Kim Chiêu dung sảy thai, Thái y đều nói do nàng thân thể suy nhược giữ không được thạc quân, sủng ái của Hoàng thượng cũng theo đó mất đi. Vừa mất con vừa mất phu quân, Kim Chiêu dung ngày đêm trốn trong Chung Tuý Cung khóc lóc thê thiết. Nếu không có cửu gia túc trực bên cạnh chăm sóc nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Phía Diên Hi Cung bị cháy cũng điều tra ra được nguyên nhân, là do cung nữ đốt than sưởi ấm quên đóng nắp lồng khiến hoa lửa bắn vào mành cửa phát cháy. Đây cũng xem như tai nạn, Diên Hi Cung phải chờ tu sửa nên tạm thời Ngọc quý nhân sẽ chuyển đến hậu viện Chung Tuý Cung.
Vì an ủi Ngọc quý nhân vừa mất con lại gặp nạn, Hoàng thượng sắc phong nàng thành Ngọc Lương đệ* thay vì Huệ Cơ* như đã tính trước đó.
(Sườn lục phẩm: Huệ Cơ; Chính lục phẩm: Lương nghi, Lương viện, Lương đệ.)
Thời gian Hoàng thượng dành cho Ngọc Lương đệ dày đặc hơn trước, thậm chí có tháng chưa từng đến thăm Kim Chiêu dung. Mọi người đều không hiểu lý do nhưng chỉ Phó Tuyệt Ca hiểu, tước quý một khi không còn thấy hứng thú với ai nữa sẽ trở nên lãnh khốc như vậy.
Kim Chiêu dung thất sủng, Kim Đại nương tử sống trong Tứ vương phủ càng không dễ dàng, thậm chí còn bị Thuận Dương Nhạc lấn lướt. Trong Tứ vương phủ vốn chẳng ai vừa mắt ả, thấy ả vừa ngã xuống liền ra sức chà đạp, Kim Đại nương tử bất đắc dĩ trốn trong viện tử không dám ra ngoài.
Chuyện này vẫn chưa giải quyết xong thì chuyện khác lại phát sinh, Đông Phương Tầm Liên cảm thấy tình hình không ổn bắt đầu đẩy nhanh việc thu nhận quan lại. Trước đây chỉ dám lặng lẽ thu chút bạc, bây giờ lại thẳng tay đàn áp thuyền buôn tăng thuế, liên kết quan viên ăn chặn tiền của bá tánh khiến tiếng than oán vọng đến kinh thành.
Hoàng đế vốn tính đa nghi, phát hiện tứ hoàng nữ bất thường liền phái người theo dõi, quả nhiên điều tra được việc xấu nàng làm. Tất cả lòng tin xây đắp bao nhiêu năm dần dần lung lay sắp đổ, dĩ nhiên Đông Phương Tầm Liên không phát hiện còn nghĩ phụ hoàng sẽ không bao giờ biết được.
Dần dần hoàng đế không gọi Đông Phương Tầm Liên đến cùng xem tấu chương cũng không giao việc cho nàng làm. Trực tiếp phong Đông Phương Tầm Liên thành Thanh Quận vương, ban một số điền trang và đất phong làm nơi sinh sống. Người ngoài cho rằng tứ gia được ban thưởng hậu hĩnh nhưng kẻ trong cuộc mới biết đây không khác gì trừng phạt, rời xa kinh thành đến đất phong khác nào đánh mất cơ hội tranh vị.
Đông Phương Tầm Liên không còn cách nào đành đẩy nhanh tiến đ, nhanh chóng chiếm lấy hoàng vị.
Cuối cùng cơ hội Đông Phương Tầm Tuyết chờ đợi cũng đã đến.
Mùa xuân, hoàng đế hạ lệnh đến trường săn Mộc Lan, tất cả hoàng tước đều phải đi cùng. Đông Phương Tầm Tuyết đến tuổi có thể cưỡi ngựa đi theo hoàng huynh hoàng tỷ, về phía Đông Phương Tầm Lạc vì chuyện của Kim Chiêu dung mà lưu lại kinh thành. Phó Tuyệt Ca ngồi chung xe với năm sáu cung nữ khác, duy nhất nàng là quân quý nên bọn họ không đến mức làm khó nhưng cũng không muốn tiếp xúc nhiều.
