--Dịch : Autumnnolove--
🍷🍷🍷
CHƯƠNG 178
Tô Thanh Lam đã tự mình thể nghiệm hiệu quả bùa bình an của Lạc Ninh. Cô cũng nhịn không được mà hôn má bên kia của Lạc Ninh một cái: "Tôi cũng yêu cô lắm!"
Sau khi kết thúc chương trình cô nhất định phải chuẩn bị một lễ vật đáp lễ đàng hoàng cho Lạc Ninh, bùa bình an bằng ngọc quý giá như vậy cô cũng ngại khi trực tiếp nhận lấy nó.
Hai người một trái một phải hôn lên mặt Lạc Ninh, còn Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành ở phía sau thì sắc mặt cùng lúc đen lại.
Kỷ Tinh Hành nhịn không được cà khịa mấy câu: "Phái nữ bây giờ sao lại không rụt rè chút nào hết, trước mặt công chúng mà lại hành động thân mật thì còn ra thể thống gì."
Anh kiên quyết không muốn thừa nhận trong lòng anh đang vô cùng chua xót, dù sao anh cũng chưa từng thân mật với Lạc Ninh đến mức đó. Anh không khỏi cảm thấy hối hận, qua lại một năm với Lạc Ninh lại bởi vì các lý do như não bị co giật và ngỗ nghịch mà anh chưa từng thân mật với Lạc Ninh.
Thật ra trước kia có những lúc xúc động muốn hôn cô ấy, sau đó lại ra sức kiềm chế. Bây giờ không muốn kiềm chế nữa thì cô ấy cũng không cho anh có cơ hội gần gũi với cô ấy.
Haizzz, càng nghĩ càng thấy hận bản thân mình!
Vì sao ngày còn yêu nhau não anh có thể úng nước một cách khó hiểu như vậy, giống như đột nhiên mắc phải hội chứng tuổi dậy thì, rõ ràng anh rất trưởng thành mà.
Lần này Lục Tuân cũng khó có được lúc tán đồng với Kỷ Tinh Hành, nói: "Đúng vậy, sau này không thể để các cô ấy tiếp tục như vậy."
Bây giờ anh còn chưa được hôn vợ mình nữa, mà hai người phụ nữ này lại tới chiếm tiện nghi trước rồi.
Thanh âm của hai người không nhỏ, ba người phía trước tất nhiên nghe được bọn họ nói gì.
Nghê Hân Toàn quay đầu, đắc ý cười với hai người bọn bọ: "Nhìn hai người hâm mộ chưa kìa, cho hai người ghen tị chết luôn."
Tô Thanh Lam cũng quay lại cười nói: "Đúng đó, hai người các anh hâm mộ cũng vô dụng, Ninh Ninh là của chúng tôi."
Thật ra vừa rồi các cô cũng quá kích động nên mới hôn lên má Lạc Ninh, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy có chút ngượng ngùng.
Lục Tuân, Kỷ Tinh Hành: "..."
Không biết xấu hổ!
Lạc Ninh bất đắc dĩ cười nói: "Mặt của tôi sau này để dành cho bạn trai hôn đó, hai người chiếm phần trước rồi."
Nghe Hân Toàn duỗi tay nhéo cái má mềm mại mịn màng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Ninh: "Biết rồi, biết rồi! Về sau đều để dành cho bạn trai em cả."
Ba người trêu chọc nhau rồi cười rộ lên. Trong lòng Lạc Ninh như có một dòng nước ấm chảy qua, có chị em thật tốt. Đời trước, phần lớn thời gian của cô đều đặt hết lên người Kỷ Tinh Hành, ngoài Tập Thư cô cũng không có bất kỳ người bạn nào khác.
Ba cô gái xinh đẹp vừa nói vừa cười, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây. Nhất là các quý ông, đa số đều không nhịn được mà thỉnh thoảng đưa mắt về bên này.
Phùng Ngọc Tiêu đứng cách đó không xa cũng xem được một màn này. Lúc biết được Lạc Ninh còn khá thân thiết với Nghê Hân Toàn, sắc mặt cô ta không khỏi trầm xuống.
