Lại một ngày nắng ấm trời trong, Phó Tuyệt Ca vui vẻ chuẩn bị y phục đi săn cho ngày mai, cả ngày chỉ nghĩ đến cảnh cưỡi ngựa đi săn thố thố cùng với bát gia. Đợt săn bắn mùa xuân này diễn ra trong ba ngày, theo lệ cũ hoàng đế dẫn theo sủng phi và các vị hoàng tước đến trường săn Mộc Lan hoạt động gân cốt, ai săn được nhiều nhất sẽ được trọng thưởng.
Mọi năm người được thưởng là nhị hoàng tước, nàng đối với săn bắn rất có thiên phú, chưa từng có con mồi nào thoát khỏi tầm ngắm. Còn bát gia thì quanh quẩn trong rừng bắt thố thố hoặc ấu trư mang về cho nàng chơi đùa, trước khi hồi kinh sẽ đem bọn nó thả về rừng. Cũng vì vậy mà bát gia không có bao nhiêu hứng thú với việc săn bắt dã thú nói đúng là hơn không thích, thời gian rảnh rỗi chơi đùa với Phó tiểu ngốc còn thú vị hơn nhiều.
“Bát gia bộ y phục này thế nào?”
Đông Phương Tầm Tuyết nhìn đống hỗn độn Phó Tuyệt Ca bày dưới sàn không khỏi đau đầu: “Chỉ đi có ba ngày ngươi mang nhiều như thế làm gì?”
“Nhưng mà nô tỳ sợ không đủ đồ mặc.”
“Mọi năm ngươi đều đi cùng ta lẽ nào không biết mang bao nhiêu là đủ?”
Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, đem y phục gạt qua một bên: “Không làm nữa, nô tỳ đi lấy điểm tâm.”
“Còn chưa dọn xong đồ ngươi…”
Đông Phương Tầm Tuyết chưa kịp dứt câu thì tiểu ngốc đã chạy đi mất, không còn cách nào khác đành phải tự thân vận động mang đống y phục hỗn độn trên sàn nhét lại vào rương. Tính tình gà mẹ của tiểu ngốc nàng coi như minh bạch, bình thường đi đâu làm gì cũng chuẩn bị đồ đạc đủ dùng một tháng, nếu không phải nàng ngăn cản có khi tiểu ngốc cho gói cả Di Tình Thư Sử mang đi.
Nhìn bảy tám tay nải xếp thành núi trên bàn, Đông Phương Tầm Tuyết lắc đầu thở dài, mặc kệ, tiểu ngốc thích là được rồi.
Qua nửa chung trà thời gian Phó Tuyệt Ca mới trở về, trên tay cầm một khay điểm tâm thơm phức.
“Điểm tâm hôm nay là màn thầu thịt cua và hạnh nhân tô!”
Phó Tuyệt Ca chạy như bay đến bên cạnh bát gia, hai mắt hấp háy sáng: “Trù sư của Giang Nam quả nhiên lợi hại, nô tỳ đến chậm một chút đã bị người của chính điện mang đi rồi.”
“Xem ngươi vui vẻ chưa kìa.” Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn dẫn nàng ngồi xuống trà án: “Ngươi thích ăn điểm tâm Giang Nam vậy ta cho Mi Cát tìm thêm vài vị trù sư đưa đến Trường Xuân Cung.”
“Hảo ni, nô tỳ cũng đang muốn học cách làm cao điểm của Giang Nam.”
Cầm một cái màn thầu nóng hổi xé ra làm đôi, nhân thịt cua lẫn gạch thâm tranh* quyến rũ lộ ra ngoài mang theo hương thơm ngào ngạt.
(Tranh, tranh sắc: Màu cam hoặc da cam)
Nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, trù sư Giang Nam quả nhiên lợi hại, mặc dù chưa ăn đã cảm thấy món màn thầu gạch cua này rất ngon. Đưa một nửa cho bát gia nếm thử, phần gạch cua bám trên lớp bột trắng mịn đặc biệt chói mắt.
Đông Phương Tầm Tuyết cắn một ngụm, trong miệng đều là vị cua thơm ngọt, gạch cua béo ngậy lẫn trong lớp vỏ bánh nhuyễn mịn tan chảy. Người kén ăn điểm tâm như Đông Phương Tầm Tuyết cũng phải gật đầu khen ngợi mấy câu, không khó để hiểu tại sao tiểu ngốc lại chạy đi giành điểm tâm với chính điện.
“Ăn rất ngon, tảo thiện bảo trù phòng chuẩn bị màn thầu này đi.”
