TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
​Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ
Chương 8: Kiều Mộc, chơi cùng tôi thêm một ván

Edited by Nát Viết Nhảm

Vương lão sư lúc đầu muốn dẫn người tới phòng làm việc xử lý, nhưng bà Kiều bị kích động, nói gì cũng không chịu đi, lúc thì đến chỗ bảng thông báo tìm bảng xếp hạng, lúc sau lại lôi kéo Kiều Mộc nằng nặc hỏi cậu xem có phải cậu đã bỏ chơi cờ vây không.

"Con còn chơi, con đến đây để chơi cờ vây mà, không tin bà hỏi Vương lão sư xem." Kiều Mộc nhìn về phía Vương lão sư xin giúp đỡ.

Vương lão sư nhìn thoáng qua Kiều Mộc, gật đầu nói: "Vâng, Kiều Mộc đến đây để đánh cờ."

"Vậy tại sao Tiểu Bân nói Mộc Mộc không không còn đánh cờ ở đây nữa?" Bà Kiều chỉ vào Lưu Văn Bân hỏi.

Ánh mắt của mọi người đều rơi trên mặt Lưu Văn Bân, sắc mặt của đa số mọi người đều có chút không tốt, dù sao thì bất kể nguyên nhân gì, kích động một bà lão thì thật sự quá đáng.

Sắc mặt Lưu Văn Bân cũng trở nên khó coi, đầu óc đờ đẫn không nói chuyện.

"Cậu ta thua Kiều Mộc một ván cờ nên trong lòng không phục." Vương lão sư thay cậu ta tìm cái cớ.

"Ồ thì ra là vậy à." Bà Kiều tiếp nhận lý do này, tâm tình kích động dần bình phục lại.

"Lưu Văn Bân, xin lỗi bà Kiều mau." Vương lão sư trừng mắt Lưu Văn Bân.

Lưu Văn Bân trong lòng không phục, nhưng cũng không thể không cúi đầu: "Thật xin lỗi."

"Không có việc gì không có việc gì, thằng bé còn nhỏ mà, thua cờ trong lòng không thoải mái có thể thông cảm được, có thể thông cảm được." Bà Kiều tới an ủi Lưu Văn Bân, vẻ mặt vô cùng ân cần.

"Bà ơi, con đưa bà về nhà." Kiều Mộc không dám để cho bà ngoại ở chỗ này mỏi mòn chờ đợi, sợ lại phát sinh chuyện gì kích thích bà.

"Không cần, bà đến để đưa bánh hạt dẻ ngọt cho con mà, đúng rồi, bánh hạt dẻ bánh ngọt của bà đâu rồi?" Bà Kiều bắt đầu tìm bánh hạt dẻ ngọt.

Từ Dữu Dữu cũng không nhớ lúc nãy mình nhét hộp bánh cho người nào, lúc này bỗng có một thiếu niên cầm hộp bánh chen chúc chạy vào: "À bà ơi cái này, bánh của bà cháu cầm..."

"Cháu cầm bánh à, vậy cháu cũng lấy một cái ăn đi, bà cầm đến là để cho các cháu ăn đó." Bà Kiều cười híp mắt nói.

"Cám ơn bà ngoại."

"Cám ơn bà ngoại."

Ngoại trừ Lưu Văn Bân bên ngoài, các thiếu niên nhao nhao hé mồm nói cảm ơn, quả nhiên bà Kiều đã tới đây không chỉ một hai lần đầu.

"Bà ngoại, chúng ta trở về đi." Kiều Mộc dìu lấy bà ngoại định đi ra ngoài.

"Vậy bà có thể tự về được, cháu nên ở đây luyện cờ."

"Bà ngoại, nếu như bà không để cho con đưa bà về, con sẽ không yên lòng, đánh cờ cũng sẽ không chuyên tâm." Kiều Mộc ôn nhu dỗ dành nói.

"Vậy thì được, đúng là không làm gì được cháu mà." Nghe bà Kiều nói vậy cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Kiều Mộc, chơi cùng tôi thêm một ván." Kiều Mộc đang muốn dẫn bà ngoại rời đi, Lưu Văn Bân bỗng nhiên hô to một tiếng. Trong lòng của cậu ta đang kìm nén lửa giận, không thể chịu đựng được Kiều Mộc cứ thế mà đi.

Kiều Mộc dừng lại, quay người, nhìn về phía Lưu Văn Bân với ánh mắt lạnh lùng.