Thủ đoạn của tiểu minh tinh này xem ra cũng không tầm thường, không chỉ đơn thuần câu dẫn hai người đàn ông có bối cảnh mà ngay cả một con hổ cái như Nghê Hân Toàn cũng có thể kết giao bạn bè. Càng như vậy, cô càng chướng mắt và chán ghét loại người như Lạc Ninh.
Đặc biệt là khi nhớ đến khối nguyên thạch mình vừa nhìn trúng có khả năng sẽ giải ra phỉ thúy cực phẩm lại bị người phụ nữ này mua mất, trong lòng cô lập tức rít gào một trận. Chuyện khiến cô buồn bực hơn chính là những khối nguyên thạch cô nhìn trúng sau đó đều bị Châu báu Cao Phỉ mua hết.
Lần này cô còn cho rằng bản thân mình nhân giải thạch một lần mà nổi tiếng, ai ngờ mới bắt đầu đã gặp bất lợi trăm bề. Cô luôn cảm thấy mọi chuyện không nên diễn ra theo chiều hướng này. Ở khu giao dịch nguyên thạch không thể mua được nhiều nguyên thạch chứa phỉ thúy phẩm chất cao, chỉ có thể trông chờ vào buổi đấu giá chiều nay.
Sau đó cô lại đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Lục Tuân, lúc nhìn thấy anh đang đứng cùng một chỗ với tổng giám đốc Ngư Tử Hàng của Cao Phỉ, mà thái độ còn rất thân thuộc thì cô không khỏi nhíu mày.
Chẳng lẽ cậu Lục này và Ngu Tử Hàng là người quen?
Nhưng mà từ trước đến nay chưa từng nghe nói Ngu Tử Hàng là người có bối cảnh gì đặc biệt mà!
Xem ra về sau nhất định phải chú ý nhiều hơn mới được!
–Wattpad: autumnnolove–
Một lát sau, các khách mời và thực tập sinh đều đã mua xong nguyên thạch. Ngụy Diệu đi đến nhìn mấy người Lạc Ninh hỏi: "Bên này mọi người mua nguyên thạch xong chưa?"
Lạc Ninh gật đầu: "Mua xong cả rồi, mọi người thì sao?"
"Chúng tôi cũng mua xong rồi, hay là bây giờ cùng nhau đi giải thạch xem thử đi?"
Mấy người Ngụy Diệu đều đang rất nóng lòng. Đây là lần đầu tiên bọn họ chơi đổ thạch, cho nên rất tò mò không biết mao liêu tự mình chọn có thể giải ra phỉ thúy hay không.
Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn cũng tương tự, "Được đó, chúng ta đi giải thạch đi."
Sau đó Lạc Ninh bị hai người này kéo đi cùng, mọi người đi đến khu giải thạch tham quan. Khu giải thạch lúc này cũng có người đến giải thạch rồi, vừa thấy là các ngôi sao đến thì không ít người đang đứng chờ chủ động nhường lượt cho bọn họ trước.
Ban tổ chức phân thêm mấy giải thạch sư đến, dù sao thì người của tổ đạo diễn cũng không ít. Màn ảnh phát sóng trực tiếp lúc này cũng đã chiếu đến khu giải thạch.
Đao diễn cười hỏi: "Rồi, ai lên trước đây?"
Mấy người Ngụy Diệu lập tức đứng dậy, "Để tôi lên thử xem."
Lạc Ninh cười nói: "Hình như cháu mua nhiều nhất, vậy để cháu cuối cùng đi."
Những người khác đều chỉ mua có mấy khối, thực tập sinh mỗi người nhiều lắm là hai khối, riêng Lạc Ninh mua hơn hai mươi khối nguyên thạch. Mọi người đều không có ý kiến nên Ngụy Diệu bắt đầu giải thạch.
Ngụy Diệu mua sáu khối mao liêu, lúc giải thạch thì chỉ có một khối duy nhất chứa một viên phỉ thúy đậu chủng* nhỏ cỡ lòng bàn tay. Giá trị còn không bằng với số tiền mà ông ấy bỏ ra mua sáu khối mao liêu, cho nên xem như là đổ thua.
(*) : phỉ thúy màu xanh đậu thường thấy, thuộc loại trung hạ cấp.