Phó Tuyệt Ca gật đầu đồng tình, tay trái cầm một cái tay phải cũng cầm một cái, ăn đến khoé môi dính đầy vụn màn thầu.
“Chính điện cũng rất thích màn thầu thịt cua nhất định không thể để bọn họ biết!”
Rót trà vào trản men sứ trắng rồi đẩy về phía tiểu ngốc: “Ăn xong rồi nói coi chừng nghẹn.”
Xử lý xong màn thầu bên trái Phó Tuyệt Ca cầm chén trà một hơi quán sạch, không đợi tiêu hoá trực tiếp ăn nốt cái còn lại: “Nô tỳ cũng muốn ăn giáo tử nữa, giáo tử trứng tôm!”
“Hảo, đều cho ngươi ăn, chậm một chút.”
Đông Phương Tầm Tuyết vươn tay giúp nàng gạt bớt vụn bánh trên khoé môi, bất tri bất giác nở nụ cười, cô nương này tuy ngốc nghếch nhưng lại rất khả ái.
Đúng lúc này ngoài sân truyền vào tiếng nói đặc biệt lớn: “Phó Tuyệt Ca ngươi mau lăn ra đây!”
Miếng bánh chưa kịp nhai đã vội vã nuốt xuống suýt mắc nghẹn, hoảng thủ hoảng cước tìm trản trà uống liền mấy hớp. Tay vỗ ngực thùm thụp, đang yên đang lành lại có người đến đòi mạng, rốt cuộc nàng gây ra nghiệt gì a?
Đông Phương Tầm Tuyết hơi nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy xem thử là ai đang làm loạn bên ngoài. Nhìn qua nhìn lại ngoại trừ tiểu ấu hài vừa thấp vừa bé được hai cung nữ dìu đỡ thì không ai có cái gan lớn như vậy.
“Ngươi không hảo hảo ở trong cung chạy đến đây làm gì?”
Đông Phương Tầm Lạc khi nói chuyện hai má bánh bao phúng phính liên tục di chuyển lên xuống: “Ta tìm Phó Tuyệt Ca, bát hoàng tỷ mau gọi nàng cho ta gặp!”
“Phó thị là cung nữ của ta, dựa vào cái gì ngươi gọi nàng phải đến?”
Từ nhỏ đã quen được phụ hoàng mẫu thân sủng ái, Đông Phương Tầm Lạc không sợ trái lại còn quát to hơn: “Dựa vào ta là cửu hoàng tước! Nếu ngươi không gọi ta tự mình đi!”
Phó Tuyệt Ca ở bên trong ăn xong cái màn thầu liền chạy ra xem thử, vừa nhìn thấy nha đầu ba tuổi kia sợ đến bũn rũn tay chân, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác con dế ngọ nguậy trong lòng bàn tay a!
“Cửu gia vạn phúc kim an.”
“Ngươi cũng chịu xuất hiện rồi!” Đông Phương Tầm Lạc hất tay cung nữ đang dìu mình, ngón tay tròn múp chỉ thẳng vào mặt nàng: “Mấy hôm nay ngươi đi đâu sao không đến tìm gia chơi? Có biết gia đợi trong cung rất lâu rồi không?”
“…” Phó Tuyệt Ca suýt chút quỳ xuống dập đầu xin tha: “Cửu gia ngài có vẻ hiểu lầm rồi, nô tỳ là cung nữ của bát gia sao có thể tìm ngài chơi được? Hay là ngài tìm người khác đào dế đi nha, nô tỳ thật sự không có thời gian.”
“Đừng tưởng ta không biết chuyện ngươi làm!”
“N-Nô tỳ làm gì?”
“Ta đến Ngự Vũ Phòng hỏi rồi, bọn họ nói Lâm Mạn sư phụ của ngươi đã đi Giang Nam nên ngươi không cần đến Ngự Vũ Phòng tập luyện nữa. Nếu đã không bận việc lại không chịu đến tìm ta chơi có phải chán sống rồi không? Hay là muốn ta bắt dế nhét đầy vào miệng ngươi?”
Phó Tuyệt Ca hoảng sợ bưng miệng chạy ra sau lưng bát gia, nha đầu này chỉ mới mấy tuổi đã hung hăng tàn bạo không biết trưởng thành sẽ còn dữ tợn đến mức nào. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy hoàng đế lưu đày cửu gia đến Tây Tạng là quyết định đúng đắn!
“Lão cửu ngươi nghe cho kĩ đây, Phó Tuyệt Ca là cung nữ của ta, đi đâu làm gì là do ta quyết định. Lần trước ngươi ức hiếp nàng ta đã bảo lục hoàng huynh giáo huấn một trận vẫn chưa chừa thói hung hăng? Có phải đợi đến khi ta gặp phụ hoàng nói chuyện mới chịu ngoan ngoãn?”
