TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Chương 116

Ban đêm doanh trướng thắp đèn sáng trưng, cung nữ bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho tang lễ của Ngọc Lương đệ. Tiếng than khóc vọng đến tận trời xanh, đáng thương cho Ngọc Lương đệ đang độ thanh xuân tươi trẻ lại bị Hoàng hậu nương nương bức đến bước đường này, dù là ai nghe xong cũng phải thương cảm một phen.

Niệm tình Ngọc Lương đệ nhiều năm hầu hạ lại từng mang thai hai lần nên Hoàng thượng quyết định phong nàng thành Ngọc Tiệp dư. Giữa đêm thi hài Ngọc Tiệp dư được đưa trở về Tử Cầm Thành lo liệu hậu sự, đồng thời cho phép người thân đến nhìn mặt lần cuối.

Hoàng đế Hoàng thượng thương xót khôn nguôi, trà nước không màn một mình ngồi trong trướng tưởng niệm ái thiếp quá cố. Chỉ trách Ngọc Tiệp dư vô phúc, vốn được Hoàng thượng hết mực sủng ái lại sớm như vậy hương tiêu ngọc vẫn, nếu nàng sinh được thập nhị hoàng tước có khi sẽ được phong đến Tần vị.

Gió thổi cỏ xanh dưới chân rì rào lượn sóng, chân váy lụa phiêu phiêu lay động như đang khiêu vũ. Thoáng nghe thấy tiếng bước chân Phó Tuyệt Ca lập tức quay đầu lại nhìn, vừa vặn phát hiện hai ba bóng người đi vụt qua phía sau trướng bồng hướng tây nam.

Trong lòng nổi lên nghi hoặc, nửa đêm nửa hôm ai còn đến tìm hoàng đế Hoàng thượng?

Cảnh giác nhìn xung quanh xác định an toàn Phó Tuyệt Ca nhanh chóng đuổi theo ba người lạ mặt. Càng nhìn càng thấy quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.

Ba người kia đi một đoạn liền dừng lại, cách chỗ hoàng đế Hoàng thượng hai ba trướng. Phó Tuyệt Ca không dám theo sát, chậm chạp trốn ra sau trướng bồng gần đó đồng thời đặt khay cao điểm xuống bãi cỏ.

Dưới ánh đèn lờ mờ trong đêm đen nhận ra gương mặt một người, là Kim Chiêu dung nương nương.

Kim Chiêu dung không phải nên ở lãnh cung sao?

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì vai đột nhiên bị vỗ một cái, Phó Tuyệt Ca kinh hồn táng đảm ngã ngồi xuống đất, trừng trừng mặt nhìn bóng người cao gầy lẩn trong bóng đêm. Ánh đèn đột ngột hắt đến, tâm tình căng như dây đàn nhất thời được thả lỏng.

“Ngươi ở đây làm gì?”

Phó Tuyệt Ca đặt ngón tay lên môi ra hiệu suỵt, vội vã kéo bát gia ngồi xuống bên cạnh: “Nô tỳ trông thấy Kim Chiêu dung nương nương.”

“Kim Chiêu dung?”

Đông Phương Tầm Tuyết bước thêm vài bước trộm liếc nhìn cảnh tượng phía sau trướng bồng, quả nhiên là Kim Chiêu dung.

“Kim Đại nương tử cũng ở đây.”

“Sao?”

Phó Tuyệt Ca hoảng thủ hoảng cước chống tay xuống bãi cỏ, từ từ thò đầu quan sát người mặc váy thâm tử khoác áo choàng đen. Phải quan sát rất kĩ mới nhìn ra Kim đại nương tử, cách ăn mặc của nàng không khác gì thiếu nữ người Hồ.

“Nửa đêm nửa hôm bọn họ đến đây làm gì? Còn ăn mặc thành bộ dạng người Hồ?”

“Ngọc Tiệp dư là người Hồ.” Đông Phương Tầm Tuyết thoáng chau mày suy tư: “Lẽ nào muốn nhân cơ hội này tái đắc sủng?”

“Kim Chiêu dung gây ra tội lớn như vậy muốn tái đắc sủng cũng không dễ dàng gì.”

“Kim Đại nương tử trong Tứ vương phủ không được sủng ái nói không chừng ả muốn trèo lên giường phụ hoàng.”

