TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm
Chương 58: Họ Liễu, tâm cơ thật sâu

Nguyệt Hoài bị nói làm cho sắc mặt trắng nhợt, nước mắt vừa mới thu hồi lại lần nữa trào ra. Nàng chớp chớp mi mắt, mấy giọt nước như hạt châu long lanh, nhìn qua nhu nhược đáng thương: "Ta, ta không phải ý tứ này."

Thẩm Kỳ Khi nói: "Vậy ngươi có ý tứ gì? Nói rõ ràng đi, đừng làm ra vẻ như là ta bắt nạt ngươi."

Thịnh Từ tự cho là thập phần thiện giải nhân ý, nhu thanh tế ngữ nói: "Thẩm sư muội, có chuyện từ từ nói, nhị vị đều là sư tỷ muội, không nên tổn thương hòa khí."

Thẩm Kỳ Khi liếc nhìn hắn, không nói gì.

Nguyệt Hoài gục đầu xuống, thút tha thút thít, vươn đầu ngón tay quẹt đi nước mắt, thần thái yếu ớt giống như một cây liễu không chịu được gió, đối lập lên, Thẩm Kỳ Khi ngồi ở một bên khoanh tay, mặt lạnh tâm lạnh, trông có vẻ "khắc nghiệt" rất nhiều.

Thịnh Từ vội vàng ôm lỏng bờ vai Nguyệt Hoài, ánh mắt nhu hòa: "Nguyệt cô nương, chớ có lại thương tâm."

Nguyệt Hoài lên tiếng, hơi hơi ngưỡng mặt, sóng mắt như nước, chọc đến Thịnh Từ tâm ngứa khó nhịn, lại là một trận lời ngon tiếng ngọt làm trò, cuối cùng chọc đến đối phương nín khóc mỉm cười.

Hai người ngươi một câu ta một câu, đường mật ngọt ngào sến rện, nghe rất mệt lỗ tai. Thẩm Kỳ Khi thấy thế trong lòng cảm thán: Đẹp một đôi cẩu nam nữ, kiến nghị khóa chết bên nhau, miễn cho lại đi ra ngoài tai họa người khác.

Sau một lúc lâu, Nguyệt Hoài từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, nước mắt treo trên gò má phá lệ thấy được: "Tiểu sư muội, mới vừa rồi ta vội vã cứu người, lời nói kịch liệt chút, có lẽ mạo phạm đến ngươi, thật sự xin lỗi."

Nàng vốn là giả ý khách khí, không nghĩ tới Thẩm Kỳ Khi thế nhưng nhấc chân lên bắt chéo, bình tĩnh nói: "Ừ, ta không tiếp thu ngươi xin lỗi."

Triều Lộ nhìn về phía nàng, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt mới lạ.

Nguyệt Hoài không nghĩ tới đối phương như vậy không cho mặt mũi, cứng họng nói: "Ngươi......"

Thịnh Từ cũng nhíu mày, Thẩm Kỳ Khi này nhìn bộ dáng tuy ngây thơ, nhưng mỗi tiếng nói cử động ngược lại cùng bề ngoài không hợp, rất là hùng hổ doạ người.

Hắn xuất thân từ Vân Khúc Các, sư tỷ muội nơi đó không ai mà không phải là mỹ nhân ôn nhu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ tử bộc lộ gai nhọn như vậy. Thấy Nguyệt Hoài bị coi khinh, hắn nhịn không được ra tiếng nói: "Thẩm cô nương, ngươi cùng Nguyệt sư muội đều là đồng môn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thật sự không cần nháo đến khó xử như thế. Hiện giờ nhân mệnh quan thiên đại sự, có cái gì thù hận cũng tạm thời đặt ở một bên đi."

Thẩm Kỳ Khi nâng cằm lên, nói năng có khí phách: "Nói không sai......Nhưng mà ta từ chối."

Nguyệt Hoài chấn động, nghẹn lời nói: "Ngươi, ngươi đừng có mà quá đáng!"

Ánh mắt Thẩm Kỳ Khi lạnh xuống: "Quá đáng sao? Hình như cũng đâu có quá đáng bằng các ngươi lúc đó. Còn nhớ rõ lúc đó các ngươi là như thế nào vì tự bảo vệ mình, đem sư tỷ của ta đặt vào tuyệt cảnh không?"

Nguyệt Hoài đón nhận ánh mắt lạnh lùng của nàng, thế nhưng không dám đối diện, chỉ phải hoảng sợ cúi đầu, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng: "...... Tiểu sư muội, ngươi xưa nay được sủng ái, không thiếu người ủng hộ, cũng chưa từng ăn qua khổ, tự nhiên không hiểu chúng ta này đó đệ tử bình phàm ăn bữa hôm sầu lo bữa mai. Trong yểm cảnh này cá lớn nuốt cá bé, mọi người cũng là vì sống sót mà thôi, ta tin tưởng Liễu sư muội dưới suối vàng có biết, cũng có thể lý giải cách làm của chúng ta."

Thẩm Kỳ Khi nghe mà cảm thấy nực cười.

"Ta không thiếu là bởi vì ta giỏi, ngươi thiếu là bởi vì ngươi cùi bắp, chính mình không bản lĩnh có thể trách ai? Một đám hư tình giả ý đạo mạo dạt dào, dựa vào cái gì cảm thấy đối phương cần thiết lý giải các ngươi?"

Thịnh Từ phì cười ra tiếng, hắn nghiêng đầu cố nén đi ý cười, trong mắt hứng thú dạt dào: "Vị này Thẩm sư muội nói cũng có vài phần đạo lý."