Nhưng mà ông cũng không cảm thấy mất mát lắm, lại cười nói: "May mắn thế này được rồi, tôi còn cho rằng giải không ra gì hết đó."
Tiếp theo là Sài Kính, ông ấy khá xui xẻo, mua năm khối mao liêu nhưng toàn bộ đều đổ khóa*. Ông dở khóc dở cười nói: "Còn định giải ra phỉ thúy sẽ chạy đi tìm vợ nịnh nọt một hồi, thật là cao hứng hụt rồi."
(*) : thua trắng, nguyên thạch hoàn toàn không có phỉ thúy.
Ngụy Diệu khẽ cười: "Tốn mấy chục vạn mà không giải ra được gì, trở về chuẩn bị quỳ ván giặt đồ đi."
Sài Kính tức giận nói: "Ông cũng rành quá nhỉ."
Mấy chục vạn đối với ông cũng không tính là số tiến lớn, nhưng không giải ra được gì cả vẫn có chút thất vọng. Vì vậy nhịn không được mà nói với toàn thể người xem qua màn ảnh phát sóng trực tiếp: "Mọi người nhớ phải thật cẩn trọng khi chơi đổ thạch đó, không có nhiều người có thể giải ra được phỉ thúy đâu."
"Cho dù có giải ra cũng chưa chắc có lời đâu, nhìn tôi là hiểu nè". Ngụy Diệu ở một bên bổ sung.
Đạo diễn tươi cười trấn an hai người bọn họ, rồi lại tiếp tục xem những người khác giải thạch.
Tô Thanh Lam mua sáu khối mao liêu, giải ra ba khối chứa ngọc. Một khối đậu chủng, một khối du thanh*, hai khối này chỉ là ngọc phẩm cấp thấp. Nhưng cuối cùng lại giải ra một khối băng chủng** phẩm chất trung thượng phẩm, đây được xem là đổ trướng***.
(*) : ngọc bóng mượt nhưng nặng, thuộc nhóm cao trung cấp.
(**) : ngọc sáng bóng, trong trẻo như băng, thuộc nhóm cao cấp.
(***) : đổ ra ngọc có phẩm chất cao cấp.
"Ahhhhhhhhh, vậy mà lại giải ra băng chủng, Ninh Ninh ơi yêu cô muốn chết!"
Tô Thanh Lam biết đây chính là khối nguyên thạch mà Lạc Ninh bảo bọn họ thêm vào cuối cùng, vì thế kích động hét lên. Chọn đại một khối mà giải ra băng chủng thượng phẩm, nội tâm cô lại lần nữa cảm thán Lạc Ninh quá lợi hại.
Nghê Hân Toàn cũng rất bất ngờ: "Xem ra mớ của chị chắc chắn cũng sẽ ra ngọc rồi, chị tin tưởng Tiểu Ninh Ninh."
Quả nhiên, chờ sau khi cô giải bảy khối nguyên thạch ra cũng tương tự thu được ba khối ngọc: một khối hoa thanh chủng** cấp thấp; một khối đậu chủng trung đẳng; cuối cùng là một khối hồng phỉ** thượng đẳng, thoạt nhìn màu sắc nồng đậm, trong suốt không tỳ vết, vô cùng xinh đẹp.
(*) : ngọc có màu đều và đậm, thuộc nhóm cao trung cấp.
(**) : ngọc có tông màu từ cam tới đỏ, đứng đầu nhóm ngọc này gọi là Huyến mỹ nhân.
"Tiểu Ninh Ninh, chị cũng yêu em muốn chết! Khối hồng phỉ này không nhỏ đâu, chắc chắn là đủ chế tác thành ba cái vòng tay cho chúng ta."
Trước đó cô cũng chỉ thuận miệng nói nếu ra hồng phỉ thì tốt rồi, cô thích vòng tay màu đỏ, không nghĩ đến thật sự giải ra hồng phỉ. Hơn nữa, đây chính là khối đá cuối cùng mà Lạc Ninh yêu cầu cô mua thêm, cô không nghĩ vận khí của cô may mắn gặp được nó, thật sự quá tuyệt vời. Lạc Ninh quá tốt, thật không hổ là chị em tốt của cô.