Lưu Văn Bân không cam lòng yếu thế, trừng lại Kiều Mộc.

Dựa vào cái gì tất cả mọi người cảm thấy mình hành xử không đúng, Kiều Mộc rõ ràng đã không còn chơi ở đạo quán từ lâu, vì sao người duy nhất nói năng ngay thật lại là người sai? Chẳng lẽ bởi vì bà ngoại cậu ta có bệnh tâm thần thì ai cũng phải hùa vào dỗ dành sao? Có bệnh thì đưa vào bệnh viện tâm thần, thả ra làm gì còn gây phiền phức cho người khác.

Lưu Văn Bân khiêu khích nhìn về phía Kiều Mộc: "Cậu chẳng phải vừa thắng tôi một ván sao? Có dám đấu lại một ván nữa không?"

"Lưu Văn Bân, cùng tôi vào phòng làm việc." Vương lão sư giận dữ, ông ta chỉ thuận miệng tìm cái cớ nói Kiều Mộc thắng một ván, ông không nghĩ Lưu Văn Bân sẽ lấy cái cớ này khiêu chiến với Kiều Mộc.

"Được."

Khi mọi người ở đây tưởng Lưu Văn Bân sẽ bị Vương lão sư lôi đến phòng làm việc mắng cho một trận, thì lại nghe thấy Kiều Mộc đáp ứng lời thách thức.

Kiều Mộc đáp ứng?

Thậm chí ngay cả Vương lão sư cũng vô cùng bất ngờ, đại khái chỉ có bà Kiều và Từ Dữu Dữu đứng ở giữa sân là những người không kinh ngạc. Từ Dữu Dữu thì chỉ đơn thuần hiếu kì, muốn thấy Kiều Mộc đánh cờ, còn trong mắt bà Kiều, Kiều Mộc đánh một trận cờ với bạn học là chuyện rất bình thường.

Sự tình đến một bước này, chính Vương lão sư cũng không có cách nào ngăn cản.

Trận đấu được diễn ra tại phòng học Xung Đoạn.

Tiến về phía phòng học, Kiều Mộc có chút không yên lòng với bà ngoại, đang định tìm người hỗ trợ chăm sóc bà mình một chút, vừa ngước mắt lên thì liền thấy được Từ Dữu Dữu, đôi mắt cậu lúc này mới trợn trừng nhìn rõ Từ Dữu Dữu.

"Chuyên tâm đánh cờ, mình giúp cậu chăm sóc bà ngoại." Từ Dữu Dữu nói.

Kiều Mộc đã không còn đến đạo quán 6 năm trời, mặc dù nơi này còn có một số người đã từng là bạn học cùng một lớp cờ vây, nhưng sáu năm qua cũng chưa bao giờ liên hệ, so ra Từ Dữu Dữu có phần thân thuộc hơn một chút.

"Cám ơn." Kiều Mộc cũng không lập tức giao bà ngoại cho Từ Dữu Dữu chăm sóc, mà tự mình dìu bà ngoại đi vào, Từ Dữu Dữu đi chậm hơn một bước, nghe có học sinh phía sau đạo quán đang khe khẽ bàn luận về Kiều Mộc.

"Kiều Mộc đã 6 năm rồi không đánh cờ, chắc chắn không phải đối thủ của Lưu Văn Bân."

"Thật ra chưa chắc gì đúng, Kiều Mộc trước kia là thiên tài, mình có xem qua kì phổ mấy trận cậu ấy đánh, vô cùng lợi hại."

"Cậu cũng nói đó là lúc trước..."

Từ Dữu Dữu ánh mắt tối dần, bước nhanh tiến vào phòng học. Phòng học chính giữa đã được dời đi mấy cái bàn dư thừa, Kiều Mộc dìu bà ngoại ngồi tại ghế bên cạnh, Từ Dữu Dữu đi qua, đứng bên người bà Kiều.

Kiều Mộc trông thấy cô rồi gật đầu.

Từ Dữu Dữu hiểu ý tứ của cậu, mỉm cười rồi nói OK.

Trận cờ chính thức bắt đầu, Kiều Mộc nhấc cái nắp của hộp cờ bên cạnh, cầm mấy quân cờ trong tay.

Hai người dùng phương thức Sai Tiên (1) quyết định thứ tự đánh cờ trước sau, Lưu Văn Bân cầm quân đen, Kiều Mộc cầm quân trắng.

