Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ngồi một lát, Diệp Oản Oản phát hiện hàng phía trước là Cố Việt Trạch và Diệp Y Y, bên cạnh Diệp Y Y là Trình Mạn Ni - người có triển vọng đạt giải ảnh hậu năm nay nhất.
Lễ trao giải vẫn chưa bắt đầu, xung quanh đã có không ít người chúc mừng trước: "Chúc mừng Cố tổng, chúc mừng Diệp tổng giám, lần này Hoàng Thiên chắc chắn đồ sát các giải thưởng rồi!"
Diệp Y Ymặc một bộ lễ phục màu đỏ rượu, đẹp không gì sánh bằng, khiêm tốn trò chuyện: "Chư vị khá khen rồi, kết quả vẫn chưa có, là ai vẫn chưa biết được. Kĩ thuật diễn xuất của Mạn Ni vẫn còn kém các vị tiền bối rất nhiều, cần mài giũa thêm nhiều, huống chi thực lực của những người được đề cử đêm nay cũng không thể khinh thường!"
"Diệp tổng giám khiêm tốn rồi, hạt giống do cô đích thân đào tạo sao không tốt cho được! Trong những người được đề cử, cũng chỉ có Liễu An có thể cạnh tranh, những người khác như Kiều Khả Hâm có chạy theo cũng đuổi không kịp!"
"Ha ha ha đúng vậy, tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ chờ Cố tổng mời tiệc ăn mừng thôi!"
Diệp Oản Oản và Kiều Khả Hâm ngồi gần như vậy, đương nhiên nghe được nội dung cuộc nói chuyện của những người đó.
Sắc mặt Kiều Khả Hâm vô cùng khó coi, quả nhiên lại giận rồi: "Ha, ăn mừng? Khẩu khí thật lớn!"
Nghe sau lưng truyền tới giọng của Kiều Khả Hâm, biểu cảm của những người phía trước hơi cứng đờ.
Trong giới giải trí ai lại không biết Kiều Khả Hâm không phải người dễ chọc.
Lập tức có người giảng hòa: "Ha hả, bộ phim lần này của chị Hâm đạt thành tích thật lớn, phòng vé phá đảo 600 triệu, chúc mừng chúc mừng!"
Có nữ nghệ sĩ ở Hoàng Thiên thấp giọng cười nhạt: "Chúng ta chỉ nói thật mà thôi, có vấn đề gì sao?"
Hàn Thiên Vũ nhíu mày: "Còn chưa có kết quả thì đừng quá chắc chắn."
Trình Mạn Ni mặc một bộ lễ phục màu đỏ cười nhạo: "Quả thật không nên quá chắc chắn. Nhưng mà bất luận là ai, chắc cũng không tới phiên Kiều Khả Hâm nhỉ?"
Câu này quả thật có chút khó nghe.
Mà Diệp Y Y ngồi bên cạnh cũng không có ý tứ muốn cản nghệ sĩ nhà mình.
"Ha, không tới phiên tôi chẳng lẽ tới cô?"" Kiều Khả Hâm dưới sự kích động liền muốn đứng dậy.
Bọn họ ngồi ở đây trò chuyện không khiến ai chú ý, nếu nháo lớn sẽ rất khó coi.
"Tôi lại cảm thấy chức ảnh hậu năm nay sẽ thuộc về chị Hâm."
Giọng nam khàn khàn réo rắt đột nhiên vang lên, mọi người theo bản năng nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Bên cạnh Hàn Thiên Vũ là một thanh niên trẻ tuổi. Từ nãy đến giờ, thanh niên không hề có một cảm giác tồn tại nào, nhưng mà lúc mọi người bắt đầu chú ý tới, lại phát hiện nhan sắc của thanh niên vô cùng kinh diễm, khí chất nhàn đạm nhã nhặn phảng phất như một quý công tử của đại gia tộc nào đó.
Dưới tình huống không biết đối phương là ai, không ai dám nói lung tung. Trình Mạn Ni có chút không vui nhìn lướt qua thanh niên: "Cậu là ai?"
Diệp Oản Oản trả lời: "Một vô danh tiểu tốt mà thôi, vị mĩ nữ này không cần biết tên tôi."
Nghe vậy, Trình Mạn Ni ngạo nghễ nói: "Nếu chỉ là vô danh tiểu tốt vậy thì tới lượt cậu xía vô sao?"
Cô ta tốt xấu gì cũng là diễn viên nổi tiếng, không cần nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa có Cố Việt Trạch và Diệp Y Y ở đây chống lưng, đương nhiên sẽ không kiêng dè.
Đối với thái độ bất thiện của đối phương, Diệp Oản Oản không thèm để ý mà cười cười, âm dương quái khí nói: "Chỉ là trùng hợp tôi biết một chút ngũ hành bát quái, tính ra vận khí của Cố tổng không vượng như vậy, sợ rằng không lấy được cả hai giải lớn nha!"
Vốn dĩ Cố Việt Trạch khinh thường các loại tranh chấp này, nhưng khi nghe được câu kia, không nhịn được hơi nhíu mày, anh ta quay đầu nhìn người vừa nói...