trái cây với cô, tôi cũng không biết là cô có cố ý hay không, nhưng mà cô cũng quá thích thể hiện rồi."
Rõ ràng bản thân không có bản lĩnh, trèo lên cây bị ngã, còn tìm lí do nói có thứ gì đó đánh trúng tay cô ta, sao hắn lại không thấy được?
Thấy Bạc Tương Tương mở to hai mắt, bộ dáng không thể tin được những gì vừa nghe, giống như là chịu ủy khuất gì lớn lắm, tiếp tục muốn giải thích, Đồng Già hết sức bực bội, hắn mới là người muốn khóc đây nè!
Vì thế hắn sa sầm nói: "Được rồi, bây giờ tôi đang bị đau nên có chút khó chịu, không muốn nói chuyện nữa."
Bạc Tương Tương cảm thấy Đồng Già giống như bị điên, vốn dĩ cô cũng không có cố ý, hắn lại còn nói cô thích thể hiện.
Hôm đó Lạc Ninh nói cái gì cô căn bản không có để ở trong lòng, cho nên lúc này cũng quên mất, ai biết lại linh nghiệm.
Lạc Ninh, lại là Lạc Ninh, sao chỗ nào cũng có mặt chó của tiện nhân này hết vậy, tiện nhân này giống như âm hồn không tan, quá chán ghét.
"Đồng lão sư, em chỉ muốn hái một ít trái cây cho mọi người, vừa rồi em thật sự cảm thấy mu bàn tay bị đau, em...". Trong lòng cô thầm mắng Đồng Già một trận, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ nóng lòng giải thích.
Cô còn chưa giải thích xong, Kỷ Tinh Hành đã cắt ngang: "Được rồi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, nói nhiều cũng vô ích, trước tiên đưa Đồng lão sư về sơn động nghỉ ngơi đi."
Hắn cũng không nghĩ tới chuyện Bạc Tương Tương lúc ngã xuống lại hướng về phía Đồng Già, làm hại cậu ấy lăn xuống triền núi, trong lòng có chút áy náy. Càng cảm thấy có chút giống quỷ, rõ ràng Bạc Tương Tương phải ngã xuống, lại trở thành tai họa của người khác.
Những người khác không có nhìn thấy hành động ném đá giấu tay của Kỷ Tinh Hành, nhưng Bạc Tương Tương trước đó cứng đầu thế nào bọn họ đều nhìn thấy. Đồng Già người ta đã nói là không muốn rồi, cô ta một hai phải biểu hiện leo cây cho bằng được. Cô hái được trái cây thì không sao, nhưng bây giờ cô ngã xuống, bản thân cô không có chút thương tích nào, lại hại người khác chịu tội thay cô.
Bọn họ nhìn chân và tay của Đồng Già lúc này đã bắt đầu sưng to cũng cảm thấy đau thay hắn.
"Đúng vậy, mặc kệ là cố ý hay vô tình, bây giờ Đồng lão sư cũng đã bị thương rồi, nói nhiều cũng không có tác dụng gì."
"Chúng ta kêu vài người nhanh nhẹn đưa Đồng lão sư về sơn động trước đi, cậu ấy như vậy không có đi tìm thức ăn được nữa đâu."
"Còn Bạc lão sư muốn hái trái cây thì ở lại hái tiếp đi."
Bạc Tương Tương nghe thấy mình bị mọi người chỉ trích, nhịn không được ủy khuất, nước mắt lăn dài trên má. Cô không có cố ý mà, vì cái gì bọn họ đều chỉa mũi dùi về phía cô?
Kỷ Tinh Hành đi qua ngồi xổm xuống: "Đồng lão sư, tôi cõng cậu trở về."
Đồng Già lần này thật sự là bị tai bay vạ gió, cho nên hắn muốn đền bù cho cậu ta một chút.
Người dẫn đường tóc vàng chỉ hai thực tập sinh có thể lực tốt, nói: "Hai cậu thay phiên với Kỷ Tinh Hành cõng cậu ấy trở về đi."
Hai thực tập sinh cũng nhiệt tình gật đầu: "Được!"
Ba người Kỷ Tinh Hành cõng theo Đồng Già rời đi, một người dẫn đường cũng đi theo để bảo vệ.
Còn lại những người khác tiếp tục tìm, kiếm thức ăn, nhưng mà mọi người đều cố ý bảo trì một khoảng cách nhất định đối với Bạc Tương Tương. Trong lòng mọi người lúc này càng khâm phục bản lĩnh xem tướng của Lạc Ninh, quả thực quá chuẩn.