(1) Sai Tiên 猜先: dịch Việt Nôm là "đoán trước". Mình sẽ giải thích sau ở cuối chương.

Khi trao đổi hộp cờ, Kiều Mộc bỗng nhiên hỏi một câu: "Lần này này cậu xếp hạng thứ mấy?"

Mặt của Lưu Văn Bân co lại, chỉ cần nghĩ đến cái thứ hạng "tạm được" kia của mình thì tâm trạng càng không tốt: "Cho dù đứng thứ mấy đi chăng nữa thì cũng đủ để đối phó với cậu."

"Hạng mười hai." Việc này Từ Dữu Dữu biết nhe, vừa đến đây thì đã nghe được chuyện cậu ta xếp hạng mười hai, ấn tượng còn rất sâu sắc.

Lưu Văn Bân trừng mắt Từ Dữu Dữu, Từ Dữu Dữu làm gì mà sợ cậu ta, mắt trợn còn to hơn trừng lại Lưu Văn Bân.

Chắc là bà đây sợ, nếu không phải thầy của cậu tới sớm thì bà đây sẽ dùng nắm đấm dạy cậu cách làm người.

"Hạng mười hai?" Kiều Mộc cười khẩy một tiếng, khinh miệt nói, "Mình nhớ không lầm cậu cũng học cờ vây hơn 10 năm ở đạo quán mà cũng chỉ đến đó thôi sao?"

Từ Dữu Dữu bất ngờ nhìn thoáng qua Kiều Mộc, cho dù là ở kiếp trước hay là kiếp này, trong ấn tượng Kiều Mộc đều không phải là loại người cay nghiệt như vầy, xem ra là rất tức giận đây.

"Trình độ của tôi như thế nào, cứ chơi thì biết." Dứt lời, Lưu Văn đặt quân cờ đen "tạch" một cái trên bàn cờ. Cậu ta cầm quân đen, trong cờ vây ai cầm quân đen thì được đi trước.

Mà ngay khi quân đen được đặt lên bàn cờ, quân trắng của Kiều Mộc cũng được đặt xuống trong tích tắc, cách nhau chỉ tầm một giây, thậm chí không chừng còn chưa đầy một giây, giống như nó được đặt theo quán tính, chỉ chờ quân đen của Lưu Văn Bân được đặt xuống vậy.

Lưu Văn Bân là một trong những người biết Kiều Mộc lâu nhất trong đạo quán này, kể từ khi Kiều Mộc từ bỏ cờ vây cách đây 6 năm, cậu ta cũng chưa từng chơi cờ vây với Kiều Mộc thêm lần nào nữa, nhưng cậu vẫn còn nhớ phong cách chơi cờ của Kiều Mộc. Phong cách chơi cờ của Kiều Mộc không phải kiểu đánh nhanh thắng nhanh, thậm chí có phần hơi ôn hòa. Thói quen của cậu ta thường ban đầu sẽ bố trí phòng thủ, về sau mới dốc sức tấn công, giống như là một con nhện, phải giăng lưới rồi mới khống chế con mồi. Nhưng vừa rồi, chỉ mới ở lượt ra quân đầu tiên mà Lưu Văn Bân đã cảm thấy Kiều Mộc đằng đằng sát khí.

Kiều Mộc muốn nghiền nát mình sao, định dùng cương đối cương hả?

Mình lo lắng?! Có phải là mình vừa rồi cáu kỉnh, nên bây giờ tâm trạng mới mất cân bằng không? Lưu Văn Bân không suy nghĩ sâu xa, cậu ta hít sâu một hơi, âm thầm nói với chính mình, mặc kệ Kiều Mộc dự định làm gì, cậu ta nhất định phải ổn định lại tinh thần. Đánh thắng Kiều Mộc là nguyện vọng từ trước đến giờ của cậu ta.

Lưu Văn Bân cũng không vì sự công kích của Kiều Mộc mà ra quân vội vàng, Kiều Mộc càng hấp tấp, cậu càng phải bình tĩnh, suy nghĩ kĩ càng, ung dung chậm rãi đặt quân đen tiếp theo, nhưng chỉ trong nháy mắt sau khi Lưu Văn Bân đặt quân cờ thứ hai xuống bàn cờ thì Kiều Mộc cũng hạ quân cờ thứ hai của mình xuống.

Vẫn đuổi theo sát sao quân cờ đen.