“Ta mới không sợ ngươi! Mẫu thân nói rồi Hoàng hậu nương nương tạo nghiệt bị cấm túc dù cho ngươi có chạy đến trước mặt phụ hoàng cáo trạng ngài cũng không bênh vực ngươi!”
“Ngươi…”
Phó Tuyệt Ca không dám tin nho nhỏ ấu hài miệng lưỡi lại sắc bén như vậy: “Cửu gia ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bậy! Hoàng hậu nương nương có bị cấm túc thì bát gia vẫn là đích tử của Hoàng thượng, ngài thân là thứ tử lại còn là ấu muội phải biết tôn trọng hoàng tỷ!”
“Thứ tử cái gì? Phụ hoàng chưa từng nói ta là thứ tử, dựa vào ngươi nói thứ tử thì ta là thứ tử sao?”
“Ngài sao có thể ngang ngược như vậy?” Nói chuyện với hài tử quả nhiên mệt mỏi: “Hoàng thượng không nói nhưng Kim Chiêu dung nương nương chỉ là phi tần, hài tử của phi tần chính là thứ tử.”
“Phụ hoàng không xem mẫu thân là phi tần.” Đông Phương Tầm Lạc không chịu thua kém ngửa đầu rống to: “Ngươi mới là thứ tử! Cả nhà ngươi đều là thứ tử!!”
“Ngươi câm miệng!”
Đông Phương Tầm Tuyết không thể nhìn nổi nha đầu này tiếp tục ngang ngạnh bá đạo: “Đông Phương Tầm Lạc ta nói lại lần cuối, từ nay về sau không cho phép ngươi ức hiếp Phó Tuyệt Ca cũng không được làm phiền nàng. Mấy lời phạm thượng vừa rồi ta xem như chưa nghe thấy, nếu còn tái phạm ta không cần đến chỗ phụ hoàng chỉ cần gặp mặt Thái hậu bà bà đã đủ để ngươi bị phạt quỳ mấy canh giờ.”
“Ngươi là hoàng tỷ lại ức hiếp ta như vậy có đáng mặt hoàng tỷ hay không?”
“Ức hiếp? Tầm Lạc ngươi khiến người làm hoàng tỷ ta đây có chút tức giận rồi đấy.”
Đông Phương Tầm Lạc nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, tứ hoàng tỷ sao lại xuất hiện?
Đông Phương Tầm Liên ung dung thả chậm cước bộ đến trước mặt các nàng: “Lão lục không dạy ngươi sao? Ngươi thân là ấu muội phải tôn trọng trưởng huynh trưởng tỷ, ngươi ở đây la hét không chỉ làm xấu mặt mình còn làm xấu mặt Chiêu dung nương nương. Để phụ hoàng biết được dù cho Chiêu dung nương nương tam quỳ cửu khấu cũng sẽ hảo hảo trừng phạt ngươi.”
“T-Ta mới không có!”
“Ức hiếp quân quý không phải chuyện một hoàng tước nên làm, hảo hảo xin lỗi Phó thị đi.”
“Phó Tuyệt Ca không phải quân quý mà là cung tỳ!”
Phó Tuyệt Ca nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, nàng như vậy không phải quân quý?
Hài tử ngoan hay hư đều dựa vào cách giáo dưỡng của phụ mẫu. Xem thái độ ngang ngược hống hách của cửu gia một phần là do Chiêu dung nương nương quá mức dung túng, phần khác là dựa vào sủng ái của phụ hoàng làm càn.
Chờ mãi không thấy phản ứng Đông Phương Tầm Tuyết mất kiên nhẫn nói: “Ngươi còn không đi ta sẽ gọi Chiêu dung nương nương đến xem nàng xử lý ngươi.”
Cửu gia chung quy vẫn là hài tử sợ đòn roi của mẫu thân, dùng dằng một lúc mới chịu để cung nữ bế trở về, trước khi đi không quên ném cho Phó Tuyệt Ca một cái liếc mắt.
Phó Tuyệt Ca sợ muốn nhũn hai chân, hoàng tộc dù là ai cũng khó đắc tội a!
“Ta nghe lão lục nói lão cửu ức hiếp ngươi?”
Trộm nhìn sắc mắt càng lúc càng khó coi của bát gia, Phó Tuyệt Ca nuốt một ngụm nước bọt lí nhí mở miệng: “Một chút.”