CHƯƠNG 179
Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn đều giải ra ngọc thạch khiến cho người ở đây không khỏi cảm thấy hâm mộ các cô. Không ít nhà kinh doanh đá quý tiến lên muốn mua lại phỉ thúy trong tay hai người, nhưng họ cũng không thiếu chút tiền này cho nên đều cự tuyệt. Bây giờ bọn họ đang rất cao hứng và kích động, ôm lấy Lạc Ninh cười vui vẻ.
Ngụy Diệu và Sài Kính nhìn nhau: "Quả nhiên...chúng ta lại bước qua đời nhau! Đi theo Tiểu Ninh Ninh là có cơm ăn rồi!"
Nghe nói nguyên thạch mà Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn chọn đều là do Lạc Ninh giúp các cô ấy lọc lại một lần. Bọn họ cũng có chút tiếc nuối, đáng ra nên tìm Lạc Ninh giúp bọn họ xem đá là được rồi.
"Đúng vậy, sau này nhất định phải ôm đùi Tiểu Ninh Ninh."
Tô Thanh Lam nhoẻn miệng cười, nói: "Các chú không có cơ hội đó đâu!"
Ngụy Diệu và Sài Kính cười khổ: "Lần sau bọn chú nhất định phải ôm đùi Tiểu Ninh Ninh."
[ Cũng không biết là do Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn gặp may hay là cô Lạc thật sự hiểu biết về đổ thạch nữa ]
[ Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, tôi thiên về đáp án Lạc Ninh thật sự biết chơi đổ thạch ]
[ Thật mà, hai người này đều đổ ra phỉ thúy có phẩm chất tốt, đều do Lạc Ninh giúp bọn họ sàng lọc lại, tuyệt đối không chỉ đơn giản là ăn may đâu ]
[ Nếu mà thật sự là như vậy thì Lạc Ninh cũng quá vip pro rồi! ]
[ Đột nhiên chờ mong tới lúc Lạc Ninh giải thạch ]
Bị mấy khối mao liêu của Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mọi người đều nhịn không được mà chờ mong đến phần của Lạc Ninh.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Tiếp theo là phần giải thạch của Kỷ Tinh Hành. Anh ta mua mười khối mao liêu, giải ra hai khối: một khối đậu chủng trung đẳng bình thường, một khối phỉ thúy thủy chủng* thượng đẳng, xem như là đổ trướng.
(*) : trong suốt như nước hồ, dưới ánh trăng cũng có thể cảm nhận được tinh thể phỉ thúy, thuộc nhóm phỉ thúy cao cấp.
Anh ta không hiểu chuyện đổ thạch, hoàn toàn chọn theo cảm giác, cho nên thật sự là do vận khí tốt. Lạc Ninh thấy vật thì không khỏi cảm thán trong lòng, Kỷ Tinh Hành không hổ là đàn ông mà nữ chính coi trọng, khí vận không thể nào kém hơn so với những vị nam chủ khác được, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều.
Kỷ Tinh Hành thấy mình giải ra phỉ thúy phẩm chất cao như vậy, liền cười nói với Lục Tuân: "Thầy Lục, hôm nay vận khí của tôi cũng được lắm."
Ý tứ chính là anh ta đã giành chiến thắng.
Lục Tuân không nhanh không chậm cười đáp lại: "Tôi còn chưa giải thạch mà, cậu cần gì gấp gáp như vậy."
Sau đó liền đưa mao liêu cho giải thạch sư. Lục Tuân cũng mua mười khối mao liêu, giải ra được ba khối phỉ thúy. Lúc nhìn thấy ba khối phỉ thúy này được giải ra, sắc mặt Kỷ Tinh Hành hoàn toàn biến đen. Phỉ thúy của anh không chỉ có hai khối băng chủng thượng phẩm, mà còn có một khối mặc phỉ cực phẩm. Mặc phỉ cực phẩm này chính là phủ thúy biến dị rất khó gặp.
Lục Tuân thưởng thực khối phỉ thúy màu đen lớn cỡ nắm tay, tươi cười với Kỳ Tinh Hành: "Xem ra vận khí của tôi tốt hơn một chút."