"Tạch" một tiếng, đây là thanh âm khi quân cờ chạm vào bề mặt của bàn cờ gỗ, y như đang gõ vào lòng của mỗi người xem ở đây, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Từ Dữu Dữu kinh ngạc nhìn về phía Kiều Mộc, cô có thể cảm nhận được một loại khí tức vô cùng mạnh mẽ tỏa ra từ trên người của Kiều Mộc, có chút sững sờ. Hình ảnh lúc này của Kiều Mộc rất giống với hình ảnh của người đàn ông Kiều Mộc ở kiếp trước đã kéo cô từ trong vách núi, kiên cường bất khuất, không hề lo sợ. Giống như chỉ cần cậu ấy muốn thì có thể chinh phục được cả thế giới.

"Có mình ở đây, chắc chắn cậu sẽ không chết trước mình."

Khoảnh khắc đó chân cô đang lơ lửng trên vách đá, sinh tử cận kề cô không có thời gian để suy nghĩ, bây giờ nhớ lại, bỗng thấy tim đập hơi nhanh.

Từ Dữu Dữu che ngực, bên tai toàn là tiếng tim mình đang đập, đợi đến khi cô bình tĩnh lại, trên bàn cờ đã có rất nhiều quân cờ được hạ xuống.

"Kiều Mộc đi quá nhanh, cậu ta có suy nghĩ không vậy?"

"Cậu đang nói nhảm à, không suy nghĩ làm sao có thể dập Lưu Văn Bân tơi tả như vậy."

"Cậu ta hạ nhanh không phải vì không suy nghĩ, chỉ là trong khi Lưu Văn Bân còn đang suy nghĩ thì cậu ta đã tính trước được mấy bước nữa rồi, tầm nhìn của cậu ấy xa hơn Lưu Văn Bân nhiều.

"Mình nghe người ta nói, Kiều Mộc là thiên tài cờ vây lúc 10 tuổi, trình độ cậu ta lúc đó đã đủ tiêu chuẩn đậu chuyên nghiệp rồi, tốc độ tính cờ của cậu ta cực nhanh, chắc chắn không thể so với người thường."

"Lợi hại vậy à?"

"Vậy sao hồi đó cậu ta không thi lên chuyên nghiệp?"

"Là bởi vì..."

Người kia đang định nói, ánh mắt sắc bén của Vương lão sư liếc qua, chém đứt lời cậu ta, lập tức tiếng nghị luận liền dừng lại.

Từ Dữu Dữu không thể nghe được nguyên nhân, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, cúi đầu tiếp tục xem hai người đánh cờ. Cờ vây cô không hiểu, nhưng cô sẽ nhìn biểu hiện của người đánh cờ. Kiều Mộc từ khi ngồi vào chỗ thì biểu hiện vô cùng bình tĩnh, khí tức bành trướng, ánh mắt sắc bén. Còn Lưu Văn Bân thì sao, cậu ta mới đầu khi bị khiêu khích thì đã trở nên nghiêm nghị, rồi đến lúc này đầu đổ đầy mồ hôi, mặt thì sợ hãi, kết cục không cần nói cũng biết.

"Tôi xin thua." Lưu Văn Bân mất tinh thần chiến đấu, cúi đầu nhận thất bại khi Kiều Mộc một lần nữa chặn hết khí (2) của quân cờ cậu ta. Nói ra ba chữ kia giống như cậu ta đã dùng toàn bộ khí lực còn sót lại, ngón tay run rẩy, thậm chí còn không cầm nổi một quân cờ nhỏ bé.

(2) Khí là những giao điểm trống ngay cạnh quân cờ. Một quân cờ thường có 4 khí, đứng ở biên có 3 "khí" và đứng ở góc có 2 "khí".

(Trong hình minh họa, những chấm đen và trắng được gọi là khí)



"Mới đến trung bàn (3) đã bỏ cuộc? Kiều Mộc mạnh quá."

(3) Trung bàn là một thuật ngữ trong cờ vây, chỉ giai đoạn thứ 2 của một ván cờ, thường thì gian đoạn này sẽ căng thẳng nhất trong một ván cờ. Quá trình của một ván cờ: Khai Cuộc, Trung Bàn, Thu Quan/Quan Tử.

"Lưu Văn Bân gần đây tâm trạng không tốt."

"Nhưng ván này thua quá nhanh, từ nãy đến giờ mới chơi được bao lâu đâu? Lần trước khi Lưu Văn Bân cùng Lâm Lục Đoạn đánh cờ cũng không có thua nhanh như vậy."