Đông Phương Tầm Liên vờ như không thấy gương mặt xám đen của lão bát, ưu nhã kéo khoé môi nở nụ cười thổi tan băng giá: “Lần sau có bị ức hiếp cứ đến tìm ta, ta nhất định bảo hộ ngươi an toàn.”
Không để Phó Tuyệt Ca kịp nghe hết câu Đông Phương Tầm Tuyết một phát kéo tay nàng vào Di Tình Thư Sử, không quên vung chân đạp mạnh cửa đóng lại.
Phó Tuyệt Ca: “…”
Ây u, bình giấm lại đổ rồi, hảo chua!
Bát gia giống như lão mẫu hổ từ trên nhìn chằm chằm con mồi đang rụt cổ: “Ngươi có phải bị ức hiếp đến nghiện rồi không? Tại sao ai gặp cũng đều muốn ức hiếp ngươi?”
“…” Phó Tuyệt Ca oan ức đến nỗi muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà: “Nô tỳ đúng là có chút ngốc nhưng cũng không hư não, sao có thể thích bị người khác ức hiếp chứ? Có thể là do nô tỳ mặt mũi ngốc nghếch nên ai thấy đều muốn khi dễ, trách không được nô tỳ!”
“Từ hôm đó ngươi có gặp lại lão cửu không?”
“Không có a, nô tỳ còn không dám đi ngang qua con đường đó.”
Câu trả lời của tiểu ngốc miễn cưỡng khiến Đông Phương Tầm Tuyết thoả mãn, từ từ điều chỉnh tâm tình ngồi xuống trà án: “Như vậy tốt, sau này có gặp cũng phải tránh đi, bị khi dễ phải tìm ta nói chuyện trước.”
“Nô tỳ luôn nói với ngài trước!”
“Được rồi không nói chuyện này nữa, ngươi mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai lên đường.”
“Nhưng mà…” Phó Tuyệt Ca nhìn bảy tám tay nải trên bàn uỷ khuất rưng rưng nước mắt: “Vẫn chưa đủ, hay là gói thêm được không?”
Đông Phương Tầm Tuyết: “…”
…
Ngày mới nắng ấm, lại là một ngày tốt lành.
Cung nữ nội giám bận rộn chất hành lý của chủ tử lên xe ngựa, do thời gian đi ngắn nên không quy định số lượng đồ đạc cần mang theo khi đến bãi săn, thường thì các chủ tử cũng chỉ mang vừa đủ dùng. Duy Di Tình Thư Sử không biết đi săn hay xuất cung lập phủ mà mang theo gần mười tay nải và bốn rương đồ lớn chất đầy xe ngựa.
Nội giám lặng lẽ lau mồ hôi, bát gia cũng không phải quân quý mang nhiều đồ như vậy làm gì a?
Phó Tuyệt Ca mặc y phục săn bắn thoải mái ôm trong lòng một tay nải đựng trà cụ đưa cho nội giám: “Tiểu ca ca phiền ngươi mang lên xe, cẩn thận bên trong đều là bánh trà với đồ sứ dễ vỡ.”
“Vẫn còn sao? Cô nương ngươi mang hành lí có vẻ hơi nhiều rồi.”
“Không sao, Hoàng thượng cũng không quy định mang bao nhiêu mà, cứ mang theo cho chắc.” Phó Tuyệt Ca phủi hai tay đầy bụi, khoan khoái hít một hơi thật sâu: “Cuối cùng cũng được xuất cung rồi.”
Tiểu nội giám vạn bất đắc dĩ đem tay nải đựng trà cụ vào trong mã xa, lẩm bẩm cầu xin khi hắn quay lại không còn tay nải nào cần mang đi nữa.
Đông Phương Tầm Tuyết thay đồ xong liền di chuyển ra ngoài sân, phát hiện xe ngựa phía tứ hoàng tỷ vẫn chưa khởi hành, hiện tại cách thời gian xuất phát còn nửa canh giờ.
Vô tình nhìn thấy Phó Tuyệt Ca loay hoay nhấc chân bàn, Đông Phương Tầm Tuyết chán nản nhắc nhở: “Tiểu ngốc đừng lấy nữa, xe ngựa hết chỗ ngồi rồi.”
“Nhưng trà án này bát gia thích nhất mà.”
“Không có trà án này ta vẫn sống tốt.”
Phó Tuyệt Ca ũ rũ bĩu môi, miễn cưỡng thả chân bàn xuống bước ra ngoài với bát gia: “Nô tỳ vẫn cảm thấy không đủ, hay là tìm thêm lần nữa xem có sót gì không.”
Đông Phương Tầm Tuyết trầm mặc một lúc rồi nói: “Đúng là sót một thứ.”
