TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)
Chương 569: Không được sỉ nhục sư phụ

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Trên khán đài, Diệp Oản Oản lạnh mặt hỏi: "Hứa Dịch, loại người như vậy cũng xứng làm ám vệ? Anh ta dùng thủ đoạn như vậy không tính là phạm quy sao?"

Hứa Dịch lắc đầu: "Tuy rằng đạo lý là thế... Nhưng tranh cử ám vệ chỉ quy định không được phép sử dụng súng ống và đánh lén."

"Bộp!!" Một tiếng vang lớn vang lên, Thập Nhất bị ngã bên cột của võ đài.

Nguyên Sinh cười một tiếng, dùng chân giẫm lên mặt Thập Nhất: "Nhận thua chưa? Tổng đội trưởng đại nhân?"

Thập Nhất gian nan dùng tay làm điểm tựa, lung lay đứng dậy, mồ hôi mơ hồ làm tầm mắt cậu ta trở nên mông lung.

"Muốn tìm đường chết mà!" Nguyên Sinh cười lạnh một tiếng. Giây tiếp theo, tiếng gió vụt qua, năm ngón tay anh ta cào thẳng về phía ngón tay đeo nhẫn tổng đội trưởng của Thập Nhất.

"A a a a a!!!" Thập Nhất hét tê tâm phế liệt, tiếng xương cốt vụn vỡ giòn tan theo sát tiếng la này.

"Keng!" Nhẫn bạc rơi xuống võ đài bằng đá cẩm thạch, phát ra âm thanh chói tai.

"Đội trưởng!"

"Đội trưởng Thập Nhất!"

"Nguyên Sinh! Thằng khốn kia!"

Thành viên phân đội Ám Nhất vì phẫn nộ mà hai mắt đỏ bừng, nhưng vì quy tắc nên không thể nào xông lên võ đài ngăn cản.

Sắc mặt các ám vệ khác hờ hững, tài nghệ Thập Nhất không bằng người, không thể trách ai được, cho dù chết trên võ đài cũng chỉ có thể trách mình vô dụng.

Nguyên Sinh cúi người nhặt chiếc nhẫn kia lên, khinh thường nhìn Thập Nhất: "Chậc, quả nhiên chỉ thế mà thôi, chỉ có một chiếc nhẫn cũng không giữ nổi, thế mà muốn làm tổng đội trưởng?"

Thập Nhất vì tinh thần bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ và đau đớn nên muốn ngã, nhưng vẫn cố chống đỡ, không muốn nhận thua.

Nguyên Sinh thong dong đeo chiếc nhẫn kia vào tay, nhìn Thập Nhất đang lung lay: "Ôi chao, tổng đội trưởng đại nhân, ngài bị sao vậy? Không phải trước khi thi đấu còn tự tin lắm sao, nói sư phụ lợi hại, nhất định đánh bại người ư? Ha ha, kết quả thì sao? Ả đàn bà kia dạy ra một phế vật! Thật đúng là nực cười!"

Quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở Thập Nhất thoi thóp, cậu ta dùng sức véo lòng bàn tay, dùng hết sức lực bò dậy, đứt quãng lên tiếng: "Im... Miệng... Mày... Có thể sỉ nhục tao... Tao học nghệ không tinh... Tài không bằng người... Nhưng... Không được sỉ nhục sư phụ của tao... Loại rác rưởi như mày... Sư phụ dùng một bàn tay... Cũng có thể đánh bại mày..."

"Ha... Ha ha ha... Buồn cười! Các người có nghe không? Tổng đội trưởng của chúng ta nói rằng con đàn bà kia là cao thủ, dùng một tay cũng có thể đánh bại tôi kìa! Tôi sợ quá đi! Gọi cô ta tới đây!"

Dưới sân thi đấu vang lên một trận cười to, Thập Nhất nói thật hài hước, đừng nói đã bị con đàn bà kia tẩy não rồi nhé?

"Ha ha, kết thúc rồi, tổng đội trưởng đại nhân." Sát ý trong mắt Nguyên Sinh lóe lên, bàn tay như bao cát đấm mạnh vào ngực Thập Nhất.

Vào lúc này, Thập Nhất đã như cửa nhà mở rộng, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Giây tiếp theo, mọi người chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, dường như có thứ gì đó có tốc độ cực nhanh vọt lên sân thi đấu.

"Bộp!" Một tiếng vang trầm đục khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Đó là tiếng hai nắm đấm đụng nhau.

Đụng phải bàn tay nhỏ bé kia, cả cơ thể Nguyên Sinh đều bị chấn động lui về sau mấy bước, vẻ đắc ý trên mặt cứng đờ lại.

Cơ thể nhỏ bé của Diệp Oản Oản không chút sứt mẻ đứng thẳng trên võ đài, nhìn kẻ chế nhạo gọi mình xuất hiện, đáy mắt không có một chút nhiệt độ, lạnh băng phun ra bốn chữ: "Như anh mong muốn."

Đọc truyện chữ Full