Phó Tuyệt Ca hoảng hốt bưng chặt miệng: “Sao có thể vô sỉ như vậy?”

“Kim thị đi đến bước đường cùng rồi, bọn họ không thể không làm như thế.” Càng nghĩ càng lo lắng, Đông Phương Tầm Tuyết nhổm người muốn đứng dậy: “Không được, ta phải đi tìm phụ hoàng nói chuyện, không thể để bọn họ muốn làm gì thì làm.”

“Bát gia chờ đã!”

Phó Tuyệt Ca túm chặt tay áo bát gia ngăn cản: “Có cách cứu Đại nương nương rồi.”

“Sao?”

“Sáng mai Hoàng thượng phát hiện Kim Chiêu dung tự ý rời khỏi lãnh cung, Kim Đại nương tử lại phản bội tứ gia làm chuyện xấu hổ nhất định sẽ trừng trị bọn họ. Nếu không cũng khiến Hoàng thượng sầu não tìm cách xử trí mà bỏ qua chuyện của Hoàng hậu nương nương hoặc ít nhất cũng lơ là giải quyết.”

“Ngươi nói cũng có đạo lý nhưng lẽ nào trơ mắt nhìn Kim thị bò lên giường phụ hoàng?”

“Trước mắt chúng ta chỉ có thể làm như vậy, bây giờ nếu ngài chạy vào báo tin chưa chắc Hoàng thượng đã tin còn đả thảo kinh xà. Chi bằng cứ ở bên ngoài quan sát, đợi đến lúc thích hợp rồi xử lý một lượt.”

Đông Phương Tầm Tuyết thoáng chần chờ, biện pháp này tuy có chút vô đạo nhưng lại tốt nhất, vừa cứu được Hoàng hậu nương nương vừa nắm được nhược điểm của tỷ muội Kim thị.

“Chúng ta về thôi.”

Phó Tuyệt Ca chủ động kéo cánh tay bát gia rời khỏi chỗ nấp, không quên mang theo khay cao điểm của mình.

Hai người thần không biết quỷ không hay quay về trướng bồng, trống canh vang lên dồn dập nhắc nhở các nàng thời gian đã không còn sớm.

A Bích chờ ở bờ sông rất lâu không thấy bát gia đến nên đành quay lại trướng bồng xem thử, cùng Mi Cát đợi quá canh ba mới thấy hai người lén lén lút lút trở về. Còn chưa kịp lên tiếng hỏi bát gia đã khoác tay ngăn cản, sau đó cùng Phó cô nương đẩy cửa tiến vào trướng.

Ngơ ngác nhìn qua Mi Cát tỷ tỷ, đối phương cũng giống nàng không hiểu chuyện gì.

Phó Tuyệt Ca nhanh tay nhanh chân đặt ấm trà lên bếp hâm nóng, sau đó giúp bát gia cởi xuống phi phong. Mỗi lần hít thở đều cảm thấy khó khăn giống như bị vật nặng chèn ép trên lồng ngực, có lẽ nàng đang chột dạ vì những gì bản thân đã thấy nhưng lại lựa chọn không hành động. Chẳng biết đêm nay sẽ xảy ra những chuyện gì, Kim gia tỷ muội sẽ làm cách nào trèo lên long sàn nhưng nàng tin chắc ngày tháng Kim Chiêu dung trở mình sẽ không còn xa.

So với kiếp trước thủ đoạn của Kim Chiêu dung ngày càng tàn nhẫn.

“Đang nghĩ chuyện gì mà thất thần vậy?”

“Nô tỳ không hiểu Kim Chiêu dung làm sao thoát được canh giữ trong lãnh cung, lẽ nào bên ngoài còn có người của nàng?”

“Theo ta nhớ ngoài cung của Kim Chiêu dung không có lính canh, cửa cung tuy bị khoá nhưng người bên ngoài vẫn có thể mở ra được. Nói không chừng thật sự có người lén lút giúp ả thoát ra ngoài, sau đó hẹn gặp Kim đại nương tử cùng nhau hành động.”

Đem ngoại bào tháo xuống đưa cho tiểu ngốc treo lên giá: “Tứ hoàng tỷ thời gian qua đều bị cấm túc trong vương phủ hẳn là không biết chuyện này.”