Thời tiết vào xuân đặc biệt ôn noãn, nắng ấm hoa thơm, cách một mành vải vẫn ngửi thấy hương anh đào phảng phất trong gió. Phó Tuyệt Ca hơi vén mành nhìn thử bên ngoài, ít nhất hai canh giờ nữa mới đến được trường săn, ngồi lâu một chỗ cảm thấy có chút không thoải mái.
“Cô nương cẩn thận.” A Bích lần này ngồi cùng xe ngựa với nàng, chủ động kéo xuống mành vải: “Bên ngoài đều là khói bụi nếu hít phải sẽ nhiễm bệnh mất.”
Phó Tuyệt Ca kéo khoé môi mỉm cười: “Ta muốn xem một chút, không biết bát gia cưỡi ngựa có mệt lắm không.”
“Chuyện này cô nương đừng lo, đi thêm chút nữa sẽ đến trạm nghỉ chân.”
Cung nữ đối diện nhịn không được lên tiếng: “Ngươi là Phó cô nương?”
“A?” Phó Tuyệt Ca không nghĩ cung nữ này nhận ra nàng, duy trì nụ cười lễ độ: “Phải, là ta.”
“Hoá ra là ngươi, thảo nào cảm thấy quen mắt như vậy.”
A Bích hứng thú dỏng tai nghe ngóng: “Cô nương nhà ta nổi tiếng lắm sao?”
“Cũng có thể nói như vậy, ta nghe nói ngươi cự tuyệt tứ gia nên Kim Đại nương tử mới có cơ hội gả vào Thanh Quận vương phủ. Ngươi bản lĩnh cũng thật lớn nha, quân quý khắp kinh thành đều mong gả cho tứ gia chỉ có ngươi là hết lần này đến lần khác lảng tránh ngài.”
Ý cười trên môi biến thành gượng gạo: “Đều là lời đồn không đáng tin.”
Cung nữ đối diện nhún nhún vai không cho ý kiến.
Gương mặt Phó Tuyệt Ca vặn vẹo khó coi, mọi người một câu lại một câu truyền tai nhau về chuyện của nàng sau này muốn cùng bát gia ở chung một chỗ sẽ càng khó khăn.
Xe ngựa lộc cộc di chuyển về phía trước tầm khoảng nửa canh giờ thời gian thì dừng lại nghỉ ngơi. Phó Tuyệt Ca chỉnh sửa áo choàng bước xuống xe ngựa hít thở bầu không khí trong lành. Nhập xuân khí trời trong lành, nhìn thấy xung quanh trăm hoa đua nở tâm tình liền tốt lên mấy phần.
Phía trước tụ tập đặc biệt nhiều người, oanh oanh yến yến cười nói không ngớt. Phó Tuyệt Ca nheo nheo mắt nhìn thử, là thánh giá, thảo nào lại tập trung đông người như vậy.
“Cô nương cẩn thận.” A Bích trên tay quàng một kiện phi phong lông thú choàng lên người nàng: “Thời tiết vẫn còn lạnh kẻo nhiễm phong hàn.”
“Không sao, ta hít thở khí trời một lúc rồi quay trở lại ngay.” Phó Tuyệt Ca kiễng chân nhìn phía đông người tụ tập: “Không biết bát gia đâu rồi? Ở đây xa quá nhìn không thấy gì cả.”
“Hay là nô tỳ giúp ngài tìm?”
“Không cần thiết, chốc nữa cũng sẽ gặp ngài.”
Phó Tuyệt Ca nhìn thêm một lúc nữa mới chịu trở về xe ngựa, đúng lúc này sau lưng truyền đến tiếng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Đã lâu không gặp.”
Nghi hoặc quay đầu nhìn thử, trong mắt giấu không được kinh hãi: “T-Thanh Quận vương?!”
“Gặp bản vương kinh ngạc vậy sao?” Đông Phương Tầm Liên chấp tay sau lưng, nửa như than thở nửa như oán trách nói: “Nếu ta nhớ không lầm lần gần đây nhất chúng ta gặp mặt là năm ngoái.”
Phó Tuyệt Ca lùi một bước giữ khoảng cách an toàn: “Tứ gia nói phải.”
“Ngươi không cần sợ, bản vương không nghĩ tổn hại ngươi.”
“Nô tỳ không dám.”
Đông Phương Tầm Liên thở dài một tiếng: “Ngươi vẫn như vậy nhỉ? Không khác lúc ta gặp ngươi là bao.”