Trong mười khối phỉ thúy này, bởi vì anh muốn đánh cuộc công bằng với Kỷ Tinh Hành nên không vận dụng năng lực để cảm nhận dao động bên trong nguyên thạch, toàn bộ đều dựa vào cảm giác và vận khí. Như vậy chứng mình vận khí của anh tốt hơn cái giá đã bỏ ra.
Kỷ Tinh Hành thật sự cười không nổi: "Thật chúc mừng thầy Lục đã đổ trướng!"
Thằng nhóc này dẫm phải cái vận cứt chó gì vậy, có thể giải ra cực phẩm, giận!
Lúc Lục Tuân chọn nguyên thạch, Lạc Ninh cũng ở gần đó. Cô phát hiện anh ta giúp Ngu Tử Hàng chọn đá sẽ dụng năng lực mà cảm nhận, nhưng khi chọn đá cho chính mình lại chỉ dựa vào cảm giác. Chứng tỏ khí vận của người này cũng rất tốt, khó trách lại trở thành ánh trăng sáng trong lòng nữ chính, vận khí này hoàn toàn có thể ném đam nam chính kia xa một dãy phố. Cô cảm thấy sự tồn tại của Lục Tuân trong quyển sách này ở đời trước giống như bug vậy.
–Dịch: Autumnnolove–
Người ở đây đều kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới hai vị minh tinh lại lại có khí vận tốt như vậy, một người giải ra băng chủng thượng phẩm, một người giải ra mặc phỉ cực phẩm. Có không ít thương nhân châu báu muốn mua lại, nhưng hai người đều không thiếu tiền nên cũng cự tuyệt.
Ngu Tử Hàng cười nói: "Lão Lục, vận may tốt như vậy, hâm mộ quá đó."
Anh ta làm ông chủ của một công ty kinh doanh châu báu, mỗi lần tự mình đi chọn mao liêu đều không có thu hoạch gì, nhưng bạn tốt lại quá trâu bò.
Lục Tuân khẽ cười: "Vận khí của tôi trước giờ luôn rất tốt."
Ngu Tử Hàng thấp giọng hỏi: "Những khối mao liêu mà cậu chọn giúp tôi đó, chắc là cũng giải ra được vài viên phỉ thúy đúng không?"
Lục Tuân gật đầu: "Nếu vận may còn chưa dùng hết thì chắc chắn sẽ kiếm được không ít."
Ngu Tử Hàng cười càng thêm sâu: "Anh em tốt, lần này tôi đều trông cậy vào cậu."
Những chuyên gia đổ thạch mà anh ta mang theo cũng chỉ ở mức trung bình, cho nên lần này muốn vượt qua Phùng thị đều phải nhờ vào anh em nhà mình.
Lục Tuân cười cười: "Được, yên tâm đi!"
[ Lục thần không hổ là Lục thần, trâu bò quá! ]
[ Nhìn cách của Lục thần chắc là anh ta cũng biết đổ thạch đó, nhưng mà có thể giải ra một khối mặc ngọc cực phẩm thì đúng thật là vi diệu ]
[ Kỷ đỉnh lưu thật đáng thương, ương bướng lại bị chèn ép xuống một bậc. ]
[ Vẫn là Lục thần nhà chúng tôi mạnh hơn! ]
Chuyện Lục Tuân giải ra phỉ thúy cực phẩm khiến cho fan của anh còn cao hứng và kích động hơn cả bản thân anh.
Tiếp theo vốn dĩ là đến lượt của Bạc Tương Tương, nhưng cô ta vẫn còn chưa chọn mao liêu xong cho nên các thực tập sinh liền giải thạch trước. Vẫn còn một chút may mắn, có ba người đổ trướng, những người khác đều không có thu hoạch. Đạo diễn cũng nhân cơ hội này mà tuyên truyền với khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, đổ thạch mức độ rủi ro khá cao, mọi người muốn chơi cũng phải cẩn thận.
Chờ sau khi các thực tập sinh giải thạch xong, Bạc Tương Tương cũng đưa mao liêu mà cô chọn đến cho giải thạch sư.
Cô nở một nụ cười xinh đẹp, nói: "Bây giờ tới lượt tôi thử xem có gặp may hay không."
Đạo diễn cũng nghe mọi người nói vận khí của Bạc Tương Tương rất tốt, ông lấy lập tức hối thúc giải thạch sư giúp đỡ giải thạch.