“Nếu biết Đại nương tử cùng phụ hoàng của mình quan hệ bất chính hẳn tứ gia sẽ rất đau buồn.” Phó Tuyệt Ca nhấc ấm trà ra khỏi than lô cẩn dực châm vào trản: “Dù là hoàng tước hay người bình thường cũng khó lòng chấp nhận chuyện này.”

“Ta nghĩ rất có thể phụ hoàng sẽ vì chuyện này mà tha cho tứ hoàng tỷ.” Mỗi lần nghĩ đến tứ hoàng tỷ Đông Phương Tầm Tuyết lại đau đầu: “Hy vọng nàng sau lần này thu liễm lại một chút, nghĩ cho tiền đồ của công tử lệnh ái trong vương phủ.”

“Có lẽ.”

Đem trản trà dâng lên trước mặt bát gia: “Dùng cho ấm người đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết chỉ uống một ngụm nhỏ rồi đặt lại xuống bàn, đưa tay dìu Phó Tuyệt Ca cùng về giường nghỉ ngơi. Một đêm này các nàng đủ mệt mỏi rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon đến sáng mai lại tiếp tục bận rộn.



Trời chưa sáng mọi người đã bị âm thanh huyên náo bên ngoài đánh thức, ngay cả Phó Tuyệt Ca và bát gia cũng không ngoại lệ. Hai người tranh thủ rửa mặt, thay y phục rồi chạy ra xem thử.

Ngoài cửa chỉ có A Bích đứng canh, hoàn toàn không thấy Mi Cát.

Trông thấy bát gia, A Bích lúng túng giải thích: “Ban nãy có rất nhiều cung nữ và ma ma chạy đến trướng của Hoàng thượng, Mi Cát tỷ tỷ đã đi nghe ngóng rồi.”

Phó Tuyệt Ca dời mắt nhìn qua bát gia thần sắc tồi tệ: “Thật sự xảy ra rồi?”

“Chưa biết, để Mi Cát về xem thế nào.”

Hai người đứng một lúc nhưng người về không phải là Mi Cát mà là hai vị nhị gia và lục gia. Nhị hoàng tước khẩn trương kéo Đông Phương Tầm Tuyết vào trướng, lục gia cũng nhanh chóng theo sau.

Phó Tuyệt Ca vội quay sang A Bích: “Ngươi gọi người chuẩn bị điểm tâm cho các vị điện hạ đi.”

“Vâng.”

A Bích đi rồi Phó Tuyệt Ca liền đẩy cửa bước vào trướng.

Ba vị điện hạ ngồi quanh bàn nói chuyện, bầu không khí tương đối căng thẳng.

“Ngươi đã nghe tin gì chưa?” Nhị hoàng tước trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ khiếp sợ: “Thật không thể ngờ Kim thị dám làm ra loại chuyện này.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nói ra thì thật xấu hổ, phụ hoàng giận đến mức không xuống nổi giường, ra lệnh phong bế tất cả tin tức không cho truyền ra ngoài.” Lục hoàng tước ảm đạm thở dài, nhìn sang Phó Tuyệt Ca đang đi vào: “Chuyện này có liên quan đến tứ hoàng tỷ.”

Phó Tuyệt Ca không hiểu ánh mắt của lục hoàng tước, chậm rãi đem trà rót vào trản sứ.

“Tứ hoàng tỷ?”

“Kim Đại nương tử chắc ngươi cũng biết, đêm qua tứ hoàng tỷ và Đại nương tử uống say không biết bằng cách nào nàng ta lại đi nhầm vào trướng của phụ hoàng. Ngọc Tiệp dư qua đời phụ hoàng trong lòng thương tiếc cũng uống rất nhiều rượu, hai người cứ như vậy không phân biệt được hắc bạch thị phi đã…”

Nói đến đây Đông Phương Tầm Tuyết cũng đã hiểu hết mọi chuyện.

“Tứ hoàng tỷ nàng thế nào?”

“Nghe nói nàng hổ thẹn đến mức muốn tự sát, may mà cung nữ kịp thời ngăn cản nên mới không xảy ra chuyện gì.” Nhị hoàng tước không biết đã thở dài bao nhiêu lần: “Ta thật sự không hiểu phụ hoàng sao có thể hồ đồ đến mức lâm hạnh Kim đại nương tử, bây giờ không biết phải ăn nói làm sao với Kim thị và lão tứ.”