“Tứ gia nếu không còn chuyện gì khác vậy nô tỳ…”
“Không cần gấp, ta có thứ này cho ngươi.” Đông Phương Tầm Liên từ sau lưng lấy ra túi da dê đựng sữa đặt vào tay nàng: “Uống đi, thân thể ngươi không tốt đừng để nhiễm lạnh.”
A Bích lén lút bưng chặt miệng, thời điểm hầu hạ trong cung nàng nghe không ít người nói về chuyện của tứ gia và Phó cô nương nhưng không tin tưởng lắm. Thiên hạ làm gì có chuyện quân quý cự tuyệt hoàng tước, thậm chí còn là hoàng tước được Hoàng thượng sủng ái nhất. Đến hôm nay mắt thấy tai nghe mới dám tin đây là sự thật, xem thái độ của Phó cô nương lại không giống giả vờ.
Trước khi Phó Tuyệt Ca kịp cự tuyệt thì A Bích đã bước lên nhận lấy túi da dê: “Cô nương nhà nô tỳ hay ngượng ngùng, cái này để nô tỳ giúp ngài nhận.”
Đông Phương Tầm Liên cực kì hài lòng với thái độ hợp tác của A Bích: “Lần tới mang cho ngươi đồ tốt, ta trước quay về gặp phụ hoàng đây.”
“Khoan đã.” Phó Tuyệt Ca quay sang lấy túi da dê trong tay A Bích trả lại cho tứ nhân tra: “Nô tỳ không thấy lạnh, sữa dê này ngài để lại cho Đại nương tử dùng đi.”
Nói xong liền kéo tay A Bích chạy về xe ngựa, thậm chí còn không dám ngoái đầu nhìn lại. Xe ngựa so với bên ngoài ấm áp hơn rất nhiều, thuận tay gạt bớt cánh hoa bám trên vai áo. Phó Tuyệt Ca trừng mắt với A Bích một cái, trên mặt lộ rõ bất mãn.
“Ai cho ngươi tuỳ ý nhận đồ của tứ gia?”
“Ách, không thể nhận sao?” A Bích ngơ ngác nhìn gương mặt tức giận của Phó Tuyệt Ca: “Nô tỳ nghĩ tứ gia ban thưởng nên mới giúp cô nương nhận lấy.”
Phó Tuyệt Ca bi ai đỡ trán, kiếp trước có một A Xán ngốc nghếch, kiếp này lại có một A Bích hồn nhiên quá mức.
“Nói chung tứ gia có ban thưởng cũng không được nhận.”
A Bích máy móc gật đầu hai cái coi như đã biết.
Những cung nữ khác cũng nhanh chóng trở về mã xa tiếp tục di chuyển đến trường săn Mộc Lan. Hai người không nói về chuyện của tứ gia nữa, yên tĩnh chờ đợi cung nữ tìm chỗ ngồi xuống.
Đúng lúc này mành xe được vén lên xuất hiện thân thể cao gầy đứng ngược nắng: “Tiểu ngốc.”
Phó Tuyệt Ca hai mắt lấp lánh, mừng rỡ chạy về phía cửa: “Bát gia ngài đến tìm ta?”
Đông Phương Tầm Tuyết đặt túi da dê vào tay nàng, ôn giọng mở miệng: “Ban nãy có chút bận không kịp đến gặp ngươi, sữa dê này vừa hâm nóng mau uống đi.”
“Ngài đã uống chưa?”
“Ta không thấy lạnh, ngươi uống xong thì ngủ một chút đi, sáng nay xuất hành sớm chắc mệt mỏi rồi.”
Nói xong Đông Phương Tầm Tuyết đem mành vỗ xuống, tiêu sái cưỡi ngựa đuổi theo hoàng huynh hoàng tỷ phía trước. Phó Tuyệt Ca ngơ ngác nhìn theo hồi lâu mới chịu quay về chỗ ngồi, cẩn dực đem túi da dê phủng trong lòng.
Những cung nữ ngồi trên xe đồng loạt ngây người, vừa nãy là bát gia đến đưa sữa cho cung nữ của mình!?
A Bích chẹp chẹp miệng hai tiếng, Phó cô nương mệnh hảo tốt nha.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, gió thổi lay mành vải.
Quá nửa canh giờ đoàn nhân mã di chuyển chậm dần rồi dừng hẳn, tiếng bước chân tất tốt thi nhau vọng lại. Phó Tuyệt Ca đợi mọi người xuống hết bản thân mới bước xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn ngó xung quanh rồi nhấc chân đi tìm bát gia.