--Người dịch: Autumnnolove--
[ Cái con mẹ Bạc Tương Tương quá đáng ghê á, mẻ muốn thể hiện bản thân mà còn hại người khác, còn làm ra bộ dạng oan ức lắm vậy, thiệt là làm cho tui mắc ói ]
[ Bộ dáng tiểu bạch hoa tiêu chuẩn, thời đại bạch liên hoa tới rồi! ]
[ Hồi trước tôi cũng không có cảm giác gì với Bạc Tương Tương, bây giờ tự nhiên tôi thấy ghét cổ ghê ]
[ Cô ta có bệnh đúng không, Đồng lão sư người ta đã nói không muốn ở đây nữa, kêu cô ta đừng có trèo cây, cô ta lại không nghe, còn làm liên lụy người khác ]
[ Lúc cô ta rơi xuống là cố ý ngã về phía Đồng lão sư chứ gì nữa, hoàn toàn có ý định đem Đồng lão sư làm đệm thịt lót cho cô ta ]
[ Cho nên cổ không có một miếng thương tích nào, nhưng Đồng lão sư thì tay chân đều bị thương, đau đến mồ hôi đầy đầu, thương ơi là thương! ]
[ Bạc Tương Tương có phải là muốn đối nghịch với Lạc Ninh hay không? Lạc Ninh nhắc nhở khách mời thế nào, cổ liền cố ý đi ngược lại hại người ]
[ Tôi cũng thấy vậy, Bạc Tương Tương rõ ràng nghe được Lạc Ninh nhắc nhở Đồng lão sư, nhưng cô ta vẫn cứ làm theo cách của cô ta, rõ ràng là cố ý chứ gì nữa. ]
[ Hồi trước còn lăng xê Bạc Tương Tương là tiểu phúc tinh, tôi thấy cổ hổng khác gì sao chổi hết, ai đi theo cổ cũng gặp xui xẻo ]
[ Lầu trên không nói tôi còn không có cảm thấy gì, nhưng mà cậu vừa nói tôi cũng thấy đúng thật ]
[ Kỳ tới cô Bạc đừng tham gia nữa, nhìn cô khóc tới khóc lui tui cảm thấy bực bội ghê ]
[ Đúng vậy, ngàn người viết huyết thư yêu cầu kỳ tới Bạc sen trắng rời khỏi chương trình ]
Đời trước, người bị nhấn chìm trong lời mắng là Lạc Ninh, lần này biến thành Bạc Tương Tương.
Thiện ác hữu báo, không phải là không có, chỉ là chưa tới lúc.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Chờ ba người Kỷ Tinh Hành cõng Đồng Già về tới sơn động, liền thấy đám người Lạc Ninh đã trở lại.
Kỷ Tinh Hành nhẹ nhàng thở ra: "Các người tìm được chưa?"
Ý tứ của hắn là đã tìm được chỗ của bọn bắt cóc chưa, ba người Đồng Già hiểu ra là tìm được thức ăn chưa.
Lạc Ninh hiểu hắn đang hỏi gì, "Ừm, tìm được rồi!"
Sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đồng Già đang được một thực tập sinh cõng: "Đồng lão sư vẫn đi đến gần triền núi sao?"
Đồng Già cười khổ nói: "Đúng vậy, vốn là muốn đi hái ít trái cây, chờ tới nơi mới biết được là gần triền núi, anh muốn đi, nhưng Bạc Tương Tương một hai phải trèo cây, sau đó không cẩn thận rơi xuống làm anh lăn xuống triền núi luôn."
Lạc Ninh không nghĩ tới còn liên quan tới Bạc Tương Tương: "Có phải là rất đau hay không?"
Đồng Già gật đầu: "Đau, tay chân anh đều đau tới chết đi sống lại!"
Hắn cũng chưa từng chịu qua đau đớn thế này bao giờ, hướng bác sĩ muốn xin thuốc giảm đau, nhưng uống xong cảm thấy không có hiệu quả lắm, vẫn đau tới lợi hại.
Lạc Ninh có chút đồng tình nhìn hắn: "Vậy bây giờ anh ở sơn động nghỉ ngơi đi, em đi tìm thử xem có thảo dược nào giảm đau tiêu sưng không."
Hiện tại Đồng Già tin tưởng Lạc Ninh tuyệt đối, "Được, làm phiền Tiểu Ninh Ninh rồi."
Lúc trước Lạc Ninh nấu thuốc trị đau bụng cho Tô Thanh Lam, hiệu quả đặc biệt tốt, hắn cũng hết sức trông chờ.
Lạc Ninh cho hắn một ánh mắt trấn an: "Em sẽ mau chóng trở về nấu thuốc cho anh uống."
Sau đó cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lục Tuân mở miệng nói: "Tôi đi với cô, thuận tiện tìm xem có gì có thể ăn được hay không."
Kỷ Tinh Hành vừa muốn lên tiếng: "...". Cái tên Lục ảnh đế này, quả nhiên đáng ghét!
Nhưng mà lần này hắn vẫn mặt dài nói: "Tôi cũng đi theo giúp đỡ."