“Lão bát ta khuyên ngươi nên cẩn thận một chút, bây giờ phụ hoàng đang cảm thấy có lỗi với tứ hoàng tỷ nói không chừng sẽ tìm cách bù đắp cho nàng. Đến lúc đó vị thế của chúng ta sẽ bắt đầu lung lay, một khi nàng trở nên cường đại kết quả ta không dám nghĩ đến nữa.”

Phó Tuyệt Ca cẩn thận đặt chén trà xuống bàn: “Hoàng thượng sẽ không vì một chút mặc cảm mà ngừng đề phòng một người muốn lấy mạng ngài. Hơn nữa Kim Đại nương tử cũng không thể phong tần phong phi, vạn nhất Hoàng thượng chán ghét nàng sẽ chán ghét luôn cả tứ gia.”

“Phụ hoàng tâm tư sỏi đá nhưng lại rất ngại chuyện thị phi, hoặc sẽ tìm cách xoa dịu phía lão tứ hoặc sẽ huỷ đi mọi chứng cứ bất lợi.” Nhị hoàng tước ngay cả tâm tư uống trà cũng không có, chán nản xoa vuốt mi tâm: “Đi đến bước đường này rồi lão tứ vẫn cản đường chúng ta.”

Đông Phương Tầm Tuyết yên tĩnh nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Không sao đâu, ta thấy tiểu ngốc nói rất có đạo lý, phụ hoàng tính vốn đa nghi sẽ không tiếp tục trọng dụng tứ hoàng tỷ. Chuyện đáng lo bây giờ là Kim thị sẽ dùng biện pháp nào để khống chế phụ hoàng, một khi chuyện này nháo lớn ngay cả chúng ta cũng đều mất mặt.”

“Ta nghĩ sớm thôi phụ hoàng sẽ gọi ngươi đến bàn luận chuyện này.” Lục hoàng tước kiên định nhắc nhở nàng: “Lão bát, chúng ta đi rất không dễ dàng ngươi phải cẩn thận một chút.”

Đông Phương Tầm Tuyết còn chưa kịp trả lời thì Mi Cát đã vén mành bước vào: “Bát gia, Hoàng thượng cho gọi ngài đến nói chuyện.”

“Ta biết rồi.”

Nhận được ánh mắt của hai vị hoàng huynh hoàng tỷ, Đông Phương Tầm Tuyết gật đầu đáp ứng rồi xoay người rời khỏi trướng bồng.

Một mạch đi về trướng riêng của phụ hoàng, trong lòng thoáng do dự, bản thân nàng vốn không có tính toán gì, nếu phụ hoàng hỏi đến cách xử lý nàng khó lòng đưa ra đáp án vẹn toàn.

Tiểu thái giám cẩn thận xốc mành lên: “Bát gia thỉnh.”

Đông Phương Tầm Tuyết nhanh chóng bước vào trướng, cách một bức bình phong khom người hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn an.”

Tiếng nói yếu ớt từ sau bức bình phong phát ra: “Tầm Tuyết mau lại đây.”

Đông Phương Tầm Tuyết tăng nhanh bước chân đến trước mặt phụ hoàng, chỉ trong một đêm hắn đã già đi chục tuổi. Cũng khó trách, để hạ nhân phát hiện hắn cùng tức phụ tɦôиɠ ɖâʍ đừng nói là hổ thẹn ngay cả nhìn người cũng không có mặt mũi.

Lão hoàng đế suy nhược nằm bất động trên giường, đăm chiêu nhìn lên trần trướng: “Ngươi đã nghe chuyện rồi chứ?”

“Nhi thần không biết phụ hoàng đang nói đến chuyện gì.”

Thái giám bên cạnh vội mở lời thay hoàng đế: “Chuyện Kim Đại nương tử náo loạn đêm qua.”

Đông Phương Tầm Tuyết do dự một lúc rồi gật đầu đáp: “Nhi thần đã nghe, khẩn xin phụ hoàng đừng quá thương tâm.”

“Trẫm còn mặt mũi gì nhìn bá quan văn võ, nhìn Tầm Liên?”

“Phụ hoàng thương tiếc Ngọc tiệp dư mới uống nhiều rượu mà không khống chế được mình, có trách phải trách Kim Đại nương tử thân là thiếp thất của tứ vương phủ lại không biết giữ mình. Tuy nói nàng cùng tứ hoàng tỷ rượu say bất tri nhưng cũng không đến mức chạy nhầm vào thánh trướng, nhi thần nghĩ đây rất có thể là âm mưu.”