“Cô nương khoan đã.” A Bích bối rối chỉ vào xe ngựa chất đầy đồ đạc của nàng và bát gia: “Cái này nô tỳ một mình mang không hết.”
“…”
Phó Tuyệt Ca ai thán nhìn trời, biết vậy nàng đã gọi thêm người cùng đi.
Bất đắc dĩ cùng A Bích khiêng đồ về trướng bồng, cũng do nàng sợ đông sợ tây mang theo đủ thứ đồ tạp nham lỉnh kỉnh, muốn dọn hết đống này cũng phải mất ít nhất nửa ngày.
Phía Đông Phương Tầm Tuyết đến từ sớm, thoải mái ngồi trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi. Chờ mãi không thấy tiểu ngốc xuất hiện, nóng lòng muốn đi tìm thử thì không ngờ nhìn thấy nha đầu nghiến răng nghiến lợi cùng A Bích bưng rương quần áo vào trướng.
“…” Đông Phương Tầm Tuyết chán nản đỡ trán: “Nội thị đâu rồi? Ngươi là quân quý bưng cái gì mà bưng?”
Phó Tuyệt Ca khó khăn thả rương quần áo đúng vị trí, rũ rượi ngã ngồi xuống thảm lông: “K-Không được rồi, nô tỳ sắp chết rồi, thở không nổi nữa…”
A Bích đi cùng lại không đổ nửa giọt mồ hôi, xấu hổ gãi gãi đầu: “Nô tỳ quên mất, việc này đáng nhẽ không cần Phó cô nương động tay vào.”
“Đi đi, gọi nội thị bưng đồ vào đây.”
A Bích nhanh nhẹn chạy đi, chớp mắt chẳng thấy người đâu nữa.
Đông Phương Tầm Tuyết khom người đem Phó Tuyệt Ca từ dưới đất ôm lên nhuyễn tháp, cảm giác giống như nhấc lên một con mèo. An toàn ngồi xuống nệm vải mềm mại, xung quanh bao bọc bởi hơi ấm, Phó Tuyệt Ca suy sụp duỗi thẳng người nằm dài trên tháp.
“Ngươi cho rằng bản thân là ai? Liều mạng như vậy không sợ ngã bị thương?”
“Nô tỳ chỉ nghĩ không giúp một tay thì A Bích không thể mang hết đồ đạc vào trướng.” Phó Tuyệt Ca nói không ra hơi, đáng thương chớp mắt: “Cái rương đó thật sự quá nặng rồi, xương sống của nô tỳ suýt chút đã gãy làm đôi.”
“Cho ngươi tuỳ hứng.” Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy chóp mũi nàng véo một cái thật đau: “Lần sau còn tái phạm ta sẽ không tha cho ngươi.”
Phó Tuyệt Ca suy nhược cuộn người vào chăn ấm: “Mi Cát nói đúng, chuyến đi săn này thật sự không cát lợi.”
“Đừng nghe Mi Cát nói linh tinh, mấy thứ mê tín này chỉ khiến đầu óc ngươi mụ mị thêm thôi.”
Bĩu bĩu môi tỏ vẻ bất mãn nhưng không phản bác, đối với loại chuyện tâm linh huyền huyễn Phó Tuyệt Ca từng không tin. Bất quá một người đã chết lại đột nhiên sống lại như nàng khó mà mạnh miệng phản bác như trước đây.
“Sữa đã uống hết chưa?”
“Hì, uống xong rồi.” Hơi chồm người về phía bát gia nũng nịu: “Ngài tận tay đưa sữa cho nô tỳ làm cung nữ trong xe bị doạ xanh xám mặt.”
“Ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo ngươi chịu không được lạnh mà đổ bệnh thì nguy.” Đông Phương Tầm Tuyết miết lấy cằm nàng, sủng nịch mỉm cười: “Ngươi bình an, chuyện gì ta cũng có thể làm.”
Phó Tuyệt Ca ngọt ngào dâng lên một nụ hôn, thích thú cảm giác hương trầm phảng phất quanh chó mũi. Cơ thể bát gia luôn tỏ ra mùi trầm nhàn nhạt lúc có lúc không, chỉ khi hai người gần gũi mới cảm nhận được chút ít.
“Bát gia hảo thơm.”
“Hửm?” Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười ngăn cản Phó Tuyệt Ca hít lấy hít để cổ nàng: “Ta cưỡi ngựa cả người đều là mồ hôi.”
“Nhưng rất thơm mà, thật dễ chịu.” Phó Tuyệt Ca mềm nhũn ngả vào lòng bát gia: “Như vậy thật tốt, muốn ngủ một giấc.”