"Xem ra lời đồn không phải giả, Kiều Mộc thật sự đủ trình độ lên chuyên nghiệp."

Các học sinh trầm trồ thán phục trước thực lực của Kiều Mộc, lại bắt đầu bàn tán to nhỏ, mà bọn họ càng bàn tán thì tay của Lưu Văn Bân càng run rẩy dữ dội hơn.

"Tốt, giải tán đi." Vương lão sư đánh tan mấy lời bàn tán của các học sinh.

Đám học sinh tụ tập bị giải tán, Kiều Mộc cũng từ trên ghế đứng lên, cậu không thấy Lưu Văn Bân, cũng không nói gì đả kích, chỉ xin lỗi Vương lão sư: "Trò thật có lỗi, khiến thầy thêm phiền toái."

"Trò... Đưa bà ngoại con trở về đi." Ánh mắt Vương lão sư nhìn Kiều Mộc phức tạp, trong ánh mắt là tiếc nuối khôn nguôi, nhưng cũng chỉ là thở dài một cái, không nói gì.

"Bà ngoại, chúng ta trở về đi." Kiều Mộc đưa tay dìu bà ngoại.

Bà Kiều không lập tức rời đi, mà là đưa tay tới, nhu hòa sờ lên cái đầu đang cúi của Lưu Văn Bân.

Lưu Văn Bân mờ mịt ngẩng đầu, trên mặt không còn sự phách lối như trước đó, mắt cậu ta đỏ lên, bên trong tất cả đều là sự mơ hồ và hoài nghi về bản thân.

Kiều Mộc đã không chơi cờ vây được sáu năm nhưng cậu ta vẫn có thể hạ gục mình khi vừa vào trung bàn, vậy thì bản thân mình làm sao trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp đây? Hay là phải từ bỏ?

"Tiểu Bân đừng nản chí, đánh cờ thắng thua rất bình thường, tiếp tục cố lên, lần sau bà ngoại mang bánh cho con ăn."

Lưu Văn Bân thấy khuôn mặt hiền hòa của bà cụ, nước mắt từ hốc mắt trượt xuống hai gò má, cũng không biết là do hối hận hay là thương tâm. Cậu ta đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài một mạch không thèm quay đầu.

Kiều Mộc đỡ bà ngoại từ đạo quán ra ngoài, Từ Dữu Dữu chậm một bước theo sau.

Trong phòng học, Vương lão sư nhìn những nước đi trên bàn cờ, ánh mắt tĩnh mịch, trong mắt sự tiếc nuối càng sâu. Quả nhiên là một đứa trẻ tuyệt vời, năng khiếu thiên bẩm như vậy, thật là đáng tiếc mà.

"Mộc Mộc, con vừa rồi làm gì mà ra quân hung hãn như vậy?" Ra khỏi đạo quán, bà Kiều bắt đầu quở trách cháu ngoại, "Đều là bạn học với nhau, con như vậy không tốt, dễ gây đả kích lòng tự tôn của người khác."

Kiều Mộc đúng là cố ý, bà ngoại là người cậu yêu thương nhất, Từ Văn Bân kích động bà ngoại, lúc ấy cậu thật sự nổi giận, thái độ cũng trở nên khác thường, nên cậu mới chọn lối đanh nhanh gọn thô bạo nhất đánh bại Lưu Văn Bân, chính là muốn Lưu Văn Bân khắc sâu vào tiềm thức sự chênh lệch thực lực giữa hai người bọn họ. Cậu thậm chí còn định sau khi khiến đối phương thua thảm hại, sẽ nói mấy câu cay nghiệt như kiểu: "Thì ra khả năng cậu cũng chỉ đến đó, cả đời cậu cũng không tốt lên được."

Nhưng sau khi Lưu Văn Bân nhận thua, làm thế nào cậu cũng không thể nói nên lời.

Đối với một người đã chăm chỉ luyện tập cờ vây vài chục năm, chỉ cần chính cậu ta không từ bỏ, người khác cũng không có tư cách nói những lời này. Càng quan trọng hơn là cậu hiểu được, nếu bản thân thực sự nói những lời đó, Lưu Văn Bân chắc chắn sẽ bị sụp đồ tinh thần, hoàn toàn từ bỏ cờ vây.+

"Là con không tốt, lần sau con sẽ không như thế nữa." Kiều Mộc nhận lỗi.

Đọc truyện chữ Full