Thẩm Kỳ Khi liếc mắt hắn: "Ngươi nghe ai nói cũng đều kêu có đạo lý, cỏ mọc đầu tường sao? Đừng khắp nơi ba phải."

Thịnh Từ chớp chớp mắt, cuối cùng ngượng ngùng sờ cái mũi.

Lúc này, Chu Tuấn bỗng nhiên kịch liệt ho khan lên, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn co lại thân mình khô gầy, nôn ra một ngụm máu đen, tẩm ướt vạt áo trước.

"Chu sư huynh!" Nguyệt Hoài kêu thảm một tiếng, cúi xuống đỡ lấy hắn.

Chu Tuấn tựa hồ nghe thấy, hắn run rẩy vài cái, mặt môi toàn như giấy trắng, bộ dáng đèn dầu sắp tắt, thật là làm cho người ta sợ hãi: "Nguyệt Hoài...... Sư muội......"

Thịnh Từ thấy thế do dự một lát, vẫn cứ khuyên nhủ: "Thẩm cô nương, việc này không phải là nhỏ, ngươi lại suy xét suy xét được không."

"...... A." Lười đến cùng bọn họ vô nghĩa.

Thẩm Kỳ Khi cười lạnh một tiếng, đột nhiên đứng lên, đi đến cạnh cửa, duỗi tay dùng sức đẩy, cửa gỗ nặng nề đập vào vách tường, lại bắn ngược trở về, phát ra một trận tiếng vang chói tai, bụi bặm rơi đầy đất.

Mọi người đều bịt lại lỗ tai, Thẩm Kỳ Khi thì bốc cháy lên ngọn lửa soi đường, cũng không quay đầu lại, một mình biến mất trong bóng đêm.

Ánh lửa chiếu lên hành lang dài, nàng lúc này mới phát hiện, trước mắt lại có vô số cánh cửa, trên mỗi cái đều có ký hiệu màu sắc bất đồng, hình thù kỳ quái, khó có thể lý giải.

Thẩm Kỳ Khi đang tập trung nhìn, phía sau lại vang lên tiếng Nguyệt Hoài: "Tiểu sư muội —— ngươi đi đâu vậy ——"

Thẩm Kỳ Khi nhăn mặt, thầm nghĩ: Phiền phức! Chẳng lẽ bọn họ còn muốn đuổi theo?!

Nàng nhất thời nhanh hơn bước chân, đem thanh âm ồn ào kia ném xa phía sau. Trên hành lang dài yên tĩnh, thực mau chỉ còn tiếng thở dốc nhỏ vụn của một mình nàng.

Chạy một hồi, xác định đám người kia theo không kịp, Thẩm Kỳ Khi mới ngừng lại. Nàng nhìn Tuyết Sơn Diệp Hoa phảng phất được khảm nơi tay, ở hoàn cảnh ảm đạm như này mà nó vẫn phiếm lên một tầng ánh sáng nhạt, như là đồ vật thánh khiết của thần linh.

Thẩm Kỳ Khi vươn ra ngón tay, nhẹ nhàng chọt chọt cánh hoa trắng mềm, nhỏ giọng nói: "Ta còn muốn lưu trữ ngươi để đưa sư tỷ sử dụng a, làm sao bỏ được cho bọn hắn......" Đột nhiên động tác nàng cứng đờ, trong lòng hiện lên một ý niệm: Liễu Sương lúc ấy bị Đường Diên Hoa khi dễ, mặt bị trúng độc, không chừng cũng là giả vờ đi?!

Thẩm Kỳ Khi: "......"

Khẳng định là giả! Nàng ấy sao có thể sẽ bị thương a!

Lúc ấy Liễu Sương ốm yếu bất kham, dáng vẻ nhìn thấy mà thương, mệt mình còn đau lòng nàng đã lâu, không quên Trường Dược đạo nhân gửi gắm cướp đoạt tài liệu......Có thể nói là một mảnh thiệt tình ném đá trôi sông. Cẩn thận ngẫm lại, Liễu Sương ngụy trang đến nhỏ yếu như thế, tuy là vì che giấu thực lực bản thân, nhưng nghĩ đến chính mình lúc ấy quan tâm phản ứng, nói ra tuyên ngôn phải bảo vệ đối phương, không khỏi cũng quá mức buồn cười.

Thẩm Kỳ Khi tâm tình phức tạp, nhìn đoá hoa trắng trong tay, chọt chọt nó làm như để hả giận. Cánh hoa bị chọt đến chịu không nổi, ủ rũ co quéo lại.

Thẩm Kỳ Khi hừ hừ nói: "Họ Liễu, tâm cơ thật sâu a.....Thôi, lúc sau tìm được nàng rồi lại tính sổ!"

Trước mắt tuy nói muốn tìm người, nhưng vẫn là lang thang không có mục tiêu. Nàng chỉ có thể lòng vòng ở hành lang dài, xem xét qua từng cánh cửa, chợt nàng dừng chân trước một gian phòng.

Trên cửa phòng này có ký hiệu màu sắc rực rỡ, nàng tự dưng có cảm giác quen mắt.

Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, lấy ra chiếc chìa khoá bạc lúc sớm thu được. Nương ánh lửa, nàng thấy rõ hình dạng chìa khoá, bỗng nhiên toàn thân sởn tóc gáy.

Chìa khoá này mới nhìn qua xác thật không có gì hiếm lạ, nhưng mấu chốt ở chỗ, nếu đổi là mấy người vừa rồi nhìn tới nó, khẳng định là nhìn không ra đây là thứ gì.

Thẩm Kỳ Khi thiếu điều muốn ngừng thở, cả người khó chịu bất an.

......Hình dạng chiếc chìa khoá này, rõ ràng chính là ở hiện đại mới có.

Đọc truyện chữ Full