“Nếu mệt thì ngủ đi một chút đi, dù sao chiều nay cũng không cần làm gì.”
“Vậy còn ngài?”
“Ta ở đây với ngươi.”
Lúc này Phó Tuyệt Ca mới chịu nằm xuống nhuyễn tháp, sáng nay thức dậy quá sớm đầu óc có điểm choáng váng. Thuận tay kéo bát gia nằm xuống bên cạnh đem chăn đắp cho hai người, tự nhiên gối đầu lên cánh tay đối phương tìm một tư thế thoải mái.
Đông Phương Tầm Tuyết không những không tức giận còn dịu dàng giúp nàng điều chỉnh tư thế, cánh tay cố gắng duỗi thẳng thêm chút nữa, an ổn hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào hiếm hoi.
Ta một câu ngươi một câu chẳng biết từ lúc nào ngủ quên mất, mãi đến khi A Bích lay người Phó Tuyệt Ca mới mơ màng tỉnh dậy. Đưa mắt nhìn qua bên cạnh chỉ còn một mảng trống không, hơi ấm nhàn nhạt lưu lại trên chẩm đầu, có vẻ bát gia đi chưa bao lâu.
“Mấy giờ rồi?”
“Đã quá giờ thân rồi, bát gia bảo nô tỳ đừng đánh thức ngài vội nhưng nếu ngài ngủ tiếp sợ rằng tối nay không ngủ được.”
Phó Tuyệt Ca còn tưởng ngủ một giấc này sẽ thoải mái hơn nào ngờ đầu còn đau hơn buổi sáng: “Bát gia đi đâu?”
“Lúc nãy nhị gia đến gọi bát gia ra ngoài nói chuyện sau đó thì đi mất, nô tỳ cũng không tiện hỏi.”
“Hảo, ta biết rồi.”
Chậm chạp thả chân xuống sàn, Phó Tuyệt Ca kéo y phục ngay ngắn rời khỏi nhuyễn tháp: “Ta đi chuẩn bị vãn thiện, ngươi ở đây xem dọn dẹp.”
“Tuân mệnh.”
A Bích nhìn ngó xung quanh một lúc rồi chạy đi phụ giúp nội thị đang bưng giường ngủ.
Phó Tuyệt Ca vén mành trướng bước ra ngoài, suy nghĩ tối nay nên làm món gì cho bát gia ăn. Bất quá buổi trưa các nàng ngủ quên nên chưa kịp cho gì vào bụng, trước khi bát gia trở về nàng sẽ làm một ít điểm tâm để ngài lót dạ.
Đường từ trướng bồng đến trù phòng không tính là xa, Phó Tuyệt Ca vừa đi vừa ngắm hoa nở, tâm tình một trận thư thái. Chẳng biết có phải sáng nay nàng bước nhằm chân ra cửa hay không mà đi được mấy bước lại đụng mặt tứ nhân tra. Tranh thủ lúc đối phương không phát hiện nhanh chân chạy ra sau một trướng bồng gần đó trốn kĩ, thầm cầu nguyện tứ nhân tra không nhìn thấy nàng.
Quan sát một lúc Phó Tuyệt Ca liền yên tâm trở lại, có vẻ như tứ nhân tra đang cùng ai nói chuyện nên không phát hiện ra nàng. Cố bước ra ngoài thêm một chút nữa, ngưỡng dài cổ ra thám thính, quả nhiên nhìn thấy một người người mặc y phục nguyệt nha bạch đứng đối diện tứ nhân tra. Phó Tuyệt Ca thoáng nghi hoặc, giờ này tứ nhân tra không ở trong trướng chạy ra ngoài đây làm gì?
Nhìn ngó xung quanh xác định an toàn Phó Tuyệt Ca lặng lẽ vòng ra sau trướng bồng, thần không biết quỷ không hay tiếp cận hai người. Kì thật nàng không tò mò chuyện của tứ nhân tra, chỉ có điều chuyện bát gia đang làm lại liên quan đến đối phương nàng không thể không đi nghe ngóng một phen.
Hai người không hề phát hiện sự xuất hiện của người thứ ba, điềm nhiên trao đổi thông tin với nhau.
“Ngươi muốn thế nào mới buông tha cho Trạch Nghiên?”
Phó Tuyệt Ca sửng sốt, Kim Trạch Nghiên không phải tên huý của Kim Đại nương tử sao?