Bạc Tương Tương hiện tại tuy rằng tốt hơn so với bản thân cô trước kia, nhưng vẫn chỉ là một tiểu hoa tuyến ba, tài chính trong tay cũng rất hữu hạn. Cho nên cô dựa vào cảm giác của mình mua chín khối nguyên thạch cũng xem như tiêu tốn hết phân nửa tài sản.
Bản thân cô cũng ôm hy vọng rất lớn đối với mớ nguyên thạch này, vì vậy nhìn chằm chằm không chớp mắt cả quá trình. Nữ chính không hổ là nữ chính, trong chín khối nguyên thạch của cô lại giải ra tận tám khối phỉ thúy: bày khối trung đẳng, một khối thượng đẳng. Đây cũng xem như là đại trướng.
Nhìn thấy kết quả này, Bạc Tương Tương nhẹ nhàng thở ra, cũng rất vừa lòng, vận khí của cô quả nhiên vẫn luôn rất tốt, tỷ lệ giải ra phỉ thúy đạt đến 90%. Tuy rằng phẩm chất phỉ thúy kém hơn Lục Tuân một bậc, nhưng cô cũng không có ý định so với anh. Cô đắc ý đảo mắt nhìn về phía Lạc Ninh, bộ dáng như muốn nói vận khí của tôi luôn tốt hơn cô.
Người ở đây ai cũng sợ ngây người, không ngờ vận khí của Bạc Tương Tương lại tốt đến như vậy, chín mà giải ra tám thì đúng thật là không ai sánh bằng.
Phùng Ngọc Tiêu đứng cách đó không xa cũng đang quan sát, cô ta nhìn Bạc Tương Tương rồi lâm vào trầm tư. Cũng nói với ba của cô: "Tiểu minh tinh kia đổ thạch cũng rất có tay nghề, ba để ý cô ta một chút."
Phùng Nham Bách gật đầu: "Được!"
Trên mạng cũng là một mảnh kinh ngạc, đâu có ai ngờ đến vận khí của Bạc Tương Tương lại tốt đến như vậy. Cô ta cũng đạt được ý nguyện, thu được một đợt chú ý.
Cuối cùng đã đến phiên Lạc Ninh giải nguyên thạch, mọi người cũng dồn hết lực chú ý lên người cô ở bên này. Mấy vị giải thạch sư cùng nhau giải, từng khối nguyên thạch nhanh chóng bị cắt ra. Chờ đến khi lấy từng khối phỉ thúy bên trong ra, người có mặt đều liên tục xuýt xoa.
Hai mươi bảy khối nguyên thạch, giải ra mười bốn khối phỉ thúy, loại kém cỏi nhất chính là sáu khối phẩm chất trung đẳng, bảy khối thượng đẳng, mấu chốt là còn giải ra một khối pha lê cực phẩm.
"Vận khí gì thế này!"
"Trời đất quỷ thần thiên địa, vậy là lại giải ra được pha lê cực phẩm."
"Còn có rất nhiều phỉ thúy phẩm chất cao và phỉ thúy cực phẩm, đây chính là đại trướng trong đại trướng đó, trâu quá đi!"
"Tuy rằng tỉ lệ giải ra không bằng người trước, nhưng phẩm chất phỉ thúy và thu hoạch cũng quá nhiều, tính ra thì vận khí có vẻ tốt hơn đó."
"Hâm mộ lắm luôn á!"
Người chơi đổ thạch ở đây nhịn không được mà phát ra từng đợt tiếng cảm thán.
Bạc Tương Tương vốn đang tươi cười rạng rỡ nháy mắt cứng đờ.
Sao có thể?
Vì sao lại có thể như vậy?
Ả Lạc Ninh này chắc chắn không hợp bát tự với cô, thậm chí là đến đây để khắc cô. Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, lại để cô ta đoạt nổi bật, cô tức giận đến muốn hộc máu rồi...
Phùng Ngọc Tiêu ở cách đó không xa cũng tương tự, đang tức điên lên. Khối nguyên thạch giải ra pha lê chính là khối mao liêu xấu xí mà cô coi trọng kìa. Nó rõ ràng phải thuộc về cô phải hợp tình hợp lý...