“Ngươi sao nghĩ đây là âm mưu?”

“Nhi thần to gan nói thẳng, trướng bồng của tứ hoàng tỷ vốn được an bài xa nhất trong các vị hoàng tước. Không thể nào một người uống say đến thần trí bất minh như Kim Đại nương tử lại có thể đến đúng thánh trướng còn trèo lên được giường. Suốt đường đi không ít trướng bồng của hoàng tước nàng cư nhiên không vào nhầm lại chọn đúng ngay trướng của phụ hoàng mà vào. Nhất định là có kẻ giúp nàng dẫn đường, nhân lúc phụ hoàng đau buồn vì Ngọc Tiệp dư mà đưa Kim Đại nương tử đến tranh thủ thánh sủng. Nhi thần không ít lần nghe nói Kim Đại nương tử trong Quận vương phủ không được sủng ái hẳn là có người vì muốn mưu tính cho mình mà bất chấp thủ đoạn!”

Hoàng đế bình tĩnh để thái giám dìu ngồi dậy, nghiêm túc suy nghĩ những gì Đông Phương Tầm Tuyết vừa nói, quả nhiên chuyện này có muôn vàn khe hở.

“Kim thị ngang nhiên dám đảo lộn thị phi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, trẫm thật sự nhìn nhầm tỷ muội hai người bọn họ rồi!”

“Phụ hoàng tam tư, chuyện này ban đầu vốn có thể giải quyết gọn gàng nhưng vì nháo quá lớn nên mới tạo thành tình huống khó xử. Nếu bây giờ lấy mạng Kim đại nương tử thì sau này Cao Ly biết tin hỏi đến chúng ta khó mà ăn nói, bất cẩn để lộ tin tức ra ngoài sẽ khiến bách tính nghi ngờ tài đức của phụ hoàng.”

“Vậy ngươi nói phải làm sao mới tốt?”

Đông Phương Tầm Tuyết trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trước mắt chúng ta đừng vạch trần âm mưu của bọn họ tránh khơi lại chuyện xấu hổ của hoàng tộc, danh dự của phụ hoàng cũng sẽ không bị tổn hại. Thứ nhi thần to gan, nhi thần hy vọng phụ hoàng có thể giữ mạng Kim thị giám sát chặt chẽ trong cung không để nàng loan truyền tin tức ra ngoài.”

“Ngươi bảo trẫm giữ Kim thị trong cung? Đây không phải muốn tất cả mọi người đều biết?”

“Nhi thần có biện pháp vẹn toàn hơn.”

Lão hoàng đế sầu mi khổ kiếm thúc giục: “Có biện pháp thì mau nói.”

“Phụ hoàng nói Kim Chiêu dung phẩm đức không tốt muốn trả nàng về Cao Ly, đến lúc đó vương gia Cao Ly sẽ sốt ruột tìm người đưa đến kinh thành. Đến lúc đó phụ hoàng cứ nói sẽ giữ Kim thị trong cung thay cho Kim Chiêu dung, sau gửi vài lời răn đe bọn họ tự khắc sẽ không dám hỏi nhiều về chuyện này.”

“Biện pháp này không tồi.” Gánh nặng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, lão hoàng đế suy nhược ngả người dựa lưng vào gối: “Chuyện này trẫm giao lại cho ngươi, xử lý tốt trẫm sẽ trọng thưởng.”

“Nhi thần không dám cầu xin trọng thưởng chỉ hy vọng danh dự phụ hoàng không bị Kim thị tổn hại.”

“Quả nhiên là nhi nữ tốt của trẫm.” Lão hoàng đế vỗ mạnh vào vai nàng hai cái, trong mắt đều là hài lòng: “Từ đầu trẫm đã cảm thấy ngươi khác biệt với các hoàng tước khác, không uổng công trẫm yêu thương ngươi.”

Đông Phương Tầm Tuyết thủy chung khom lưng cúi đầu: “Có thể làm nhi nữ của phụ hoàng là phúc của nhi thần.”

“Hảo, hảo, vậy mới là hoàng tước của Đông Phương thị chứ!”

Đưa mắt nhìn lão thái giám đứng cạnh giường phân phó: “Chuẩn bị hồi kinh, nam tuần lần này không thể đi nữa rồi.”

“Tuân mệnh.”

Đọc truyện chữ Full