Vừa nghe sót đồ Phó Tuyệt Ca lập tức xoay người chạy vào Di Tình Thư Sử: “Để nô tỳ đi lấy.”
Chưa chạy được ba bước đã bị bát gia một phát ôm lên nhét vào xe ngựa, Phó Tuyệt Ca kinh hãi hô to, không phải nói sót đồ hay sao?
“Còn sót lại ngươi, ngồi yên trong này đừng đi lung tung.”
Phó Tuyệt Ca tức giận phình má, ngài lại khi dễ ta!
Tranh thủ tiểu ngốc đang ngồi trong mã xa không nhìn thấy tình huống bên ngoài Đông Phương Tầm Tuyết ra hiệu cho nội giám mang bớt đồ xuống. Mi Cát ở bên cạnh chuyền đồ vào trong điện để cung nữ sắp xếp lại, chớp mắt hành lí chất thành núi giờ chỉ còn hai tay nải và một rương đồ dùng.
Giả vờ kiểm tra mã xa vài vòng rồi bước vào xe ngựa tránh tiểu ngốc sinh nghi: “Phi phong có mang theo không?”
“Có nha, nô tỳ để ở đây.”
Phó Tuyệt Ca lôi dưới ghế ngồi một tay nải đựng phi phong: “Ngài xem nô tỳ mang theo bảy kiện đủ mặc trong ba ngày không?”
“…” Đông Phương Tầm Tuyết đau đầu thở dài: “Đủ mặc một năm.”
Phó Tuyệt Ca: “…”
Mi Cát an bài xong chuyện trong Di Tình Thư Sử liền leo lên mã xa, hướng bát gia hành lễ rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Xe ngựa lăn bánh rời khỏi Trường Xuân Cung đến đại điện nhập cùng đoàn xe ngựa đông đúc, cổng thành mở ra lần lượt theo thứ tự đến trường săn Mộc Lan ngoại thành. Rời khỏi hoàng cung vây kín bốn bức tường bầu không khí tự nhiên trong lành hơn rất nhiều, so với trong cung bên ngoài đặc biệt náo nhiệt nhìn trái nhìn phải đâu đâu cũng có người buôn bán.
Trời vào xuân ấm áp nhưng vẫn còn khá lạnh, Phó Tuyệt Ca ngồi trong xe ngựa một lúc liền không chịu nổi phải mặc thêm phi phong giữ ấm.
Mi Cát châm trà mang đến cho bát gia: “Lần này Hoàng thượng dẫn hầu hết các phi tần từ quý nhân phẩm trở lên, Kim Chiêu dung nương nương cũng đi theo nên cửu gia được đưa đến Hiệt Phương Điện cho ma ma chiếu cố.”
“Nha đầu này đến trường săn chỉ thêm nguy hiểm, đợi qua vài năm nữa muốn đi ai cũng cản không được.” Đông Phương Tầm Tuyết đem trản trà nhét vào tay Phó Tuyệt Ca: “Xem ngươi run kìa, mau uống trà làm ấm người đi.”
“Hôm nay khí trời rất tốt không biết đến bãi săn sẽ như thế nào.” Phó Tuyệt Ca uống một ngụm nước trà, trong lòng thấp thỏm lo âu: “Không biết chừng sẽ lại đổ mưa.”
Mi Cát vén mành nhìn bầu trời trong xanh không gợn mây: “Không thể nào, trời nắng đẹp như vậy không thể có mưa được.”
Phó Tuyệt Ca giữ nguyên trầm mặc, nếu nàng nhớ không sai thì hôm nay trong lúc hoàng đế Hoàng thượng vào rừng săn mãnh thú bị hành thích, mưa rơi như trút khiến cấm vệ quân vô pháp tìm thấy tung tích. Nếu mọi chuyện thật sự diễn biến như vậy Đông Phương Tầm Liên sẽ là người tìm thấy Hoàng thượng đầu tiên, một mình chống lại sát thủ khiến bản thân bị thương không nhẹ.
Không bao lâu nữa ngày tháng huy hoàng của Đông Phương Tầm Liên sẽ bắt đầu.
Càng nghĩ càng phiền muộn, nếu báo tin này cho bát gia lập tức chạy đi cứu giá nhất định sẽ chiếm được sủng ái của Hoàng thượng nhưng bất cẩn một chút có thể phải bỏ mạng trong rừng. Đám sát thủ kia do một tay Đông Phương Tầm Liên an bài nhất định không dám lấy mạng nàng ta còn bát gia thì khác, loại chuyện nguy hiểm như vậy nàng không muốn bát gia xuất thủ.